Chương 38
Thư Cẩn ngồi trong văn phòng, vừa thu dọn tài liệu, vừa trả lời An Dật: "Hôm nay công ty
tạm thời có việc, có thể phải tăng ca đến khuya, cậu về trước đi."
An Dật nhìn đồng hồ, nói: "Ân, vậy tôi hẹn Lục Khiết ra ngoài ăn cơm, vừa lúc có thể hỏi
thăm chút nàng cùng Tử Như thế nào. Cậu tan ca thì gọi cho tôi, tôi đi đón cậu."
Thư Cẩn cười cười, nói: "Ân"
An Dật cúp điện thoại của Thư Cẩn, dừng một chút, mới bắt đầu bấm số điện thoại của Lục
Khiết.
Lục Khiết nghe An Dật nói muốn mời nàng ăn cơm, giọng nói đều giương cao tám độ:
"Yêu? Thật sự? Tôi thật đúng là cung kính không bằng tuân mệnh . . . . Nói đi, ở chỗ nào?"
An Dật ngẩn người, xem giọng nói, thật đúng là sau cơn mưa trời lại sáng? Bất quá, kỹ
năng biểu diễn của Lục Khiết, từ trước đến nay luôn làm cho An Dật thật bội phục. Không
biết, nàng có phải giả vờ hay không . . . "Ân, cậu nói đi, cậu muốn ăn gì?"
Lục Khiết bên kia điện thoại hơi do dự, nói: "Aiz, chúng ta sẽ không đi cái nhà hàng Tây gì gì đó nữa đi, bình thường đi ăn cùng đồng nghiệp và khách hàng là bất đắc dĩ . . ."
Còn chưa nói xong, An Dật đã cắt ngang: "Được rồi, nói trọng điểm đi, cậu muốn ăn cái gì,
ở đâu . . ."
Lục Khiết cười 'hì hì' nói: " Đi ăn đồ Trung đi, đến cửa hàng mà chúng ta thường đến khi
mới đi làm ấy, không cần giả vờ như vậy."
An Dật đáp: "Được . . ." Aiz, muốn đi thì nói, còn vòng vo nữa chứ . . .
Cúp điện thoại, An Dật khởi động xe, lái xe đến chỗ đã hẹn. Đèn giao thông chuyển sang
màu đỏ, An Dật vô tình nhìn sang bên cạnh một chút, vừa vặn, nàng nhìn thấy Ôn Tử Như.
Ôn Tử Như đi ở phía sau, phía trước là một người đàn ông quần áo chỉnh tề, bên cạnh
người đàn ông là một bà lão có chút nghiêm nghị, người đàn ông cúi đầu cùng bà lão nói gì
đó, trên mặt bà lão có chút ý cười. Bất quá, Ôn Tử Như đi ở phía sau bọn họ, có chút
khoảng cách, mơ hồ cảm thấy nàng có chút mất tự nhiên, không kiên nhẫn?
An Dật đoán rằng, người đàn ông kia đại khái chính là chồng của Ôn Tử Như, như vậy, còn
bà lão kia? Là mẹ của Ôn Tử Như, hay là mẹ chồng của Ôn Tử Như?
Nếu là mẹ của Ôn Tử Như, chồng nàng và mẹ của nàng đi cùng một chỗ như vậy, hơn nữa còn rất hòa thuận vui vẻ, đây là chứng minh, chồng nàng cố ý muốn cùng nàng một lần nữa xây dựng lại quan hệ vợ chồng sao? Nếu là mẹ chồng của nàng, một nhà ba người cùng dạo phố, chứng tỏ quan hệ gia đình vẫn là tương đối hài hòa? Hoặc là cũng không phải rất hài hòa, nhưng Ôn Tử Như phải diễn trò, chứng tỏ Ôn Tử Như vẫn không muốn cùng người trong nhà ổn định quan hệ?
An Dật vừa đưa ra giả thuyết, vừa nghĩ mục đích của Ôn Tử Như, đèn xanh sáng lên . . .
An Dật lần nữa khởi động xe, lái có chút chậm, tâm trạng bất định. Ôn Tử Như, rốt cuộc có
đáng được Lục Khiết yêu không? Cô biết tính Lục Khiết, nếu Lục Khiết nhận định một
người, nhất định sẽ dốc toàn bộ nỗ lực, mà tất cả nỗ lực của nàng, có thể đổi lấy Ôn Tử
Như không? Hoặc là không cần tất cả, chỉ cần một phần có thể làm Lục Khiết an tâm là tốt
rồi.
Bởi vì tốc độ trên đường khá chậm, khi An Dật tới nơi, Lục Khiết đã tới rồi, hơn nữa đã gọi xong đồ ăn.
Lục Khiết chế giễu: "Aiz, lúc tôi đến đây, không thấy cậu, còn tưởng rằng cậu nói mời tôi ăn
cơm, nửa đường nhớ tới quyền lực tài chính bị Thư Cẩn nắm hết, không đủ tiền, cho nên
chuồn mất rồi . . ."
An Dật nhấp một ngụm đồ uống, ừm?, nước ép? Cô nhìn Lục Khiết, Lục Khiết làm thinh.
Được rồi, quên đi, uống nước ép trái cây so với cái khác đều tốt hơn, An Dật tự an ủi chính
mình.
"Cậu đơn thuần chính là suy nghĩ quá nhiều, quyền lực tài chính của nhà chúng tôi, là chúng tôi cùng quản lý, không có chế độ độc tài . . ."
Lục Khiết cười, không nói lời nào.
An Dật nghĩ nghĩ, vẫn là trực tiếp hỏi đi: "Cậu cùng Ôn Tử Như sao rồi."
Lục Khiết ăn đồ ăn, đáp: "Không có gì a."
An Dật nghiêm giọng nói: "Lục Khiết, tôi đang nghiêm túc nói với cậu đó."
Lục Khiết cười: "Tôi cũng nghiêm túc trả lời cậu a." Lại nhìn vẻ mặt của An Dật, thật sự là, có chút nghiêm túc, mới thu lại một chút khẩu khí, lần nữa trả lời: "Aiz, bọn tôi hòa thuận."
"Nga . . . " An Dật nới lỏng vẻ mặt, cười cười nói: "Có thể nói sao?"
Lục Khiết trong lòng nói thầm: này trở mặt cũng thật là mau a, ngày nào cũng lải nhải nói cô
diễn tốt, thật ra chính cậu ấy diễn cũng không kém a, đều làm cô bị lừa rồi. Bất quá lẩm bẩm thì lẩm bẩm, nói vẫn phải nói.
Hôm đó, sau khi cúp điện thoại An Dật, Lục Khiết bắt đầu ngồi không yên. An Dật nói rất
đúng, thấu hiểu rất quan trọng . . . Hơn nữa, cô sợ hãi, tiếp tục giằng co thêm nữa, cô cùng Ôn Tử Như, e rằng thật sự sẽ càng đi càng xa.
Ngày hôm sau, cô gọi điện cho Ôn Tử Như, nhưng không ngờ tới, Ôn Tử Như thế nhưng
trực tiếp cắt điện thoại của cô. Cô gọi lại, Ôn Tử Như vẫn treo máy, Lục Khiết luống cuống.
Tử Như có ý gì? Là không muốn cùng cô nói chuyện, gián tiếp tuyên bố các cô kết thúc rồi sao? Hay là chị ấy có ý khác?
Sau khi tắm nước lạnh nhiều giờ, trên người nổi lên rất nhiều nếp nhăn, Lục Khiết rốt cuộc ngừng tra tấn chính mình. Trong nháy mắt ra khỏi phòng tắm, cô hạ quyết tâm, cô muốn đi tìm Ôn Tử Như. Cho dù là các cô thật sự phải kết thúc, thì cũng phải minh minh bạch bạch mà kết thúc. Một đoạn tình cảm, bắt đầu có thể mơ hồ, nhưng kết thúc cần phải rõ ràng, như vậy, ít nhất nó đã từng là một đoạn tình cảm hoàn chỉnh.
Cô ở phía dưới công ty Ôn Tử Như, đợi nhiều giờ, rốt cuộc nhìn thấy Ôn Tử Như từ cửa đi ra, bước chân tao nhã. Tim Lục Khiết bắt đầu đập không đúng quy luật, tần suất, giống như
lúc cô tỏ tình với Ôn Tử Như vậy. Cô bước lên trước, nhẹ giọng gọi: "Tử Như . . ."
Ôn Tử Như liếc mắt, nhìn thấy Lục Khiết, trong nháy mắt mặt có chút lạnh xuống. Nàng không có dừng bước, ngược lại đi nhanh hơn xuống cầu thang.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com