Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Rình Coi

Chương 21: Rình coi

Không biết có phải là do thẹn thùng hay không, Cảnh Lăng luyện múa trong cung điện lại lệnh cho Oanh Nhi đứng chờ ở cửa ra vào. Hơn nữa còn dùng ngữ khí hết sức nghiêm túc cấm Oanh Nhi không được nhìn lén, liền hung hăng đóng cửa lại.

Oanh Nhi sờ lên mũi, nhìn cửa phòng đóng chặt, cũng không nói cái gì, nàng đã tương đối quen với hành vi này của công chúa.

Oanh Nhi tuy rằng cũng rất tò mò cuối cùng kỹ thuật nhảy của công chúa là như thế nào nhưng mà trở ngại mệnh lệnh của nàng nên cũng không dám làm càng, vẫn là nhịn xuống không chạy đi nhìn lén.

Thời điểm Cảnh Lăng một mình luyện múa, cách một đoạn thời gian ngắn, sẽ vô thức hướng Oanh Nhi đứng ở bên ngoài nhìn xem. Không một lần nào chứng kiến Oanh Nhi nhìn lén. Cảnh Lăng trong mắt hiện lên một tia mất mát, kỹ thuật nhảy của nàng, không có lực hấp dẫn như vậy ư! Nói không cho Oanh Nhi nhìn lén, Oanh Nhi liền thật sự không nhìn! Quả thực là đồ đầu gỗ!

Luyện ước chừng một canh giờ, Cảnh Lăng cảm thấy không có tinh thần, liền từ trong điện đi ra ngoài.

Nhìn thấy Cảnh Lăng xuất hiện, Oanh Nhi đưa lên một cái khăn lông, mỉm cười nói: "Công chúa, lau mặt a."

"Hừ." Cảnh Lăng hừ một tiếng, quay đầu không thèm nhìn đến Oanh Nhi.

Oanh Nhi sửng sốt một chút, có chút không hiểu rõ vì sao công chúa đột nhiên nóng nảy. Tựa hồ nàng vừa mới trong mắt công chúa nhìn thấy được một tia ủy khuất? Oanh Nhi lắc đầu, nhất định là nàng nhìn lầm rồi. Vừa rồi không có cái gì phát sinh, công chúa làm sao có thể sẽ ủy khuất đây.

"Công chúa, lau mặt xong rồi hãy tức giận a." Nhìn Cảnh Lăng đứng bất động ở một bên, Oanh Nhi trong mắt hiện lên vẻ cưng chiều, "Đổ mồ hôi ướt đẫm như vậy thật không thoải mái a."

Cảnh Lăng hừ một tiếng, vẫn là đưa tay đón lấy khăn mặt từ tay Oanh Nhi. Dù thế nào sinh khí với Oanh Nhi, cũng không được gì. Đổ mồ hôi nhiều như vậy, trên người nàng thật có chút không thoải mái.

"Công chúa, Oanh Nhi giúp ngươi lau." Oanh Nhi khẽ cong môi, cầm lấy khăn mặt giúp Cảnh Lăng chà lau lên má, lên cổ.

Cảnh Lăng vừa định nói không nên, Oanh Nhi đã cầm khăn mặt dán lên da thịt của mình rồi. Khăn mặt ấm áp dán trên mặt của mình, mang theo một hồi tình cảm ấm áp, ngoài ý muốn vô cùng thoải mái. Lời cự tuyệt cứ như vậy nuốt vào trong miệng.

"Công chúa, ngươi cần tắm gội?" Thay Cảnh Lăng lau mặt xong rồi, Oanh Nhi mở miệng hỏi.

"Ân." Cảnh Lăng nhẹ gật đầu, "Ngươi cũng cùng đi a." Lúc nói lời này, dĩ nhiên đem toàn bộ sự tình Oanh Nhi vừa mới làm mình tức giận toàn bộ đều quên sạch.

"Tốt." Oanh Nhi trong mắt tràn đầy vui vẻ. Cùng công chúa cùng một chỗ tắm gội, nàng đã thành thói quen.

Vài ngày sau, Cảnh Lăng mỗi lần luyện múa đi ra, không hiểu sao đều đối với Oanh Nhi sinh ra nóng nảy.

Oanh Nhi mỗi lần cũng hoài nghi, công chúa có phải khi đang luyện múa, đã gặp phải sự tình làm nàng không hài lòng hay không. Cuối cùng, rốt cuộc một ngày nào đó, nhịn không được tại thời điểm Cảnh Lăng đang luyện múa, nàng mở cửa ra tạo thành một khe hở, trộm nhìn thoáng qua. Cảnh Lăng vừa mới quay đầu, Oanh Nhi cùng Cảnh Lăng hai mắt chạm vào nhau. Oanh Nhi sửng sốt một chút, rõ ràng cứ như vậy bị công chúa thấy được. Thật sự là ngoài ý muốn, Cảnh Lăng cũng không có tức giận, thậm chí còn hướng Oanh Nhi quăng đi dáng vẻ tươi cười, tiếp tục luyện múa.

Buổi chiều hôm nay, Cảnh Lăng luyện tập thực chăm chú, thời gian luyện tập so với bình thường cũng lâu hơn.

"Công chúa, lau mặt." Như thường ngày, Cảnh Lăng từ trong điện đi ra, Oanh Nhi liền đưa lên một cái khăn lông. Lúc này đây, Cảnh Lăng không có tức giận, cũng không có cự tuyệt, ngược lại cong môi mỉm cười, tùy ý để Oanh Nhi chăm sóc cho mình.

"Oanh Nhi, ngươi hôm nay nhìn lén Bổn công chúa." Tại thời điểm Oanh Nhi đang thay nàng lau mặt, Cảnh Lăng nói một câu.

"Oanh Nhi chẳng qua là có chút quan tâm công chúa." Động tác trên tay Oanh Nhi dừng lại một chút, không có nghe ra trong giọng nói của công chúa cảm giác bất mãn, động tác trên tay nàng lại tiếp tục.

"Ngươi cãi lại mệnh lệnh của Bổn công chúa." Cảnh Lăng hé mắt, nói.

"Là Oanh Nhi sai." Oanh Nhi nói, "Oanh Nhi cam đoan, bắt đầu từ ngày mai tuyệt đối sẽ không hề nhìn lén công chúa." Hôm nay nhìn một chút thời điểm công chúa luyện múa, tựa hồ cũng không có chỗ nào bất ổn, có lẽ nàng không cần lo lắng.

Vừa nghe nói Oanh Nhi không nhìn nữa, Cảnh Lăng nóng nảy, thốt ra: "Ngươi dám!"

"Ách." Oanh Nhi sửng sốt một chút, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Lăng, "Ý tứ của công chúa là..."

Cảnh Lăng thầm mắng chính mình một tiếng thật ngu xuẩn, tránh được ánh mắt tò mò của Oanh Nhi, nàng quay đi như chạy trốn, "Ta, ta đi tắm..."

Nhìn bóng lưng của Cảnh Lăng cơ hồ như là chạy trối chết, Oanh Nhi trong mắt dâng lên một tia mỉm cười. Nàng tựa hồ có thể hiểu rõ công chúa mấy ngày trước đây vì sao tức giận. Công chúa điện hạ của nàng, thật sự là ngạo kiều mà lại không được tự nhiên a. Thật sự rất đáng yêu.

Một đoạn thời gian sau, Oanh Nhi xem như đã được Cảnh Lăng ngầm đồng ý, mỗi lần đều nhìn lén Cảnh Lăng luyện múa. Oanh Nhi không phải không thừa nhận, kỹ thuật nhảy của công chúa nhà nàng, quả nhiên hết sức xinh đẹp.

Thọ yến của hoàng đế rất nhanh đã đến, Cảnh Lăng tìm được vị trí của mình liền ngồi xuống, thân là tì nữ thân cận của Trưởng công chúa, Oanh Nhi lẳng lặng đứng ở bên người Cảnh Lăng. Nếu như không là bởi vì nơi này là cung tiệc nghiêm túc, Cảnh Lăng nhất định sẽ lôi kéo Oanh Nhi ngồi xuống cùng.

Nhìn ra suy nghĩ toát ra từ mắt Cảnh Lăng, Oanh Nhi mỉm cười, mở miệng nói: "Có thể ở bên cạnh công chúa, Oanh Nhi đã rất thỏa mãn. Cùng công chúa một chỗ, dù chỉ là đứng phía sau, Oanh Nhi đều cảm thấy hạnh phúc."

"Thuận theo... Tùy ngươi..." Chống lại con ngươi tràn đầy nghiêm túc của Oanh Nhi, Cảnh Lăng bối rối tránh đi. Trong lúc vô tình đối diện một đôi mắt đầy oán độc. Cảnh Lăng lúc này mới nhớ tới, nàng còn có chuyện rất quan trọng muốn làm a.

Hướng về phía Cảnh Bình đang lộ ra nụ cười khiêu khích, Cảnh Lăng mặt mũi tràn đầy chán ghét liền dời đi ánh mắt, giống như ở Cảnh Bình có cái gì đó bẩn thỉu, liếc mắt nhiều lần sẽ cho người ta cảm thấy buồn nôn.

Cảnh Bình dáng vẻ tươi cười không giữ được lâu, Cảnh Lăng - cái người ti tiện này, nàng nhất định phải cho nàng đẹp mặt!

"Công chúa, ánh mắt của Cảnh Bình công chúa, thật không tốt." Thấy được trong mắt Cảnh Bình toát ra oán độc, Oanh Nhi nhíu mày, theo bản năng chán ghét vô cùng.

"A." Cảnh Lăng mỉm cười, "Tôm tép nhãi nhép mà thôi."

"Hoàng thượng, kể từ khi biết hôm nay là ngày sinh của người, Bình nhi đã chuẩn bị một phần đại lễ a." Lưu Quý phi bên cạnh Hoàng đế che miệng cười cười, nói.

"A?" Hoàng đế nhíu mày, nhìn về phía Lưu Quý phi, "Không biết là đại lễ gì đây."

"Cái này để cho tự Bình nhi nói ra với người a." Lưu quý phi khẽ cười một tiếng, âm thầm hướng ánh mắt đến Cảnh Bình .

Cảnh Bình đi đến vị trí trung tâm, hướng về phía Hoàng đế hơi hành lễ một chút: "Phụ hoàng, con gái thuở nhỏ tập múa, giờ đây muốn hiến múa một khúc, mời phụ hoàng xin vui lòng nhận cho."

"Hiến múa... sao?" Hoàng đế nhíu mày, hắn nhớ không lầm cái chủ ý hiến múa này là Cảnh Lăng trước mặt hắn và Cảnh Bình nói. Trong hoàng cung, tặng lễ kiêng kị nhất là hai đồ vật tương tự nhau. Bởi vì đồ vật giống nhau, liền sẽ phải phân cái cao cái thấp, cao hơn tự nhiên sẽ hăng hái, thấp hơn sẽ bị không ít chỉ trỏ.

Hoàng đế vô thức liếc mắt nhìn qua chỗ Cảnh Lăng, quả nhiên cũng nhìn thấy Cảnh Lăng hung hăng nhướng lông mày.

Từ nhỏ đến lớn hắn đều rất yêu thương nữ nhi này, chính hắn còn không biết vì sao. Cảnh Lăng căn bản thật sự không hề biết khiêu vũ, hiến múa cũng là chờ nước tới chân mới nhảy (*). Nhưng mà Cảnh Bình lại không giống như vậy, Cảnh Bình vừa mới nói nàng là học tập từ thuở nhỏ a. Hai người nếu là đều hiến múa, cao thấp đã phân. Cảnh Lăng khẳng định so ra kém Cảnh Bình. Nghĩ như vậy, Hoàng đế nhìn về phía Cảnh Bình ánh mắt cũng mang theo thêm vài phần không vui. Hắn có phải đang xem thường đứa con gái mới nhận trở về này? Bởi vì Cảnh Bình so với người kia, mặt mày có vài phần tương tự, hắn mới quyết định đem Cảnh Bình mang về. Nhưng mà hiện tại xem ra, mang Cảnh Bình về tựa hồ không phải là một hành động sáng suốt.

(*) Ý nói gần tới thọ yến mới bắt đầu tập luyện.

Lúc Hoàng đế đang suy nghĩ, Cảnh Bình đã thay xong quần áo, bắt đầu vũ điệu.

Cảnh Bình một thân nhẹ nhàng tựa Hồ Điệp ở chính giữa nhẹ nhàng nhảy múa, giữa lông mày toát ra ôn nhu vui vẻ, cùng người kia lại vài phần tương tự. Nếu như là bình thường, Hoàng đế nhất định sẽ bởi vì cái vũ đạo này mà càng thêm ưa thích Cảnh Bình. Nhưng mà chỉ cần nghĩ tới Cảnh Bình là cố ý làm như vậy, hắn đối với vũ đạo này của nàng liền không sinh được bất kì hảo cảm nào.

Hướng ánh mắt đến chỗ Cảnh Lăng, Hoàng đế phát hiện, Cảnh Lăng rất bình tĩnh mà xem vũ đạo của Cảnh Bình, ngẫu nhiên cùng thị nữ bên người nói mấy câu. Cảnh Bình quay đầu, nhìn về phía Hoàng đế, lộ ra một nụ cười rất tự tin, trong mắt tràn đầy chiến ý, giống như đang nói, "Ta nhảy nhất định so với nàng rất tốt hơn!" Thâm tâm Hoàng đế thoáng cái liền mềm nhũn, nữ nhi này của hắn thật sự là quá ngây thơ rồi, người khác tính toán với nàng như vậy, nàng lại chỉ muốn muốn hảo hảo so đấu một phen, đạt được thắng lợi. Hoàng đế yên lặng trong nội tâm quyết định về sau nhất định phải đối với Cảnh Lăng tốt thêm chút ít.

"Oanh Nhi, ngươi cảm thấy vũ đạo của Cảnh Bình như thế nào?" Nhìn một lát vũ đạo của Cảnh Bình, Cảnh Lăng mở miệng hỏi Oanh Nhi đứng bên cạnh.

"Cùng công chúa quả thực là khác nhau một trời một vực." Oanh Nhi trong mắt hiện lên một tia khinh thường.

"A." Cảnh Lăng thấp giọng cười, "Cảnh Bình này, thật sự là muốn chết."

"Công chúa?"

"Oanh Nhi, ngươi đợi đấy xem đi." Cảnh Lăng mỉm cười, "Từ nay về sau, thời gian trong cung của nàng sợ là không dễ chịu lắm." Ít nhất, phụ hoàng nhất định sẽ cảm thấy nàng là một nữ tử rất có tâm kế. Người có dã tâm, vô luận như thế nào cũng sẽ không có được sủng ái của phụ hoàng. Nàng đoán chắc điểm này, nên lúc trước cố ý trước mặt phụ hoàng cùng Cảnh Bình muốn hiến múa. Chính là vì để cho Cảnh Bình tự mình chui vào cái này bẫy này.

Nàng ngược lại muốn nhìn xem ở kiếp này, Cảnh Bình công chúa kia còn có thể bằng một khúc vũ đạo mà đạt được ân sủng của phụ hoàng hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com