Chương 127: Ta thích nàng, đâu chỉ là một chút
Lạp Lệ Sa bị Hệ thống nói đến nghẹn ngào, "Ta trong sạch vẫn còn, ngươi tiếc nuối lắm sao?"
Hệ thống ngưng lại, sau đó thấp giọng đáp, "Nói bậy, ta tiếc nuối cái gì. Ngươi biết loại chuyện này đối ta ảnh hưởng lớn thế nào không?"
Lạp Lệ Sa suy nghĩ một chút, biểu tình cũng vi diệu lên, vành tai đều đỏ bừng, ho nhẹ một tiếng.
"Vậy Thái Anh có trở ngại gì không?" Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm Phác Thái Anh, trong mắt lại có chút bất an, sắc mặt Phác Thái Anh không được tốt lắm.
Hệ thống trầm mặc một lát, "Thái Anh tạm thời không sao, nhưng nàng kìm chế du͙© vọиɠ sẽ thực vất vả, mà ngươi, nếu Thái Anh không bình tĩnh được, rất có thể sẽ vô ý làm bị thương ngươi."
Lạp Lệ Sa nhíu mày, trong mắt có chút u sầu, "Một khi nhập ma, còn có biện pháp nghịch chuyển?"
"Người bình thường một khi nhập ma sớm liền hoàn toàn ma hóa, Thái Anh tại tình huống này còn có thể kiểm soát chính mình, đã thực không dễ dàng. Hơn nữa làm ác dễ hơn làm thiện, cho dù Thái Anh có thể khắc chế, chỉ cần ma khí trong cơ thể một ngày chưa được thanh trừ, liền sẽ tìm cơ hội sấn hư mà nhập."
Lạp Lệ Sa trong lòng phát trầm, Tiểu Long Tử đối mặt cục diện quá mức phức tạp, tùy thời sẽ xảy ra nguy hiểm, nếu nàng ấy nhập ma lại vô pháp khống chế chính mình, rất khó giải quyết vấn đề Long tộc. Mà nàng cũng không nguyện nhìn Thái Anh mất đi lý trí biến thành ma tộc.
Lúc trước Rồng Con của nàng chân thành mềm mại như vậy, cho dù trải qua bao nhiêu gian khổ vẫn giữ được trái tim thuần khiết, giống như một viên ngọc trai sáng ngời giữa biển cả, chọc người trìu mến.
Bởi vì Thái Anh như vậy, mới làm nàng sau khi đi vào thế giới này, phát hiện đối tượng nhiệm vụ của mình là nàng ấy, nàng không hề cảm thấy vất vả, thậm chí có chút vui mừng.
Nguyên nhân bởi vì Thái Anh tao ngộ quá nhiều chuyện, mà sự đáng yêu kia quá mức quý giá, cho nên Lạp Lệ Sa mới dùng hết toàn lực muốn bảo hộ nàng ấy, làm nàng ấy vui sướиɠ an ổn một ít.
Một đường bồi Tiểu Long Tử gian nan đi đến hôm nay, mọi khúc chiết đều đã vượt qua, nàng không muốn cuối cùng thất bại trong gang tấc, như cũ làm nàng ấy chìm trong vũng bùn.
Hơn nữa, nàng rõ ràng biết, Thái Anh đã cố gắng hết sức để kháng cự, nàng ấy không muốn nhận thua, cũng sẽ không cam lòng. Với tư cách là sư tôn của Thái Anh, là Trì Thanh mà nàng ấy tin cậy nhất, nàng cần thiết giúp nàng ấy.
"Nói cách khác, chỉ cần có thể thanh lọc ma khí, Thái Anh liền có thể khôi phục phải không?" Lạp Lệ Sa luôn luôn thông tuệ, rất nhanh bắt được điểm mấu chốt trong lời của hệ thống.
"Lý thuyết là vậy, nhưng muốn thanh tẩy ma khí nói dễ hơn làm. Hiện tại Thái Anh đã nhập ma đạo, lại thành công bù đắp nội khuyết khôi phục chân thân, nàng thực mau sẽ đột phá Nguyên Anh đi vào Phân Thần. Thực lực của nàng lúc đó dĩ nhiên vượt qua Tiểu Thừa kỳ, cho dù là ngươi cũng không có biện pháp thay nàng áp chế ma khí."
Lạp Lệ Sa nghe được trong lòng phát lạnh, "Thật sự không có cách nào sao?"
Hệ thống nhìn Lạp Lệ Sa, lại liếc nhìn ma văn lập lòe giữa lông mày Phác Thái Anh, Phác Thái Anh lúc này sắc mặt trong chốc lát trắng bệch trong chốc lát đỏ bừng, trên trán mồ hôi lạnh rịn ra liên tục, hiển nhiên rất thống khổ, nhưng nàng ấy vẫn nỗ lực giằng co cùng ma khí trong người, không muốn mất đi thần trí.
Hệ thống lại nghĩ tới Hồng Ảnh, nhớ tới những gì Hồng Ảnh đã nói trước khi rời đi, nàng ấy muốn gặp lại nàng để nói lời tạ lỗi, thế nhưng, người nên tạ lỗi chính là nàng mới phải. Đời trước nàng rõ ràng muốn bảo hộ nàng ấy, nhưng lại không thể giống như Lạp Lệ Sa cho Phác Thái Anh sự quan tâm và tình yêu ấm áp như vậy, làm nàng ấy bị thế giới kia đẩy vào vực sâu, cuối cùng nản lòng thoái chí.
Hiện tại Lạp Lệ Sa làm rất tốt, rốt cuộc đã chữa lành vết thương lòng của Phác Thái Anh, giúp Phác Thái Anh cảm nhận được tình yêu trong sáng và lòng nhân ái, nếu lại để Phác Thái Anh nhập ma giống như đời trước, rơi vào vực sâu, tất cả những gì nàng và Lạp Lệ Sa đã làm đều sẽ trở nên vô nghĩa.
Nếu cuối cùng có thể hoàn thành nhiệm vụ, nàng còn có thể xin tôn thần cho nàng gặp lại Hồng Ảnh một lần nữa. Đó là Tiểu Long Tử, là đồ nhi của nàng, là người mà nàng cả đời che chở yêu thương, nàng ấy rơi vào nông nỗi kia đều là sai lầm của nàng, nàng sao có thể đành lòng để nàng ấy lại lẻ loi một mình.
"Trừ phi......" Nghĩ đến đây, Hệ thống nặng nề mở miệng.
"Trừ phi cái gì?" Lạp Lệ Sa chạy nhanh truy vấn.
Hệ thống ngưng một lát, "Ngươi còn nhớ rõ Phục Ma Quyển sao?"
Ba chữ này đột nhiên đâm vào trong đầu Lạp Lệ Sa, làm nàng chấn động không thôi, "Tuyệt đối không thể! Lúc trước Tà Niệm còn ở trong cơ thể Thái Anh, ta đều không dám để nàng tiến vào Phục Ma Quyển lấy thân chứng đạo, huống chi hiện tại. Đó là nơi giáng xuống Thiên Phạt, tuy có thể thanh lọc trọc khí trên thế gian, nhưng cũng là sự hủy diệt, quá trình thống khổ đến bực nào có thể tưởng tượng. Nếu người đi vào linh hồn không thuần, tâm tư bất chính, rất có thể căn cơ tẫn hủy, thậm chí trong lúc thanh lọc ma khí sẽ đồng thời hôi phi yên diệt!"
Lúc trước Phác Thái Anh gϊếŧ Lược Vân, Vân Hoa Tán Nhân cho rằng Phác Thái Anh nhập ma, liền mưu toan đưa Phác Thái Anh vào Phục Ma Quyển, hắn dụng tâm hiểm ác cỡ nào, làm Lạp Lệ Sa đến bây giờ vẫn còn ám ảnh.
Hệ thống cũng là sầu não không thôi, thở dài một tiếng, "Nếu còn biện pháp khác, ta cũng không đến nỗi đưa ra cái này. Thái Anh linh hồn thuần khiết đến mức nào, ngươi là người rõ ràng nhất, rốt cuộc nàng là nữ chủ, là trung tâm của thế giới này, sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện."
Hệ thống đã cân nhắc qua rất nhiều lần, cách làm này tuy mạo hiểm, nhưng lại là biện pháp duy nhất.
Lạp Lệ Sa thần sắc nghiêm túc, đầy mặt không tán đồng, lông mày nhíu chặt, môi mỏng cũng nhấp đến trắng bệch, nàng quá chuyên chú quá lo lắng, ngơ ngẩn hồi lâu, thẳng đến Phác Thái Anh khàn giọng kêu một tiếng, "Sư tôn."
Một tiếng này thực nhẹ, hư nhược yếu ớt, lộ ra một tia mềm mại cùng quyến luyến, hoàn toàn khác với Phác Thái Anh nổi loạn vừa rồi.
Lạp Lệ Sa cuống quít ngẩng đầu, đã thấy màu hồng trong mắt Phác Thái Anh rút lui không còn một mảnh, đôi mắt màu mực trong trẻo kia đang nhìn chằm chằm nàng.
Bởi vì thống khổ, Phác Thái Anh đầy mặt đều là mồ hôi, sợi tóc đều thấm ướt, hàng mi dài cong vυ"t khẽ run.
Trên đầu nàng ấy quấn vài vòng vải bố, trông mỏng manh dễ vỡ, làm Lạp Lệ Sa một lòng quả thực muốn tan thành nước, nàng vội vàng nhéo ống tay áo lau mồ hôi cho Phác Thái Anh, lo lắng nói: "Nàng đổ mồ hôi nhiều như vậy, có phải rất khó chịu không?"
Lạp Lệ Sa trên mặt tràn đầy lo lắng, biểu tình chuyên chú lại sốt sắng, cẩn thận thay Phác Thái Anh lau mồ hôi.
Phác Thái Anh liền như vậy nhìn Lạp Lệ Sa, trong mắt lộ ra dịu dàng trìu mến, giờ phút này ma khí trong người nàng vẫn giống như dung nham quay cuồng, thời thời khắc khắc đều là tra tấn dày vò.
Bởi vì có Lạp Lệ Sa quan tâm cùng chiếu cố, loại dày vò này ở một mức độ nào đó biến thành mê muội. Nàng rõ ràng thực vui vẻ, nhưng lại cảm thấy rất muốn khóc, nàng đã thật lâu không được bình yên ở bên Lạp Lệ Sa, lâu đến làm nàng sắp quên mất loại cảm giác này hạnh phúc đến thế nào.
Trong mắt nàng không tự giác chứa đầy nước mắt, nàng nhìn đến Lạp Lệ Sa đôi môi sưng đỏ, lại nghĩ đến là do bản thân ngang ngược làm càn, trong lòng thấp thỏm lại áy náy, "Sư tôn, thật xin lỗi."
Lạp Lệ Sa động tác chựng lại, vừa mới ngước mắt lên đã chạm phải đôi mắt ướt đẫm doanh doanh muốn khóc kia, trái tim cũng đi theo thấm ướt.
Nàng tay trái nhẹ nhàng dừng trên mặt Phác Thái Anh, dịu dàng xoa xoa khóe mắt nàng ấy, thần thái ôn nhu giống như Trì Thanh ngày xưa, "Nàng lăn lộn ta lợi hại như vậy, bây giờ còn tự mình khóc lên? Biết thẹn thùng rồi sao?"
Phác Thái Anh ánh mắt trốn tránh, hai gò má đỏ bừng, bộ dáng này hoảng hốt về tới ngày đầu hai người tương phùng, Phác Thái Anh thật lâu không ngoan ngoãn như vậy. Mà một chút đáng yêu này, là Phác Thái Anh dùng vô tận đau đớn đổi lấy.
Lạp Lệ Sa trong lòng nhói lên, nàng nắm lấy tay Phác Thái Anh, nhẹ giọng hỏi: "Nàng làm sao ngoan như vậy, đã nhớ lại rồi phải không?"
Phác Thái Anh khẽ lắc đầu, "Sư tôn, đầu ta đau, ngực cũng đau, cả người vừa nóng lại khó chịu. Ta khống chế không được chính mình, vừa rồi ta cũng không cố ý làm tổn thương nàng, nhưng là ta nhịn không được, ta rất muốn rất muốn nàng...." Phác Thái Anh về mặt tình cảm chính là một tờ giấy trắng, nàng thích Lạp Lệ Sa, liền vô kết cấu mà tùy ý trên giấy vẩy mực, đơn giản mà lại nùng liệt.
Nàng vô pháp dùng ngôn ngữ miêu tả khát vọng chính mình, liền chỉ có thể dùng hai chữ đơn giản nhất để biểu đạt, nhưng lại đánh thẳng vào lòng người.
Rất muốn, rất muốn sư tôn.
Lạp Lệ Sa đối Phác Thái Anh đã sớm bùn đủ hãm sâu, lúc này đối diện Tiểu Long Tử không hề giữ lại mà chân thành tha thiết bày tỏ lòng mình, nàng sao có thể cự tuyệt.
Trước du͙© vọиɠ chính mình, con người luôn là mãnh liệt có thừa mà thiếu đi rất nhiều ôn nhu, nhưng Phác Thái Anh lúc này nhiệt liệt ẩn nhẫn lại ôn tồn, phảng phất một vò rượu gạo, tinh khiết và êm dịu, nhưng lại thơm nồng nàn làm say lòng người.
Lạp Lệ Sa lòng tràn đầy chua xót, chậm rãi đem Phác Thái Anh ôm vào trong ngực, sau đó ôm thật chặt. Phác Thái Anh thân thể nóng bỏng, mang theo một tầng mồ hôi tinh mịn, hơi thở ôn huân, hương vị tươi mát rất là dễ ngửi.
Lạp Lệ Sa cọ cọ lên sườn mặt Phác Thái Anh, "Ta biết nàng chịu đựng vất vả, cũng biết vừa rồi nàng không cố ý, nàng đã làm rất khá. Lúc đó ta chỉ là có chút giận, nên mới dỗi nàng như vậy, ta không trách nàng."
Phác Thái Anh hai mắt mở to, có chút không tin tưởng những gì đang xảy ra trước mắt, sư tôn như vậy ôm nàng, còn nói không trách nàng, nghĩa là....
Nàng hô hấp dồn dập, thanh âm bởi vì kích động mà run rẩy, ngón tay siết chặt rồi lại thả lỏng, "Sư tôn, nàng không trách ta, kể cả việc.... ta hôn nàng sao?"
Lạp Lệ Sa vuốt ve lưng Phác Thái Anh, được rồi, nàng xưa nay vẫn luôn là người thẳng thắn, thích chính là thích. Dù cho đây là Rồng Con do chính mình ấp ra nuôi lớn, có chút nghịch nhân luân, nhưng ở thế giới này, các nàng một đường đi tới quá mức gian nan. Thái Anh khổ như vậy, nàng cũng khó khăn như vậy, tội gì còn rối rắm ngượng ngùng, thống khoái thừa nhận có phải tốt hơn không?
Vì thế Lạp Lệ Sa nhẹ giọng đáp, "Không trách nàng."
Phác Thái Anh thật sự nhẫn nại không được, có chút rời khỏi l*иg ngực Lạp Lệ Sa, ánh mắt không hề chuyển mà nhìn chằm chằm người trước mặt, giương miệng vài lần lại không nói ra được câu nào, dáng vẻ vừa khẩn trương lại bối rối, miễn bàn nhiều đáng thương.
"Nàng không cần hỏi, ta vốn đã sớm cho nàng đáp án. Thái Anh, ta trước đây thích nàng, hiện tại thích nàng, về sau cũng sẽ vĩnh viễn thích nàng." Lạp Lệ Sa ôn nhu nói, nàng ngừng một chút, sau đó lại tiếp tục, "Nếu muốn ta nói nữa, thì là, ta thích nàng nhiều như vậy, nàng cư nhiên hỏi ta có thích qua nàng một chút nào hay không? Nàng là mắt mù sao?"
Phác Thái Anh cảm xúc hoàn toàn tan vỡ, nước mắt từng giọt từng giọt nóng bỏng rơi xuống, nhưng nàng lại nở nụ cười, cũng bất chấp tất cả mà nhào đi qua ôm lấy Lạp Lệ Sa.
"Đinh, Lạp Lệ Sa độ hảo cảm +99, +99, +99, +99, +99...." Hệ thống thêm vào một loạt nhắc nhở, chính là vô số cái +99 kéo dài không dứt.
Lạp Lệ Sa nhướng mày, xem ra Rồng Con nhà nàng mắt sáng như sao, không biết điểm số có vượt qua kỷ lục của Trì Thanh hay chưa?
Nhưng Lạp Lệ Sa còn chưa kịp vui sướиɠ bao lâu, đã thấy Phác Thái Anh vội vàng đẩy ra nàng, trong mắt hồng quang nồng đậm, đóa diên vĩ giữa trán cũng càng ngày càng yêu dã, nàng ấy lảo đảo đứng dậy, không ngừng lui về phía sau.
Lạp Lệ Sa muốn xuống giường, đã bị Phác Thái Anh duỗi tay ngăn cản, "Sư tôn, nàng.... nàng chớ có tới gần ta, ta khống chế không được."
Lạp Lệ Sa có chút gấp, nàng muốn tới gần nhưng Phác Thái Anh lại tiếp tục lùi, nàng không thể làm gì, chỉ có thể khẩn trương hỏi hệ thống: "Sao Thái Anh lại mất kiểm soát nữa rồi?"
"Thái Anh yêu cầu tĩnh khí ngưng thần, ngươi như vậy một phen tình thoại, làm nàng tâm thần nhộn nhạo vô pháp khắc chế." Hệ thống thở dài, nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ, Lạp Lệ Sa so đời trước chính mình quá tốt rồi, dám nói dám làm, dám yêu dám thừa nhận, như vậy mới có thể chân chính trở thành mái nhà bình yên cùng nơi trú ẩn của Phác Thái Anh, mới có thể cho Phác Thái Anh vô hạn ôn nhu cùng dũng khí.
Đời trước, nếu chính mình có được một phần can đảm của Lạp Lệ Sa thì tốt quá, Phác Thái Anh cũng không phải trôi qua nhiều thống khổ như vậy.
Hệ thống có chút chìm vào bi thương, mà bên kia Lạp Lệ Sa lại mặt già đỏ lên, "Ta...... Ta chỉ là nói mấy câu, Thái Anh sao có thể liền tâm thần nhộn nhạo."
"Hừ, giữa tình lữ ngọt ngào dính dính, lời vô nghĩa đều nhiều như vậy, ai mà hiểu được các ngươi." Hệ thống đột nhiên phun tào một câu, làm Lạp Lệ Sa sửng sốt.
"Ngươi còn là Hệ thống mà trước kia ta nhận thức sao?"
Hệ thống nhàn nhạt nói, "Ngươi không phát hiện chúng ta rất giống nhau ư?" Là trêu chọc, cũng là thiệt tình.
Lạp Lệ Sa còn muốn hỏi cái gì, nhưng Phác Thái Anh tình huống cấp bách, nàng tạm thời bỏ qua hệ thống, chuyên tâm thay Phác Thái Anh đọc thanh tâm chú.
Theo thanh tâm chú niệm ra, Phác Thái Anh tựa hồ nhẹ nhàng chút, ngay sau đó nàng nâng lên tay nhanh chóng phong ấn chính mình mấy chỗ yếu huyệt.
Nàng ra tay vừa mau lại tàn nhẫn, theo sát đôi tay kết ấn điểm lên ngực chính mình, rồi cấp tốc dời xuống đan điền, Lạp Lệ Sa chỉ cảm thấy không ổn, lập tức nhào đi qua, thất thanh hô: "Thái Anh!"
Phác Thái Anh thân thể đột nhiên uể oải xuống, trong khoảng khắc hóa thành tiểu kim long thân dài ba thước, gọn gàng mà rơi vào trong ngực Lạp Lệ Sa.
"Nàng đã làm gì?" Lạp Lệ Sa vừa tức lại gấp, nhanh chóng bế lên rồng nhỏ, vội vàng hỏi.
Tiểu kim long co rụt một chút, trên sừng rồng vẫn còn tàn lưu ma văn, nhưng ma khí đã tiêu tán vô ảnh, nàng miễn cưỡng giơ lên đầu nhỏ, thấp thấp nói: "Ta tạm thời phong ấn bản thể, chỉ giữ lại hình thái tuổi nhỏ, cho dù ta mất đi khống chế, sư tôn nàng cũng có thể phản kháng." Phác Thái Anh cảm giác được thân thể Lạp Lệ Sa hư nhược, nàng không dám đánh cuộc bất luận khả năng gì. Nếu Lạp Lệ Sa khôi phục lại, nàng cũng có thể bớt chút lo lắng.
"Nàng thế này sẽ rất khó chịu phải không?" Lạp Lệ Sa tràn đầy đau lòng.
Phác Thái Anh khẽ lắc đầu, "Ta không sao, ngược lại càng dễ dàng khống chế chính mình."
Lạp Lệ Sa đương nhiên không tin, duỗi tay sờ sờ đầu rồng nhỏ, một mảnh nóng bỏng, sao có thể không có chuyện gì?
Biết Phác Thái Anh cả người vừa nóng vừa đau, Lạp Lệ Sa nhớ tới cái gì, đột nhiên hé miệng đem ngón trỏ giảo phá, tức khắc một sợi đỏ thắm từ đầu ngón tay chảy xuống.
Phác Thái Anh ánh mắt biến đổi, vội vàng dán đi qua, "Sư tôn, nàng làm gì?" Hình thể bây giờ có chút bất tiện, Phác Thái Anh chỉ có thể hé miệng vội vàng ngậm lấy ngón tay Lạp Lệ Sa, muốn giúp nàng ấy cầm máu. Nhưng trong nháy mắt nàng ngậm vào, nàng thế nhưng khống chế không được liếʍ mυ"ŧ một chút, máu của Lạp Lệ Sa quá mức mê người, ngọt ngào lại thơm dìu dịu. Một đường hoạt nhập trong bụng, một cổ hơi lạnh nhanh chóng thổi quét toàn thân, dập tắt đi cái nóng bỏng rát đang tra tấn nàng.
Nàng mở to mắt không thể tin được, lại mạnh mẽ khắc chế chính mình hút càng nhiều, trong trí nhớ đột nhiên xuất hiện một đoạn ngắn, mẫu thân của nàng trước khi chết nói với Lạp Lệ Sa rằng, "Lệ Sa, đây là món quà cuối cùng ta có thể cho ngươi. Nếu ngày sau ngươi gặp được muội muội, liền có thể cùng nàng tương nhận."
Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh không nhúc nhích, nghiêng đầu hỏi: "Sao nàng không hút nữa?" Nàng có thể cảm giác được Phác Thái Anh thực thích máu của nàng, so nàng truyền linh lực càng hữu dụng.
Phác Thái Anh rũ xuống long mục, thật cẩn thận liếʍ láp sạch sẽ vết máu trên tay Lạp Lệ Sa, không bỏ sót một giọt nào.
Lạp Lệ Sa nhấp môi, cảm thấy đầu ngón tay vừa tê vừa ngứa, bàn tay còn lại không tự giác xoa xoa, vành tai đều nổi lên hồng.
"Đủ rồi, ta không thể lại hút, sư tôn phun ra quá nhiều máu."
- --------------------------------
<Bình luận khu>
*Tác giả, ngài không cần phải đem chút đường bọc vụn dao lam này lừa gạt chúng ta, ta biết cuối cùng Thái Anh cũng phải đi vào Phục Ma Quyển và sư tôn vẫn phải chết, Hồng Ảnh cùng Hệ thống vẫn phải tan biến, đừng mưu toan dỗ ngọt chúng ta nữa!
*Sư tôn, không dễ đâu. Sau rất nhiều chương, giữa một đống độc giả lòng lang dạ thú lúc nào cũng "hahahahaha sao hôm nay sư tôn không nôn ra máu?" cuối cùng cũng có một nàng rồng sữa bé bỏng thấy tội nghiệp cho sư tôn rồi.
*Đột nhiên, Rồng Con cảm thấy máu trước đó sư tôn phun thật là lãng phí, lần sau mỗi lần sư tôn sắp phun máu, nên để Rồng Con dùng miệng ngăn chặn miệng sư tôn ngay, tránh cho lãng phí bất kỳ giọt máu nào. Hoặc là tìm một cái thùng lớn, nhanh tay hứng, để dành cho Rồng Con liếʍ, không nên để máu bổ dưỡng chảy ra ngoài vô tội vạ như vậy~!
*Tác giả đại đại, nếu sư tôn hệ thống và Hồng Ảnh không thể có kết thúc tốt đẹp, ta nhất định mỗi ngày gửi dao lam cho ngài! Thật quá tàn nhẫn!
*Trường bình "Phác Thái Anh là Thái Anh, Hồng Ảnh cũng là Thái Anh, chỉ là dòng thời gian khác nhau thôi."
"Ta không có linh hồn, không thể vào luân hồi, không thể gặp lại sư tôn để nói lời tạ lỗi."
Sự thật phơi bày trước mắt Tiểu Hắc Long một cách tàn nhẫn như vậy, nàng vẫn ghi nhớ từng lời sư tôn nói với nàng trước khi chết. Đó từng là một mối hận thù khủng khϊếp, và đó là động lực để nàng quay về quá khứ, muốn chính mình kiếp này mạnh mẽ hơn. Nhưng bây giờ nhìn lại, tất cả đều là sự quan tâm và yêu thương của sư tôn dành cho nàng sau khi tình căn mọc lại.
Có hối hận không? Có đáng tiếc không? Có muốn cùng sư tôn nói lời tạ lỗi không? Dù đó là gì thì cũng đã quá muộn, sư tôn đã chết, bởi thanh kiếm của nàng. Trong tất cả góc tối ký ức của nàng, đằng sau những đau đớn thống khổ mà nàng phải gánh chịu, thực sự luôn có sư tôn đứng phía sau bảo hộ che chở nàng.
"Phác Thái Anh, ngươi không phải ta, ta cũng không phải ngươi."
"Cái gì ta cũng có thể cho ngươi, nhưng sư tôn thì không."
"Nàng biết Phác Thái Anh sẽ không nhường sư tôn cho nàng, mà nàng cũng không cần. Nàng nguyên bản cũng có sư tôn của mình, sư tôn đã không còn trên đời này, nàng cũng nên rời đi."
Tiểu Hắc Long vẫn luôn ghen tỵ với Thái Anh, nhưng không thể phủ nhận, nàng cũng dần dần rung động trước Lạp Lệ Sa kiếp này. Sự ôn nhu kia, sư tôn hai đời đều không đổi, chỉ là sư tôn đời trước che giấu quá kỹ, làm nàng nhìn không thấu. Thế nhưng, nàng không phải Phác Thái Anh, Phác Thái Anh cũng không phải nàng, Lạp Lệ Sa trước mắt không thuộc về nàng. Sư tôn của nàng đã vĩnh viễn không còn trên đời này.
Thời Vi thật sự biết lấy nước mắt độc giả, ta vẫn tưởng rằng Tô Khinh Chỉ đã là nhân vật thống khổ nhất trong các bộ tiểu thuyết của ngài, thế nhưng gặp gỡ Hồng Ảnh ta mới biết, núi cao còn có núi cao hơn, ngược tàn tâm vẫn có thể ngược tàn tâm hơn!
Nhưng chết đi còn có thể trùng sinh bắt đầu lại, vẫn còn kịp mà phải không? Thái Anh, nàng rồng ngốc nghếch này, trái tim hai đời đều thiện lương như vậy, trả thù chưa bao giờ là duy nhất, nếu không nàng cũng không đem mảnh nghịch lân kia đi bảo hộ sư tôn, và tình cảm chân thành của nàng đã khiến trái tim sư tôn tan thành nước.
Nàng là Thái Anh, và Hồng Ảnh cũng là Thái Anh.
Được rồi, sư tôn hệ thống, nếu đã muốn bù đắp cho Hồng Ảnh, vậy ngươi nhanh đi tìm nàng đi, nói ra hết thảy lòng mình rồi cùng nhau tan biến cũng được, cùng nhau dung hợp vào chính bản cũng tốt.
Cuối cùng, ta muốn nhắn đến những độc giả cố chấp kia, vẫn một mực luyến tiếc Hồng Ảnh, ta nghĩ các ngươi nên sớm buông xuống chấp niệm, và chấp nhận một sự thật rằng: Hồng Ảnh không có linh hồn, bởi vì linh hồn nàng đã vào luân hồi, và đó chính là Thái Anh kiếp này. Hệ thống cũng không có linh hồn, bởi vì linh hồn nàng đã luân hồi, đó cũng chính là sư tôn kiếp này. Thái Anh cùng sư tôn hạnh phúc ở bên nhau, cũng chính là Hồng Ảnh cùng Hệ thống hạnh phúc ở bên nhau~!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com