Chương 17: Hung bạo chiếm đoạt (H)
Nước mắt Hyelin lúc này không kiềm được mà rơi lã chả. Hyelin nói với giọng vang xin Hani:
-"Chị mau tránh ra. Tôi không muốn."
-"Dù muốn hay không, em vẫn mãi mãi là của Ahn Hani tôi."
-"Những ngày tháng qua, em không cảm nhận được tình cảm mà tôi đã dành cho em hay sao."
Hani nói tiếp với giọng tràn đầy sự thất vọng.
-"Cho dù chị có làm gì. Người mà tôi yêu chỉ có Lee học trưởng thôi."
Nghe Hyelin nói vậy, sự phẫn nộ trong lòng Hani không thể kiểm soát được lí trí của mình nên lạnh lùng nói:
-"Nếu em đã nói vậy, tôi sẽ cho em thấy giữa tôi và tên Lee kia. Ai là người yêu em nhất."
Nói rồi, Hani thô bạo xé lấy phần trên váy của Hyelin làm để lộ chiếc áo lót màu đen, Hani hôn lấy khe ngực quyến rũ của Hyelin. Rồi từ từ chiếm lấy cơ thể của cô.
Trong căn phòng im lặng hai thân ảnh áp vào nhau đồng thời run rẩy.
Cơn đau kịch liệt khiến khuôn mặt Hyelin trắng bệch.
Đồng tử trống rỗng thống khổ mang theo hận ý nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Thống khổ này cơ hồ khiến ngay cả khí lực rên rỉ Hyelin cũng không có, chẳng biết tay đã thoát khỏi trói buộc của Hani tự lúc nào, cũng không còn sức chống cự, chỉ có thể dùng chút sức lực cuối cùng nện vào ngực Hani.Hani tựa như phát điên, áp lên người Hyelin, điên cuồng không ngừng ra vào trong cơ thể của Hyelin.
Thân thể căng cứng khô khốc ép đến ngón tay Hani cũng có chút đau nhức, không cần nghĩ cũng biết Hyelin đau tới mức nào.
-"Đau sao? Thật vừa khéo, tôi cũng rất đau." Hani thở hổn hển, đôi mắt đỏ ngầu của cô, tràn đầy thống khổ và tuyệt vọng, Hani nhẹ nhàng cười, khóe mắt chực trào ra một giọt lệ.
Giọt nước mắt nóng hổi, rơi xuống theo từng động tác ra vào, nhanh chóng chảy xuống, chạm phải nắm tay Hyelin đang nện vào người Hani.
Động tác phản kháng của Hyelin ngừng lại, đôi mắt Hyelin trống rỗng cứ như vậy nhìn đôi mắt đầy tuyệt vọng của người nọ, cong môi, nhưng lại không thể mở lời, chỉ có thể giống một con cá bị ném lên bờ, liều mạng thoi thóp.
Rõ ràng cảnh tượng triền miên đầy men tình ái, nhưng hai người lại đều thống khổ tuyệt vọng như vậy.
-"Tôi yêu em." Hani mang theo tiếng nức nở khàn khàn, mỗi chữ mỗi câu hòa cùng sự lạnh lùng.
Tiếng nói vừa dứt, một tay cô nâng chân Hyelin lên, đặt lên vai mình, tay kia tăng thêm một chút lực, lần nữa hung hăng tiến vào thân thể khô khốc tới đau đớn.
-"A. . ." Hyelin rốt cục rên lên, âm thanh ngắn ngủi trào ra từ yết hầu, lại tràn ngập thống khổ cùng bi thống đến cực hạn.
Đôi mắt trống rỗng chết lặng, tầng sương mù mông lung kia rốt cục hóa thành nước mắt , chảy xuống.
Thân thể Hyelin run rẩy co rúc, Hyelin trốn không thoát sự cướp đoạt của Hani, thân thể theo bản năng liều mạng co rút, thế nhưng Hyelin càng muốn tránh, thì động tác của Hani càng mãnh liệt.
Động tác có lực gấp rút mỗi một lần ra vào lại càng sâu hơn càng đau hơn, khiến sự thống khổ như vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, suýt nữa khiến Hyelin hôn mê.
Để mặc Hyelin giờ phút này đã bị khuất nhục và thống khổ bao phủ, mặc kệ Hani làm chuyện mình không muốn làm.
Nhưng thân thể của Hyelin sau những tổn thương, đã nhanh chóng bài tiết chất lỏng giúp cô giảm bớt đau đớn.
Chất lỏng được bài tiết ra lối vào khô khốc, để người tới xâm lăng càng thêm hưng phấn.
Tay Hyelin không biết từ khi nào đã bắt lấy trên đầu vai Hani, thân thể vô lực dán thật chặt vào người Hani.
Mồ hôi cùng nước mắt hòa lại làm một, chảy dọc theo cơ thể hai người.
-"Cảm giác được vui vẻ à, hmm. Thân thể của em ấm áp ẩm ướt, tôi thật muốn cứ thế này mà muốn em đến chết ." Giọng Hani thanh âm trầm thấp quanh quẩn ở bên tai, như một con ác ma vô sỉ, Hani lại tăng lên lực đạo, rồi cúi đầu cắn lên cặp ngực mềm mại của Hyelin.
Móng tay Hyelin sắc nhọn hung hăng ấn vào đầu vai Hani, theo động tác của cô, ngẩng đầu lên đè nén tiếng thở phát ra từ cuống họng, đôi mắt trống rỗng vô thần nhìn trần nhà khắc họa của căn phòng, một giọt mồ hôi thuận theo cần cổ trắng nõn thon dài chậm rãi nhỏ xuống.
Thân thể đã cảm nhận được khoái cảm, mà xen lẫn sự đau nhức thì càng thêm khoái cảm khiến người ta trầm mê.
Nhưng Hyelin lại đang nằm trong tay Hani, bị Hani khơi dậy hào hứng, thân thể trống rỗng cứ như vậy tràn đầy khát vọng muốn Hani xâm phạm, chuyện này thật sự vô liêm sỉ.
Hani đột nhiên kéo tay, đẩy một cái thân thể Hyelin đã áp xuống giường.
Hyelin giật mình, thân thể dán dính vào Hani, tính nhân cơ hội thoát đi. Hani lại ngồi xổm người xuống, nâng chân của Hyelin lên, dùng đôi môi xinh đẹp đỏ mọng hôn lên chân nàng.
-"Ưm. . ." Khoái cảm mãnh liệt kia, khiến Hyelin nhịn không được mà khẽ rên, tay không có lực bám lấy grap giường.
Tiếng hôn vang lên trong phòng, Hani đầu dán ở giữa hai chân Hyelin tay không ngừng dao động trên đùi của Hyelin, đầu lưỡi linh hoạt như vào chỗ không người , điên cuồng ôn nhu tùy ý đùa bỡn, cánh hoa dính chất lỏng tươi non do Hani trêu chọc thì càng đỏ thêm, tuôn ra càng nhiều chất lỏng thơm ngọt hơn.
Mặt Hyelin đỏ bừng, đôi mắt vô thần nhìn vào khoảng không trước mắt, mồ hôi trên thái dương tranh nhau chen lấn nhỏ giọt xuống.
Bầu không khí sao mà oi bức đến khó nhịn.
Sau khi chiếm lấy được cơ thể của Hyelin. Do không chịu được chịu sự trừng phạt đau đớn của Hani nên Hyelin đã ngất đi. Trong lúc Hyelin ngất, Hani thấy dưới chiếc grap giường trắng là những giọt máu màu đỏ thắm thấm lên. Biết Hyelin vẫn còn là xử nữ, trong lòng Hani có phần vui sướng nhưng cũng cảm thấy áy náy. Nhưng Hani vẫn không hối hận với hành động của mình.
--------------
Sáng hôm sau, khi Hyelin thức dậy. Cảm thấy cơ thể mệt lả. Không thể ngồi dậy được. Tối qua là ngày mà cô cảm thấy đáng sợ nhất. Hyelin ước gì những chuyện xảy ra tối qua chỉ là một giấc mơ.
Nhớ đến tối qua mình nằm dưới thân Hani rên rỉ. Hyelin thật sự không muốn nhớ đến nó. Nhưng cứ nhắm mắt lại, những hình ảnh cùng với sự đau đớn tối qua Hyelin chịu được cứ như nước lũ tràn về.
Trong lúc Hyelin đang mãi không muốn nhớ về những chuyện đêm qua thì Hani từ ngoài bước vào phòng, trên tay cầm đồ ăn. Sáng hôm nay, Hani gắng dậy thật sớm để mua đồ ăn sáng cho Hyelin. Hani vui vẻ bước đến bên Hyelin, đặt đồ ăn lên bàn rồi lấy tay ôm choàng lấy Hyelin. Hani nhắm chặt hai mắt lại, giọng nói muốn Hyelin tha lỗi cho những chuyện mình làm tối qua:
-"Hyelin, tôi xin lỗi. Là hôm qua tôi nhất thời nóng giận nên mới làm vậy với em. Tôi biết em rất giận tôi. Bản thân tôi cũng cảm thấy giận chính mình. Tôi không hiểu sao mỗi lần thấy em ở bên cạnh nam nhân khác. Tôi thật sự không thể kiềm chế được bản thân mình. Tất cả những chuyện tôi làm là vì tôi quá yêu em.
Tôi không muốn mình đánh mất em như 6 năm trước. Hyelin, xin em hãy chấp nhận lấy tôi. Vì em tôi có thể làm tất cả. Vì em, tôi tình nguyện thay đổi bản thân mình. Em muốn gì, tôi cũng sẽ chiều theo ý em. Cho dù em muốn mạng sống của tôi, tôi cũng bằng lòng cho em. Chỉ xin em đừng rời xa tôi."
Nghe được những lời này của Hani. Hyelin không biết tại sao bản thân lại không thể kiềm chế được nước mắt mà cứ khóc.
Lúc đầu, Hyelin cũng giận Hani. Giận vì đã đối xử với cô như vậy. Giận vì đã làm cô tổn thương. Nhưng bây giờ cô mới biết những việc Hani làm là vì muốn tốt cho mình. Hơn nữa, những việc Hani làm là vì thật sự, thật sự rất yêu cô.
Thật ra, những ngày tháng sống ở Ahn gia. Hyelin cũng đã thấy được Hani yêu mình đến dường nào. Là do đêm qua, một phần do hoản sợ, một phần do muốn chọc giận Hani nên mới nói người mà bản thân mình yêu nhất là Lee. Tối qua, là ngày mà Hyelin định thổ lộ tình cảm của mình cho Hani. Nhưng lại bị Hani chiếm lấy một cách hung bạo nên Hyelin đành im lặng.
Nghe được tiếng Hyelin khóc, Hani vội vã lấy tay lau đi hàng nước mắt của Hyelin. Nghĩ là Hyelin vẫn còn giận mình nên Hani nói:
-"Đừng giận nữa. Nếu em không muốn gặp thì tôi đi ngay đây. Đồ ăn tôi để ngay bàn."
Nói rồi, gương mặt buồn bã của Hani quay đi. Hyelin nhanh tay nắm lấy tay giữ Hani lại. Hani ngạc nhiên với hành động của Hyelin. Hyelin lên tiếng:
-"Chị... chị quay lại đi. Tôi có chuyện muốn nói với chị." Hyelin ấp úng nói.
Hani đi đến bên Hyelin, ngồi xuống ngay bên cạnh.
-"Những ngày qua tôi đã thấy được tình cảm chị dành cho tôi. Tôi cũng vậy, tôi... tôi cũng yêu chị."
Hani không tin những gì tai mình nghe được, ngạc nhiên nói:
-"Em nói lại lần nữa."
-"Tôi yêu chị."
-"Nói lại lần nữa "
-"Seo Hyelin yêu Ahn Hani. Seo Hyelin yêu Ahn Hani. Seo Hyelin yêu Ahn Hani.Em nói vậy, đã được chưa?"
Hét cố gắng hét thật to
-"Tôi cũng yêu em."
Hani nhẹ nhàng nói rồi đặt nụ hôn hạnh phúc lên môi Hyelin. Nhưng rồi nghĩ lại,Hani chợt dừng nụ hôn cho cô rồi hỏi:
-"Tại sao tối qua lại nói yêu Lee nhất?"
-"Là vì muốn chọc tức chị."
-"Em đúng là tiểu yêu tình. Em là đang quyến rũ tôi."
-"Là đang cố tình."
-"Nhưng mà...." Hyelin ngừng lại một lát rồi nói tiếp.
-"Lúc nãy anh nói 6 năm trước. Rốt cuộc là như thế nào?"
Hani ngập ngừng nói:
-"Thật ra, lúc tôi 16 tuổi, năm đó em được 14 tuổi, chúng ta đã được hứa hôn với nhau. Có một ngày, khi hai chúng ta đang đi chơi thì em nhìn thấy một chú chó con. Lúc đó do em mãi mê đuổi theo nó nên đã bị một chiếc xe đụng trúng. Là tôi không bảo vệ tốt cho em nên khiến em bị mất trí nhớ."
-"Chuyện đã qua rồi. Tuy bấy giờ những kí ức ngày xưa em không nhớ nữa nhưng chị có thể cho em những kí ức tốt đẹp hơn.Lúc trước là em bướng bỉnh, có lúc lại làm chị buồn. Nhưng bây giờ em sẽ cố gắng làm thật tốt bổn phận của một người vợ." Hyelin ôm lấy Hani, nhẹ nhàng nói.
-"Tối qua em đã mệt rồi, em nghỉ ngơi đi. Tôi đến công ty xử lí ít việc. Nếu em muốn đi dạo thì cứ gọi cho tôi. Tôi sẽ kêu trợ lí đưa em đi. Tôi đi đây."
Nói rồi, Hani lấy tay ôm sau đầu Hyelin rồi đặt lên trán cô một nụ hôn.
Khi Hani đi ra đại sảnh của khách sạn, Hani nói với quản lí của khách sạn:
-"Chiếu cố Seo tiểu thư."
-"Dạ."
Sau khi Hyelin rời khỏi khách sạn. Vì thấy nhớ ba mẹ nên cô đã bắt gọi taxi. Vừa định gọi điện taxi thì nhận được cuộc gọi của Junghwa. Biết được Hyelin nhớ nhà nên Junghwa đã chạy xe đến khách sạn để đón Hyelin.
Trên đường về nhà, Hyelin không ngừng cười làm cho Junghwa cảm thấy có phần khó hiểu:
-"Hyelin, cậu bị gì mà cười từ lúc lên xe đến giờ vậy?"
-"À à... không có gì."
-"À mà sao đêm qua lúc tàn tiệc, mình đi tìm cậu nhưng chỉ thấy mỗi Lee học trưởng. Anh ta nói Hani đã đưa cậu đi. Tối qua rốt cuộc hai người đã đi đâu và làm gì vậy?"
-"Junghwa tiểu thư, từ bao giờ cậu đã làm quản lí của mình?"
-"Không nói sao?"
Hyelin im lặng nhưng Junghwa cảm thấy cô rất mờ ám.Trong lúc vô tình, cô nhìn thấy phía cổ của Hyelin có vết hôn vẫn còn đỏ. Junghwa lúc đầu cứ nghĩ là do Hyelin bị trúng vật gì đó nên quan tâm hỏi:
-"Hyelin, cổ của cậu bị cái gì mà đỏ lên vây? Hình dạng giống như dấu môi ấy, không lẽ đêm qua hai người...?"
Đáp lại câu hỏi của Junghwa là sự im lặng, Hyelin quay mặt qua Junghwa cười hạnh phúc.
-"Không phải chứ, là thật à?"
Hyelin lúc này gật đầu.
Hyelin kể lại lúc Hani nắm tay rồi kéo cô vào phòng cho Junhwa nghe. Junghwa lúc này cũng cười mờ ám.
Đến trước cổng nhà Seo gia, Hyelin đứng bấm chuông rồi hỏi Junghwa còn ngồi trong xe:
-"Cậu không vào trong à?"
-"Mình có hẹn với Le rồi. Nên không vào cùng cậu được. Thôi mình đi đây, tạm biệt."
-"Tạm biệt, đi chơi vui vẻ."
Khi xe của Junghwa bắt đầu lăn bánh chạy thẳng về phía trước. Bác quản gia đi từ từ đến mở cửa xem là ai. Ông bất ngờ vì Hyelin đã về thăm ông bà chủ. Bác định đi thông báo cho ông bà chủ biết nhưng bị Hyelkn ngăn lại, cô định làm cho ba mẹ mình bất ngờ.
Khi biết hai người đang ở thư phòng. Hyelin đi thật nhẹ, cô gắng không để nghe tiếng bước chân. Hyelin đứng bên ngoài phòng, định bước vào thì nghe tiếng hai người nói chuyện:
-"Bà xã, anh xin em đấy. Đừng đi mà, đừng bỏ ba con anh."
-"Không, em đã quyết định rồi."
Giọng nói nghiêm nghị có phần kiên quyết của mẹ vang lên. Bà đặt mạnh lên bàn một tờ giấy rồi nói.
-"Anh mau ghi lẹ vào tờ giấy. Em còn phải thu xếp quần áo nữa."
Hyelin đứng bên ngoài nghe được hai người họ nói chuyện nên nhanh chóng mở cửa ra ngăn cản họ lại:
-"Ba, mẹ đừng li hôn."
Sự xuất hiện của Hyelin làm cho hai ông bà bất ngờ. Cả hai thật bất ngờ vì sự xuất hiện đột ngột của Hyelin. Hyelin chạy đến, không thèm nhìn tờ giấy. Nhanh tay xé lấy nó. Hyelin làm cho cả hai người ngạc nhiên. Mẹ Hyelin ngạc nhiên với hành động của cô nên hỏi:
-"Hyelin, con bị gì vậy?"
-"Ba mẹ không còn thương con nữa sao? Tại sao hai người lại muốn li hôn."
-"Hả."
Cả hai đồng thanh nói.
-"Li hôn? Ai nói với con là ba mẹ li hôn?"Ba Hyelin lên tiếng
-"Hai người còn định che dấu con đến bao giờ. Lúc nãy con đứng ở ngoài nghe mẹ kêu ba ghi giấy. Không phải li hôn thì là gì?"
-"Là ta và bà ấy đang chơi cờ ca rô."
-"Vậy còn việc ba năn nỉ mẹ đừng rời đi?"
-"Là mẹ con định đưa con và Hani đi du lịch hai tuần nhưng lại không đưa ta đi cùng nên ta năn nỉ cho ta đi theo nhưng mà ấy không chịu."
-"Vậy mà con cứ tưởng..."
-"Nha đầu ngốc này, làm gì có chuyện ta và mẹ con li hôn chứ."
-"Sao lại chạy về đây? Là trốn về à?"
Mẹ Hyelin vừa cười vừa nói:
-"Là nhớ hai người nên về. Với lại con là đường đường chính chính về chứ không phải trốn."
-"Vậy ở lại chơi đến tối rồi về. Sẵn tối nay con kêu Hani qua đây ăn cơm chung.Mẹ Hyelin lấy tay xoa đầu đứa con gái ngốc nghếch của mình rồi nói.
Trong lúc này, ba của cô vẫn không ngừng năn nỉ mẹ cô xin đi chơi cùng. Sau bao nhiêu thời gian, cuối cùng mẹ cô cũng động lòng nên đồng ý cho ông đi theo. Hyelin thì thấy cảnh ấy nên cảm thấy buồn cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com