Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25 - 26

Chương 25: Chị không ăn à

Ánh mắt của cô gái hiphop nhìn Tô Thụy Hi bỗng chốc trở nên khác lạ, rõ ràng đang nói: 'Chị chưa ăn thử mà tới quậy phá gì chứ? Còn hỏi em có ăn hết 10 cái không, em thấy rõ ràng là chị muốn gạt em ra để giành bánh kẹp thịt bò mà!

"Cô chủ nhỏ, đừng nghe chị ấy! Tôi lấy 10 cái!"

Tôn Miểu liếc nhìn Tô Thụy Hi, dù trên mặt chẳng có biểu cảm gì rõ ràng, nhưng cô nàng vẫn cảm thấy dường như Tô Thụy Hi có hơi giận. Cô nàng dịu giọng trấn an:

"Chị Tô, chị chờ một chút, tôi chiên xong mẻ này sẽ làm liền cho chị."

Dứt lời, cô nàng mới quay sang hỏi cô gái hiphop: "Có hai loại, cay và không cay. Nhưng loại cay cũng chỉ cay nhẹ thôi, nếu muốn ăn cay hơn thì tôi có thể thêm chút satế."

Dựa theo khẩu vị thêm cay của cô gái hiphop và cô gái làm theo giờ hồi trước, chắc chắn sẽ là thêm satế rồi. Cô gái hiphop lập tức nói:

"Vậy cho tôi 2 cái không cay, 8 cái cay, trong đó 4 cái thêm satế nha!"

Tôn Miểu gật đầu rồi bắt đầu làm. Cô nàng không thích nói chuyện khi đang nấu ăn, thế nên cô gái hiphop lại quay đầu tiếp tục trò chuyện với Tô Thụy Hi.

"Chị Tô, chị có muốn vô nhóm không? Em thấy chị cũng mê đồ ăn của cô chủ nhỏ dữ lắm mà. Nè, năn nỉ em một câu, em kéo chị vô nhóm liền!"

Không đời nào. Tuy Tôn Miểu không lên tiếng, nhưng tai cô nàng vẫn đang lắng nghe. Vừa nghe là biết Tô Thụy Hi tuyệt đối không thể làm ra chuyện "năn nỉ xin vô nhóm" như vậy. Đừng nói mở miệng năn nỉ, ngay cả chuyện chủ động muốn vô nhóm thôi cũng đã bất khả thi rồi.

Quả nhiên, đúng như Tôn Miểu đoán, giọng của Tô Thụy Hi lạnh tanh đáp lại: "Không cần."

"Đừng mà chị Tô, vô đi mà? Đợi tới lúc cô chủ nhỏ đổi chỗ bán lần nữa, chị có muốn ăn bánh cũng ăn không được đó."

Trước hết, Tô Thụy Hi nêu rõ lập trường: "Bánh kẹp thịt bò thì cũng bình thường thôi, mọi thứ tùy duyên. Có duyên thì ắt sẽ ăn được." Quan trọng nhất là, Tô Thụy Hi không mê mấy món do Tôn Miểu bán cho lắm.

Gặp nhau nhiều lần như vậy, Tôn Miểu cũng hiểu được một chút. Tô Thụy Hi không thích ăn thịt, lại càng không thích món có mùi vị nồng. So với những món như cơm chiên trứng bóng mỡ, hay lẩu cay nồng nghe thôi đã thấy đậm vị, hay bánh kẹp nhân thịt bò cũng vậy, Tô Thụy Hi chắc chỉ muốn ăn một chén canh trong veo hơn.

Thấy chọc ghẹo Tô Thụy Hi không vui mấy, cô gái hiphop quay sang chọc Tôn Miểu: "Cô chủ nhỏ, lần nào tôi cũng mua nhiều như vậy, bớt cho tôi chút đi mà. Bữa sau tôi giới thiệu bạn tới mua cho!"

Trong tưởng tượng của cô ấy, cô chủ nhỏ chắc sẽ vừa làm bánh vừa lơ cô ấy, hoặc là sẽ đồng ý rồi cô ấy sẽ bật cười nói: "Giỡn thôi, ai lại bắt cô giảm giá làm gì." Dù sao cô ấy cũng là kiểu người lái siêu xe, chạy mấy chục cây số để ăn lẩu, chuyển khoản một lần 50, 100 tệ là chuyện thường.

Chỉ là mấy cái bánh giá 100 tệ, cô ấy đâu tới mức cần cô nàng giảm giá cho bằng được.

Thật ra, Tô Thụy Hi đứng phía sau cũng nghĩ như vậy. Nhưng không ngờ phản ứng của Tôn Miểu lại lớn đến vậy. Tay cô nàng khựng lại, ánh mắt vốn chỉ chăm chăm nhìn bánh, giờ chuyển sang nhìn chằm chằm cô gái hiphop. Giọng dứt khoát hai chữ: "Không được."

"...Tôi giỡn thôi mà."

Tôn Miểu vẫn nghiêm túc nhìn cô ấy một hồi, rồi nghiêm túc trả lời: "Giỡn cũng không được."

Thái độ nghiêm túc này khiến cô gái hiphop cạn lời, đành bĩu môi rồi quét mã trả đúng 100 tệ: "Cào chết cô bây giờ."

Tô Thụy Hi đứng phía sau lại cảm thấy Tôn Miểu lúc này thú vị cực kỳ. Cô cũng như cô gái hiphop, hoàn toàn không nghĩ Tôn Miểu lại là kiểu người tính toán chi li. Nhìn cô nàng có vẻ rất rộng rãi mà, thường hay cho cô kẹo, thi thoảng còn tặng canh cho cô nữa mà.

Nhìn thế nào cũng không giống người nhỏ mọn.

Nhưng đối với một người mà rõ ràng không thật sự cần giảm giá, chỉ nói đùa một câu, mà cô nàng lại phản ứng y như thể bị giành mất tiền vậy.

Chỉ khi tiếng "đã nhận 100 tệ" vang lên, Tôn Miểu mới tiếp tục nghiêm túc chiên bánh. Tô Thụy Hi lại nhìn kỹ thuật của cô nàng một lúc, mới hiểu tại sao vỏ bánh lại ngon đến như vậy.

Tôn Miểu cầm đôi đũa dài, bình thường chiên bánh, nhất là khi bánh vừa đặt vào chảo, còn mềm oặt, rất khó lật, nhưng đôi đũa dài trong tay cô nàng lại linh hoạt đến mức xuất thần, khiến cái bánh cũng ngoan ngoãn nghe lời. Vừa mới đặt vào nồi được một lát đã dễ dàng lật mặt.

Không khí xung quanh yên ổn, không hề khói dầu khiến người khác thấy an lòng. Đôi đũa như bướm lượn xuyên hoa. Cả cái chảo lớn, ngoài lớp dầu mỏng ở đáy, không có thêm một giọt dầu nào dư thừa. Một lúc sau, Tôn Miểu cầm nắp gỗ lớn đậy chảo lại.

Cô nàng đặt đũa lên vành chảo, nhẹ nhàng gõ gõ, như đang gõ theo một nhịp điệu kỳ lạ nào đó.

Cô gái hiphop không nhịn được hỏi: "Cô chủ nhỏ, cô gõ như vậy là để bánh không dính chảo hả? Hay làm vậy bánh sẽ ngon hơn?"

Tô Thụy Hi cũng muốn hỏi y chang, vì cô từng ăn thử, biết bánh ngon cỡ nào. Hành động nhỏ này của Tôn Miểu biết đâu lại là bí quyết làm nên hương vị đó không chừng?

Tôn Miểu nghe câu hỏi, liếc thấy vẻ mặt của Tô Thụy Hi, mới đáp: "Không phải, chỉ là để dễ canh thời gian thôi."

"......"

Không lẽ hai người họ thật sự nghĩ cô nàng có thể dùng hai cây đũa mà gõ nổi cái chảo to đùng kia hả? Cái lực tay phải mạnh tới cỡ nào chứ? Nhìn vẻ mặt của hai người họ, chính Tôn Miểu còn thấy cạn lời nữa là.

Khi thời gian gần đủ, Tôn Miểu mở nắp nồi ra, lúc này mùi thơm của bánh kẹp thịt bò bắt đầu tỏa ra, khiến cô gái hiphop bên cạnh đứng ngồi không yên.

"Cô chủ nhỏ, bánh được chưa?"

Tôn Miểu không trả lời, chỉ lẳng lặng lật bánh rồi đậy nắp lại ngay trước mắt cô ấy. Không cần cô nàng nói gì thêm, cả cô gái hiphop lẫn Tô Thụy Hi cũng hiểu là bánh chưa chín.

Lại đợi thêm một lúc nữa, cuối cùng thì 10 cái bánh kẹp thịt bò cuối cùng cũng ra lò. Tôn Miểu chia bánh ra từng phần rồi bỏ chung vào một túi lớn, đưa cho cô gái hiphop. Cô ấy cũng chào Tô Thụy Hi một tiếng rồi nhanh chóng chuồn đi.

Đến lượt Tô Thụy Hi, Tôn Miểu lại cảm thấy hơi khó xử. Cô nàng đặc biệt nhắc nhở:

"Loại này là nhân thịt bò, nếu chị chưa ăn bao giờ thì thử trước một cái đi, thấy ngon thì tối quay lại mua thêm hai cái."

Lúc này, Tô Thụy Hi cũng tiến thoái lưỡng nan. Cô đâu thể nói thẳng với Tôn Miểu rằng thật ra cô đã ăn rồi, thấy ngon mới mua thêm. Đành cứng miệng nói cho qua:

"Không sao, lấy hai cái luôn đi."

Thấy Tô Thụy Hi đã quyết tâm, cũng hiểu cô không phải kiểu dễ lay chuyển, Tôn Miểu chỉ biết gật đầu:

"Được rồi, đợi một chút, sẽ có ngay 2 cái."

Tôn Miểu bắt đầu lau dọn chảo, rửa thật sạch rồi lau khô, sau đó rửa tay một lần nữa rồi mới lấy từ dưới tủ ra một cái khay inox hình chữ nhật. Cô nàng mở khay ra, lấy hai búng bánh còn sống từ trong đó.

Bánh chưa chiên dính dính mềm mềm, trông còn hơi dẻo dẻo, nhìn thôi cũng thấy dễ thương. Tôn Miểu rưới một ít dầu lên chảo, đợi dầu nóng rồi mới thả 2 cái bánh vào. Nghĩ một lát, cô nàng lại lấy thêm một cái nữa cho vào cùng.

Tô Thụy Hi thấy cảnh đó, cứ tưởng Tôn Miểu định làm thêm cho cô 1 cái nữa. Thật sự thì cô ăn không nổi 3 cái, nhưng nghĩ lại lúc trưa còn cướp cái bánh của trợ lý, giờ thêm 1 cái nữa, xem như là trả lại, cũng hợp lý.

Lúc Tôn Miểu làm bánh cho cô gái hiphop, Tô Thụy Hi cũng có mặt, biết là phải đợi một lúc nên không vội, cứ yên lặng đứng chờ. Chỉ là trong lúc đứng xem Tôn Miểu làm bánh, cô bỗng nảy ra một suy nghĩ: 'bánh kẹp thịt bò hình như không thể xin thêm gì ăn kèm, ít nhất thì... không xin được súp.'

Vì bánh kẹp thịt bò, làm gì có canh đâu mà xin.

Đang chờ, đột nhiên cô cảm thấy một cơn đau nhói phần bụng trên, sắc mặt lập tức tái mét. Cảm giác này quá quen thuộc, lại là cơn đau bao tử.

Ngẫm lại thì, sáng cô chẳng ăn được mấy, trưa cũng chỉ ăn có cái bánh. Từ trưa đến giờ đã qua một khoảng thời gian kha khá, cô đói đến mức bao tử bắt đầu phản kháng, nghĩ kỹ thì... cũng hợp lý thôi, hợp lý cái con khỉ, bao tử đau muốn xỉu luôn chứ ở đó mà hợp lý!

Tô Thụy Hi cố gắng chịu đựng, trên mặt chỉ hơi biến sắc, còn lại không để lộ chút dấu hiệu nào, thậm chí không phát ra chút âm thanh nào.

Nếu là người khác, có lẽ Tôn Miểu sẽ không phát hiện. Nhưng đây là crush của cô nàng. Khi vừa đậy nắp chảo lại, Tôn Miểu ngẩng đầu, liếc mắt một cái đã thấy sắc mặt trắng bệch của Tô Thụy Hi.

Cô nàng gần như lập tức hiểu ngay, tám phần là đau bao tử, còn không thì là bà dì ghé.

Hôm nay Tô Thụy Hi mặc quần dài màu xám nhạt, nếu thật sự là bà dì ghé thì sẽ không mặc màu này. Nghĩ vậy, Tôn Miểu nhanh chóng kết luận, chắc chắn là đau bao tử.

Cô nàng do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ nhìn người khác chịu khổ. Đừng nói gì đến chuyện có phải crush hay không, chỉ cần thấy một cô gái bị như vậy là cô nàng đã không chịu nổi rồi.

Lần này bán bánh kẹp thịt bò, Tôn Miểu không mang theo bàn ghế cho khách, nhưng cô nàng lập tức dựng bàn gập bên cạnh xe, rồi lấy ghế ra để sang bên kia, nói với Tô Thụy Hi:

"Chị Tô, có phải chị đang thấy không khỏe không? Nếu không chê thì lại đây ngồi một chút nhé."

Tô Thụy Hi nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng không từ chối. Cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng nói:

"Vậy thì... làm phiền rồi."

Nói xong, cô chầm chậm đi đến ngồi lên cái ghế cao bên cạnh. Sau khi cô đã ngồi yên, Tôn Miểu suy nghĩ một chút, rồi lấy từ tủ bên dưới ra một hộp cơm giữ nhiệt. Cô nàng mở nắp, lấy ra cái chén nhỏ ở tầng trên cùng, đặt xuống trước mặt Tô Thụy Hi.

Chưa đến gần, chỉ ngửi mùi thôi Tô Thụy Hi đã biết là nước súp của món Mala xianggou mà cô từng ăn đến nghiện hồi tuần trước.

Đến khi Tôn Miểu đặt xuống trước mặt, quả nhiên không sai. Nhưng lần này, phần súp lại giống canh hơn là nước lẩu. Trong chén súp trắng ngà có hai búng bắp và một búng sườn, trong suốt và thơm phức, nhìn mà chảy nước búng.

Tôn Miểu còn nói thêm bên cạnh:

"Chị Tô, nếu thấy khó chịu thì húp chút canh cho ấm bụng nhé. Cái này vốn là tôi định để tối ăn, nhưng chị cứ ăn đi, cứ ăn từ từ trước, đợi bánh chín rồi ăn sau."

Lúc này thì Tô Thụy Hi cũng không còn nói mấy lời kiểu "không làm phiền" gì nữa. Làm sao mà chê được chứ? Đây là nước lẩu của món cô từng ăn đi ăn lại suốt cả tuần trước mà!

Chỉ là... chắc súp này đã để một thời gian khá lâu rồi nhỉ? Tôn Miểu bán từ 7 giờ sáng, bây giờ cũng mấy tiếng đồng hồ rồi... Nhưng mà nghĩ lại, nước lẩu bữa trước cô ăn chắc cũng đâu phải vừa mới nấu.

"Chị không ăn à?" Tôn Miểu hỏi.

"......"


Chương 26: Sao có thể không ăn cho được

Tô Thụy Hi là kiểu người rất cứng đầu, còn có chút kiêu ngạo nữa, Tôn Miểu nhận ra mấy điều này trong thời gian hai người quen biết. Nhưng mà, sự kiêu ngạo và cứng đầu của Tô Thụy Hi thật ra cũng chẳng có gì to tát, vì cô chỉ hơi kiêu thôi, chứ không phải là người vô lễ.

Cô có cứng đầu thì cũng chỉ tự làm khổ mình, chưa bao giờ gây phiền cho người khác.

Cho nên, trong mắt Tôn Miểu, cô là kiểu "kiêu đáng yêu"(*).

(*)Kiêu đáng yêu: tsundere là một thuật ngữ được sử dụng phổ biến trong Anime và Manga Nhật, chỉ những người có tính cách bên ngoài ương ngạnh, cộc cằn nhưng bên trong lại dễ thương và thân thiện, kiểu người này thường sống khá nội tâm, đôi khi họ còn bị hiểu lầm là người đa nhân cách.

Tsun là kiểu người khó gần, ương ngạnh, cộc lốc và nóng nảy... hay còn gọi là chảnh.

Deredere thường chỉ những nhân vật có tính cách thân thiện, đáng yêu, biết quan tâm và lo lắng cho những người xung quanh. Bất kỳ điểm nào khiến cho một cô gái trở nên dễ thương đều được gọi là dere.

Nói tóm lại tsundere có thể hiểu là kiểu người "Ngoài cứng trong mềm".

Mà kiểu người kiêu kiêu đáng yêu này, có lúc lại khá phiền phức, như bây giờ chẳng hạn.

Rõ ràng là Tôn Miểu thấy Tô Thụy Hi rất muốn ăn súp, cũng không phải là ngại ngùng gì cả, ánh mắt kia gần như dính chặt lên chén canh để trên bàn, vậy mà vẫn còn đang phân vân, không biết nên "giữ giá" thế nào cho phải phép.

Biểu cảm vừa giằng co vừa ngượng ngùng này, Tôn Miểu nhìn cũng thấy đáng yêu nữa là. Mà nói cho cùng, người thích tính cách kiêu đáng yêu kiểu này, phần lớn đều là "S hoặc M"(*). Riêng Tôn Miểu thì cảm thấy mình... có khi là cả hai.

(*) S hoặc M: trong BDSM. Là một thuật ngữ liên quan đến việc quan hệ tình dục. Không ít người hiện nay lầm tưởng rằng BDSM là để ám chỉ những hành động bạo lực trong lúc quan hệ của người nghiện tình dục. Tuy nhiên điều đó không hoàn toàn đúng, BDSM là hành động phải được cả hai bên đồng ý. Đây là cách "yêu" khác với bình thường chứ không nặng nề như mọi người vẫn nghĩ.

BDSM là viết tắt của B: Bondage – Nô lệ; D: Discipline – Ra lệnh; S: Sadism - Bạo dâm và M: Masochism - Khổ dâm.

Thế là cô nàng còn xấu xa thúc Tô Thụy Hi thêm một câu:

"Chị không ăn à?"

Tô Thụy Hi ngẩng đầu nhìn Tôn Miểu, vô thức mím môi dưới một cái. Chỉ cần một động tác nhỏ như vậy, Tôn Miểu biết ngay là cô thật sự muốn ăn lắm rồi.

"S" chơi xong rồi, giờ chuyển qua "M".

Tôn Miểu dịu giọng khuyên nhủ:

"Tôi chưa đụng vào đâu, buổi trưa tôi ăn phần khác. Với lại mấy hôm nay tôi toàn ăn súp này, đến độ hơi ngán luôn rồi. Nếu chị Tô ăn giùm thì xem như đã giúp tôi một việc lớn đó."

Quả nhiên, sau khi "S" xong rồi "M" một cái, Tô Thụy Hi dao động ngay lập tức, còn nói một câu đúng chuẩn phong cách "kiêu đáng yêu":

"Cô đã nói đến vậy rồi... thì tôi ăn một chút cũng được."

Tôn Miểu bật cười, "ừm" một tiếng, tiếp tục lo chiên cái bánh kẹp thịt bò của mình. Cô nàng không nhìn Tô Thụy Hi lúc cô ăn súp vì Tôn Miểu biết rõ, Tô Thụy Hi sẽ thấy ngại.

Nói đi cũng phải nói lại, Tô Thụy Hi rõ ràng là kiểu người lạnh lùng, gương mặt lúc nào cũng thản nhiên, vậy mà Tôn Miểu vẫn có thể nhìn ra đủ thứ biểu cảm từ gương mặt ít biến hóa đó.

Có lẽ là do... người ấy là crush của mình, nên mới để ý kỹ đến vậy chăng?

Tôn Miểu âm thầm cảm khái trong lòng:

'Cuộc đời đáng thương của nữ đồng bị gái thẳng đùa giỡn...'

Trong lúc Tôn Miểu quay đầu tiếp tục chiên bánh, Tô Thụy Hi mới đưa mắt nhìn xuống chén súp trước mặt. Tôn Miểu là người rất chu đáo, không chỉ đưa cho cô chén súp, mà còn lót phía dưới một nắp hộp đựng cơm dùng một lần, bên cạnh còn để sẵn muỗng nhựa.

Chén súp là loại inox, hộp cơm mà Tôn Miểu dùng khi nãy cũng là loại hộp giữ nhiệt hình trụ rất phổ biến, trên cùng có thể đặt vừa một cái chén inox nhỏ, chính là kiểu cô đang cầm. Phía dưới là ngăn inox lớn hơn, dùng để đựng đồ ăn.

Tô Thụy Hi không thích kiểu thiết kế đó, cô thấy dễ bị trộn mùi.

Nói chính xác thì, cô không thích kiểu cơm và đồ ăn bị trộn vào nhau, khiến người ta có cảm giác dính dính nhão nhão, ăn mất ngon.

Ngay cả thiết kế đặt chén súp trong hộp cơm như vậy, cô cũng không thích, luôn có cảm giác mặt dưới của chén canh sẽ bị dính dầu mỡ từ phần cơm bên dưới. Nhưng cái chén nhỏ mà Tôn Miểu đưa cho cô lại khác, sạch sẽ tinh tươm, chỉ có canh trong chén, không dính gì hết.

Vị súp thì không cần nghĩ cũng biết, chính là hương vị mà cô từng ăn tuần trước.

Chỉ có điều, cô hơi tò mò về bắp và sườn. Tuần trước cô không ăn bắp, dường như sườn cũng không có trong thực đơn, cho nên với sự kết hợp này, cô thực sự có phần hiếu kỳ. Mà bắp lần này cũng không phải loại cô hay ăn, cô thường ăn bắp ngọt, hạt nhỏ, tròn trịa, ăn vào rất ngọt.

Nhưng bắp trong chén súp này thì khác, hai khúc nhỏ thôi mà đã chiếm gần hết cái chén, thậm chí còn có phần nổi lên trên mặt súp. Tô Thụy Hi cầm muỗng, khẽ đưa về phía khúc bắp. Nhưng muỗng nhựa loại này không chắc chắn, mà khúc bắp thì khá to, làm muỗng lung lay, khiến cô lo lắng nó sẽ bị rơi xuống.

Thế là cô đành bỏ bắp qua một bên, húp thử một ngụm súp.

Ban đầu cô chỉ định nếm một chút thôi, ai ngờ vừa húp một ngụm là không kìm được, húp thêm một hơi lớn. Súp trôi qua cổ họng, trôi xuống bao tử, khiến cái bụng đang đau âm ỉ của cô lập tức dịu đi thấy rõ. Nhiệt độ súp vừa vặn, không nóng đến bỏng miệng, cũng không nguội lạnh đến mất vị.

Vừa đủ ấm, vừa đủ dịu, cảm giác như bụng cũng được sưởi ấm theo.

Thật kỳ diệu. Tô Thụy Hi lúc ấy mới nhận ra, thì ra cái bao tử của mình dễ dàng bị dỗ dành đến vậy.

Chờ đến khi bao tử dịu xuống, cô mới bắt đầu có tâm trạng đối phó với khúc bắp. Lần này cô phản ứng cực nhanh, thành công múc bắp lên, cắn một búng rồi đặt lại vào chén. Tuy không phải bắp ngọt, nhưng hạt cũng rất đầy đặn, vừa cho vào miệng là có thể nhai nuốt hết.

Rất... mềm và bùi.

Ăn vài búng bắp xong, Tô Thụy Hi cảm thấy bụng càng dễ chịu hơn.

Tô Thụy Hi không hề biết, đây là bắp mà Tôn Miểu đã chọn rất kỹ.

Giữa bắp ngọt và bắp nếp, Tôn Miểu chẳng đắn đo mà chọn luôn bắp nếp. Phải, bắp ngọt đúng là ngon hơn, ngọt hơn, ít calo hơn, giá trị dinh dưỡng cũng cao hơn, nhưng bắp nếp lại hợp nấu súp và ăn với cơm hơn, vị cũng mềm dẻo hơn.

Dĩ nhiên, lý do lớn nhất vẫn là... bắp nếp rẻ hơn.

Tôn Miểu nghèo mà, bán chưa được bao lâu, tính ra còn chưa đủ một tháng. Mà hai ngày nữa là nghỉ lễ 1/5 rồi, cô nàng vẫn còn phải ngồi bán bánh ở dưới lầu công ty, đến lúc đó thì bán được bao nhiêu chứ... Nhưng nói gì thì nói, bán bánh cũng lời lắm.

Chủ yếu là bánh cô nàng bán mắc, một cái 10 tệ, một nồi 100 tệ, từ sáng tới trưa, đã bán được cả chục nồi. Tối bán thêm chút nữa, 2.000 tệ cũng không phải chuyện khó.

Quay lại chuyện bắp, thật ra với Tô Thụy Hi thì bắp nếp còn phù hợp hơn. Bắp ngọt đúng là ngon, nhưng cô lại bị đau bao tử. Khi chưa bệnh, ăn bắp ngọt là tốt cho bao tử. Nhưng đã đau bao tử rồi, bắp ngọt có tác dụng kích thích tiêu hóa, thêm đường cao, ăn nhiều dễ khiến bệnh nặng hơn.

Bắp nếp cũng có ảnh hưởng tương tự, nhưng ăn vài búng thì không sao, thậm chí còn giúp làm dịu bao tử.

Cho nên giờ đây, Tô Thụy Hi chỉ cảm thấy... bụng êm ái dễ chịu, hoàn toàn không thấy khó chịu tí nào cả.

Tôn Miểu trở mặt bánh kẹp thịt bò, lại đậy nắp chảo lại, khoé mắt liếc sang thấy Tô Thụy Hi đang nhấp từng ngụm súp nhỏ, không nhịn được mà mỉm cười. Cô nàng vốn là người hay cười, tính cách lạc quan, suốt ngày mặt mày tươi tắn. Nhưng lần này nhìn Tô Thụy Hi mà muốn cười, cảm giác lại khác hẳn, đơn giản vì lòng thấy vui.

Không có điều gì khiến đầu bếp cảm thấy hạnh phúc hơn khi được người mình thích ăn món mà mình nấu còn lộ ra nét mặt khen ngợi nữa.

Chẳng mấy chốc, bánh kẹp thịt bò đã chín. Tô Thụy Hi cũng không nói muốn mang về, nên Tôn Miểu lấy hộp nhựa xài một lần còn dư lại từ lần bán Mala xianggou, cho bánh vào rồi đặt bên cạnh cô.

Tô Thụy Hi gật đầu, chuẩn bị cầm lên thì bị Tôn Miểu ngăn lại.

"Nóng đó, để tôi lấy cho cô đôi đũa dùng một lần."

"Ừm."

Tôn Miểu cúi xuống hộc tủ, lục lấy một đôi đũa dùng một lần đưa cho Tô Thụy Hi. Cô mở đũa, gắp bánh kẹp, thổi mấy cái mới từ từ đưa vào miệng.

Tôn Miểu nói không sai chút nào, bánh rất nóng. Hơn nữa, bánh kẹp vừa ra khỏi chảo mang theo cái gọi là "mùi chảo" trong truyền thuyết, hay nói cách khác, chính là mùi vị bình dân, gần gũi. Nghĩ tới đây, Tôn Miểu cũng toát lên một chút hơi thở đời thường, khi cô nàng làm bánh cho cô ăn, từng động tác, từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, tất cả khiến cô nàng căng tràn sức sống.

Cô nàng tựa như một nhành cỏ nhỏ mọc rễ vững chắc, vươn lên mạnh mẽ ở sau cổng bệnh viện, bên hông khu dân cư, hay dưới lầu văn phòng, dù ở nơi nào, quầy hàng của cô nàng cũng buôn bán phát đạt.

Mặc dù... khu nhà và toà nhà văn phòng công ty của cô, vốn dĩ đâu có ai được phép bày bán ở đó.

Khi Tô Thụy Hi cắn búng bánh kẹp, vì còn nóng nên muốn rút ra, nhưng môi vừa chạm vào thì cứ như bị bánh dính lấy, chẳng nỡ rời.

May mà cô đã thổi kỹ, không đến mức bị bỏng. Tô Thụy Hi cắn một miếng, lập tức cảm nhận được bánh này còn ngon hơn cả cái mà cô giành của trợ lý lần trước. Có lẽ vì là bánh mới ra lò, nóng hổi và thơm ngon giao thoa, khiến cô không kiềm được mà ăn thêm vài miếng.

Nhân bên trong vẫn còn khá nóng, ăn được vài miếng thì cô lại múc hai muỗng súp. Súp ấm giúp giảm bớt độ nóng trong miệng, đồng thời làm lớp vỏ bánh mềm hơn, lại mang đến cho bánh một hương vị mới lạ.

Hương vị đậm đà, nồng nàn của thịt bò được nước súp trung hoà, trở nên dịu nhẹ và mềm mại. Cả cải thảo lẫn hành lá bên trong cũng như được nhuốm thêm một tầng dịu dàng.

Mà mùi vị như vậy, mới đúng gu của Tô Thụy Hi.

Hai cái bánh với một chút súp, Tô Thụy Hi chỉ mất chút thời gian là ăn sạch sẽ. Thậm chí cô còn thấy hơi tiếc nuối, thầm nghĩ, giá mà còn tí súp nữa thì hay biết mấy. Tiếc là hôm nay Tôn Miểu không bán súp.

Ăn xong, Tô Thụy Hi thấy bụng dễ chịu hẳn, không còn đau chút nào. Bình thường bao tử của cô mà đau thì ngay cả cháo kê cũng không giúp gì được, vậy mà lần này lại thấy như được xoa dịu hoàn toàn.

Trong lúc cô ăn, Tôn Miểu đứng một bên vừa chơi điện thoại vừa liếc nhìn cô bằng khoé mắt.

Lúc đầu, sắc mặt Tô Thụy Hi trắng bệch, rõ ràng là đau bao tử. Ăn xong súp đã thấy khá hơn, đến lúc ăn luôn cả bánh kẹp thì sắc mặt càng tốt hơn. Chỉ cần nhìn vậy, Tôn Miểu cũng đoán được tám phần là đói bụng mà đau.

Khi Tô Thụy Hi ăn xong định trả tiền, Tôn Miểu mới nói: "Cô Tô, trưa nay cô không ăn gì hả?" Giờ nghĩ lại thì đúng là lúc đó mới vừa hết giờ nghỉ trưa không lâu.

Tô Thụy Hi lúc đó xuống mua bánh, chắc hẳn là chưa ăn gì suốt cả trưa.

Dù thực tế không phải vậy, trưa cô cũng đã ăn một cái bánh rồi. Nhưng cô không thể nói rằng mình đã ăn bánh của Tôn Miểu rồi, nên chỉ có thể hơi ngập ngừng, sau đó khẽ gật đầu.

Tôn Miểu lập tức nói: "Sao cô lại không ăn cơm chứ? Tục ngữ đã nói, "người là sắt, cơm là thép", một bữa không ăn là sẽ đói xỉu. Cô lại còn bị đau bao tử nữa, khi nãy là bệnh tái phát đúng không? Đúng là đói ra bệnh rồi, ăn vào là hết. Sao cô không chịu ăn đúng bữa chứ?"

Phản ứng đầu tiên của Tô Thụy Hi là "Cô là ai mà dám lên giọng với tôi vậy?'

Nhưng nhìn vẻ mặt của Tôn Miểu, cô lại chẳng nỡ nói ra câu đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com