Chương 3 và 4
Chương 3. Mơ hồ nghe thấy đổ vỡ
Một đêm của mùa hè. Âm thanh không ngừng ầm ĩ, nóng nảy. Trên mặt đất hơi nóng cũng đã lui bớt phần nào. Thành Đô, tại nhà hàng Nhãn Kiều, một nơi rất có sức sống ở cái thành thị này.
"Em gái, đến đây ngồi."
"Các vị có mấy người vậy? Mời ngồi... Mời ngồi..."
Quán bar nằm trên một dãy phố có rất nhiều tiếng rao hàng, lúc này cũng đã mười một giờ đêm. Cố Minh kéo lê một thân mỏi mệt, thật vất vả lắm mới tìm cho mình một chỗ đỗ xe. Hai bên bờ sông ánh đèn sáng lên rực rỡ, tốp năm tốp ba tửu quỷ dìu nhau mà đi, họ giẫm lên bóng hình xiêu vẹo cất tiếng hát ngêu ngao hòa cùng với tiếng văng tục, tiếng nôn mửa đến mức không nghe ra nổi đâu là tiếng ca nữa. Ngoài kia là những làn sóng ánh sáng lăn tăn trên mặt nước, trong đêm tối nơi đó toát ra cảm giác đặc biệt lạnh lẽo. Giữa những âm thanh ồn ào ấy Cố Minh cố gắng tìm tới cái địa chỉ quán bar Thạch Lỗi đã gửi cho mình. Trên một con phố lớn như vậy sẽ có đến trên trăm cái quán bar, phần lớn lại đều có vẻ ngoài giống nhau. Vậy nên khi Cố Minh tìm được nơi cần đến thì đã là một thân đổ đầy mồ hôi. Trong quán rượu ngập tràn ánh sáng đèn mê ly, tiếng âm nhạc trời rung đất chuyển, Cố Minh đẩy ra đám người, nhìn một lúc mà vẫn chưa phát hiện được thân hình Thạch Lỗi đâu. Nhưng thật ra một đám bạn thân của Thạch Lỗi thấy cô đến liền vội vàng ngồi dậy: "Cố tổng, cuối cùng thì cô cũng đã tới, chúng tôi đã sắp tan cuộc rồi đây."
Tiếng âm nhạc quá lớn, vậy nên Cố Minh cũng không nghe rõ được bọn hắn nói cái gì, chẳng qua chỉ là xã giao gật đầu một cái: "Thạch Lỗi đâu rồi vậy?"
"Đang nhảy ở đằng kia kìa!"
Nhìn theo hướng chỉ tay của người bạn thân của Thạch Lỗi, lúc này Cố Minh nhìn thấy được bên trong sàn nhảy Thạch Lỗi đang cùng một cô gái mặt kề mặt cùng nhau nhảy múa cực kỳ nhiệt tình, cực kỳ nóng bỏng. Cô gái kia co toàn bộ chân dài của mình lên quấn quanh trên đùi Thạch Lỗi. Nhìn thấy cảnh đó gương mặt Cố Minh lập tức đóng băng. Bạn thân Thạch Lỗi ở bên cạnh dùng sức hô hào, nhưng Thạch Lỗi nghe không thấu. Đến lúc này có người nào đó nhịn không được, mới nhảy xuống sàn nhảy đi tóm lấy Thạch Lỗi kéo lại đây. Thạch Lỗi nhảy đến nỗi đầu đầy mồ hôi, vừa bước tới đây liền bưng lên chén rượu ọt ọt ọt ọt mà uống vào. Uống xong anh mới giương mắt nhìn thấy Cố Minh lúc này đang ngồi nép một bên: "Ơ, cái người nhật lý vạn ky* này, rút cuộc cũng hết bận rồi sao?"
Cố Minh cố nén xuống cảm giác không vui trong lòng: "Thực xin lỗi! Chỉ vì em tăng ca quá muộn. Sinh nhật vui vẻ!"
* Nhật lý vạn ky: bận rộn nhiều việc.
Thạch Lỗi không lên tiếng mà chỉ lạnh nhạt mà phất phất tay.
Một đám người cùng đến chúc mừng sinh nhật thấy bầu không khí không đúng lắm, liền vội ồn ào đòi uống rượu. Cố Minh cảm thấy rất mệt mỏi. Vừa mới vào quán bar cô đã phải chứng kiến một màn chúc tụng cùng uống rượu ồn ào như vậy thì thực sự tiêu hóa không nổi.
Mãi đến lúc trời rạng sáng thì rút cuộc cũng giải tán. Thạch Lỗi và Cố Minh ra khỏi quán bar cùng bước đi bên đường phố lớn. Hai người đều không nói lời nào, thậm chí cả tay cũng hề nắm lấy nhau. Cố Minh biết rõ Thạch Lỗi lúc này đang giận mình. Từ lúc bắt đầu 7 giờ tối, Thạch Lỗi đã gọi điện thoại cho cô rồi, nhưng khi cô đến được thì đã là mười một giờ đêm. Cô biết hôm nay là lễ sinh nhật Thạch Lỗi ba mươi tuổi, nhưng cô nào có biện pháp. Cô vốn đã sớm dành ra cho mình một ít thời gian, nghĩ là dù cho công ty có thiên đại sự, cũng không thể tăng ca vào hôm nay được. Vậy nhưng khi gần hết giờ làm việc, công ty vẫn đúng lúc này xảy ra chút chuyện.
Cố Minh thấy rất áy náy nên quyết định tiến lên nắm lấy tay Thạch Lỗi nhưng lại bị Thạch Lỗi giận dữ bỏ qua. Cố Minh nhẫn nhịn không được nữa, cô đứng lại tại chỗ, Thạch Lỗi cũng dừng lại, lúc này hai người chỉ cách nhau có khoảng chừng một mét. Thạch Lỗi ý thức được mình đã có chút hơi quá, lúc này mới tiến lên cầm tay Cố Minh kéo lại gần mình. Cố Minh lắc tay ra, nhưng vì khí lực không lớn bằng người ta nên không dãy ra được. Thạch Lỗi gắt gao dắt lấy nàng: "Xe dừng chỗ nào vậy? Hay mình gọi xe khác nhé?"
Lúc này Cố Minh mới dẫn Thạch Lỗi lên xe của mình. Hiện nay do việc kiểm tra độ cồn đối với người lái xe trên đường đặc biệt nghiêm khắc, hai người lại vừa uống rượu xong, nên không có cách nào khác, đành ngồi lại trong xe chờ đợi xe taxi đến đón. Lúc này Thạch Lỗi mới mềm giọng xuống hỏi: "Em có thể bỏ đi công việc này được không?"
Cố Minh tựa đầu vào một bên cửa sổ chỉ liếc nhìn Thạch Lỗi mà không lên tiếng. Hiện tại sự nghiệp của cô đang ở vào giai đoạn thăng hoa. Kể khi cô được thăng làm phó tổng đến nay cũng đã hơn một năm, cơ bản là không có thời gian được nghỉ ngơi. Một năm có 365 ngày, về cơ bản cô phải làm việc tới 350 ngày. Năm nay cũng không có gì khá hơn. Cô đã đồng ý sẽ cùng Thạch Lỗi đi ra nước ngoài làm một chuyến du lịch, thế nhưng lại không thể sắp xếp được cho mình ngày nghỉ. Thạch Lỗi cũng không chỉ một lần oán giận cô bởi công tác càng ngày càng bận rộn. Vì chuyện này mà số lần hai người làm ầm ĩ với nhau cũng càng ngày càng nhiều.
Thấy Cố Minh không lên tiếng, Thạch Lỗi liền quay mặt qua chỗ khác. Anh quay cửa kính xe xuống, trong lòng đặc biệt bực bội.
"Cô gái vừa nãy cùng anh khiêu vũ kia là ai vậy?" Cố Minh vẫn biết đây là thời điểm mình không nên hỏi vấn đề này, bởi nếu làm như vậy sẽ lập tức chẳng khác gì như lửa cháy lại đổ thêm dầu vậy. Thế nhưng cô lại nhịn không được, bởi vì tốt xấu gì thì cũng chỉ còn có ba tháng nữa là hai người bọn họ sẽ kết hôn. Cho dù Thạch Lỗi có tức giận như thế nào đi nữa thì cũng nên chú ý một chút đến hình ảnh của mình a.
"Người nào?" Thạch Lỗi chau mày.
"Là cái cô gái chân dài đã treo cả thân mình ở trên người của anh lúc nhảy ấy." Cố Minh nghiêng nghiêng đầu trừng mắt nhìn anh.
Thạch Lỗi chỉ nhìn nàng một cái liền quay đầu đi chỗ khác, lòng cố nén nhịn khi trả lời: "Không biết! Chỉ là khiêu vũ thì đụng phải mà thôi."
Trong lòng Cố Minh có cảm giác như có thứ gì đó đang sụp đổ. Cô cảm thấy như mình nghe được rất rõ ràng cái thanh âm đang của sự sụp đổ cùng tan vỡ kia. Thế nhưng cô lại không muốn buông bỏ, muốn níu giữ lấy, không để cho những vật kia bị rơi xuống. Cô và Thạch Lỗi yêu nhau từ cái thời đại học. Sau khi tốt nghiệp đại học, người nhà Thạch Lỗi muốn cho anh quay trở về Thành Đô, lúc đó Cố Minh đã ký hợp đồng với một công ty lớn ở Bắc Kinh. Vì không ai nhường ai, cho nên hai người bọn họ cũng không có may mắn thoát khỏi tiết mục vừa tốt nghiệp liền chia tay. Cuối cùng, vẫn là Cố Minh thỏa hiệp. Sau khi công tác tại Bắc Kinh một năm rồi vẫn là không bỏ Thạch Lỗi xuống được, cô đành chọn đi tới Thành Đô.
Phải chăng vì nói lời yêu đương quá lâu rồi nên đã không còn có kích tình? Hay là vì hai người thực ra không hề yêu nhau? Thế nhưng hai người đã quyết định kết hôn vào dịp Quốc Khánh năm nay năm nay. Bởi cả hai cùng cho rằng thời gian yêu đương cũng đã lâu nên việc kết hôn này cũng là chuyện thuận lý thành chương. Thạch Lỗi chưa từng nói lời cầu hôn, chẳng qua là đem kế hoạch ra cùng nhau thương lượng, rằng không bằng năm nay mình kết hôn đi. Cố Minh nghĩ đến chuyện mình năm nay cũng 30, cảm thấy cũng đã đến lúc kết hôn được rồi, vì vậy mà không phản đối. Việc mua nhẫn cưới, dự định tiệc cưới... vì cô bận quá, căn bản không có thời gian dư thừa để chú ý đến. Cũng may là thời gian công tác của Thạch Lỗi nhàn hạ hơn nhiều, bao nhiêu sự vụ phiền phức trong việc chuẩn bị cho kết hôn đều một mình anh lo liệu.
Cố Minh nhịn không được mà lườm một cái trước ánh nhìn của Thạch Lỗi. Đây là người đàn ông cô đã yêu thương trong mười năm qua, đây là người cô sẽ nắm tay cùng đi vào cung điện hôn nhân, người đàn ông mà cô xác định sẽ chung sống cả đời. Nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy dường như có chỗ nào đó không ổn. Cố Minh cảm nhận rất rõ điều này. Cô không ngây thơ đến mức cho rằng con người ta sẽ không thay đổi, cũng chưa từng có yêu cầu xa vời là tình yêu sẽ vẫn cứ rung động, chờ mong cùng lãng mạn đẹp đẽ giống như cái thời còn học đại học ấy. Vóc dáng, ngoại hình của Thạch Lỗi coi như anh tuấn, điều kiện gia đình cũng không tệ, sở dĩ vừa tốt nghiệp mà đã bị người nhà triệu hồi cũng là vì được đưa vào làm nhân viên hệ thống công vụ, công tác ổn định. Trong nhà có ba căn hộ, hiện tại cô cùng Thạch Lỗi ở một căn, ba mẹ Thạch Lỗi ở một căn, còn có một căn còn lại dự định sẽ làm phòng tân hôn. Hai người không có áp lực gì về kinh tế, cho nên Thạch Lỗi mới một mực cũng không cần Cố Minh phải gồng mình chịu gánh nặng về phương diện kinh tế. Thế nhưng Cố Minh không nghĩ như vậy. Đối với việc làm bà chủ toàn chức cô hoàn toàn không có một chút hứng thú. Vì vậy dù đã rất cố gắng, nhưng mỗi khi bàn đến chuyện này cô và Thạch Lỗi trước sau gì đều tìm không được tiếng nói chung. Cũng vì thế mà cô siêu cấp không có cảm giác an toàn.
Suốt một đường đi không ai nói gì nữa, Cố Minh cũng chỉ biết thở dài trong lòng. Khi hai người cùng ngủ ở trên giường cũng không hề có bất kỳ trao đổi. Trong ngày sinh nhật Thạch Lỗi ba mươi tuổi mà hai người còn cãi nhau như vậy trong lòng Cố Minh cũng có chút buồn phiền. Nhưng bây giờ có muốn nói thực sự cô cũng không biết là mình nên nói cái gì. Cứ một đêm không ngủ như vậy, ngày hôm sau tinh thần Cố Minh không được tốt, đành dựa vào trang điểm để che đi sắc mặt nhợt nhạt của mình vậy.
Công ty quốc tế Kinh Điển, lầu 8, tại phòng làm việc của trưởng phòng quản lý kế hoạch. Trước mặt Chung Hiểu Âu là bản thảo về công tác quảng cáo cần phải phê duyệt: "Cô cầm lấy bản kế hoạch này đem đi cho phó tổng phê duyệt, ký tên. Xong rồi thì cầm về đem tới cửa hàng in ấn để in ra. Hôm nay phải đem tới cửa hàng, nếu không đến thứ sáu sẽ không in kịp. Bây giờ tôi phải đi họp. Ok?"
"Phó tổng?" Chung Hiểu Âu vừa mới tới, nên còn có chút chưa quen thuộc.
"Tầng mười, tìm Cố Minh Cố tổng là được rồi."
"Được, được..." Vừa mới nghe thấy cái tên "Cố tổng" Chung Hiểu Âu suýt nữa cắn phải đầu lưỡi.
Chung Hiểu Âu ôm bản thảo quảng cáo ra khỏi phòng làm việc của Văn mập mạp, lập tức từ phòng làm việc của mình chạy tới chỗ làm việc của Trì Úy. Cô gõ tay lên cái bàn Trì Úy. Vì Chung Hiểu Âu đi đường không phát ra tiếng động, nên hành động này làm cho Trì Úy không khỏi hoảng sợ. Nhận ra là Chung Hiểu Âu, cô liền dùng cái giọng điệu giải quyết việc chung mà hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Chung Hiểu Âu giật giật ống tay áo của cô, hai người dắt nhau tới phòng giải khát: "Này, bồ dẫn tui lên trên tầng mười một chút đi." Không hiểu sao Chung Hiểu Âu lại có chút căng thẳng.
"Đi làm gì? Bồ muốn tìm ai?"
"Quản lý của tui giao cho tui đi tìm Cố tổng. Tui lại không biết phòng làm việc của chị ấy chỗ nào."
"Cố Minh sao?" Trì Úy lui về sau một bước, dùng ánh mắt bát quái mà nhìn cô một lượt: "Sao lại là Chung Hiểu Âu đây? Có phải là bồ đã tự động xin đi giết giặc hay không vậy? Những giấy tờ báo cáo dạng này bình thường đều là do quản lý Văn làm. Bồ có biết làm như vậy gọi là báo cáo vượt cấp hay không a?"
"Không phải vậy! Vì quản lý Văn phải đi dự họp, mà cái này lại phải làm ngay." Hai người nói xong liền cùng nhau đi lên tầng mười: "Đây rồi nha! Bây giời thì tui quay về đây."
Chung Hiểu Âu vội vàng chụp lấy tay cô. Trì Úy cảm thấy trên cổ tay của mình lập tức bị thấm ướt. Thì ra trong lòng bàn tay của Chung Hiểu Âu toàn là mồ hôi: "Tim của tui đập nhanh quá a, Trì Úy!"
"Bồ bị bệnh tâm thần hay sao vậy? Cũng đâu phải là đi ra chiến trường, chẳng qua người đó là Cố tổng thôi a. Tuy rằng bình thường tui cũng chưa từng được tiếp xúc qua, nhưng có nghe bọn hắn nói Cố tổng không thuộc dạng lãnh đạo bình dị gần gũi. Bồ cũng phải biết, 30 tuổi, vậy mà đã leo lên đến chức phó tổng công ty. Bồ có biết được là hai vị phó tổng còn lại kia lớn bao nhiêu tuổi hay không? Một người 38, một người 42. Tất cả đều đã ngồi xổm tại cái công ty này 10 năm trở lên người. Còn Cố tổng, hình như chỉ mới 5 năm. Trong 5 năm đó, số quản lý bị chị ta mắng đếm không hết. Bồ cố gắng kiềm chế chút đi!"
"Bồ không nên làm cho tui sợ! Sao lại nói khủng bố như vậy được chứ!"
Trì Úy lại không muốn để ý đến cô nữa, nên dẫn thẳng cô đến chỗ của trợ lý: "Tô trợ lý! Cố tổng có ở đây không? Phòng kế hoạch tìm chị ấy lấy chữ ký." Nói xong Trì Úy nhanh chóng lủi đi mất.
Chung Hiểu Âu đợi ở bên ngoài 5 phút đồng hồ rồi mới được giới thiệu vào phòng làm việc của Cố Minh. Vì Chung Hiểu Âu đã bị cái cô Trì Úy chết tiệt kia làm công tác chuẩn bị tư tương trước nên khiến cho cô căng thẳng đến muốn chết, khi tiến vào văn phòng căn bản cũng không dám nhìn nhiều. Cái cô nhìn được là Cố Minh đưa lưng về phía mình để nghe điện thoại. Chung Hiểu Âu không dám phát ra một tiếng động nào, chỉ biết đứng lặng một bên chờ cho Cố Minh nói chuyện điện thoại cho xong.
"Cố tổng! Ngài khỏe chứ? Bởi vì quản lý Văn đang bận họp, trong khi lại có mấy trang quảng cáo cần ngài phê duyệt ngay bây giờ." Lúc này Chung Hiểu Âu đã bình ổn lại tâm tình.
Cố Minh vừa định nói chuyện thì lại có điện thoại tiến đến. Cô dùng ánh mắt tỏ ý bảo Chung Hiểu Âu đem tư liệu đặt trên bàn rồi lại nhấc điện thoại lên nghe tiếp. Lúc này Chung Hiểu Âu đi cũng không được, không đi cũng không được, nên lúng túng mà đứng tại một chỗ.
"Cô là nhân viên mới đến?" Bỗng nhiên Cố Minh lên tiếng hỏi.
Lại là cái thanh âm trong trẻo đến mê người kia. Chung Hiểu Âu vội trả lời: "Đúng vậy! Em là Chung Hiểu Âu là người mới tới phòng kế hoạch."
Cố Minh vẫn không ngẩng đầu, lúc này cô đang nghiêm túc nhìn xem mấy trang quảng cáo. Chợt cô nhíu nhíu mày: "Hoa văn này không phải làm mẫu mới nhất vừa được thiết kế!"
"A?" Chẳng qua Chung Hiểu Âu cũng chỉ là chân chạy mang tài liệu đến mà thôi, vì thế nên không hiểu lắm nội dung ở bên trong.
"Mẫu hoa văn này dùng sai rồi! Bộ phận thiết kế không có cho các cô mẫu hoa văn thiết kế mới nhất hay sao vậy?" Ánh mắt của Cố Minh như vừa tìm ra ra trên mẫu hoa văn kia có một cái xiên thật lớn.
"Bộ phận thiết kếkhông đưa cho các cô mẫu hoa văn thiết kế mới nhất hay sao?" Cố Minh lặp lạicâu hỏi một lần nữa.
Chương 4. Cô gái Vương Linh
"Em, em cũng không rõ lắm." Chung Hiểu Âu cảm nhận được lúc này cả người của Cố Minh đang phát ra tràng khí lạnh lẽo. Từ khi cô tiến văn phòng đến giờ cũng không dám nhìn nhiều, lúc này mới nghênh đón ánh mắt của Cố Minh, nhưng cũng chỉ dám liếc một cái rồi lại cúi đầu. Chẳng lẽ đúng như Trì Úy nói, vị Cố tổng này đặc biệt thích mắng chửi người hay sao? Ngày đó khi mình lần đầu tiên nhìn thấy cũng đâu cảm thấy người này như thế này.
Cố Minh ngẩn người, khi nghĩ đến nhân viên trước mắt này cũng chỉ vừa mới tới chưa được hai ngày liền không nói thêm lời nào nữa, cô trực tiếp gọi điện thoại đi: "Phòng kế hoạch của các người đã làm được mẫu hoa văn thiết kế mới nhất hay chưa?"
"Quản lý Văn, vì cái gì mà tờ quảng cáo của các người lại không dùng hoa văn thiết kế mới nhất?"
"Cô đem cái này về. Lấy mẫu hoa văn thiết kế mới đổi lại rồi đưa lên đây. Từ nay về sau mời quản lý Văn các người xem xét cẩn thận đã rồi hãy đưa lên đây trình duyệt, cô nhớ chuyển lời này của tôi!"
Chung Hiểu Âu cầm lấy bản thảo rồi vội vàng đi xuống khỏi lầu, vừa trở lại phòng kế hoạch liền lập tức đem cho nhà thiết kế mẫu hoa văn mới đổi lại.
Nhà thiết kế Ngụy Hàng là một nam nhân trông rất thanh tú: "Sao lại có chuyện như vậy được? Tôi đã đổi rồi đó chứ! Sau khi đến bản thảo thứ năm thì đổi bằng bản thảo này!"
"Quản lý Văn đưa cho em cái bản thảo cuối cùng, bảo em cầm lấy mang lên cho Cố tổng ký tên. Kết quả là Cố tổng đã rất không cao hứng. Lần này thì chúng ta bị phê bình rồi."
Ngụy Hàng lấy tay đẩy mắt kính, anh cần thận kiểm tra lại bản thảo vẫn lưu trên máy vi tính, sau đó lại đem bản thảo cuối cùng đang nằm bên trong cặp văn kiện đối chiếu lại một lần nữa. Đến lúc này anh nhận ra quả đúng là không phù hợp: "Có phải là cô đã cầm nhầm bản thảo rồi hay không?"
"Quản lý Văn đưa cho em chính là cái này." Đầu Chung Hiểu Âu đầy sương mù.
Ngụy Hàng đứng dậy, đi tới văn phòng quản lý. Ngay trên bàn công tác của Văn Siêu, anh tìm được bản thảo cuối cùng: "Bản thảo cuối cùng ở chỗ này a. Bây giờ cô cầm lấy đưa lên cho Cố tổng ký tên ngay đi. Ký xong thì lập tức đưa xuống. Người bên xưởng in ấn vẫn chờ đấy."
Chung Hiểu Âu cầm lấy mà đầy bụng nghi ngờ. Vậy đúng là quản lý Văn đã cầm nhầm bản thảo đem cho cô thật sao? May mắn là đã được Cố tổng phát hiện ra, nếu không cứ trực tiếp đem xuống xưởng in ấn thì liền xong đời. Chung Hiểu Âu nơm nớp lo sợ mà đi tới tầng mười. Cố Minh chăm chú xem xét lại một lần nữa rồi ký tên. Đến lúc này Chung Hiểu Âu mới thở phào nhẹ nhõm. Nào biết được sau khi Văn Siêu họp xong trở về lại hết sức giận dữ. Anh cầm sổ ghi chép trực tiếp ném lên trên bàn công tác rồi gọi ngay Chung Hiểu Âu đi vào: "Đã có chuyện gì xảy ra?"
"Cái bản thảo, cầm nhầm cái bản thảo." Chung Hiểu Âu nói thật cụ thể.
Ngụy Hàng ở bên ngoài nghe được động tĩnh liền đi vào giải thích, anh nói: "Cái cầm lên trên không phải là bản thảo cuối cùng, mà là bản thảo thứ năm. Cho nên Cố tổng mới phát hỏa."
"...." Văn Siêu lau một lượt mồ hôi trên trán, hít sâu một hơi: "Cô có biết vừa rồi trong điện thoại Cố tổng liền trực tiếp mắng tôi một trận hay chưa? Chung Hiểu Âu, vì cái gì mà một chuyện nhỏ như vậy, cô cũng làm không xong? Có một cái bản thảo mà cô cũng có thể cầm nhầm như vậy được hả? Đây là việc một người thư ký cũng có thể làm ra hay sao a?"
"Không phải đâu. Là ngài đã đưa cho tôi chính cái này mà." Chung Hiểu Âu nhìn cái bản thảo thứ năm với hoa văn màu đỏ như nụ cười lớn đang nằm trên bàn của Cố Minh, trông nó đặc biệt tươi sáng rõ nét đến chói mắt.
"Cho nên ý của cô là vì tôi mà cô phạm lỗi? Đây là lỗi của tôi?" Văn Siêu đề cao âm lượng.
Chung Hiểu Âu không dám ư hừ thêm một tiếng nào, nhưng trong lòng lại có cảm giác nuốt phải khúc xương lớn, đặc biệt khó chịu. Rõ ràng chính anh ta mới là người làm sai mà.
"Thôi được rồi! Đã đem xuống xưởng in ấn chưa? Bây giờ cô ra ngoài mà tự mình kiểm điểm đi."
Chung Hiểu Âu nghẹn khuất một bụng khí đi tới phòng giải khát, rót một chén cà phê uống, cũng chính là lúc đụng phải Trì Úy đến đổi trà cho "Lão yêu quái". Trong lòng Chung Hiểu Âu đang không thoải mái, nước từ trong máy đun nước đầy tràn ra ngoài rồi cũng không biết. Trì Úy vội đưa tay giúp cô khóa lại.
"Bị Cố tổng mắng hả?" Trì Úy cầm lấy khăn giấy đưa qua cho cô lau tay.
"Ừ, đã có chút chuyện xảy ra. Nhưng đây không phải chuyện khiến cho tui chán nản. Cái làm tui chán nản ở chỗ, rõ ràng chính quản lý Văn đã cầm nhầm bản thảo rồi mới đưa cho tui. Ông ấy không nên nói là chính tui cầm nhầm như vậy." Chung Hiểu Âu tức giận lắc đầu.
"Ôi!" Trì Úy thở dài: "Về sau chúng ta nên kêu là Lưng nồi song hiệp a."
Chung Hiểu Âu trừng mắt nhìn cô: "Hì hì" cười khổ rồi lại lắc đầu.
"Tui đây phải đeo 'Lão yêu quái' trên lưng để chịu oan ức còn thiếu hay sao? Gặp phải lãnh đạo như vậy cũng thật khó khăn a."
"Còn không phải bồ từng nói là quản lý Văn bình dị gần gũi, hòa ái dễ ở chung đó sao?" Tay Chung Hiểu Âu ôm lấy cốc cà phê. Phải trải qua vài chỗ làm việc rồi nên cô cũng đã hiểu được chuyện như vậy cũng không phải là ít thấy. Nào là giúp đỡ đồng đội khiêng heo, nào là giúp đỡ lãnh đạo mà chịu tiếng xấu thay cho người khác. Cũng bởi vì những chuyện này quá nhiều khi còn ở công ty lúc trước, làm cho mọi chuyện cứ rối loạn lung tung cả lên, Chung Hiểu Âu mới đi ăn máng khác mà chuyển đến công ty này. Làm sao biết được chỗ nào cũng giống nhau như vậy đây. Thật đúng là nơi nào có người thì ở đó có giang hồ, Chung Hiểu Âu lắc đầu.
Bắt đầu như vậy, Chung Hiểu Âu khập khiễng bước chân vào thời gian thử việc tại công ty quốc tế Kinh Điển, cho dù áp lực công tác bên này rất lớn, lại còn thường xuyên bị mắng. Vị quản lý Văn mập mạp kia căn bản cũng không phải là loại người bình dị, gần gũi như Trì Úy từng nói. Ngược lại, tính cách của anh ta đặc biệt biến hoá hay thay đổi một cách kỳ lạ. Khi thì như một người khẩu Phật tâm xà, khi thì như một nam nhân bước vào thời mãn kinh vậy. Cũng còn an ủi một chút là tiền lương thử việc tháng thứ nhất so với tiền lương trước kia rõ ràng là cao hơn một đoạn. Chung Hiểu Âu đứng trước cái máy ATM nhìn qua số tiền lương còn dư lại mà cảm thấy lần này đi ăn máng khác quả thực là rất đáng giá. Huống chi cô còn có một cái trụ cột tinh thần là vị phó tổng kia.
Nghĩ đến phó tổng, Chung Hiểu Âu vừa kiểm tiền vừa thở dài. Từ sau cái lần đem bản thảo đến cho người kia ký duyệt đến nay, cô cùng người ấy cũng không còn có cơ hội để gặp lại. Bề ngoài, phó tổng giống là một người có quyền cao chức trọng, nên cô thậm chí rất ít khi nhìn thấy người ta ra vào công ty. Trong hơn một tháng này, số lần cô có duyên gặp mặt cộng lại cũng không vượt quá hai đầu ngón tay.
Hôm nay là ngày được phát tiền lương, tâm tình của Chung Hiểu Âu rất tốt, vì vậy mà quyết định gọi điện thoại cho Trì Úy, mời cô ấy đi ăn cơm.
"Này! Bồ đang ở chỗ nào vậy? Tui đang có một việc cần đến bồ đây!" Vừa nhấc điện thoại, ở phía đằng kia Trì Úy đã vội tranh nói trước.
"Tui... Tui vừa xuống lầu rút tiền xong, đang định đi ra ngoài. Đúng rồi, bồ còn chưa tan tầm hay sao vậy? Hôm nay còn định tăng ca a?"
"Cũng sắp xong rồi, chỉ còn có chút việc mà thôi. Bồ lên đây chờ tui một lát, tui có chuyện này cần nói với bồ. Ngày hôm nay bận bịu đến phát điên, thiếu chút nữa đem chuyện quan trọng với bồ quên đi mất."
"Đưa di động của bồ đây tui." Trì Úy vừa vội vã làm làm việc của mình vừa cầm điện thoại của Chung Hiểu Âu nhập vào một dãy mã số: "Cô gái này gọi là Vương Linh. Tui đã hẹn cho bồ buổi tối hôm nay lúc 7 giờ tại quán Võ Hầu Từ. Bồ nhìn tui xem, bận đến mức nào cũng không quên được chuyện của bồ đó nha."
"A? Có cả ảnh chụp nữa sao? Cô ấy làm nghề gì vậy?" Nghe nói đến bạn gái, Chung Hiểu Âu thật ra vẫn có chút động tâm.
Trì Úy lấy ảnh chụp bên trong điện thoại di động ra cho cô nhìn, lần đầu tiên thấy ảnh người ta Chung Hiểu Âu cảm thấy cũng không tệ lắm. Tóc dài, nụ cười vừa đẹp lại cũng thật ngọt ngào.
"Đến lúc gặp mặt thì bồ tự hỏi lấy a."
"Bồ không cùng đi với tui hay sao?"
"Không được. Tui đoán chừng làm cho hết cũng phải đến 7 giờ rưỡi rồi. Bồ tự mình đi đi."
Tháng tám ở Thành Đô vẫn đang là mùa hè nóng bức. Chung Hiểu Âu nhìn một thân trang phục của mình rồi thầm mắng Trì Úy. Sao không nói với mình sớm hơn một chút, để mình có thể ăn mặc chỉn chu hơn. Hôm nay bộ đồ cô đang mặc đây chẳng qua chỉ là đơn giản một chiếc áo T-shirt màu vàng nhạt cùng với quần jean.
Khi tìm được đến nơi đã hẹn, Chung Hiểu Âu nhìn thấy một cô gái đang ngồi ở trong góc trên tay cầm một chiếc điện thoại hướng về phía cô ngoắt tay. Tuy rằng Chung Hiểu Âu đã đi xem mặt qua vô số lần, vậy nhưng cô vẫn không khỏi có chút hồi hộp. Thấy cô bước nhanh về phía mình, cô gái kia vội đứng lên cùng lời nói: "Xin chào, Hiểu Âu."
"Thật thất lễ, tôi đã tới trễ." Chung Hiểu Âu đặt cái túi xuống, cảm giác tâm tình không tệ. Giác quan thứ sáu mách bảo với cô rằng lần này xem mặt nhất định có kết quả. Rốt cuộc từ đây mình đã có thể cáo biệt cuộc sống độc thân được rồi.
"Cậu thích ăn cái gì?" Cô gái có tên là Vương Linh kia săn sóc hỏi thăm.
"Cậu cứ chọn theo ý mình là được rồi a, tôi cũng không kén ăn."
Vương Linh mím môi rồi cười cười: "Trì Úy nói cậu rất kén ăn mà." Đây là một câu hai nghĩa đó nha: "Có ăn được cay không?"
"Coi như cũng được."
Chung Hiểu Âu cảm thấy nhất định hôm nay là ngày may mắn của mình. Cho nên tâm tình lúc này cũng rất là khoan khoái, dễ chịu.
"Cậu làm việc ở chỗ nào vậy?"
"Đồng Tử Lâm. Còn cậu thì làm ở cửa Đông bên kia cầu lớn phải không?" Vương Linh hỏi.
"Phải."
"Nghe Trì Úy nói cậu vừa đổi đến làm cùng một công ty với cậu ấy. Mới nhận công tác nhất định có chút vất vả?"
"Ừ, cũng không đến nỗi nào. Chỉ là lãnh đạo có chút khó hầu hạ thôi."
"Khi dễ người mới đều là loser."
Chung Hiểu Âu vui vẻ cười cười. Cảm giác giống như Vương Linh hiểu rõ mình như thế này rất được.
Vương Linh: "Cậu cười lên trông rất dễ nhìn."
Chung Hiểu Âu có chút xấu hổ mà thấp cúi đầu.
Vương Linh: "Cậu không có gì muốn hỏi mình hay sao vậy?"
Chung Hiểu Âu: "Cậu đang làm việc gì?"
Vương Linh: "Trong ngành ngân hàng."
Chung Hiểu Âu: "À! Cậu năm nay bao nhiêu tuổi? Mình 26 tuổi."
Vương Linh dừng một chút: "Mình 27." Nói xong mở to con mắt rất sáng mà nhìn cô.
"Thật có lỗi, mình hỏi mà cứ giống tra hộ khẩu ấy. Bây giờ cậu hỏi đi."
Vương Linh lắc đầu rồi vừa cười vừa nói: "Cái gì nên biết mình cũng đã biết rồi. Hôm nay thấy người đây thì lại càng hài lòng."
Trong lòng Chung Hiểu Âu mừng đến phát cuồng. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí rất hòa hợp. Thỉnh thoảng Vương Linh sẽ chăm sóc cô một chút, nhưng cũng không dính người, điều này khiến cho người ta cảm thấy rất dễ chịu. Cơm nước xong xuôi, Vương Linh hỏi: "Sau khi tan việc thì cậu hay làm gì vậy?"
"Về nhà, nấu nướng, ăn cơm, xem phim. Xem tiết mục của Tống nghệ gì gì đó."
Vương Linh không có tiếng. Chung Hiểu Âu lấy tay vuốt vuốt tóc: "Có phải là rất khép kín hay không?"
"Không có a, thật ra thì rất hiểu chuyện."
A a a a...! Cô gái này cũng quá là biết cách nói chuyện a.
"Vậy bây giờ cậu sẽ về nhà hay sao? Hay là có thể làm bạn với mình thêm một lúc nữa? Mình đoán là cậu sẽ chọn vế sau."
Lời nói cũng đã nói đến nước này rồi, huống chi Chung Hiểu Âu quả thực vẫn còn muốn ở bên người này thêm một lúc nữa: "Vậy thì chúng ta cùng nhau tản bộ một lát đi."
Đáng tiếc phụ cận Võ Hầu Từ lại không phải là nơi lý tưởng cho việc đi tản bộ a. Cũng không biết vì cái gì mà Trì Úy lại phải giúp Chung Hiểu Âu chọn nơi gặp mặt ở chỗ này. Cẩm Nội là địa điểm du lịch nổi tiếng của Thành Đô, mỗi ngày đều có người bên ngoài đeo ba lô nối nhau không dứt. Ngay cả những đường ngang lối tắt cũng rất nhiều người qua lại. Vương Linh phải đi rất sát vào cô, cuối cùng không thể không đề nghị: "Chúng ta tìm một chỗ ngồi đi."
Bất tri bất giác hai người bị xô đẩy đến Tiểu Tứ mới có lối đi ra phố, lại là nơi có bán các loại đồ uống, rượu đặc biệt của địa phương này. Hai người tìm được một nhà hàng vẫn chưa bị người ngồi hết chỗ sau đó cùng gọi hai cốc đồ uống lạnh.
"Mình vừa thêm bạn WeChat rồi, cậu thêm tên mình vào nha."
Chung Hiểu Âu lấy ra điện thoại di động thêm tên cô vào danh sách bạn bè. Cô tựa lưng vào thành ghế sofa, mắt nhìn dòng người qua lại trên đường. Nhà hàng có mở nhạc nhẹ, có ai đó cất giọng hát nho nhỏ, lại có người thấp giọng tâm tình. Đột nhiên Chung Hiểu Âu cảm thấy da đầu của mình dựng lên run rẩy.
"Lúc nào vậy? Thứ sáu sao? Thứ sáu em còn có một cuộc họp rất quan trọng. Thạch Lỗi, anh đừng..."
Cố Minh nhìn qua chiếc điện thoại đã bị cúp ngang, thở dài một tiếng rồi lại cầm lấy điện thoại gọi lại: "Chỉ hẹn hôm thứ sáu thôi đúng không? Vậy em sẽ cố dành ra một ít thời gian. Vâng, sẽ tới."
Chung Hiểu Âu chỉ nghe được thanh âm mê người này gần trong gang tấc. Cô quay người hướng bốn phía quan sát rồi phát hiện ra Cố Minh Cố tổng đang đưa lưng về phía mình, ở ngay sau lưng, trên ghế sofa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com