Chương 42: Thăm mộ...
"Con người thật buồn cười, chỉ khi mất đi mới biết quý trọng và đau lòng."
---------
Có lẽ trời cao không muốn nhìn thấy con người hạnh phúc, cho nên vào thời khắc đẹp nhất, đoạt đi sinh mạng của Becky.
Freen không hiểu tại sao Becky lại có thể dễ dàng bị giết chết như vậy. Nàng rất sợ chết. Bởi vì chết đi rồi, thì cái gì cũng không còn. Mà Becky cũng không thể giống như lúc trước mà ôm Freen, mỗi đêm cùng cô triền miên đến chết, sau đó ôm nhau mà ngủ. Thậm chí có thể đối mặt nhìn nhau cũng là một thứ xa xỉ.
"Becky, hôm nay đã là ngày thứ bảy, trễ như vậy chị mới quay lại thăm em, em có giận chị không?"
Ban đêm, một thân ảnh gầy gò quỳ trước mộ, mái tóc dài màu đen vương trên vai, có lẽ được xử lý tùy tiện nên xộc xệch đến không chịu nổi. Khuôn mặt tái nhợt tiều tụy mạng theo nụ cười yếu ớt, khiến cho người thấy càng thêm bị thương.
Hôm nay Becky qua đời cũng đã là ngày thứ bảy, theo như phong tục người xưa gọi là Đầu Thất. Tương truyền vào ngày này, hồn người chết sẽ quay về tìm người mà họ quan tâm nhất, yêu cầu người đó giúp mình hoàn thành một ít tâm nguyện chưa dứt. Trước kia Freen luôn khịt mũi coi thường cái loại mê tín này, thậm chí còn cảm thấy buồn cười. Nhưng bây giờ mới hiểu được, đây cũng không phải ngu muội, chẳng qua chỉ là muốn tìm người sống để gởi gắm mà thôi.
Đưa tay chạm lên bia mộ, lướt nhẹ tấm hình trên đó. Trong đó là hình Becky, nụ cười rực rỡ luôn đẹp như thế. Máy chụp hình cũng chỉ chụp tức thời, nhưng không thể đem cuộc sống của nàng lưu lại được.
Thật ra thì lòng tham của Becky rất nhỏ, nhỏ như thể chỉ có trang bị trên người, một đoạn tình cảm. Khi nàng yêu Freen thì sẽ vô phản vô cố mà bỏ đi tất cả. Cho dù đối phương cho ít hơn, chính mình trả nhiều hơn, thì nàng vẫn luôn dịu dàng như nước mà chiều theo, không hối không oán.
Lúc còn nhỏ đã bị mẹ vứt bỏ, bị cha đưa vào nơi mù mịt chém chém giết giết, cho đến bây giờ cũng khắc sâu trong lòng nàng. Thậm chí đến cả hình dạng mẹ ruột, cũng không còn nhớ nữa. Đối với tình thân, Becky có tiếc nuối. Trong cái tuổi 26 ngắn ngủi, nàng cứ như vậy rời xa nhân thế.
Freen thừa nhận, trong tiềm thức cô luôn ghen tị với Khun Sam, bởi vì cô ta đã từng chiếm đoạt cuộc đời Becky gần hơn 20 năm. Còn lấy đi đêm đầu tiên quý giá nhất của nàng, đến cuối cùng lại vứt bỏ nàng không thương tiếc.
Có lẽ nếu không phải do vậy, thì Freen cũng sẽ không có cách nào gặp được và tiếp cận Becky, gặp phải một cô gái khiến cô đau lòng như vậy. Mỗi ngày thức dậy nàng đều sẽ hôn cô, trước khi ngủ sẽ ôm cô thật chặt. Luôn dùng vài trò bịp bợm làm cho cô cười, luôn dùng những hạnh phúc ấm áp nhất dành cho cô, cùng cô bước đến quan hệ thân mật.
Freen thất thủ, cũng không phải là do bất ngờ, mà là trúng mục tiêu đã định từ trước. Becky là độc, chỉ cần nếm qua một lần, thì vĩnh viễn cũng không có cách nào cai được. Sự ôn nhu, xinh đẹp đến yêu mị, sự quan tâm tỉ mỉ của nàng. Mỗi một thứ, đều là một sự cám dỗ trí mạng. Nàng, đã từng bước từng bước khiến cho Freen sa vào trong đó.
Cho dù là vào lúc này người đó đã hoàn toàn biến mất, nhưng lại khiến cho cô không thể dứt ra được hay là quên đi. Trên đời này cũng chỉ có một Rebecca Patricia Armstrong. Nàng đã biến mất cũng sẽ không còn xuất hiện một ai khác giống vậy nữa. Cho dù Freen có phí công đi tìm như thế nào thì cũng không được gì.
"Rebecca Armstrong, em còn nhớ không chị đã từng nói với em, nếu như có một ngày em xảy ra chuyện, chị sẽ không nhớ đến em nữa, càng không thể giống như những nhân vật chính trong tivi vì nhớ nam chính mà cứ như vậy suốt đời không lấy chồng, chỉ ghi nhớ người đó trong đầu mà sống tiếp. Nếu như em đã ích kỷ rời bỏ chị mà đi như vậy, thì chị cũng sẽ thử quên em đi."
"Mấy ngày nữa, chị sẽ rời khỏi thành phố Bangkok này, rời khỏi nơi ngập tràn kỷ niệm này, con của em, chị sẽ đưa cho Khun Sam và Mon chăm sóc, chị không biết đối diện với nó như thế nào, chị sợ một ngày không kiểm soát được sẽ gây thương tổn cho nó, chị sợ một ngày nào đó nó hỏi mẹ của nó tại sao rời đi, chị thật sự không thể trả lời được. Có lẽ em sẽ trách chị là vô tình, trách chị sao lại ích kỷ như vậy, nhưng chị cũng sẽ làm như vậy. Rebecca Armstrong, nếu như em oán chị, thì trở lại tìm chị, cùng chị gặp mặt. Dù em muốn bồi chị đi, cũng không sao."
Trong đêm tối, tiếng hô vang dội, mặc dù không lạnh, nhưng cũng đầy kinh người. Freen cứ thế quỳ trước mộ Becky mà lầm bầm làu bàu, người đi ngang cũng không biết cô đang nói gì, có lẽ chính cô cũng không biết.
Mất đi một đoạn tình cảm xót xa, vĩnh viễn mất đi một người con gái mà mình yêu, Freen trở thành một kẻ thống khổ. Vốn tưởng rằng, nước mắt của Freen đã sớm chảy cạn hết đêm qua, nhưng lại không nghĩ rằng thân thể này vẫn còn có thể khóc lên. Tính cách của Freen luôn biết kiềm chế, ngay cả khóc tỉ tê, cũng đều im lặng không chút tiếng động nào.
Từ khi Becky chết, cô cũng chưa từng khóc qua trước mặt bất cứ người nào. Kể cả Mon và trước mộ ba mẹ ruột của mình. Freen muốn ở lại căn phòng kia, dù biết rằng nhìn thấy vật sẽ nhớ người, cho dù bên trong phòng chỉ cần tùy ý mà lựa ra một món đồ, cũng sẽ đem mọi thứ mà chất đống lại kiên cường tiện tay phá hủy, khiến mọi thứ sụp đổ.
"Rebecca Patricia Armstrong, tại sao đã qua 12 giờ, em còn không ra gặp tôi? Không phải em còn nhiều lời muốn nói với tôi sao? Ngày đó trong điện thoại, em chỉ nói đúng một lần yêu chị, chẳng qua chỉ là một lần thôi, nhưng tại sao lại có thể? Em ra gặp tôi đi, không phải em còn nhiều chuyện chưa làm sao? Chỉ cần em đến nói với tôi, em hy vọng thay em sống thật tốt, thay em hoàn thành những chuyện mà chúng ta chưa làm, thay em chăm sóc con, thay em nuôi dưỡng nó nên người, tôi đều sẽ làm theo lời em mà. Nếu như tôi không thấy em ra, thì tôi sẽ quên mất em! Hoàn toàn quên mất em!"
Tiếng nói của Freen vang vọng trong nghĩa trang. Không có ai đáp lại, thậm chí đến cả quỷ ảnh cũng không có. Qua 12 giờ, ngày mới lại đến. Cô khóc càng nhiều hơn, tiếng cười cũng lớn hơn.
"Becky, lòng dạ em thật độc ác, ngay cả một lần cuối cùng, cũng không muốn cho tôi nhìn thấy, có phải em còn hận tôi vì năm đó giả chết lừa gạt em hay không?"
Freen chống thân thể đứng dậy, bởi vì quỳ quá lâu, chưa đi được mấy bước, cô lại ngã ngồi trở về. Nhìn thấy bia mộ Becky trong gang tấc, cô lại chật vật mà bò tới, đưa hai tay ôm thật chặt. Tựa như là đang tiếp xúc thân thể với người kia.
"Để chị bồi em đi."
Freen vừa nói, để đầu tựa lên mộ bia, cuối cùng chìm vào giấc ngủ say. Khi cô tỉnh lại thì trời cũng đã sáng. Một cái bóng xuất hiện trên đỉnh đầu, ngẩng đầu lên, thấy một người mặc váy dài màu đen đứng trước mặt mình. Bà nhìn hậu bối trước mặt mình, tuy đã lớn tuổi nhưng trên đầu chỉ lấm tấm vài sợi tóc bạc, gương mặt không có chút nào thấy là yếu đuối, ngược lại còn tạo cho người khác một cảm giác gừng càng già càng cay.
"Dậy?"
Dường như nhận ra Freen đang tỉnh lại, bà hỏi nhỏ, sau đó xoay người lại.
Nhìn bà một cái khiến cho Freen cũng ngây ngô tại chỗ. Tướng mạo của bà, có vài phần giống như Mon và Becky. Mặc dù trên đó còn có một vài nếp nhăn do già đi, cũng có thể nhìn ra tướng mạo của bà lúc còn trẻ cũng là một người phụ nữ tướng mạo tốt.
Đôi môi bà ta mím chặt, đôi mắt màu lam sâu thẳm ngắm nhìn mình. Trong đó, có tiếc thương, có áy náy, còn có cả yên tâm và vui vẻ bên trong. Liên quan đến những biểu hiện này, Freen cũng không quan tâm đến. Bởi vì ánh mắt người đàn bà này cô quá quen thuộc, giống Becky như đúc.
"Xin chào, bà là..."
Mặc dù đã từng nghe đến tên Mookda Patricia, nhưng Freen cũng chưa từng nhìn thấy bà. Mấy tháng trước, chỉ biết nhân vật này qua lời kể của Nam và Khun Sam, ngay từ khi Becky mới tám tuổi thì bà ấy liền biến mất khỏi Thái Lan. Thậm chí tang lễ của Becky cũng không hề đến. Cho nên Freen cũng không dám kết luận bà ấy chính là Mookda Patricia.
"Tôi là ai cũng không quan trọng, cô ở đây cả đêm rồi, cũng nên về nghỉ ngơi đi."
Bà nhẹ giọng nói, thong thả mà trầm ổn, nhưng không hề mang thái độ nghi ngờ, Freen xoa đầu đứng dậy, cũng không hỏi lại lịch của bà nữa, mà lảo đảo nghiêng ngả đi ra ngoài.
Nếu như Becky đã không còn ở đây nữa thì cô và Armstrong gia cũng không còn liên quan gì nữa hết. Bà ta có phải Mookda Patricia hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Khóc hết một đêm, hai mắt sưng đỏ nhìn không ra bộ dạng. Freen chỉ muốn về nhà để chuẩn bị vài thứ rồi rời khỏi đây, nhưng vừa bước chân thì tiếng nói của bà lại vang lên.
"Cô thật giống mẹ của mình, đều rất xinh đẹp và dịu dàng... Nhưng đáng tiếc, bà ấy ra đi quá sớm."
Freen bàng hoàng khi nghe câu nói này, bước chân vừa định rời khỏi thì ngay lập tức xoay lại đứng bên cạnh bà.
"Bà biết mẹ của tôi? Nhưng tôi nhớ chưa từng gặp mặt bà?"
"Ta và bà ấy là bạn cùng khoá, bọn ta đều tốt nghiệp bác sĩ, đến khi bọn ta đang ở đỉnh vinh quang thì mẹ của cô lại từ bỏ tất cả mà chọn kết hôn cùng ba cô, đáng tiếc... mẹ cô lại chọn cách đi theo ông ấy..."
"Ý bà là sao?"
Ánh mặt trời chiếu lên bóng lưng, cô nhìn xuống. Chỉ thấy bà ta đưa tay chạm vào mộ bia của Becky, dường như đang đau lòng mà vuốt ve. Con người thật buồn cười, chỉ khi mất đi mới biết quý trọng và đau lòng.
"Lúc đó, sau khi Becca giết chết ba cô, bà ấy đã điện cho ta, vốn dĩ ta đã sắp xếp hết mọi thứ, cũng đã đem người đứng sẵn ở sân bay Anh Quốc chờ hai người, nhưng bà ấy lại không đến, sau đó ta được người của mình thông báo mẹ của cô đã nhảy lầu tự sát."
Chợt bà quay người nhìn sang Freen, khoé môi nhẹ cong lên.
"Tên của cô, năm đó cũng là do ta đặt, Saorcha Chankimha."
"Bà..."
Freen nhíu mày nhìn đến nụ cười không mang theo một tia cảm xúc nào. Hai tay cơ hồ cũng nắm chặt lại.
"Hẳn khi ta đến đây, cô cũng đã đoán ra được thân phận của ta rồi, cô đoán không sai, ta thật sự là Mookda Patricia, là mẹ của Mon và Becca."
Freen nghe đến danh xưng này cũng bật ra nụ cười giễu cợt.
"Ha, mẹ sao? Bà hẳn cũng biết Becca hận bà như thế nào mà? Bà nhẫn tâm bỏ rơi em ấy gần 20 năm, thậm chí chưa từng xem em ấy là con, bà có tư cách gì nói mình là mẹ của em ấy."
"Ta không có tư cách? Vậy cô lấy tư cách gì ở đây chất vấn ta?"
"Tôi sao? Tôi là vợ của em ấy, là người con gái mà em ấy yêu và cũng là người yêu em nhất."
"Ha...ha... Sarocha, ta nói cho cô biết, so tư cách, ta có tư cách hơn cô nhiều, ít nhất ta mang nặng đẻ đau sinh ra Becca, là mẹ ruột của con bé, còn cô, cô nói cô là vợ của Becca, cô nói cô yêu con bé nhất, vậy tại sao cô hết lần này đến lần khác làm tổn thương Becca, còn lừa gạt con bé, hơn hết là dùng cách thức tàn nhẫn nhất để rời bỏ con bé."
Từng câu từng chữ của bà như hàng ngàn mũi tên đâm sâu vào trái tim của Freen, khiến nó lần nữa chảy máu đầm đìa, bà ấy nói đúng, nếu không phải năm đó cô bị thù hận che mắt thì cũng không phải khiến cho cô và nàng có kết cục như ngày hôm nay, Freen đau lòng cùng bất lực, cô buông xuôi tất cả, ánh mắt trống rỗng nhìn lên hình ảnh của người con gái mà cô hằng mong nhớ suốt thời gian qua, ngón tay run rẩy chạm vào gương mặt đang mỉm cười kia.
"Becky, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của chị, chị sai rồi, năm đó chị không nên rời xa em, chị cầu xin em, quay về đi mà... Becky..."
"Sarocha Chankimha, khoảng thời gian sau này cô nên yên phận mà ở lại Amstrong gia nuôi nấng đứa trẻ kia xem như là chuộc lại lỗi lầm mà cô đã gây ra cho Becca, nếu để ta biết cô dám rời đi, ta liền sẽ khiến cô hối hận cả đời!"
Freen ngã người tựa vào bia mộ, cô muốn ôm lấy người con gái ấy, nhưng thứ cô ôm chỉ là một phiến đá lạnh ngắt vô tri.
(Becky chết thật rồi, Toàn Văn Hoàn nhaaaaaa!!!!)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com