Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 87: Thiên Mệnh Sở Quy

Đại quân xông lên dũng mãnh như thủy triều, hiện tại lại rút đi không còn gì... Tất cả chỉ bằng một đạo quân lệnh của Dương Đỉnh Du. Mà đội ngũ đông tựa kiến hôi đang bày trận bên ngoài tường thành lại bất ngờ quay ngược mũi giáo, hướng về đội ngũ vẫn đang không rõ tình thế phía sau, cờ xí rõ ràng, đội hình nghiêm chỉnh tiến công . Sau tất cả, thứ lưu lại chỉ còn những binh sĩ Viêm Sa không bao giờ có thể quay lại quê hương, thân xác không còn nguyên vẹn vĩnh viễn nằm lại bên ngoài chiến địa Hổ Khiếu thành.

Tất Quyền Ngọc lau mồ hôi cùng máu loãng trên mặt, tay nắm chặt cánh tay Thiết Thạch Khoan, cười nói: "Lúc này không truy đuổi còn đợi khi nào?".

Thiết Thạch Khoan cười lớn một tiếng, cầm bội kiếm trong tay mình nâng lên, hét lớn: "Phó tướng, các bộ tập kết, lập tức truy kích!".

Sau vài hơi thở, âm thanh tập hợp trên tường thành vang lên, dưới tường thành các quân sĩ tập kết, cổng thành rộng mở, hơn hai mươi vạn nhân mã dũng sĩ quân đoàn dẫn đầu, giơ cao vũ khí, điên cuồng hét lên, lao về hướng quân địch đang rút lui, mà binh sĩ của Tứ Phương quân đoàn đang tập hợp ở hai cánh, lúc này tụ hợp cùng dũng sĩ quân đoàn, cũng nhau hùng hổ truy kích xông thẳng về phía Viêm Sa quân đang rút lui.

Dương Đỉnh Du chau mày, Phượng Linh quân phía sau đang hùng hổ đuổi theo đương nhiên không phải khối đậu hủ mềm. Mà binh lực mười vạn quân bao vây đại quân cùng quân doanh của nàng là từ nơi nào tới? Căn cứ vào tình báo, Tứ Phương quân đoàn bất quá chỉ hai mươi vạn quân mà thôi, cho dù điều động toàn bộ lại đây, vừa mới trải qua một trận công thành, hiện tại mấy chục vạn đại quân đang truy theo phía sau nàng, làm sao vẫn còn mười vạn quân đang bao vây quân doanh của nàng được? Chẳng lẽ tình báo có vấn đề? Hoặc nói trận pháp có vấn đề?

Binh tướng Phượng Linh quân tuy không đủ dũng mãnh, từng binh sĩ đối mặt với Viêm Sa quân cũng không phải đối thủ, tuy nhiên.... Phượng Linh xưa nay am hiểu dụng binh, đặc biệt là trận pháp luôn nghiên cứu sâu sắc, về điểm này.... Viêm Sa quân khó có thể vượt qua.

Những lá cờ rõ nét không ngừng xen kẽ, Dương Đỉnh Du không thể hiểu được trận pháp giữa nàng cùng đại quân đang đuổi theo phía sau, Dương Đỉnh Du có chút do dự, tuy rằng nàng ngạo khí, nhưng dụng binh vẫn rất cẩn trọng. Tuy nhiên, trên chiến trường sự thay đổi là trong nháy mắt, ba mươi vạn quân Viêm Sa do nàng làm chủ soái đang hướng trận pháp này xông đến. Mà ba mươi vạn quân địch truy kích phía sau cũng đang hướng đến nơi này.

Trận pháp có thể lấy ít địch nhiều, nhưng nếu binh lực quá chênh lệch khi đó sức mạnh mới là thứ quan trọng. Cho nên, Dương Đỉnh Du vung tay lên, ý tứ vô cùng rõ ràng - Thắng trận này, đồng nghĩa thắng trận.

Binh sĩ cầm đại kỳ chạy làm cả trận pháp hỗn loạn nhìn lóa cả mắt. Đại quân của Dương Đỉnh hai mặt giáp công, như thể đang kẹt giữa thung lũng của hai tòa núi lớn, lúc này trận pháp đột nhiên như quả cầu bị thả khí đột nhiên thu nhỏ lại, tất cả đại kỳ trong trận được thu hồi, trận pháp thực sự lúc này mới thực sự xuất hiện, làm sao có mười vạn quân, rõ ràng đây chỉ có một vạn quân địch. Một vạn quân thay đổi vị trí ngay lập tức sau khi đại kỳ được thu hồi. Bọn chúng như cá chạch nhanh chóng trốn sang một bên, khi hai đại quân của Dương Đỉnh Du hợp lại, một vạn quân dùng tốc độ khó tin dọc theo bờ sông Bá Duyên rút lui.

Truy? Đương nhiên! Nhưng đại quân của Tất Quyền Ngọc cùng Thiết Thạch Khoan đã đuổi đến phía sau, đây mới chính là cuộc chiến thật sự. Làm sao còn có khả năng truy theo đám quân nhỏ nhoi kia?

Bị lừa! - Dương Đỉnh Du đứng trên chiến xa, siết chặt nắm tay nhưng vẫn không thể ngừng run rẩy.

Trên bình nguyên, Viêm Sa quân đang rút lui lúc này thay đổi thành tiền quân, trực tiếp cùng Phượng Linh quân đối đầu.

Âm thanh giết chóc chấn động tận trời, khoảng đất rộng lớn giữa Hổ Khiếu thành cùng Bá Duyên hà trở thành địa ngục. Bộ phận nhỏ Viêm Sa quân được giữ lại dập lửa ở quân doanh, phần lớn đại quân đã tập hợp điên cuồng lao đến.

Viêm Sa quân cùng Phượng Linh quân như hai ngọn sóng lớn liều chết lao vào nhau, binh sĩ trong trận chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, tiếng chém giết đinh tai nhức óc, trong mắt lúc này, ngoại trừ khôi giáp quân địch cùng quân ta khác màu, thì chỉ còn máu.... Máu tươi đang đổ xuống như mưa bão thấm đẫm mảnh đất này. Không một ai có thể dừng lại, trừ khi đã chết...

Tất Quyền Ngọc cưỡi chiến mã lao vào tiền tuyến nơi hai quân đang giao chiến, trong lòng cảm giác có một cổ sát ý không rõ đang dâng lên mãnh liệt. Cổ sát ý này làm máu trong người nàng dâng trào cuồn cuộn, một sức mạnh xa lạ cường đại bắt đầu chuyển động trong cơ thể.

Màu đỏ của Viêm Phượng thương, màu đỏ của máu, tất cả sớm đã không thể khiến Tất Quyền Ngọc để tâm, mắt nàng đỏ ngầu, địch quân điên cuồng lao vào nàng giữa dòng chiến - Đây là chiến trường, không phải luyện binh. Đây là nơi dùng mạng để đánh đổi sự chiến thắng, sẽ không ai thương xót. Mọi người trên chiến trường này đều khát cầu tiền tài cùng quyền lực, thực hiện giấc mơ khát vọng vinh quang, nhưng rất nhiều người ở đây, đều phải dùng mạng sống, dùng máu của mình để đánh đổi thứ từng khiến họ nhiệt huyết sôi trào...

Tất Quyền Ngọc vung trường thương, mũi thương xẹt qua cắt đứt cổ tên địch quân, sau đó đâm thẳng vào ngực tên còn lại.

Một đại đao đang bổ xuống sát người nàng, Tất Quyền Ngọc đảo ngược đầu thương một thương đâm thủng trán, mặc kệ những thứ nhày nhụa đang chảy ra, dứt khoát thu hồi trường thương.

Trong tai là tiếng thét đau đớn, trong mũi tất cả là mùi máu tanh, trước mắt không có gì ngoài một mảnh đỏ sẫm, đỏ sẫm của máu tươi, nhuộm đỏ cả ánh mắt..

Chân khí hộ thể trong cơ thể dường như phát triển càng lúc càng nhanh, loại cảm giác kịch liệt điên cuồng chém giết ở chiến như đang phá nát tất cả cảm quan của da thịt, một ngọn lửa được dấy lên trong gân mạch. Chân khí chuyển động càng lúc càng nhanh, sự va chạm cực nhanh của chân khí lại không khiến cơ thể Tất Quyền Ngọc đau đớn, bởi vì càng nhiều chân khí chuyển động càng làm cho sức mạnh của Tất Quyền Ngọc tăng vọt bất ngờ bùng phát ra ngoài.

Mộ Trường Sinh vẫn như cũ không xuất đao, hắn đứng cách Tất Quyền Ngọc không xa, có người nhằm tới hắn mà tấn công, đều chỉ có một kết quả - chết. Nếu không ai trêu chọc hắn, thì trong biển người mênh mông này, hắn chỉ nhìn thấy Tất Quyền Ngọc - Mấy vạn đại quân giữa chiến trường này, không có ai khác, chỉ có Tất Quyền Ngọc.

Viêm Phượng thương của Tất Quyền Ngọc vẫn vung vẫy giữa thiên quân vạn mã, chỉ là không biết từ khi nào nó mang theo tiếng động vù vù, toàn bộ thân thương như đang run lên càng khiến nó giống như vũ khí của thần chết, không ai có thể ngăn cản.

Mộ Trường Sinh khẽ nâng khóe môi, nở nụ cười.

Ba mươi vạn đại quân Viêm Sa ở phía sau đã xông lên, hai quân đối chiến, người dũng mãnh là kẻ chiến thắng, Phượng Linh quân không phải đối thủ của Viêm Sa quân, tất cả ưu thế ban đầu đã giảm đi..

Thiết Thạch Khoan nhìn Tất Quyền Ngọc, thấy hắn đang điên cuồng chém giết, trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn bình tĩnh phán đoán tình thế trên chiến trường, nhanh chóng vội vàng hạ lệnh rút lui.

Mặt trời đã ngã về Tây.....

Cuộc chiến kéo dài suốt một ngày làm tất cả kiệt sức, Phượng Linh quân rút lui về Hổ Khiếu thành, nhân đội đánh lén cũng đã trở lại, chỉ tổn thất vài người.

Đan điền của Tất Quyền Ngọc vẫn đang rung chuyển, đến lúc này, nàng mới bắt đầu nhận ra nội lực của mình đã thay đổi, cho tất cả lui xuống, chỉ giữ lại một mình Mộ Trường Sinh.

"Chúc mừng công tử gia, đột phá đến tần thứ sáu....." Mộ Trường Sinh chắp tay mỉm cười. Sau đó, hắn nâng tay giữ chặt lưng Tất Quyền Ngọc, một cổ nội lực êm dịu và trung lập xâm nhập vào thân thể Tất Quyền Ngọc, không bao lâu, luồng chân khí hỗn loạn kia được kìm xuống.

Tất Quyền Ngọc ngồi xếp bằng, vận công dò xét vào bên trong, thấy được nội lực trong kinh mạch đã tăng lên mãnh liệt, nội lực trong đan điền giống như một quả bạch cầu, không ngừng xoay tròn, mỗi nhịp hô hấp của quả bạch cầu kia như hòa cùng nhịp đập của tim, năng lượng của kinh mạch và gân cốt không cần sự thúc giục của bản thân, chân khí tự động chảy xuôi theo các kinh mạch cùng chuyển động trong cơ thể.

Tầng thứ sáu.... Quả nhiên bất đồng với các tầng khác.

Mộ Trường Sinh rót cho mình một chén trà, nhìn Tất Quyền Ngọc cười nói: "Ta vì ái nhân phản bội mà đột phá, ngươi lại vì chém giết mà đột phá, công tử gia cũng biết, môn phái của chúng ta theo đạo trời vẫn lưu truyền một loại thuyết pháp, đó chính là người bởi vì chuyện ái tình mà đột phá, cuối cùng lập ra thiên đạo vô nhân vô ngã, vô tình vô dục. Sinh thời, sẽ hướng về cõi tiên, muốn vong nhân vong ngã vong tình vong dục. Nhưng người vì sát phạt mà đột phá, cuối cùng con đường phải đi là chinh phạt thiên hạ, sinh thời sẽ hướng về triều đình, phải nghe theo thiên mệnh, thống nhất thiên hạ, đạp lên vạn dặm giang sơn mà đi, công tử gia, ta bắt đầu hiểu được, vì sao sư phụ muốn cho ta ở lại bên cạnh ngươi rồi... Bởi vì ngươi chính là thiên mệnh sở quy*..".

(*)Người có mệnh được trời định.

"Thiên mệnh sở quy?" Tất Quyền Ngọc khẽ nhướng mày, nghi hoặc, lại lắc đầu cười rộ lên: "Trường Sinh huynh đừng làm ta sợ, thiên hạ này ta không cần, cũng không muốn, lại càng không nghĩ đến vì thiên hạ này làm bản thân mệt mỏi, không được tự do, Trường Sinh huynh phải biết rằng, nay đế quốc lâm nguy, ta là con cháu Tất gia, lại là đế quốc Đại tướng quân, chống giặc ngoại xâm, bảo hộ đế quốc, là ta cam tâm tình nguyện, nhưng nếu sự ở đây đã thành, ta lập tức mang Cẩm Hà ra ngoài, sau đó mai danh ẩn tích, cùng nàng hưởng thụ cuộc sống an ổn. Cho nên, cái gì thiên mệnh, không phải chí hướng của ta, ta nghĩ truyền thuyết kia, cũng không đáng tin cậy. Trường Sinh huynh không cần suy đoán lung tung, những lời nói này, nói ở chổ ta không sao cả, nhưng nếu để người khác nghe thấy, chính là tội mất đầu..".

"Mệnh trời đã định như thế nào, không ai biết được. Có lẽ, sau này công tử gia sẽ nhìn rõ con đường của ngươi. Công tử gia vừa mới đột phá, cần hiểu rõ một chút, đạt tới tầng sáu, thiên hạ này ít có cao thủ đạt được." Mộ Trường Sinh cũng không cùng nàng dây dưa loại chuyện huyền diệu khó giải thích này, đổi đề tài, nhắc nhở nàng hảo hảo luyện công.

Mộ Trường Sinh nói xong liền rời khỏi doanh trại của Tất Quyền Ngọc. Tất Quyền Ngọc phân phó chuẩn bị nước ấm, tắm rửa, nằm xuống giường, lại dò xét một phen, chỉ cảm thấy lần đột phá  này, thật sự là khác biệt một trời một vực với những lần trước.

Dương Đỉnh Du không phải đối thủ của mình, giữa thiên quân vạn mã muốn bắt sống nàng ta không phải không có khả năng! Như vậy, mình có nên làm điều này hay không đây?

Dùng võ công đánh bại nàng ta, hay nên dùng dụng binh trận pháp để làm nàng ta khuất phục, sau đó khôi phục thời kì hòa bình cho hai nước?

Tất Quyền Ngọc nằm trên giường, nhẹ nhàng nói: "Chỉ mong chinh chiến sớm ngày chấm dứt, mỗi người có thể sớm ngày về nhà đoàn viên, sớm ngày gặp lại thân nhân nương tử ái nhân, duy nguyện hòa bình sớm ngày trở lại, còn mình có thể thành công lui thân, nhìn thấy ái nhân trong lòng mình..."

Cùng lúc đó, Thiết Thạch Khoan đang khẩn trương làm công tác thống kê hậu chiến, bắt đầu viết quân báo gửi về hoàng cung.

Tháng 5 năm 810 theo lịch Phượng Linh, Tứ Phương quân đoàn đến tiếp viện dũng sĩ quân đoàn Hổ Khiếu thành, tập kích Viêm Sa quân vào ban đêm, đại thắng, tiêu diệt hơn một vạn bảy ngàn người, bắt giam hơn năm trăm người, chiến thắng này ủng hộ sĩ khí đến cực độ. Hai ngày sau, Viêm Sa quân lại khiêu chiến Hổ Khiếu thành, Tất Quyền Ngọc tướng quân nghênh chiến, cùng Dương Đỉnh Du giao chiến, thắng nửa trận. Sau đó, Dương Đỉnh Du cho quân cường công Hổ Khiếu thành, Tất Quyền Ngọc tướng quân bố trí nghi binh trận*, tập kích quấy rối đối phương từ phía sau, giải quyết thế công thành của địch quân, sau khi Dương Đỉnh Du rút quân, Tứ Phương quân đoàn cùng dũng sĩ quân đoàn Hổ Khiếu thành phối hợp cùng tấn công, quân ta một vạn bốn ngàn người bỏ mình, ba vạn người chấn thương cùng thương vong, tiêu diệt hơn tám vạn địch nhân...

(*)Bố trí trận pháp dụ địch nghi ngờ.

Đây là chiến công vĩ đại của Tất Quyền Ngọc tướng quân, hắn chính là một công thần. Thiết Thạch Khoan trong quân báo thỉnh cầu Hoàng thượng ban thưởng và ngợi khen.

Editor: Mị đã hết sức vất vưởng và vật vã với cái chương này hụ hụ :')))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com