Chương 33: Không đến 24 tiếng bị lừa làm 5 lần!? ( H )
Chương 33: Theo lão công giả về nhà, lại bị dụ dỗ chơi đến mất khống chế lần nữa, không đến 24 tiếng đã bị cô lừa làm 5 lần!?
___________
Vậy chị không nhịn xuống được à? Những lời này bị tạp ở trong cổ họng, Uyển Ninh không nói được ra miệng.
Bởi vì nàng rất rõ ràng, cô nhịn không được, nếu không đã không đến mức đuổi tới tận nhà bố mẹ nàng, còn nhất nhất phải lăn nàng một lần.
Nghĩ đến đây, Uyển Ninh đột nhiên căng thẳng bật dậy, vừa rồi nàng kêu thảm thiết như sắp chết thế, quên bẵng mất là đang ở nhà mẹ, cách âm ở đây không thể so sánh với chỗ Phó Hạ được, vậy chẳng phải là bị bố mẹ nghe thấy hết rồi à?!!!!
"Sao thế? Lưu luyến chị?" Phó Hạ thấy nàng đột nhiên bật dậy, mỹ mãn mong mỏi đợi nàng trả lời.
Đúng là cũng lưu luyến tiếc đấy, nhưng nàng cuống lên, là vì chuyện khác thật đó.
Mặt Uyển Ninh đỏ lên, ậm ừ nói: "Vừa nãy... Vừa nãy tiếng kêu... sẽ không bị bố mẹ nghe được ấy chứ..."
"Ai bảo em kêu to thế làm gì, không được, sắp chết rồi, thật căng, mấy lời này đều câu trước vang hơn câu sau đấy." Phó Hạ cố ý trêu đùa.
Ai bảo cô nói đi công tác xa mấy ngày mà nàng không có phản ứng gì.
"Tôi..." Uyển Ninh cắn cắn môi, mặt nhỏ hồng thấu tới tận sau tai, bất chợt nằm sụp xuống, kéo chăn trùm qua đầu kín mít.
Nàng không muốn sống nữa, quá mất mặt!!!
"Thôi mà, lừa em đấy, bố đi chơi cờ, còn mẹ đi dạo phố rồi. Mẹ em biết chị đến nên đã cố ý đi, trong nhà không có ai, đồ ăn chị mang tới vẫn đặt ở bàn cơm kìa, hâm nóng lại chút là có thể ăn rồi. Ngoan nào, dậy ăn cơm thôi." Phó Hạ kéo chăn từ đỉnh đầu vợ nhỏ xuống, khẽ hôn lên gương mặt ửng đỏ ấy.
Nói rồi cô đứng lên, tiếp tục nói: "Chị về nhà sắp xếp ít đồ, đặt vé máy bay 12 giờ trưa nay rồi đi luôn, em cứ nghỉ ngơi đi, không cần tiễn chị đâu, chắc là chị đi tầm một tuần."
"Ừm" Uyển Ninh ngồi dậy, đỏ mặt khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi tiễn chị ra cửa."
"Phía dưới còn đau hay không? Đừng động."
"Không sao, dù sao tôi cũng muốn đi ăn cơm." Uyển Ninh đứng dậy xuống giường.
Kỳ thật nàng cũng có hơi luyến tiếc, ngỡ đâu lúc nào cũng gặp cô, nhưng cô đột nhiên phải đi một tuần, ngẫm lại cũng thoang thoáng khó chịu.
Phó Hạ lưu luyến nắm tay Uyển Ninh tay, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay mềm mịn của nàng, dịu dàng nói: "Chờ chị quay lại đón em, ở với bố mẹ bên này vừa hay có người chăm sóc em."
Hai người dắt tay nhau ra cửa, nhìn thấy bố vợ đang ngồi ở phòng khách, mặt đã đỏ thành màu gan heo, quả nhiên chén trà trong tay cũng run lẩy bẩy.
Hôm nay chơi cờ mà ván cờ khó nhằn mất quá nhiều thời gian, xong một trận, bố Uyển đã đi về trước, mẹ Uyển cũng quên không dặn ông Phó Hạ tới, để hai đứa ở riêng.
Vừa bước chân vào cửa đã nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt của Uyển Ninh và Phó Hạ, muốn đi vào phòng ngủ tránh mặt, ai dè cái phòng cách có một bức tường nghe còn rõ hơn, ngay cả tiếng cọ xát cũng nghe rõ, đành phải lăng lăng chạy ra ngoài, chờ hai đứa đánh nhau xong rồi tính sau.
Đứng dưới ánh mặt trời đẹp đẽ hơn tiếng đồng hồ, lúc ông quay về mới kết thúc, bố Uyển cổ họng khô cằn, vừa rót được chén trà ngồi xuống, hai người đã ra khỏi phòng ngủ, khiến tay bưng trà của ông run cầm cập.
"Tiểu... Tiểu Hạ tới đấy à..." Bố Uyển ngại ngùng chào hỏi.
Trong ánh mắt lại mang theo chút sùng bái vô cớ, cơ thể Phó Hạ hình như cao lớn chắc khỏe hơn thì phải, đúng là sức chiến đấu của vận động viên mà......
"Vâng, bố chơi cờ về rồi ạ." Phó Hạ giả vờ bình tĩnh đáp lại.
Uyển Ninh vừa bỏ được khuôn mặt đỏ bừng xuống, giờ lại lập tức nóng rát, vội buông tay Phó Hạ ra, yên lặng quay về phòng xách cái vali mình mới đem tới.
Ra tới nơi thì thấp giọng: "Bố à, trên bàn có đồ ăn, bố đói thì hâm nóng lại rồi ăn nhé, con với Phó Hạ về đây."
Giờ này nàng tình nguyện về cùng Phó Hạ, thà ngày ngày ăn mì gói phòng không gối chiếc, cũng không muốn ở nhà mình nữa, đây thật sự có thể so với hiện trường giết người đấy!
Phó Hạ nén lại ý cười chào bố vợ, hai người lái xe đi về.
Uyển Ninh không nghĩ đến sau khi cùng tên 'cầm thú' này về nhà, cô thu dọn đồ xong, vậy mà lại dám quấn lấy nàng đòi lần nữa, còn ngụy biện gì mà cấm dục một tuần, nếu không làm một lần trước khi đi, chỉ sợ khi về thú tính quá độ, chơi hỏng nàng.
Cũng may thuốc tiêu sưng có hiệu quả, mới chỉ vài giờ, bên dưới đã không còn cảm giác nóng rát sưng to nữa, nghĩ tới cô phải đi một tuần, Uyển Ninh cũng ợm ờ đồng ý.
Nhưng vì liên tục khai phá tử cung, nhụy tâm đã mềm như nước, mới chọc rút có mấy trăm phát, quy đầu đã có thể cắm vào tử cung.
Phó Hạ vừa sướng lên, lại không quan tâm cái gì nữa, chỉ cần không chơi hỏng nàng, thì không màng nàng có chịu nổi hay không.
Cảm giác hít thở khó khăn cùng với khoái cả ngập đầu, khiến nàng run rẩy từ đầu đến chân, nhạy cảm hết sức, thật sự sắp bị chơi chết rồi.
Uyển Ninh đã quá sức chịu đựng, khóc lóc nức nở xin tha, hai cánh môi cũng khe khẽ run lên: "Phó Hạ~ ưm... chúng ta là vợ chồng giả thật mà... a... chị tha tôi đi được không..."
"Gì mà vợ chồng giả? Giờ em còn dám nói? Chị đây chỉ nhớ lời em nói trong bệnh viện thôi, chúng ta không có con, là vì chị không được... nên chị phải tận lực chứng minh bản thân, tranh thủ sớm hôm tạo ra một tiểu Phó Hạ, đúng không? Vợ ơi?" Phó Hạ tiếp tục giả ngu.
Quy đầu sưng to nóng bỏng, gắt gao nghiền ép trong tử cung của vợ nhỏ, cảm nhận được sung sướng khi tử cung mút chặt, cuối cùng cô cũng hiểu, từ cổ chí kim, tại sao con người đều say mê tình dục như vậy.
Loại sung sướng này đúng là đủ để hủy diệt trời đất mà, khiến cô trầm luân không ngừng, hận không thể chết trong cái lỗ dâm này.
"Ư ư... a... nhẹ, nhẹ chút đi... a... rút ra được không... ưm" Uyển Ninh thật sự không chống đỡ nổi.
Từng đợt khoái cảm mãnh liệt cuốn nàng trôi vào nhục dục, những khoái cảm quá dồn dập, nàng thậm chí còn có cảm giác mình đang cận kề cái chết.
Hơn hai mươi năm cuộc đời nàng chính là độc thân từ trong bụng mẹ, mà giờ vừa phá thân không lâu, bị làm tàn nhẫn như vậy, khiến nàng đối với chuyện tình dục, vừa sợ vừa yêu.
"Không cắm chỗ đó được không... Um...a... tôi... A... sắp... ư... chết mất..." Uyển Ninh khóc như mưa rào, cả người căng chặt run bần bật.
Phó Hạ nhìn dáng vẻ khóc lóc thảm thương của Uyển Ninh, thật ra cũng có chút đau lòng, quy đầu thoáng rời đi một chút, điều chỉnh hướng tới điểm G, không chờ Uyển Ninh thở dốc, đã điên cuồng giã vào đó.
Sau đó lại giở trò cũ, dán sát vào chỗ thịt mềm đó, hung hăng nghiền một trận, Uyển Ninh cảm thấy mình đúng là vừa ra khỏi ao rồng lại vào hang hồ.
Dù cô có cắm chỗ nào đi nữa, nàng đều không chịu được.
Từ tối qua đến giờ, chưa đến 24 tiếng, đã bị làm năm lần!!?
Nhưng ở cái tốc độ xỏ xuyên điên cuồng như vậy, khoái cảm trong nàng lại không ngừng dâng lên, cao trào liên tục, làm nàng có cảm giác như mình đang ở trên mây vậy, bị cắm đến muốn tiểu ra.
Vì tránh để xấu mặt lần nữa, Uyển Ninh vươn tay nhỏ trắng nõn ra, lần sờ đến nơi hai người giao hợp, muốn dùng tay lấp kín niệu đạo, miễn lại bị cô chơi đến mất khống chế lần nữa.
Phó Hạ ý thức được hành động của Uyển Ninh hành động, thừa dịp ý thức nàng đã mơ hồ, nắm lấy tay nàng, đặt lên môi thịt sưng đỏ, Uyển Ninh dùng sức ấn xuống, nháy mắt bị kích thích đến phun nước tiểu.
Nước màu vàng nhạt phun ra theo đường parabol, đáp xuống chỗ hai người giao hợp, ấm áp, xối cho nơi đó ướt át lầy lội không thôi.
Ngay sau đó Phó Hạ cũng bắn tinh, lỗ nhỏ bị tinh dịch đặc sệt nóng bỏng tưới lên, thân thể Uyển Ninh điên cuồng run rẩy, miệng tử cung còn khép mở, hút rồi rụt lại, mút không ít tinh dịch vào tử cung.
Phó Hạ Tuấn thỏa mãn thở dốc, sung sướng vô cùng, cúi người hôn nhẹ lên đôi mắt của vợ nhỏ đang mê sảng.
Nếu cơ thể không mảnh mai vậy thì tốt rồi, cô đã không phải đau lòng như thế.
_______
~Hết chương 33~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com