Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 4




           

Họa Bì vừa giật mình khỏi suy nghĩ của bản thân, nhanh chóng giữ lấy con dao đang kề sát vào cổ của mình, Khả Vy tay chân bủn rủn chẳng biết làm gì ngoài việc khuyên hai người ngừng đánh nhau...

"Nàng bình tĩnh đi, ta sẽ tìm cách...mà..."

Con dao càng lúc càng ấn mạnh, nước mắt Tiểu Như tuôn ra như suối, cô đang rất sợ, sợ gia đình mình gặp nguy hiểm, nếu bây giờ cô giết được con gái ả Vương Nữ kia, sẽ báo thù được cho gia đình. Cô hối hận vì lúc nãy đã không giết chết Họa Bì... để giờ việc đó trở nên khó khăn.

Họa Bì hơi nhói lên ở cánh tay có lẽ vết thương bị đánh còn đau, rồi phút chốc tự dưng Họa Bì im lặng, nàng buông lỏng bàn tay ra và con dao theo lực của Tiểu Như đâm thẳng vào vai của Nàng, máu theo sống dao tứa ra ngoài, thấy máu, tim cô thắt lại, vội thả tay khỏi con dao và té huỵch xuống đất, quá bất ngờ vì đâm được Kẻ thù nhưng tại sao tim cô lại nhói lên như vậy. Họa Bì nắm con dao rút mạnh quăn xuống đất máu cứ thé tuôn ra thấm vạc áo.

"Khả Vy...ngươi ra ngoài đi, tranh thủ đi xem tình hình diễn biến xấu rồi báo lại cho ta, chuyện ở đây...ta giải quyết được."

Khả Vy có chút lo sợ cho tính mạng của công chúa nhưng cũng ngoan ngoãn ra ngoài. Tiếng đóng của làm Tiểu Như thanh tỉnh, lúc này Tiểu Như giật mình vội lấy khăn tay băng lại vết thương trên vai cho nàng một cách hốt hoảng, nước mắt trào ra như đã chờ đợi lâu lắm rồi.

"tại sao...tại sao ngươi không tránh đi...không phải ngươi giỏi lắm sao...tại sao hả??"

Kéo mạnh Tiểu Như và người, ôm chặt cô và không hề muốn buông Họa Bì thì thầm

"Cả đời Tống Họa Bì ta chưa từng có ai làm bị thương... ta chỉ để những người ta yêu quý làm ta bị thương thôi...nên là...tin ta nhé...ta sẽ cố hết sức để giúp nàng cứu gia đình...làm ơn.. tin ta nhé!"

Ôm chặt nàng trong sự đau đớn của trái tim...Họa Bì ơi là Họa Bì, tại sao ngươi lại khiến công chúa nhà ta yêu ngươi đến vậy chứ...

"Nhưng để làm điều này...ta cần nàng giúp."

Đẩy nhẹ Tiểu Như ra, Họa Bì nở nụ cười hiền từ nhưng cũng đầy ranh ma. Nàng đứng lên cầm con dao và hứng từng giọt máu còn vương lại vào chiếc khăn trắng của mình.

"Mọi chuyện...sẽ kết thúc...hãy ở yên đây và chờ ta nhé."

Nắm chiếc áo khoát ra ngoài và không ngừng dặn dò cô ở yên đó. Cầm trong tay chiếc khăn trắng còn vương máu của mình, Họa Bì bấm chặc môi và hàng ngàn ý nghĩ trong đầu, nếu như đó là cách cuối cùng để cứu Phùng gia, dù cho có tệ như thế nào, dù cho có đánh đổi nó... nàng cũng bằng lòng. Nàng sắp xếp mọi thứ đúng như kế hoạch của mình rồi trở về nhà trong căn tâm trạng mệt mỏi, Tiểu Như cố hỏi nhưng trả lời chỉ là một nụ cười nhẹ bình yên trên khuôn mặt Họa Bì. Khuya rồi, nàng nên nghỉ ngơi để có sức sáng mai dành lại cuộc sống cho gia đình người mà nàng yêu quý nhất. ôm chặt Tiểu Như, nàng có thể cảm nhận được cô đang rất lo lắng, tay chân cứ run lên bần bật, dụi đầu vào lưng Tiểu Như thì thầm.

"Ta đã nói với nàng rồi...mọi chuyện sẻ ổn thôi. Ngoan, ngủ đi."

"Làm sao...ta có thể tin ngươi được chứ...ngươi là kẻ..."

"Nếu như..."

Tiếng nói bị ngắt quảng bởi Họa Bì, nàng công chúa uy quyền nằm lên người Tiểu Như, nở nụ cười ranh mãnh

"Nếu như ta cứu được gia đình nàng, nàng có bằng lòng...trao cả đời cho ta không?"

Hai gương mặt nhìn nhau trong ánh đèn con mờ ảo, mặt Tiểu Như đỏ ửng lên vùi lấp dưới cái mền bông.

"Im...im miệng...ta...ta ngủ đây..."

Sau đó thì Họa Bì cũng nằm ngủ bên cạnh, thì thầm trong bóng tối

"Nhất định...nó sẽ thành công!"

......

Tiếng trống điểm giờ trảm đã tới, cả gia đình Phùng gia mặc trên người bộ áo ngục trắng bẩn đang quỳ gối dưới cây đại đao, trước sự chứng kiến của bá quan văn võ cùng mấy vạn dân, ai cũng tiết than cho Phùng gia, hai đế vương đã từng rất thân, nhưng giờ bổng trở thành thế...ai cũng thương cả. Cửu Ma Ma đứng trước ghế nữ vương, cầm trên tay thiết trảm chỉ chờ đến giờ là sẽ vung thiết ra.

"Cửu mama chúng ta...sớm quá không?"

Tống nữ vương lo lắng nhưng mama vẫn im lặng.

"Giờ ngọ đã đến, đao thủ sẵn sàng..."

Những chiếc gươm bóng nhoáng vừa được dơ lên cao.

"DỪNG LẠI!!!!"

Tiếng gọi giật từ phía trước, với dáng vẻ ung dung, Họa Bì công chúa đi vào trước trảm đường.

"Họa Bì công chúa, người muốn làm gì?"

Cửu mama nở nụ cười sảo huyệt trên môi, không cần nhìn bà làm gì, Họa Bì nàng ta đi thẳng lên bục cao nhất giơ tay lên trời, trước bàn dân thiên hạ nàng mở dọng nói uy nghiêm của mình

"Từ đời thiên hoàng Tống Vương thứ nhất đã ban lệnh. Chỉ đánh kẻ cướp nước phá vương mới đáng tội chết, còn những kẻ trong một nước không được chém giết lẫn nhau dù. Cửu Mama người quá manh động rồi, người đang vi phạm lệnh vua đấy."

"Họa Bì công chúa, đừng ăn nói hàm hồ xảo ngôn, đường đường là công chúa của một nước, mấy đời lại đi nói kẻ thù là người trong một nước."

"Trinh tiết của bổn công chúa ta đây trao vào người họ Phùng, thì kẻ đó phải lấy ta là vợ và Phùng Gia và Tống gia sẽ thống nhất."

"SẰNG BẬY!!!"

Cửu mama hét lên cho người bao vây công chúa lại, bắt nàng quỳ xuống dưới chân mẹ mình.

"Nữ vương người xem...con gái người đã bị kẻ khác đầu độc tâm trí rồi, chuyện này không thể có trong thiên ngôn của Tống gia. Nói có sách mách có chứng!!!"

Khả Vy hầu nữ liền rón rén đi ra quỳ trước nữ vương rụt rè nói.

"Thưa...thưa nữ vương...gia đình nô tỳ 12 đời nay làm hầu cận công chúa nữ vương... được học những lễ quy phép tắc của Tống Gia... xin nữ vương khoan hãy phán tội nô tỳ, nhưng thưa nữ vương...điều luật của Tống Vương đời thứ nhất có viết, nếu kẻ nào xâm phạm vào thanh danh cũng như phá thân nữ nhân hoàng tộc, nếu nữ nhân hoàng tộc từ chối liền ban chết, đồng ý liền ban hôn..."

Họa Bì có thể thấy được cả người Khả Vy run lên vì sợ, nàng không nói cho Khả Vy biết kế hoạch này nhưng lại sẵn sàng giúp nàng, biết rằng cái chết cận kề đấy nhưng Khả Vy vì trung thành với Họa Bì nên nàng chịu tất cả.

:Cửu Mama bà còn muốn có bằng chứng... được thôi?'

Họa Bì nhìn bà với ánh mắt lạnh lùng rồi lấy trong vạc áo ra chiếc khăn trắng thấm máu của mình.

"Với bằng chứng này...bà tin chứ Cửu mama?"

Cầm chiếc khăn trên tay, với giọt máu khô còn vương trên đó, Cửu mama cầm rồi mỉm cười

"Hừm...Họa Bì...nếu như đây không phải là máu của ngu..."

"Người muốn kiểm chứng? Cửu mama? Có cần ta nằm trên giường cởi y phục chờ ngươi không?"

Cắt ngang lời nói của mama bằng giọng nói lạnh lùng nhạo báng, Ánh mắt đó...khiến cửu mama câm lặng, vì nếu như điều đó là thật, bà sẽ bị cho là không tin Tống vương và có lẽ sẽ bị chém đầu, với cả tội đem chuyện trinh tiết công chúa ra làm trò đùa thì có lẽ sẽ mất mặt Tống Vương.

"Tất cả người ở Phùng Gia đều bị nhốt giam...thế thì kẻ nào to gan dám đi phá thân công chúa điện hạ đây?" Chưa chịu thua, Tống ma ma lại tìm sang lý do khác.

"Là Ta!"

Một người trùm khăn đen đi đến, dáng mảnh khảnh hiện ra trong chiếc khăn đó, Tiểu Như cố bình tĩnh trước phụ thân mình.

"Tiểu Như...nàng..."

Họa Bì nhanh chóng đứng lên nhìn Tiểu Như với ánh mắt ngơ ngác...Cô đi đến choàng hông của Họa Bì ôm sát lại phía mình.

"Họa Bì công chúa từ đêm đó đã là người của ta... ta một lòng một dạ yêu thương nàng là thật, nếu các người không thả gia đình ta ra...chuyện này sẽ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com