Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Ngang Qua Thế Giới Của Em (2)


Tiết mục chính của sự kiện ngày hôm nay chính thức bắt đầu.

Người dẫn chương trình bước lên sân khấu, hào hứng tuyên bố:

"Thưa quý vị, như thông lệ hàng năm thì bây giờ chính là lúc chúng ta cùng đến với phần hấp dẫn nhất của buổi tối hôm nay. Tiệc đấu giá gây quỹ cho bệnh viện S., xin được phép bắt đầu."

Tất cả ánh sáng đổ dồn về phía sân khấu, những vật phẩm quý hiếm lần lượt được mang ra. Đồng hồ cổ từ thế kỷ 18, rượu vang trăm tuổi, bức tranh sơn dầu từ một danh họa châu Âu... Mỗi khi giá của từng vật phẩm được hô vang, tiếng vỗ tay và tiếng bàn tán lại rộn ràng không ngớt.

Lục Vân Hy ngồi ở một góc khá khuất, ánh mắt chỉ lướt qua, trong lòng không hứng thú. Cô đến đây vốn chỉ để làm tròn trách nhiệm với gia đình, không phải để phô trương. Lần lượt vật phẩm thứ nhất, thứ hai, thứ ba đã tìm được chủ nhân. Nhưng đến vật phẩm thứ tư, cô bất giác ngồi thẳng dậy.

"Kính thưa quý vị, tôi xin được giới thiệu vật phẩm thứ tư trong buổi đấu giá.

Đây là một bản thảo y học cổ ghi chép về phương pháp điều trị của một căn bệnh hiếm gặp, đã từng được một gia đình danh y sở hữu. Xin hãy lưu ý, đây là bản duy nhất còn lại, có giá trị không chỉ về y khoa mà còn về lịch sử."

Mắt Lục Vân Hy sáng lên.

Đối với cô, đây không phải vật trang trí vô nghĩa mà là kiến thức thật sự. Nếu sở hữu được bản thảo đó trong tay, cô có thể sử dụng nó để nghiên cứu, biết đâu sẽ trả lời được những câu hỏi mà cô luôn theo đuổi từ bấy lâu nay.

Ở phía bên kia hội trường, Diệp Hàn Yên cũng ngẩng đầu, nhưng lý do cô hứng thú lại hoàn toàn khác. Đối với Diệp Hàn Yên, giá trị của bản thảo này không chỉ nằm ở y học, mà nó còn là một biểu tượng, một chứng cứ rằng tri thức đôi khi còn quý hơn cả kim cương. Trong thế giới thương trường khốc liệt, nơi mà số phận của nhiều thứ có thể thay đổi chỉ bằng một hành động hay một cái chỉ tay, Diệp Hàn Yên luôn tôn trọng những giá trị trường tồn như vậy.

Người MC hô to: "Giá khởi điểm: một trăm ngàn đô la"

"Một trăm năm mươi ngàn."

Tiếng hô vang lên từ một vị doanh nhân.

"Hai trăm ngàn."

"Ba trăm ngàn."

Con số tăng nhanh, ánh mắt mọi người dồn về phía sân khấu. Không khí cả hộ trường dần nóng lên.

Lục Vân Hy suy nghĩ. Cô vốn không muốn gây sự chú ý, nhưng lần này, cô thật sự không thể bỏ qua. Lục Vân Hy đưa bảng số lên, giọng nói rõ ràng:

"Năm trăm ngàn."

Cả hội trường xôn xao. Một bác sĩ sẵn sàng chi năm trăm ngàn đô la cho một bản thảo cũ? Nhiều người ngạc nhiên, thậm chí cho rằng cô chỉ muốn thể hiện địa vị. Nhưng ánh mắt của Lục Vân Hy vẫn bình tĩnh, không hề tỏ ra một chút khoe khoang.

Ngay lúc ấy, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía đối diện:

"Bảy trăm ngàn."

Mọi ánh mắt lập tức hướng về phía người vừa ra giá. Không ai khác ngoài Diệp Hàn Yên.
Cô ngồi thẳng, dáng vẻ tao nhã, đôi mắt sắc bén ánh lên chút hứng thú.

Không khí chùng xuống, như thể trận đấu thật sự chỉ vừa bắt đầu.

Lục Vân Hy quay đầu, ánh mắt lại chạm phải ánh nhìn của Hàn Yên. Một bên bình thản, một bên lạnh lùng. Giữa hàng trăm người, buổi đấu giá này như chỉ thuộc về hai người họ.

"Chín trăm ngàn."  Lục Vân Hy dứt khoát ra giá.

"Một triệu."  Diệp Hàn Yên mỉm cười, không hề chớp mắt.

Tiếng xì xào nổi lên. Nhiều người bắt đầu nghĩ đây không đơn thuần chỉ là đấu giá, mà là cuộc đua giữa hai tiểu thư quyền lực.

Nhưng họ không biết rằng, trong lòng Lục Vân Hy không có ý nghĩ ganh đua hay tham vọng. Cô chỉ nghĩ đến những ca bệnh, những bệnh nhân mà bản thảo này có thể giúp ích. Còn Diệp Hàn Yên, cô cũng chẳng quan tâm đến lời bàn tán đánh giá xung quanh. Thứ cô muốn chỉ là bảo vệ niềm tin của mình về một giá trị trường tồn.

Ánh mắt hai người chạm nhau một lần nữa. Không có sự thách thức, chỉ có một sự thừa nhận âm thầm.

Người MC dõng dạc:

"Lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba... một triệu đô la là giá cuối cùng.

Bản thảo y học cổ đã thuộc về tiểu thư Diệp Hàn Yên! Xin chúc mừng!"

Tiếng vỗ tay vang dội. Diệp Hàn Yên đứng dậy, tao nhã nhận lời chúc tụng, nhưng đôi mắt cô lại thoáng lướt qua nơi Lục Vân Hy ngồi. Không phải cái nhìn đắc thắng, mà là ánh mắt hứng thú, pha lẫn sự tôn trọng.

Lục Vân Hy mỉm cười đáp lại. Cô không thấy tiếc. Điều khiến cô ngạc nhiên chính là cảm giác như thể vừa tìm thấy một người, dù đến từ một thế giới xa lạ với cô, nhưng lại có chung niềm khao khát trước những giá trị chân thật.

Bữa tiệc vẫn tiếp diễn, nhạc lại vang lên, ly rượu lại chạm nhau.

"Diệp Hàn Yên, sau này nhất định chúng ta sẽ còn gặp lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com