Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Trêu Đùa Hí Lộng

Chương 19: Trêu đùa hí lộng

Ánh nắng sáng sớm chiếu vào trên lều, mang theo một hồi tình cảm ấm áp. Cảnh Lăng trở mình, theo thói quen sờ soạng phần giường bên cạnh, lại không thể sờ đến thân ảnh quen thuộc. Cảnh Lăng chậm rãi mở to mắt, nhìn giường trống rỗng, trong mắt hiện lên một tia mất mát. Oanh Nhi tại sao lại không có ở đây?

Màn cửa của lều vải bị kéo ra, ánh mặt trời sáng rọi chiếu thẳng vào bên trong. Cảnh Lăng vô thức giơ tay lên che mắt.

"Công chúa, ngươi đã tỉnh a." Thanh âm ôn hòa quen thuộc truyền đến, Oanh Nhi bưng chậu rửa mặt chậm rãi đi tới.

"Oanh Nhi, ngươi đã đi đâu?" Cảnh Lăng hỏi.

"Oanh Nhi nghĩ công chúa sẽ sớm tỉnh lại liền thay công chúa đi ra ngoài lấy một chậu nước rửa mặt." Oanh Nhi mỉm cười, đem chậu đặt ở trên kệ ngay bên cạnh, lần lượt đưa đến một cái khăn lông cho Cảnh Lăng, "Công chúa, lau mặt đi a."

"Về sau những chuyện như thế này, ngươi phân phó người ở bên ngoài làm là được, không cần chính mình chạy ra chạy vào a." Cảnh Lăng tiếp nhận khăn xoa xoa lên mặt, nói.

"Người khác sợ sẽ làm không tốt, Oanh Nhi tự nhiên phải lo lắng."

"Có cái gì lo lắng a." Đem khăn mặt trong tay thả lại trong chậu, Cảnh Lăng nói, "Không phải đều là giống nhau sao?"

"Việc hầu hạ cho công chúa, cho dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt như múc nước này, giao cho người khác làm, Oanh Nhi đều cảm thấy đố kỵ." Oanh Nhi khẽ cười.

"Hừ." Cảnh Lăng hừ một tiếng, "Vậy ngươi tối hôm qua còn nói muốn người khác hầu hạ Bổn công chúa."

"Công chúa, đây không phải là Oanh Nhi tối qua nhất thời hồ đồ sao?" Oanh Nhi trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, đã biết rõ công chúa vẫn còn nhớ chuyện tối ngày hôm qua.

"Hiện tại đã suy nghĩ kĩ rồi?" Cảnh Lăng nhíu mày, nhìn về phía Oanh Nhi.

"Sau nụ hôn tối qua với công chúa, Oanh Nhi cái gì cũng đều suy nghĩ minh bạch." Oanh Nhi cười nói.

"Suy nghĩ minh bạch là tốt rồi." Vươn tay để cho Oanh Nhi giúp mình xoa tay, Cảnh Lăng nói, "Lần sau ngươi còn nói lời như vậy nữa, Bổn công chúa liền..."

"Hung hăng hôn môi Oanh Nhi sao?" Oanh Nhi che miệng cười cười.

"Ngươi nghĩ hay quá nhỉ." Lườm Oanh Nhi một cái, Cảnh Lăng nói lại nói, "Bổn công chúa không cần ngươi nữa, sẽ đi tìm người khác."

"Ôi, công chúa, không được." Oanh Nhi trên mặt lộ ra khoa trương, "Ngươi muốn tìm người khác thay thế, Oanh Nhi phải thương tâm đến chết rồi."

"Ngươi tối hôm qua để cho người khác hầu hạ Bổn công chúa, như thế nào không suy nghĩ Bổn công chúa có thương tâm hay không."

"Công chúa, ngươi thật sự bởi vì không có Oanh Nhi hầu hạ mà thương tâm sao?" Oanh Nhi nhìn Cảnh Lăng, trong mắt tràn đầy chờ mong.

"Sẽ... sẽ không a..." Cảnh Lăng tự động liếc mắt nhìn sang hướng khác "Ngươi nghĩ hay quá nhỉ!"

"Công chúa, ngươi lại đang đỏ mặt." Oanh Nhi khẽ cười nói.

"Ta không xấu hổ!" Cảnh Lăng che mặt mình lại, "Là ngươi nhìn lầm rồi!"

"Dạ dạ đúng, đúng là Oanh Nhi nhìn lầm rồi." Oanh Nhi trong mắt là một mảnh cưng chiều không thể che giấu, công chúa mạnh miệng như vậy cũng đặc biệt đáng yêu a.

"Bổn công chúa đói bụng, mau tìm chút gì đó cho Bổn công chúa ăn đi." Cảnh Lăng dứt khoát xoay người sang chỗ khác, đối với Oanh Nhi nói.

"Tốt." Oanh Nhi nói xong liền muốn đi ra ngoài.

"Đợi một chút." Thời điểm nàng vừa đi tới cửa Cảnh Lăng đột nhiên lêm tiếng gọi lại.

"Làm sao vậy, công chúa?" Oanh Nhi xoay người lại, nghi ngờ nhìn Cảnh Lăng.

"Gọi người ở bên ngoài mang vào là được, ngươi không cần đi ra." Suy nghĩ một chút, Cảnh Lăng mở miệng nói.

"Được rồi, công chúa." Oanh Nhi trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, công chúa có đôi khi thật sự là bốc đồng không thể nói nổi.

Phân phó thị nữ ở bên ngoài đi lấy một ít điểm tâm công chúa thích ăn, Oanh Nhi liền rất nhanh quay trở về bên cạnh Cảnh Lăng.

"Cũng không biết điểm tâm Oanh Nhi phân phó, đầu bếp hôm nay có làm hay không đây." Ngồi ở bên người Cảnh Lăng, Oanh Nhi khẽ mỉm cười.

"Không có cũng không sao." Cảnh Lăng lộ ra một bộ dáng tươi cười, "Chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, là đủ rồi."

"Công chúa?" Oanh Nhi sửng sốt một chút.

"Oanh Nhi, Bổn công chúa cái gì cũng không muốn, chỉ cần ngươi." Lôi kéo bàn tay của Oanh Nhi, Cảnh Lăng đáy mắt tràn đầy thâm tình.

"Công... Công chúa?" Nhìn Cảnh Lăng gần ngay trước mắt, Oanh Nhi đôi má cũng đỏ lên. Công chúa nói lời này quá dễ dàng làm cho người ta đỏ mặt.

"Oanh Nhi, ngươi có chịu không?" Thanh âm giống như muốn đầu độc kẻ khác vang lên bên tai Oanh Nhi, Cảnh Lăng thừa cơ ở vành tai nàng thổi ra một hơi. Oanh Nhi nhẹ nhàng run rẩy. Khuôn mặt cũng đã đỏ bừng rồi.

Oanh Nhi há hốc mồm, dùng  nhẹ thanh âm thập phần ôn nhu nói một tiếng: "Tốt..."

"Ha ha" Chẳng qua là lời còn chưa nói xong đã bị tiếng cười của Cảnh Lăng làm cho im bặt, "Ngươi rốt cuộc cũng đỏ mặt a. Ai bảo ngươi luôn nói Bổn công chúa hay xấu hổ."

"Công chúa ngươi nói những lời này, chính là vì muốn nhìn thấy Oanh Nhi xấu hổ?" Oanh Nhi ngẩn người, hỏi.

"Đương nhiên." Cảnh Lăng nhíu mày, "Vì để cho ngươi xấu hổ, Bổn công chúa nhất định sẽ làm đủ mọi cách."

"Công chúa, ngươi..." Oanh Nhi nhìn Cảnh Lăng vẫn còn đang đắt ý, cuối cùng vẫn là thở dài một tiếng. Công chúa chỉ là một tiểu hài tử, nàng lại có thể so đo cái gì đây.

"Ngươi đang suy nghĩ gì?" Nhìn Oanh Nhi không nói lời nào, Cảnh Lăng mở miệng hỏi.

"Không có gì." Oanh Nhi lắc đầu, nói ra, "Chỉ là đang nghĩ đồ ăn sáng làm sao còn chưa tới."

"A, Oanh Nhi, ngươi là đói bụng sao?" Cảnh Lăng khẽ cười một tiếng.

"Thật là có chút." Oanh Nhi cười, "Nếu vừa rồi công chúa để cho Oanh Nhi đi lấy, Oanh Nhi nói không chừng đã tại phòng bếp nhỏ ăn no rồi a."

"Hừ, Bổn công chúa không cho ngươi đi thật đúng là làm khó dễ ngươi." Cảnh Lăng hừ một tiếng, nói.

"Làm sao vậy được." Oanh Nhi cười cười, "Có thể ở cùng công chúa lâu một chút, so với ở phòng bếp ăn mỹ thực còn muốn hạnh phúc hơn."

"Đừng... Đừng nói loại lời này." Cảnh Lăng tránh đi ánh mắt rất nghiêm túc của Oanh Nhi, "Bổn công chúa mới sẽ không xấu hổ cho ngươi xem!"

"Đúng, công chúa khôn khéo như vậy nhất định sẽ không mắc lừa." Oanh Nhi cưng chiều nhìn Cảnh Lăng, "Là Oanh Nhi ngốc."

"Công chúa." Thị nữ phía ngoài kêu một tiếng, đem thức ăn bưng lên.

"Điểm tâm công chúa bình thường thích ăn nhất tại sao không có?" Nhìn điểm tâm có chút thanh đạm đặt trên bàn, Oanh Nhi nhíu mày.

"Khởi bẩm công chúa, những món kia đã bị Cảnh Bình công chúa phái người đến mang đi." Liễu Nhi trả lời một câu.

"Các nàng chẳng lẽ không biết cái này là điểm tâm công chúa thích nhất sao?" Oanh Nhi trong mắt hiện lên một tia không cam lòng.

"Được rồi." Giữ chặt tay Oanh Nhi, Cảnh Lăng nói, "Bất quá chỉ là một phần điểm tâm mà thôi."

"Công chúa, các nàng là rõ ràng cùng ngươi tranh giành." Oanh Nhi nói ra.

"Được rồi, ngươi kích động như vậy làm cái gì?"

"Ta là thay công chúa bất bình." Oanh Nhi nói, "Công chúa là thân phận gì, trong nội cung còn chưa từng có người dám đoạt đồ vật của công chúa!"

"A." Cái bộ dạng bực tức này của Oanh Nhi thật làm nàng bật cười, "Nhìn Oanh Nhi như vậy, ta cho dù thật sự có sinh khí cũng sớm tiêu tan a. Nếu có thể mỗi ngày chứng kiến bộ dạng khó chịu này của Oanh Nhi, mặc kệ đồ vật có bị kẻ khác đoạt đi Bổn công chúa cũng cảm thấy vui vẻ."

"Công chúa." Oanh Nhi thở dài một tiếng, nhìn bộ dạng bình tĩnh của Cảnh Lăng, Oanh Nhi đang căm giận bất bình, cũng ngoài ý muốn bình tĩnh lại.

"Ngồi xuống ăn chút đi a." Chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình, Cảnh Lăng nói, "Để nguội lạnh hương vị sẽ không ngon a."

"Công chúa, ngươi thật sự là trưởng thành rồi." Gắp một ít thức ăn vào trong bát Cảnh Lăng, Oanh Nhi nói, "So với Oanh Nhi đã trầm ổn hơn rất nhiều."

"Ngươi đây là nói Bổn công chúa trước kia rất ngây thơ sao?" Gõ vào đầu Oanh Nhi một cái, Cảnh Lăng nói lại nói, "Ngươi lá gan thật sự là càng lúc càng lớn."

"Công chúa, Oanh Nhi không phải có ý như vậy." Oanh Nhi nói, "Công chúa trước kia cũng rất trầm ổn, nhưng bây giờ là càng thêm trầm ổn."

"Trầm ổn không tốt sao?" Cảnh Lăng khiêu mi nhìn về phía Oanh Nhi.

"Trầm ổn rất tốt." Oanh mới nói, "Bất quá, Oanh Nhi càng thêm ưa thích nếu công chúa thỉnh thoảng toát ra vẻ ngây thơ cùng đáng yêu."

"Tốt, nói đến nói đi, ngươi vẫn là nói Bổn công chúa ngây thơ!"

"Công chúa, ngây thơ cũng không có gì không tốt a..." Oanh Nhi trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, mắt nhìn tay Cảnh Lăng thả xuống bên hông mình, "Oanh Nhi đã từng nói qua, Oanh Nhi không sợ nhột."

"Thật là, cũng không biết giả bộ một chút trêu chọc Bổn công chúa vui vẻ." Hung hăng nhéo một chút vào eo Oanh Nhi, Cảnh Lăng thu tay lại lầm bầm một tiếng.

"Công chúa quả nhiên vẫn là rất ngây thơ." Oanh Nhi nhỏ giọng nói một câu.

"Ngươi vừa mới nói cái gì?"

"Không... không có gì, Oanh Nhi chỉ nói là hôm nay đồ ăn sáng mùi vị không tệ, a ha ha."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com