Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33: Hội Đèn Lồng

Chương 33: Hội đèn lồng

Đối với chấp niệm mà Oanh Nhi vừa nói, Cảnh Lăng cũng không trả lời, có lẽ là do nàng không biết nên đối mặt với phần tình cảm này của Oanh Nhi như thế nào. Oanh Nhi cũng không cùng Cảnh Lăng nhắc lại chuyện vừa rồi

Sau phần dạ tiệc, Cảnh Phong lén lén lút lút đem Cảnh Lăng đang có ý định hồi cung kéo đến một cái góc nhỏ.

"Có chuyện gì không?" Cảnh Lăng trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

"Hoàng tỷ, người suốt ngày ở trong hoàng cung cũng không cảm thấy buồn bực?" Cảnh Phong hỏi.

"Có một chút, hiện tại thì..." Cảnh Lăng nghĩ đến cái gì, mắt lại nhìn về phía Oanh Nhi khẽ cong môi mỉm cười. Chỉ cần có Oanh Nhi ở bên cạnh mình, nàng vĩnh viễn sẽ không cảm thấy tịch mịch.

"Hoàng tỷ có từng nghĩ sẽ xuất cung một chuyến?" Không hiểu nổi tâm tình trong mắt Cảnh Lăng, Cảnh Phong lại hỏi một câu.

"Xuất cung?" Cảnh Lăng hỏi, "Hoàng đệ chớ để mất quy củ trong cung."

"Hoàng tỷ, cung quy không là gì cả." Cảnh Phong cười cười, ôm lấy cánh tay Cảnh Lăng, "Chuyện hôm nay là phụ hoàng ngầm đồng ý a. Mẫu hậu nói với phụ hoàng Hoàng tỷ mười lăm năm đều chưa từng xuất cung, sau lễ cặp kê muốn cho Hoàng tỷ đi du ngoạn một chuyến."

Cảnh Lăng hướng mắt nhìn ra ngoài cung, nàng thật sự chưa từng xuất cung bao giờ. Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều là bị vây trong một địa phương rất nhỏ của thổ địa. Thật sự nàng có lẽ nên đi ra ngoài đi một chút, nhìn cảnh sắc nhân gian.

"Xuất cung... rất không tệ a." Cảnh Lăng lẩm bẩm nói.

Cảnh Phong cùng Cảnh Lăng mang theo thiếp thân thị nữ của chính mình còn có một bầy thị vệ, ngồi lên xe ngựa xuất cung.

Phiên chợ so với trong tưởng tượng náo nhiệt hơn rất nhiều. Màn đêm đen như mực, vô số hoa đăng với kiểu dàng khác nhau đặt tại hai bên đường đi.

Nghe bên ngoài tiếng người ầm ĩ huyên náo, Cảnh Lăng đưa tay vén bức rèm bên cạnh, mắt nhìn cảnh tượng phía ngoài. Người đi tới đi lui, trên tay đều cầm một hoặc hai cái hoa đăng, thoạt nhìn hết sức xinh đẹp.

"Công chúa, ngươi xem, là hoa đăng." Oanh Nhi chỉ vào một quầy bán hàng đang mời mộc cách đó không xa, ngữ khí mang theo một tia hưng phấn, "Oanh Nhi lần đầu tiên nhìn thấy hoa đăng a."

"Bổn công chúa cũng thế, ta chưa bao giờ nhìn thấy đồ vật xinh đẹp như vậy." Cảnh Lăng nhìn hoa đăng, hoảng hốt một chút, nàng dường như thấy được kiếp trước.

Kiếp trước nàng cũng từng cùng Oanh Nhi đi xem hoa đăng. Oanh Nhi cũng là như thế này, hưng phấn mà nhìn những cái hoa đăng kia, lại bị nàng một câu: "Chưa thấy qua việc đời." Giội cho một gáo nước lạnh. Nàng nhớ mang máng lúc đó ánh mắt Oanh Nhi ảm đạm không một chút ánh sáng. Nàng tựa hồ luôn trong lúc vô tình mà làm tổn thương Oanh Nhi.

"Công chúa, đang nhìn cái gì mà mất hồn vậy?" Oanh Nhi đưa tay tại Cảnh Lăng trước mắt lung lay hai cái, lôi trở về với Cảnh Lăng thực tại.

"Ta chỉ là đang nghĩ, những hoa đăng đằng kia có hình dạng gì, đứng quá xa nên thấy không rõ lắm." Cảnh Lăng nói.

"Chuyện này không phải rất đơn giản sao?" Cảnh Phong nói, "Sai người đem hoa đăng ở đó toàn bộ mua tới đây, Hoàng tỷ có thể xem thật kỹ rồi."

"Ngươi thật là không có một chút hiểu biết." Cảnh Lăng liếc nhìn Cảnh Phong, "Hoa đăng này, đi ngắm cùng người mình yêu mới là đẹp nhất."

"Thế nhưng ta không có người yêu." Cảnh Phong nghi ngờ một chút, nói, "Chẳng lẽ Hoàng tỷ có? Ta nhớ rõ Hoàng tỷ hẳn là không thích Vệ tướng quân mới phải, chẳng lẽ Hoàng tỷ là khẩu thị tâm phi, lạt mềm buộc chặt?"

"Khẩu thị tâm phi, lạt mềm buộc chặt cái đầu ngươi." Cảnh Lăng hung hăng trừng mắt với Cảnh Phong, "Chớ ở trước mặt ta nhắc tới tên kẻ cái suy đồi kia, ta vừa nghe thấy tên của hắn liền rất phiền."

"Nếu như không phải Vệ tướng quân, vậy người Hoàng tỷ yêu là ai?" Cảnh Phong hỏi.

"Không nói cho ngươi." Cảnh Lăng hừ một tiếng, quay đầu nói với Oanh Nhi, "Oanh Nhi, đi, xuống xe, chúng ta ngắm hoa đăng đi."

"Được, công chúa." Oanh Nhi cười nói, đi xuống xe ngựa, hướng phía Cảnh Lăng vẫn còn ở bên trong vươn tay, "Công chúa điện hạ cẩn thận dưới chân."

Cảnh Lăng đem tay của mình để vào trong lòng bàn tay của Oanh Nhi, nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa.

"Nữ nhân thật sự là khó hiểu." Trong xe ngựa, Cảnh Phong lắc đầu thở dài nói một câu.

"Điện hạ không muốn đi ngắm hoa đăng sao?" Thị vệ bên cạnh hắn hỏi.

"Không được." Cảnh Phong lắc đầu nói, "Vốn Bổn điện hạ không có người yêu, đi cũng là lãng phí thời gian. Ngươi gọi người tìm một chút quà vặt dân gian a."

"Dạ, Điện hạ."

"Oanh Nhi, ở bên ngoài không nên gọi ta là công chúa." Xuống xe ngựa, Cảnh Lăng vừa đi vừa nói chuyện.

"Vậy Oanh Nhi nên gọi công chúa là gì? Tiểu thư sao?"

"Lăng nhi." Cảnh Lăng duỗi ra ngón trỏ, nhẹ chạm một cái vào môi Oanh Nhi, nói. Đây là thỉnh cầu cuối cùng Oanh Nhi đã đưa ra ở kiếp trước, Cảnh Lăng đột nhiên nhớ tới ánh mắt lúc đó của Oanh Nhi, ôn nhu mà thâm tình, không biết như thế nào tâm lại khẽ nhói đau, trong ánh mắt cũng nhàn nhạt hiện lên một tia ưu thương.

"Công chúa, ngươi làm sao vậy?" Cảm nhận được trên người Cảnh Lăng tản mát ra đau thương, Oanh Nhi ôn hòa hỏi.

"Không có gì." Cảnh Lăng lắc đầu, nhìn về phía Oanh Nhi, "Ngươi đã quên ta bảo ngươi cái gì sao?"

"Công chúa, Oanh Nhi không dám." Oanh Nhi cúi đầu. Vừa nghĩ tới phải gọi công chúa là Lăng nhi, tim của nàng không hiểu sao lại đập nhanh hơn, trong nội tâm dâng lên chờ đợi mãnh liệt, nàng rất muốn gọi công chúa như vậy. Nhưng mà lý trí còn sót lại nói cho nàng biết, nàng không thể. Nàng cùng công chúa cấp bậc khác nhau, không thể rối loạn quy củ.

"Không có gì không dám." Cảnh Lăng nói, "Nơi này không phải trong nội cung. Ta không phải là công chúa, chỉ là một nữ tử bình thường tên Cảnh Lăng mà thôi."

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì nữa." Cảnh Lăng nhìn về phía Oanh Nhi, "Hôm nay chúng ta không phân biệt chủ tớ. Ta chỉ muốn tìm một tri tâm tri kỷ, một bằng hữu tốt mà thôi. Oanh Nhi, ngươi sẽ đáp ứng yêu cầu bốc đồng này của ta a. Trong cung đã buồn bực như vậy, ta không muốn ngoài cung cũng là như thế này."

"Vâng..." Oanh Nhi trong mắt hiện ra nhàn nhạt cưng chiều, còn có chờ đợi chính nàng cũng không phát hiện được, "Công... Lăng nhi."

"Gọi lại xem nào." Cảnh Lăng cười nói.

"Lăng nhi." Kêu được một lần, lần tiếp theo liền thuận miệng hơn nhiều.

"Oanh Nhi, đi xem hoa đăng ở đằng kia a." Dắt tay Oanh Nhi, Cảnh Lăng đi về hướng một sạp hàng cách đó không xa.

"Được." Oanh Nhi gật gật đầu, đuổi kịp theo bước chân Cảnh Lăng đi phía trước.

"Oanh Nhi, ngươi xem, hoa đăng này phía trên có chim sơn ca a." Cảnh Lăng đưa tay cầm lấy hoa đăng ở chính giữa, mở ra chỉ vào hình chim sơn ca được làm hết sức tỉ mỉ, cười nói với Oanh Nhi, "Họa thật tốt." Cảnh Lăng sờ lên, chim sơn ca được khắc họa trông rất sống động, giống như thật có thể bay ra ngoài.

"Lăng nhi nếu thích như vậy chúng ta liền mua a." Oanh Nhi khẽ cười cười.

"Ánh mắt của cô nương thật sự rất tốt." Lão bản trên mặt là một nụ cười rất tươi, "Đây là hoa đăng tốt nhất ở chỗ của ta, chỉ mười văn tiền."

"Tốt." Cảnh Lăng nhẹ gật đầu, từ trong túi tiền bên hông móc ra một lượng bạc vụn đưa cho lão bản, bạc vụn này là nàng lúc trước nhờ Cảnh Phong sai người chuẩn bị. Nàng không phải một công chúa trong thâm cung cái gì cũng đều không hiểu, sẽ không cầm lấy đồ vật mà không trả tiền biến mình thành trò cười. Cũng sẽ không dùng một thỏi vàng chỉ để mua một cái hoa đăng.

Lão bản đem tiền thối cùng hoa đăng đưa cho Cảnh Lăng, còn giúp Cảnh Lăng đốt sáng đèn trong hoa đăng.

Cùng Oanh Nhi tay trong tay cầm hoa đăng đi trên đường phố, Cảnh Lăng cảm thấy không có cảm giác nào mãn nguyện hơn lúc này. Giống như một đôi vợ chồng ân ái dắt tay nhau cùng đến hội đèn lồng. Trong lúc đó ý thức được chính mình đang suy nghĩ cái gì, Cảnh Lăng vô thức mắt liếc nhìn Oanh Nhi đi bên cạnh mình, lặng lẽ đỏ mặt.

"Lăng nhi, chỗ đó tụ tập thật nhiều người a." Oanh Nhi chỉ chỉ đường sông cách đó không xa nói với Cảnh Lăng, cả buổi không nhận được câu trả lời, Oanh Nhi nghi ngờ một chúy quay đầu nhìn Cảnh Lăng, lại phát hiện Cảnh Lăng mất tự nhiên trên mặt đỏ ửng, lập tức quan tâm mà hỏi một câu, "Làm sao vậy, như thế nào mặt hồng như vậy, có phải không thoải mái ở đâu hay không, có muốn hồi cung không a?"

"Ta không sao." Cảnh Lăng lắc đầu, muốn đem nhiệt độ trên mặt lập tức hạ xuống, "Chẳng qua là hơi nóng."

"Phải không?" Oanh Nhi trong mắt tràn đầy nghi ngờ, hiện tại đã sắp vào thu rồi, ngày thường hết sức mát mẻ, nhất là ban đêm còn có chút lạnh lẽo.

"Bổn công chúa nói nóng chính là nóng!" Thấy được hoài nghi trong mắt Oanh Nhi, Cảnh Lăng mày liễu khẽ nhướng lên, nói.

"Đúng, hôm nay thật sự rất nóng." Oanh Nhi phụ họa nói, "Oanh Nhi cũng có chút nóng lên đây."

"Oanh Nhi, ngươi vừa muốn nói gì?"

"Oanh Nhi muốn nói bên kia tụ tập rất đông người, thoạt nhìn có vẻ rất thú vị, Lăng nhi có muốn đi xem hay không a?"

"Đi, đi xem a." Mắt nhìn về hướng kia, Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi đi tới.

"Đây là đèn hoa sen?" Cảnh Lăng tròn mắt nhìn ngọn đèn thật nhỏ được để vào trên mặt sông.

"Đúng vậy." Một lão phu nhân bên cạnh đứng dậy, mỉm cười nhìn Cảnh Lăng, "Đem tâm nguyện ghi trên tờ giấy, để vào đèn hoa sen sau đó đem đèn để trên mặt nước, để cho đèn theo nước chảy đi, tâm nguyện liền có thể thực hiện."

"Thật sự linh như vậy sao?" Cảnh Lăng hai mắt tỏa sáng, hào hứng vô cùng.

"Nếu như không linh, tại sao có thể có nhiều người đến thả đèn hoa sen như vậy đây?" Lão phu nhân khẽ cười nói.

"Lăng nhi, có muốn thử một chút hay không?" Oanh Nhi hỏi.

"Đương nhiên muốn thử." Cảnh Lăng cười cười.

"Nếu muốn thử thì qua bên kia mua đèn hoa sen a." Lão phu nhân hảo tâm chỉ cho hai người một hướng đi.

Bỏ ra mấy văn tiền, Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi cầm một cái hoa đăng của riêng mình, còn có một tờ giấy, hai người chia nhau cầm bút ở phía trên viết lên tâm nguyện của mình.

Cảnh Lăng viết xong tờ giấy, gấp đôi rồi đứng lên, bỏ vào chính giữa hoa đăng.

Ngẩng đầu nhìn về phía Oanh Nhi, phát hiện Oanh Nhi vẫn còn đang ghi. Cảnh Lăng nghiêng người đến gần có ý định muốn nhìn xem Oanh Nhi đang viết cái gì. Oanh Nhi rất nhanh đã nhận ra ý đồ của Cảnh Lăng, lập tức đem tờ giấy trong tay giấu vào.

"Oanh Nhi, ngươi viết cái gì vậy? Cho ta xem một chút." Cảnh Lăng đưa tay muốn giật lấy tờ giấy trong tay Oanh Nhi.

"Công chúa, không được." Oanh Nhi tránh được cánh tay vừa duỗi tới của Cảnh Lăng, mở miệng nói, "Tâm nguyện này nếu như bị người khác nhìn thấy có thể sẽ không linh nghiệm nữa."

"Thật nhỏ mọn." Cảnh Lăng lầm bầm một tiếng, thực sự không đoạt lấy nữa.

"Lăng nhi đã viết cái gì, cũng không thể cho Oanh Nhi nhìn sao?" Oanh Nhi cười cười, nói.

"Là ngươi nói nhìn thấy sẽ không linh." Cảnh Lăng nói, "Bằng không thì ta làm sao không cho ngươi xem."

"Dạ dạ dạ." Oanh Nhi cười nói.

Hai ngọn đèn hoa sen màu hồng nhạt theo dòng sông chậm rãi trôi ra xa, mang theo chờ đợi cùng tâm nguyện của hai người các nàng.

Oanh Nhi muốn cùng công chúa vĩnh viễn cùng một chỗ.

Là tâm nguyện, cũng như là lời hứa hẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com