Chương 7
Sau khi nói xong, Lương Thích ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, trong lòng nói xin lỗi với Hứa Thanh Á.
Cô không có ý lừa dối Hứa Thanh Trúc.
Đặc biệt với đôi mắt ấy, nếu lừa dối sẽ khiến cô cảm thấy có tội lỗi.
Trình Nhiễm phía sau Lương Thích vẫy tay chào Hứa Thanh Trúc, "Lâu rồi không gặp, Hứa tiểu thư."
"Ân." Hứa Thanh Trúc cũng không nhìn thẳng vào Lương Thích, chỉ nhẹ gật đầu, giọng nói yếu ớt chào lại, "Ní hảo."
Trình Nhiễm nghe vậy càng cười tươi hơn, bước đi giày cao gót, nhưng khi đi qua Lương Thích thì bị Lương Thích kéo lại.
Trình Nhiễm nhíu mày, khẽ nói: "Không cần thiết phải căng thẳng vậy đâu. Chỉ là muốn thăm hỏi một chút thôi mà. Lương Thích, cậu quá nhạy cảm rồi."
Lương Thích mím môi, giọng nói trầm xuống, "Đi với tôi."
Cô quay lại nhìn Hứa Thanh Trúc, "Cô về phòng bệnh trước đi, tôi sẽ cùng Trình Nhiễm nói vài câu rồi sẽ đi tìm cô."
"Không sao đâu." Hứa Thanh Trúc mặt tái nhợt, thân hình mảnh mai, nhìn như thiếu dưỡng chất. Nàng đứng đó như một bức tranh độc lập, "Cô chỉ cần nói cho ta, Á Á ở đâu là được."
"Chờ một chút." Lương Thích nhìn nàng một cách chân thành, "Tôi sẽ nói vài câu với cô ấy rồi sẽ cùng cô đi tìm Á Á."
"Không cần cô bồi." Hứa Thanh Trúc từ chối, "Tôi có thể tự đi tìm."
Lương Thích hơi nhíu mày, "Tôi sẽ đi cùng cô"
"Không cần." Hứa Thanh Trúc tiếp tục từ chối.
Nàng không tin rằng Lương Thích có thể thay đổi trong một ngày, trở thành một người khác.
Nàng thà tin rằng hành động của Lương Thích hiện tại là có mưu đồ gì đó.
Mưu đồ gì thì nàng cũng chưa rõ.
Dù sao, quan hệ giữa họ không tốt đến mức này.
Chỉ là tình cờ, Hứa Thanh Trúc đang đi vệ sinh, nghe thấy nàng gọi điện thoại ở hành lang, vô tình phát hiện cuộc trò chuyện giữa nàng và Hứa Thanh Á, cho nên mới phỏng đoán như vậy.
Nàng thậm chí còn chưa nghĩ kỹ, tại sao Hứa Thanh Á lại liên lạc với Lương Thích.
Hứa Thanh Á và Lương Thích khi nào lại thân thiết như vậy?
Hứa Thanh Trúc sau khi nói xong cũng không dây dưa nữa, liền gửi tin nhắn cho Triệu Tự Ninh, thông báo rằng mình sắp rời phòng bệnh và bảo cô ấy đến chích một mũi tiêm cho mình.
Vừa qua giai đoạn động dục kỳ, mùi Omega sẽ tỏa ra ngoài, dễ dàng gây nguy hiểm cho Alpha khi ngửi phải. Hứa Thanh Trúc cảm thấy mệt mỏi suốt đêm, không muốn phải trải qua lần nữa.
Vì vậy, cô chú ý chăm sóc bản thân.
Triệu Tự Ninh nhận được tin tức và chỉ trả lời một câu tốt.
Lương Thích ở hành lang kéo Trình Nhiễm sang một bên.
Trình Nhiễm khoanh tay, vẻ mặt khinh thường, "Lương Thích, cậu vừa rồi thật sự..."
Nàng chậc một tiếng, thờ ơ nói, "Không cần nói cho tôi, cậu thật sự thua cuộc trước Omega này rồi."
"Trình Nhiễm." Lương Thích đang tự hỏi nên nói gì để nhắc nhở Trình Nhiễm giữ khoảng cách trong giao tiếp.
Trong thế giới kia, cô đã sống được 25 năm.
Có rất nhiều thời gian cô sống một mình, vì vậy cô làm rất tốt trong việc giữ khoảng cách với người khác.
Không quá thân thiết, nhưng cũng không quá xa cách.
Cô chưa từng gặp phải tình huống phải cắt đứt tình bạn như thế.
Nhưng cô và Trình Nhiễm thật sự không hợp làm bạn bè.
Nguyên thân và Trình Nhiễm làm bạn là vì có thể cùng nhau phá phách, nhưng Lương Thích từ trước đến nay không thích những hành động như vậy.
Cô thích kiểu tình trạng một đời một đôi.
Tìm một cô gái thích hợp, hai người kết hôn cũng tốt, không kết hôn cũng không sao, làm việc hết mình, đôi khi mệt mỏi thì gửi tin nhắn cho nhau.
Sau giờ làm, hai người sẽ đi xem phim hoặc ở nhà cùng nhau nấu ăn, xem kịch, làm những việc thân mật.
Cô không ngại đưa người đó vào thế giới của mình, cũng hy vọng có thể trở thành một phần trong cuộc sống của đối phương.
Dù vậy, trong thế giới của cô, những suy nghĩ này chỉ là ảo tưởng.
Mọi người không chấp nhận xu hướng giới tính của cô.
Cô cũng sợ hãi vì công việc của mình, làm tổn thương đến người con gái khác, vì thế từ trước đến nay chưa từng yêu đương
Dù gặp phải một vài cô gái có cảm tình tốt, cô cũng chỉ dám nhìn từ xa.
Chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có được.
Nhưng bây giờ cô có thể coi như là sống lại một lần nữa, cô muốn sống cho chính mình.
Hóa ra, đã quá lâu bị gông xiềng đạo đức trói buộc, sống vì cơm áo gạo tiền, sống vì người khác, thật sự mệt mỏi quá.
Bây giờ, cô muốn nhẹ nhàng hơn một chút.
Kết bạn dễ dàng, yêu đương với người mình thích.
Nhưng vấn đề về thân phận hiện tại của cô vẫn là một rắc rối lớn.
Cô suy nghĩ, cuối cùng chỉ có thể nói thẳng: "Tôi nghĩ chúng ta không thích hợp làm bạn bè."
Trình Nhiễm ngạc nhiên: "Ân?"
Lương Thích rất nghiêm túc nói: "Tôi sẽ không tham gia những bữa tiệc hay tụ hội với bạn nữa. Cuộc sống đáng ra có vô vàn khả năng, chứ không phải lãng phí thời gian vào những chuyện vô nghĩa, sống vô ích."
Trình Nhiễm ngớ người một lúc, sau đó bật cười chế nhạo: "Lương Thích, cậu điên rồi sao? Cậu rốt cuộc đang nói cái gì? Có phải Hứa Thanh Trúc cho cậu uống thuốc mê không?"
"Không liên quan đến Hứa Thanh Trúc." Lương Thích đáp, "Là tôi đã suy nghĩ kỹ, tôi sẽ lại bắt đầu, sống cho chính mình."
Những lời này, cô đã nói với chính mình, và bây giờ cũng nói với Trình Nhiễm.
Trình Nhiễm nhíu mày, "Cậu là muốn cắt đứt với tôi?"
"Có thể hiểu là vậy." Lương Thích kiên định nói.
"Tôi đi." Trình Nhiễm tức giận đến mức không kiềm chế được, "Cậu thật là..."
Nói rồi giơ tay đấm qua.
Lương Thích mắt khép lại, vốn dĩ có thể tránh đi, nhưng cô do dự một chút, cuối cùng cũng đón nhận một đấm.
Lực của Alpha rất mạnh, một cú đấm làm cô lảo đảo.
Lương Thích lùi lại một bước, "Vậy đi, tôi đi trước."
"Tôi không tin." Trình Nhiễm la lên từ phía sau, "Lương Thích, cậu điên rồi."
Lương Thích đi rất kiên quyết, không quay đầu lại.
**
Thực ra Lương Thích có rất nhiều cách để cắt đứt với Trình Nhiễm một cách dễ dàng.
Khi Trình Nhiễm tìm cô, cô có thể trốn tránh, hoặc là tìm lý do để cãi nhau một trận rồi cắt đứt hẳn, một cách quyết liệt.
Nhưng Lương Thích chọn một cách hành xử khác.
Cô không muốn lãng phí thêm thời gian vào những mối quan hệ nhân tế này nữa.
Cảm giác bi quan, nếu cô không thể đạt được 80 điểm may mắn trong ba tháng nữa, đây sẽ là ba tháng cuối cùng của cô, vậy thì cô có bao nhiêu thời gian để tâm đến những người này?
Quá mệt mỏi.
Chẳng bằng thẳng thắn.
Cô đứng ở cửa phòng bệnh của Hứa Thanh Trúc, đưa tay lau khóe miệng, vết máu trên mu bàn tay.
Cô nhíu mày, không muốn để Hứa Thanh Trúc thấy.
Nhưng cảnh tượng này lại lọt vào mắt của Triệu Tự Ninh.
Triệu Tự Ninh lạnh nhạt lên tiếng: "Nhường chút."
Lương Thích nghiêng người, để cô ấy đi qua.
Triệu Tự Ninh vốn ít nói, nhưng bên cạnh cô, cô ấy không nhịn được tò mò hỏi: "Cãi nhau với Trình Nhiễm?"
Lương Thích mệt mỏi đáp: "Ân."
Triệu Tự Ninh cười nhẹ, không rõ là cười hay là chế nhạo, ''Thật hiếm thấy."
Nói xong, cô ấy đi vào phòng bệnh.
Hứa Thanh Trúc đã thay đồ, đó là quần áo mới mà Bạch Vi Vi mang đến khi tới thăm cô.
Chiếc váy màu vàng nhạt, ôm sát eo và đến đầu gối, cánh tay mảnh khảnh và xương quai xanh đẹp đẽ lộ ra ngoài. Nàng vốn đã gầy, khi mặc váy này, vòng eo trông như chỉ cần một tay là có thể ôm hết.
Đặc biệt là đôi mắt sáng.
Nếu như là trong thế giới cũ Lương Thích Hứa Thanh Trúc chắc chắn có thể trở thành một ngôi sao hàng đầu trong ngành giải trí, và khi bầu chọn nữ thần của năm, chắc chắn nàng sẽ vượt qua tất cả mọi người.
Ánh sáng chiếu lên cánh tay mảnh mai và trắng nõn của Hứa Thanh Trúc, mạch máu hiện rõ dưới ánh mặt trời.
Lương Thích nhìn mà cảm thấy căng thẳng trong lòng.
Cánh tay ấy hình như không thích hợp để tiêm.
Nhìn thật sự thấy ghê người.
Vì thế, Lương Thích quay mắt đi.
Triệu Tự Ninh hoàn thành xong các công việc và hỏi cô: "Ra ngoài bao lâu rồi?"
"Khoảng nửa ngày." Hứa Thanh Trúc trả lời, "Tối tôi sẽ trở về."
"Muốn làm gì? Có tiện nói sao?" Triệu Tự Ninh hỏi.
"Chỉ là ba tôi xé poster thần tượng của Á Á rồi vứt bừa khắp nơi, sau đó em ấy rời nhà." Hứa Thanh Trúc đứng lên, "Tôi đi trước, đừng nói cho Vi Vi biết."
Nếu Vi Vi biết chuyện cô tự ý xuất viện vì chuyện của em gái, chắc chắn sẽ không vui.
"Đã biết." Triệu Tự Ninh hỏi, "Người đi cùng với em sao?"
Ánh mắt cô ấy nhìn sang Lương Thích.
Hứa Thanh Trúc nghĩ một chút rồi nhẹ gật đầu, "Cô ấy biết Á Á ở đâu."
Thậm chí, chỉ có cô ấy mới biết.
"Vậy trên đường cẩn thận." Triệu Tự Ninh nói, "Có chuyện gọi cho tôi."
**
Ra khỏi phòng bệnh, Lương Thích đi thẳng xuống hầm đỗ xe.
Sau khi cô vào viện, quản gia đã lái xe đưa đến đây.
Trong bãi đỗ xe có một chiếc xe hơi màu xanh lục rất dễ nhận ra.
Mặc dù Lương Thích không muốn thừa nhận, nhưng cuối cùng cô cũng không thể không đưa Hứa Thanh Trúc vào chiếc xe đó.
Cô ấn nút mở khóa, đèn xe sáng lên.
Lương Thích: "......"
Rốt cuộc có điều gì về mắt thẩm mỹ của nguyên chủ mà cô không biết đây?
Cô mở cửa ghế phụ, cố gắng giả vờ bình tĩnh khi thấy ánh mắt có chút khinh miệt của Hứa Thanh Trúc, "Lên xe đi."
Chờ Hứa Thanh Trúc lên xe, cô mới lên xe.
Nhưng cô nhận ra Hứa Thanh Trúc đang nhìn mình rất nghiêm túc.
Hai mắt ấy chứa đựng sự đánh giá và tò mò, khi xe bắt đầu di chuyển, cô đột nhiên lên tiếng: "Cô vì sao lại cãi nhau với Trình Nhiễm?"
"A?" Lúc xe khởi động, tiếng động cơ khá lớn, Lương Thích không nghe rõ, "Cô nói gì?"
"Không có gì." Hứa Thanh Trúc đáp, nhắm mắt lại, dựa vào ghế ngồi.
Cả thời gian, cô vẫn giữ vẻ lạnh nhạt.
Khi xe chạy ổn định, Lương Thích quay sang hỏi: "Chốc nữa, cô có thể không cần xuất hiện được không?"
"Có ý gì?" Hứa Thanh Trúc mở mắt, lạnh lùng nhìn cô.
"Tôi đã hứa với em gái cô sẽ không nói cho cô." Lương Thích nói: "Nhưng tôi cảm thấy không thể lừa cô."
"Cô lừa tôi cũng không sao." Hứa Thanh Trúc lạnh lùng nói.
"Nhưng lần này tôi không lừa cô." Lương Thích giải thích, "Em gái cô tìm tôi, chắc chắn vì không thể nói với cô chuyện gì đó, nên tôi đi trước, giúp cô ấy một chút, rồi lại cùng cô nói được không?"
"Vậy nếu tôi không đồng ý thì sao?" Hứa Thanh Trúc hỏi.
Lương Thích: "......"
Cô dừng xe lại bên đường, "Vậy thì tôi không thể đưa cô đi nữa."
Hứa Thanh Trúc cười lạnh: "Rốt cuộc cũng lộ ra bộ mặt thật của cô rồi."
"Không phải vậy." Lương Thích thở dài bất đắc dĩ, "Tôi đã nói rồi, sẽ không tổn thương cô, cho nên tôi cũng sẽ không lừa cô. Em gái cô hiện tại cãi nhau với ba mẹ rồi bỏ nhà đi, cũng không gọi điện cho cô, chắc chắn là vẫn còn đang giận, tâm trạng rất kích động. Nếu cô bây giờ xuất hiện trước mặt em ấy, nếu em ấy có hành động gì quá kích động thì sao?"
"Nhà chúng tôi không cần Lương tiểu thư lo lắng." Hứa Thanh Trúc cắt đứt, gọi thẳng Lương tiểu thư.
Lương Thích khẽ mím môi, giọng nói mang theo sự bất lực, "Tôi chỉ sợ em ấy sẽ nói những lời không hay, làm cô tổn thương."
Hứa Thanh Trúc nhìn cô, có chút không thể tin được.
Đây thật sự là Lương Thích sao?
Lương Thích nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, ánh mắt chân thành, đầy nhiệt huyết, "Hứa Thanh Trúc, tin tôi lần này được không?"
Đôi mắt Lương Thích rất đẹp, không cần trang điểm, có thể làm tan chảy người khác. Bị cô nhìn chằm chằm như vậy, Hứa Thanh Trúc cảm thấy tim mình như bỏ một nhịp.
Nhưng rất nhanh, nàng liền không nhìn nữa.
Lương Thích nói với giọng càng thêm chân thành, thậm chí có chút nũng nịu, "Đây là lần cuối cùng, được không?"
Hứa Thanh Trúc nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng nghĩ, thử tin tưởng Lương Thích lần cuối cùng.
//
Editor: Có lẽ tôi nên đổi xưng hô sang Tôi-em, Tôi-chị.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com