Chương 128: Sư tôn, nàng buông tha cho ta đi....
Phác Thái Anh vốn dĩ đau lòng mà nói ra câu này, nhưng Lạp Lệ Sa nghe được liền có chút suy tư, nghĩ lại quá vãng chính mình tao ngộ hết thảy, thật là hộc máu vô số lần, đủ để dưỡng Phác Thái Anh rất nhiều.
Nàng sờ sờ đầu rồng nhỏ, "Ta không có việc gì, lại nói thân thể nhỏ bé này của nàng, hút được bao nhiêu máu. Nàng đã thoải mái hơn chưa? Hút thêm chút nữa."
Phác Thái Anh không chịu, nàng buông ra ngón tay Lạp Lệ Sa, thấp giọng nói: "Đủ rồi, thoải mái nhiều. Một chút cũng là máu, không hút nữa liền không hút nữa."
Lạp Lệ Sa có chút bật cười, nàng hồi lâu không thấy bộ dáng này của Phác Thái Anh, lập tức ngồi xếp bằng xuống, cười vỗ vỗ đùi mình, "Nàng có muốn lại đây không?"
Phác Thái Anh bỗng nhiên nghĩ tới tuổi nhỏ mình luôn muốn dính Lạp Lệ Sa, trong mắt có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn dùng móng vuốt nhỏ bò tới trên đùi Lạp Lệ Sa, nghiêng đầu nép vào trong lòng ngực nàng ấy, cuộn tròn thân thể.
Nàng nghĩ đến Lạp Lệ Sa vừa đối chính mình bày tỏ cõi lòng, liền kích động đến vô pháp ức chế, luyến tiếc dịch khai con ngươi, vì thế nâng lên đầu gác trên ngực Lạp Lệ Sa, hai móng vuốt ôm lấy eo nàng ấy, liền như vậy nhìn chằm chằm nàng ấy.
Trái tim Lạp Lệ Sa gần như tan chảy khi nhìn thấy Tiểu Long Tử trong ký ức, tại sao nàng ấy lại đáng yêu và ngoan ngoãn như vậy.
Mặc dù hiện tại thân thể Phác Thái Anh vẫn giống như trong Thập Phương Bí Cảnh, nhưng cẩn thận xem lại có chút bất đồng. Nguyên bản lân giáp có màu đỏ pha vàng, chỉnh thể màu đỏ trong suốt như ngọc lưu ly, bây giờ nhìn lại thì lân giáp rõ ràng càng vàng hơn, không giống một hỏa long.
Hơn nữa, lớp vảy kim sắc rất lóng lánh, thoạt nhìn sáng rực. Còn có đôi sừng rồng, tuy rằng hình thái này vẫn nho nhỏ một nắm, nhưng đã hoàn thiện rõ ràng, hoàn toàn nẩy nở.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Long Tử phá vỏ mà ra, Lạp Lệ Sa liền nghĩ, làm sao một nàng rồng có thể mi thanh mục tú đến như vậy, hiện giờ nhìn thấy bản thể Phác Thái Anh, mặt mày thanh tú lại uy võ, rất ưa nhìn. Ai có thể nghĩ rằng một nàng rồng xinh đẹp uy phong như vậy lại nở ra từ một quả trứng xấu xí đây.
Lúc trước xem thuần túy là cảm thấy đẹp, nhưng hiện tại nàng ấy là người trong lòng mình, tâm thái cùng thân phận chuyển biến, loại thưởng thức yêu thích này liền tăng trưởng gấp bội, giống bọc mật đường, trở nên dẻo và ngọt ngào.
Ánh mắt Lạp Lệ Sa quá mức mềm mại, như được phủ một lớp đường, Phác Thái Anh nhìn đến có chút nhẫn nại không được, thân thể mơ hồ lại nóng lên, nàng sợ chính mình khống chế không được, nàng cuộn người đem đầu chôn bên eo Lạp Lệ Sa, không nhìn đối phương nữa.
Lạp Lệ Sa bật cười, đang muốn trêu chọc Rồng Con, ánh mắt lại dừng ở móng vuốt Phác Thái Anh đang đặt trên thắt lưng chính mình. Nàng thần sắc thu liễm, duỗi tay cầm móng vuốt nhỏ của Phác Thái Anh, nhìn rồi lại xem, sau đó sờ soạng từng cái một, kinh hỉ đan xen, "Thái Anh, trảo thứ năm của nàng đã mọc ra!"
Phác Thái Anh sửng sốt, sau khi tỉnh lại nàng liền mất đi kiểm soát, căn bản không kịp để ý chính mình. Vừa nghe Lạp Lệ Sa nói, nàng nâng lên móng vuốt nhìn lại xem, nguyên bản nàng chỉ có tứ trảo, hiện giờ rõ ràng biến thành ngũ trảo.
Long tộc chia thành xích, thanh, bạch, hắc bốn loại màu sắc, trừ một số ít Hắc Long có ngũ trảo, mặt khác đều chỉ có tứ trảo. Cha của Phác Thái Anh, Long Vương Hi Đan là ngũ trảo hắc long, Long tộc ngàn năm đã không xuất hiện ngũ trảo Kim Long, ngay cả ngũ trảo hắc long tính luôn cả Hi Đan, cũng mới xuất hiện qua ba người.
Mà hình dáng lúc này của Phác Thái Anh, vô luận Long tộc có nhớ Kim Long trông như thế nào hay không, cũng tuyệt đối không nhận sai cấp bậc của nàng, bởi vì xích long không bao giờ có ngũ trảo.
Phác Thái Anh ánh mắt sáng lấp lánh, nàng vui vẻ cực kỳ. Bởi vì điều này thuyết minh khuyết điểm trên người nàng đã được bù đắp, dựa theo lời Hồng Ảnh nói, nàng thực mau liền sẽ trở nên rất lợi hại, có thể bảo hộ Lạp Lệ Sa.
Nhưng nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, hồi ức lời vừa rồi của Lạp Lệ Sa, trảo thứ năm đã mọc ra?
"Sư tôn, nàng biết ta sẽ mọc ra trảo thứ năm sao?"
Lời này của Phác Thái Anh khiến Lạp Lệ Sa sửng sốt, nàng không dự đoán được Phác Thái Anh sẽ nhạy bén như vậy, nhưng nàng lại không thể nói ra chân tướng, chỉ là lấp liếʍ nói: "Ừm? Phụ vương nàng chính là ngũ trảo, thiên phú của nàng rất tốt, tất nhiên cũng sẽ không kém."
Mặc dù Phác Thái Anh vẫn cảm thấy không đúng, nhưng nàng tín nhiệm Lạp Lệ Sa, nghe nàng ấy nói như vậy cũng không nghĩ nhiều.
Nàng chỉ là nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa, nghiêm túc nói: "Ta sẽ trở nên rất lợi hại, lợi hại đến mức bảo hộ được sư tôn, tuyệt đối không để bất luận kẻ nào có cơ hội tổn thương đến nàng." Ánh mắt Phác Thái Anh tràn đầy kiên định, hồi tưởng những gì Lạp Lệ Sa tao ngộ trong quá khứ, lòng nàng tràn đầy xót xa cùng ảo não.
Lạp Lệ Sa vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của nàng, thấp giọng nở nụ cười, cúi đầu nhìn nàng, "Ngốc quá, cho dù nàng không trở nên cường đại, nàng cũng vẫn luôn bảo hộ được ta."
Dứt lời nàng rũ mắt nhìn Phác Thái Anh, ý cười trong mắt lại hóa thành đầy ngập đau lòng.
Sau khi Phác Thái Anh hóa hình rồng, vải trắng băng bó vết thương đã tuột xuống, dấu vết trên trán mơ hồ có thể nhìn thấy.
Nghĩ đến chính mình tỉnh lại nhìn thấy Phác Thái Anh bị chôn vùi trong đống đổ nát, máu tươi loang lổ trên đất, trái tim Lạp Lệ Sa đều run rẩy.
Đặc biệt là nghe Hệ thống nói Phác Thái Anh phát hiện chính mình khống chế không được ma khí, sợ tổn thương đến nàng cho nên mới lựa chọn đâm đầu vào vách đá, Lạp Lệ Sa càng là cả người chấn động, chẳng sợ hiện tại hồi tưởng, trong lòng vẫn khó chịu thật sự.
Phác Thái Anh không thể cưỡng lại ánh mắt chuyên chú này của Lạp Lệ Sa, trước kia bởi vì Trì Thanh lười biếng tùy tính, sự chuyên chú của nàng ấy khá là đặc biệt, dù mặt nạ che đậy đi phần lớn cảm xúc, thế nhưng khi đến gần và nhìn vào đôi mắt kia, lại rõ ràng cảm nhận được sự ôn nhu sủng nịch của nàng ấy.
Hiện giờ Trì Thanh là sư tôn, vốn là người xưa nay ngũ quan thanh lãnh và quạnh quẽ, nhưng khi nàng ấy chuyên chú nhìn nàng, bao nhiêu lạnh lẽo đều tựa như băng tuyết tan rã, làm trái tim nàng ngăn không được bay nhanh nhảy lên.
Phác Thái Anh không dời mắt được, Lạp Lệ Sa đồng dạng vô pháp bình ổn trái tim chính mình.
Tình tố trong lòng nàng đã sớm áp không được, Phác Thái Anh hôn mê ba ngày, trong ba ngày này nàng ngày đêm trông chừng nàng ấy, đối nàng ấy thương tiếc, yêu thích, tưởng niệm, càng lúc càng lên men.
Biết Hồng Ảnh rời đi, nàng đau lòng đồng thời rất chờ mong Phác Thái Anh tỉnh lại.
Lúc các nàng lưu lạc trên đảo hoang tại Đông Hải, nàng nhớ Phác Thái Anh rất nhiều, ngay cả khi Hồng Ảnh nắm giữ thân thể Phác Thái Anh đứng ở trước mặt nàng, nàng cũng không hề che giấu tưởng niệm cùng toàn tâm tin cậy, mãn nhãn đều là Thái Anh của chính mình.
Bây giờ Phác Thái Anh đã tỉnh, nhưng lại bị ma khí ảnh hưởng, suýt nữa mất đi lý trí. Nàng ấy đang rất nỗ lực để bình phục lại, liền vùi trong ngực của nàng, ngưỡng đầu thẹn thùng mà ngoan ngoãn nhìn chằm chằm chính mình.
Nàng đã từng mấy lần hối hận vì ở lúc thanh tỉnh không chịu bày tỏ tâm ý cho Phác Thái Anh biết, bởi vậy lần này nàng không có do dự, trực tiếp biểu lộ cõi lòng mình. Nhìn Phác Thái Anh lúc này, Lạp Lệ Sa nhịn không được nghĩ, các nàng đều đã tỏ tình xong, Thái Anh cũng đã là đạo lữ của nàng rồi, vậy nàng có thể thoải mái hôn nàng ấy rồi đúng không?
Trong đầu nàng rõ ràng là đang tự hỏi, nhưng thân thể nàng so lý trí còn muốn nóng vội, khi Phác Thái Anh ngưỡng đầu nhỏ lên, nàng đã sớm cúi xuống hôn nàng ấy một ngụm.
Một nụ hôn thực nhẹ thực mau rơi xuống, dừng trên miệng Tiểu Long Tử. Đôi mắt rồng oánh nhuận trong suốt tức khắc hóa thành dựng đồng, thân thể Phác Thái Anh cũng mất khống chế mà ngưỡng ra sau, hoảng loạn lại không dám tin tưởng.
Lạp Lệ Sa không nghĩ tới Phác Thái Anh phản ứng lớn như vậy, vừa muốn nói gì, lại thấy trước mắt vốn là nàng rồng kim sắc trong khoảnh khắc toàn thân đỏ lên, thoạt nhìn như hỏa long, khoa trương hơn nữa chính là, trong cái mũi nhỏ bé thế nhưng bốc ra hai luồng khói trắng.
Theo sát Hệ thống lại nhảy ra một loạt nhắc nhở, "Lạp Lệ Sa độ hảo cảm +999, +99, +99....."
Lạp Lệ Sa cũng bất chấp độ hảo cảm đang tăng đến chóng mặt, nàng biết chính mình đã dọa đến Rồng Con, chạy nhanh duỗi tay đem Phác Thái Anh phủng tới, "Thái Anh, nàng...... Nàng đừng làm ta sợ, nàng không sao chứ?"
Tiểu Long Tử vào tay cả người nóng bỏng, bị Lạp Lệ Sa ôm lại đây mới lấy lại tinh thần, thật sự cảm thấy không còn mặt mũi, đầu rồng chui vào trong lòng ngực Lạp Lệ Sa.
"Lạp Lệ Sa độ hảo cảm -0,1, -0,1, -0,1...." Điểm số đột nhiên bị khấu trừ liên tục, làm Lạp Lệ Sa trong lòng nhảy dựng.
Phác Thái Anh lập tức vùi đầu vào ngực áo Lạp Lệ Sa, thân thể nhanh chóng quấn bên hông nàng, sống chết triền lấy eo nàng, chính là không chịu buông ra.
Lạp Lệ Sa không ngừng dò hỏi, xác định Phác Thái Anh chỉ là quá mức thẹn thùng mới dẫn đến loại vấn đề này, mới nhẹ nhàng thở ra.
Hồi tưởng một màn vừa mới phát sinh, còn có độ ưu ái gia tăng thái quá, Lạp Lệ Sa cũng có chút mặt nhiệt, nhưng nàng thật sự nhịn không được mà bật cười, này vừa cười liền không cách nào khống chế, làm sao trên đời lại có tiểu cô nương đáng yêu ngây thơ như vậy.
Phác Thái Anh rõ ràng nghe được Lạp Lệ Sa cười, nàng càng thêm xấu hổ và giận dữ muốn chết, đặc biệt là khi chính mình dán chặt thân thể Lạp Lệ Sa, thật sâu cảm nhận được ngực nàng ấy bởi vì cười mà không ngừng rung động, làm nàng tâm hoảng ý loạn đồng thời lại cảm thấy đầu quả tim phát ngứa, nàng rất muốn nhìn Lạp Lệ Sa cười, nhưng lại không thể làm gì, rầu rĩ nói: "Sư tôn đừng cười."
"Lạp Lệ Sa độ hảo cảm -0.2." Hệ thống thật sự muốn che chắn đi độ ưu ái, nó đã trở thành công cụ tán tỉnh giữa hai người.
Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh long vĩ đều tức giận đến cong lên, độ ưu ái lại giảm 0,2 điểm, chậc chậc chậc, trừ tàn nhẫn như vậy, xem ra là chọc đến nàng ấy thật rồi.
Lạp Lệ Sa miễn cưỡng thu tiếng cười, nhưng trong mắt ý cười lại áp không được, nàng thật sự là lần đầu tiên kiến thức, cái gì gọi là đỏ đến bốc khói.
Nàng sờ sờ Phác Thái Anh, đầu ngón tay phun ra linh lực băng lam, lặng yên truyền vào trong cơ thể nàng ấy. Phác Thái Anh rốt cuộc nhập ma, cảm xúc kích động như vậy đối nàng ấy không tốt lắm.
"Ta chỉ là cười Thái Anh chúng ta quá đáng yêu, có chuyện gì sao? Trên người nàng có cái gì ta chưa thấy qua chứ? Hơn nữa ta còn nhớ rõ, năm ấy có nàng rồng sữa nào đó hướng ta phun lửa, chỉ là phun ra một cụm khói, còn làm bản thân ho sặc sụa."
Rõ ràng là an ủi lại gian tà mà cố ý chọc ghẹo, làm Phác Thái Anh càng thêm quẫn bách, chỉ là đung đưa làm nũng, "Sư tôn nàng buông tha ta đi."
Lạp Lệ Sa cười nhẹ một tiếng, dịu dàng vỗ về lân giáp của nàng, "Được rồi, ta không nói nữa, buông tha nàng."
Lạp Lệ Sa trong mắt ý cười không dứt, bàn tay vuốt ve Tiểu Long Tử từ trên xuống dưới, ngước mắt nhìn bên ngoài cửa động, trông về phía xa, mặt nước sóng nước lóng lánh, trời xanh bích thủy, phảng phất giống như tiên cảnh. Nơi này là khởi điểm cho vận mệnh của Thái Anh, năm đó nàng chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày mang theo Thái Anh dạo thăm chốn cũ, hơn nữa thân phận cùng quan hệ đã biến thành như vậy.
Sự yên tĩnh này là sự ăn ý ngầm giữa các nàng mà không cần ngôn ngữ, Phác Thái Anh có thể nghe thấy giọng nói, nhịp tim và hơi thở của Lạp Lệ Sa, sau khi thẹn thùng quẫn bách tiêu tán, liền là ngọt ngào vô pháp diễn tả bằng lời. Lạp Lệ Sa cũng thích nàng, nàng ấy vừa mới hôn nàng, đây là lần đầu tiên Lạp Lệ Sa chủ động hôn chính mình, nghĩ đến đây, Phác Thái Anh tâm đều bay bổng lên.
Vì thế cái đuôi vốn dĩ gắt gao quấn bên eo Lạp Lệ Sa liền dò xét ra tới, không chịu chủ nhân khống chế, thích ý mà đong đưa qua lại, giống như đóa hoa hợp hoan đang rung động, trêu chọc trái tim vừa mới bình ổn của Lạp Lệ Sa.
"Lạp Lệ Sa độ hảo cảm +5, +5, +5....." Tiểu Long Tử mãn ý đều là vui vẻ, mỗi lần lắc cái đuôi liền cộng năm điểm, ước chừng bỏ thêm mười mấy cái.
Lạp Lệ Sa nhịn không được, khi Phác Thái Anh đem cái đuôi diêu đến bên cạnh nàng, nàng duỗi tay nhẹ nhàng nắm, ngón tay xuyên qua lông mao mà xoa xoa.
Phác Thái Anh thân rồng lập tức run lên, thấp thấp kêu rên một tiếng, co rúm lại áp lực nói: "Sư tôn?"
"Ngươi còn không buông tay, long vĩ, nghịch lân đều là nơi nhạy cảm của Long tộc, tuyệt đối không thể đυ.ng vào, ngươi như vậy chính là chơi với lửa." Hệ thống cắn răng nói, nàng thật sự chịu không nổi nữa.
Lạp Lệ Sa nghe được mặt già đỏ lên, vội vàng buông ra, trong miệng luyến tiếc nói: "Thật xin lỗi, ta không sờ soạng, nàng tiếp tục diêu."
Giọng nói vừa rơi xuống, đuôi rồng cũng bị Phác Thái Anh giấu đi.
"Lạp Lệ Sa độ hảo cảm +20, -1."
Lạp Lệ Sa cố trấn tĩnh lại, nghe Hệ thống nhắc nhở xong, nàng rốt cuộc lấy ra một tia thanh lãnh đoan chính của Hoài Trúc Quân, vững vàng ngồi thẳng. Nhưng thực mau nàng liền cười ngây ngô lên, làm Hệ thống nhìn thế là đủ rồi.
Lạp Lệ Sa nhịn không được nghĩ, Phác Thái Anh tăng giảm độ hảo cảm một cách kỳ kỳ quái quái như vậy, thật sự là quá dễ thương, cứ tiếp tục như thế, sợ rằng tăng hay giảm đều là vì yêu thích chính mình.
Hệ thống nhịn không được phun tào, "Nhớ trước đây -9999 làm ngươi tuyệt vọng thành cái dạng gì, như thế nào cũng không nghĩ, -9999 trước mặt nữ chủ não luyến ái, cũng không đáng giá nhắc tới."
Lạp Lệ Sa nhẹ ho một tiếng, "Ta phía trước nhiều khó, đây là tích lũy đầy đủ."
Trêu chọc xong, nàng lại nhịn không được nói: "Hệ thống, máu của ta đủ sức trợ giúp Thái Anh chống lại ma khí sao?" Nghĩ đến vừa rồi ngẫu nhiên phát hiện được diệu dụng, Lạp Lệ Sa không khỏi hỏi.
Hệ thống trầm mặc, "Khắc chế được một chút, nhưng không phải kế lâu dài. Khắc chế cũng bởi vì trong máu ngươi có linh lực căn nguyên do Lạp Y để lại, còn có, ngươi là Băng linh căn, linh lực trong cơ thể ngươi chí âm chí hàn, Thái Anh là kim long, trong cơ thể Song linh căn lấy Hỏa linh căn làm chủ, linh lực chí dương chí cương, hiện nay linh lực nàng cuồn cuộn ma khí tàn sát bừa bãi, có máu ngươi xoa dịu, hiển nhiên thoải mái rất nhiều."
"Vậy không chỉ máu của ta, mà linh lực của ta cũng rất hữu dụng, đúng không?"
Hệ thống khẽ gật đầu, "Nhưng lúc đánh nhau với Thiên Cơ Tử ngươi đã dùng cấm thuật ta cho ngươi, hao hết linh lực, suýt nữa muốn phế đi, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn linh lực rất khó khôi phục. Ngươi không nên liều lĩnh, trước mắt đừng nghĩ cấp linh lực cho nàng."
Nói xong Hệ thống có chút do dự, cuối cùng sau một lúc lâu đều vô pháp mở miệng.
Hệ thống đột nhiên trầm mặc làm Lạp Lệ Sa cảm thấy có chút không thích hợp, nhịn không được hỏi: "Như thế nào đột nhiên không nói, có phải còn cách nào khác giúp Thái Anh, mà ngươi lại giấu ta không?"
Hệ thống nhìn Phác Thái Anh, nàng ấy khống chế rất khá, so với lúc tỉnh lại đã cường không ít. Chẳng sợ Lạp Lệ Sa hôn nàng ấy, nàng ấy cũng sẽ không mất khống chế, hẳn là không có vấn đề gì. Nhưng phương pháp kia..... vẫn là tạm thời không nói, bằng không hình ảnh Tấn Giang cấm đoán như vậy, nàng không nỡ nhìn thẳng.
"Không có việc gì, chỉ là nghĩ trước mắt ngươi dự tính thế nào?"
Lạp Lệ Sa nghe xong trầm mặc một lúc lâu, nàng vẫn chưa suy xét kỹ càng. Vấn đề cấp thiết nhất hiện giờ chính là Phác Thái Anh tùy thời mất khống chế nhập ma, thế nhưng lại không có bất luận biện pháp hữu dụng nào để giải quyết.
Nàng cúi đầu nhìn Tiểu Long Tử ngoan ngoãn trong ngực, nhịn không được cực nhẹ thở dài. Mà một tiếng thở dài này, làm Phác Thái Anh dò ra đầu, "Sư tôn, nàng.... Như thế nào thở dài?"
Lạp Lệ Sa mày nhíu lại, "Thái Anh, nàng nhớ vì sao chúng ta tới nơi này không?"
Phác Thái Anh ánh mắt hơi ngưng, "Mơ hồ nhớ được một chút, hình như ta đã nhìn thấy sư tôn khi còn nhỏ, còn có mẫu thân ta." Phác Thái Anh chưa bao giờ biết được thân thế mẫn thân mình, hồi tưởng những hình ảnh về Lạp Y xuất hiện trong bọt nước, Phác Thái Anh trong lòng đau nhói lại buồn bã, thanh âm hạ xuống.
Lạp Lệ Sa ôm chặt Phác Thái Anh vào trong ngực, châm chước thay nàng ấy chải vuốt ký ức.
"Cách đây một năm, nàng tới Nam Hải tìm ta, sau đó Mặc Diễm dẫn theo Long tộc đánh lén điểm đóng quân Tiên môn, hắn nhân lúc ta dùng hết sức đối phó ma long mà hủy đi Hàng long thần mộc. Lúc đó ta linh lực hao hết không còn sức chiến đấu, là nàng mạnh mẽ dung hợp tà niệm, hóa thân thành cự long mang ta chạy thoát. Sau đó......" Nhắc lại đoạn chuyện cũ này, Lạp Lệ Sa tiếng nói cũng trở nên gian nan, mỗi một lần nhớ đến, là mỗi một lần nàng liền tê tâm liệt phế.
"Tà niệm kiểm soát thân thể nàng.... thân phận nàng cũng hoàn toàn bại lộ, không chỗ dung thân. Sau khi tỉnh lại, ta liền trở về Thiên Diễn Tông, triệu khai đại hội Tiên minh đem chân tướng trận chiến đồ long năm xưa phơi bày, còn đương trường cùng Thiên Cơ Tử xé rách mặt."
Phác Thái Anh nghe được trong lòng phát khẩn, "Nàng làm sao đánh thắng được Thiên Cơ Tử, may mắn là, nàng ấy, nàng ấy đi theo nàng."
'Nàng ấy' không thể nghi ngờ là nói Hồng Ảnh, Lạp Lệ Sa kinh hỉ, "Nàng nhớ lại rồi?"
Phác Thái Anh đều không phải là mất trí nhớ, chỉ là thần hồn bị hao tổn, cộng thêm nhập ma ảnh hưởng thần trí, hiện nay Lạp Lệ Sa giúp nàng xoa dịu, có một số chuyện nàng đã chải vuốt rõ ràng.
"Thái Anh, sở dĩ ta làm như vậy, là bởi vì ta muốn chấm dứt hai tộc phân tranh." Nói đến đây, Lạp Lệ Sa có chút thấp thỏm, rốt cuộc cũng không phải mỗi người đều có thể lý giải chuyện này, đứng ở góc độ Long tộc, Tiên môn xưa nay một đường sống cũng chưa cấp bọn họ, nói cách khác chính là đuổi tận gϊếŧ tuyệt. Hiện giờ Long tộc thật vất vả đảo ngược tình thế, Tiên môn lại mưu cầu hòa bình, kỳ thật trình độ nào đó, rất là thái quá.
"Ta đều không phải nói để cho Long tộc buông xuống cừu hận, trước mắt Long tộc thế thịnh, có oán báo oán có thù báo thù, đầu sỏ gây tội đều nên trả giá đại giới. Nhưng ta không thể mặc kệ Long tộc tàn sát bừa bãi, bởi vì rất nhiều bách tính vô tội sẽ bị liên lụy."
Phác Thái Anh nghe Lạp Lệ Sa giải thích, mở miệng đánh gãy lời nàng, "Sư tôn, ta minh bạch ý tứ nàng, nàng không cần cùng ta giải thích cái gì. Quả thật ta không thể buông bỏ thù hận, cho nên ta đối Thiên Cơ Tử không lưu tình chút nào, thậm chí hận không thể thiên đao vạn quả. Nhưng ta biết sư tôn, sư tỷ, Trình Tố, thậm chí Mạnh Thuyền các nàng đều là bị ép buộc, bị tình thế lôi cuốn. Dù cho Tử Đàn Quân, Bạch Tĩnh, Hoa Nhứ Vãn các nàng, ta cũng không hận. Các nàng là người tốt, tuy chưa từng lên tiếng thay Long tộc, nhưng cũng không chủ động thương tổn Long tộc, các nàng không nên trở thành vật hy sinh của trận phân tranh này. Kẻ gϊếŧ người, rồi cũng sẽ bị người gϊếŧ lại. Long tộc cũng không cường đến mức có thể đem Nhân tộc tận diệt, cho dù thật gϊếŧ sạch đám người Tiên môn kia, vẫn còn có rất nhiều bách tính bình phàm. Ngay cả khi bọn họ trói gà không chặt, một khi hạt giống thù hận gieo xuống, Tu Chân giới liền vĩnh viễn không ngày yên tĩnh."
"Huống hồ, Long tộc vốn là sinh sản gian nan, mỗi sinh mệnh đều trân quý. Hai tộc tranh đấu Long tộc không thể toàn thân mà lui, bất luận là ma hóa hay chết trận, ta đều không muốn nhìn đến, hòa bình là lựa chọn tốt nhất."
Lạp Lệ Sa nghe Phác Thái Anh nói từng câu từng chữ, trong lòng cảm động đến vô pháp diễn tả, Phác Thái Anh biết tất cả mọi chuyện và nhìn thấu mọi thứ. Như nàng đã từng cảm nhận, vô luận là nữ chủ trong nguyên tác hay là Thái Anh của nàng, đều có một trái tim son sắt đáng quý, chỉ cần thế giới này không vứt bỏ nàng ấy, nàng ấy sẽ vẫn luôn như vậy khoáng đạt thông thấu, ôn nhu chân thành.
"Thái Anh, cảm ơn nàng."
Phác Thái Anh cười khẽ lên, "Là sư tôn đã nói, ta chỉ cần làm hết sức mình, mọi việc xem thiên mệnh. Ta dựa theo tâm ý bản thân liền thấy rõ những chuyện đó, nàng không cần cảm ơn ta. Huống hồ, ta biết sư tôn công chính nhất, đều không phải ngăn cản Long tộc báo thù, chỉ là oan có đầu nợ có chủ, không nên liên luỵ người vô tội."
Nhưng nghĩ đến cục diện Long tộc hiện giờ, trong lòng Phác Thái Anh lo lắng sốt ruột không thôi. Mặc Diễm sẽ không nghĩ như nàng, hắn dám đem sinh mệnh Long tộc cấp thấp ra làm làm vũ khí sắc bén, dĩ nhiên là muốn liều chết đến cùng với Nhân tộc. Để hắn tiếp tục làm thủ lĩnh, Long tộc sớm hay muộn cũng sẽ sụp đổ.
Chỉ là, hiện tại nàng trong mắt Long tộc chính là kẻ phản bội, nàng nhìn Lạp Lệ Sa, lại vội vàng thu liễm cảm xúc, nàng không muốn để sư tôn nhiều thêm sầu lo. Lúc trước nàng liền không nỡ xuống tay thương tổn Lạp Lệ Sa, hiện tại biết rõ ẩn tình, nàng dĩ nhiên sẽ không bao giờ đối sư tôn đao kiếm tương hướng.
Nhưng trong mắt Long tộc, sư tôn gϊếŧ rồng lại là sự thật, bọn họ sẽ không tin bất kỳ lý do nào.
Hơn nữa, cho dù bọn họ biết được sư tôn là bất đắc dĩ, trong tay sư tôn trước sau cũng dính Long tộc máu tươi, bọn họ tuyệt không đối không bỏ qua cho sư tôn. Ở góc độ của Long tộc, nàng chính là phản đồ bất trung bất hiếu bất nghĩa, ngay cả khi nàng là Ngũ trảo kim long, cũng vô pháp làm bọn họ cam tâm tình nguyện đi theo.
Nghĩ vậy Phác Thái Anh trong lòng lại đau nhói, sau khi chân tướng trận chiến đồ long bị phơi bày, nàng biết Lạp Lệ Sa cũng có một phần trách nhiệm trong cái chết của phụ vương nàng, nhưng nàng không hề oán trách nàng ấy nửa phần, thậm chí chỉ có đau lòng.
Nàng đã cố tình quên đi việc này, nhưng không có nghĩa là nàng thờ ơ, trái tim nàng đã lạc lối, nàng không cách nào cho phụ vương cùng tộc nhân một lời giải thích, loại gút mắt này khiến nàng cảm thấy tội lỗi vô cùng. Nàng áy náy với tộc nhân, cũng áy náy với Lạp Lệ Sa.
Nhưng vô luận thế nào, nàng tuyệt đối không để Lạp Lệ Sa rơi vào kết cục giống như đời trước. Hồng Ảnh lựa chọn rời khỏi thân thể nàng, chỉ sợ cũng là vì quá mức hối hận, vô pháp đối mặt sư tôn lần nữa.
Bất kể nàng lựa chọn thế nào, đều là đau đớn, vì vậy nàng sẽ tự mình gánh vác, trở về Long tộc hướng bọn họ thỉnh tội.
Nàng lâm vào trầm mặc, nội tâm cuồn cuộn dâng trào, cho dù là hình rồng, Lạp Lệ Sa đều cảm giác được nàng tâm tư trĩu nặng, nhịn không được thở dài.
"Hệ thống, Tiên môn bên kia thế nào rồi? Tô Ngọc các nàng an toàn rút lui sao?"
- -------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com