Chương 42: Động Tâm
Chương 42: Động tâm
Sáng sớm, Cảnh Bình tới bái kiến Cảnh Lăng, nàng là muốn nói lời cảm tạ với Cảnh Lăng a.
Nhìn nàng mặt mũi đỏ ửng, Cảnh Lăng nhíu mày, hỏi: "Phụ hoàng đồng ý rồi?"
"Đúng vậy." Cảnh Bình cười cười, nói, "Phụ hoàng đáp ứng hôn sự của ta cùng Tướng quân rồi. Hoàng tỷ, lần này may mắn có mưu kế của ngươi, bằng không thì ta cũng không dễ dàng gả cho Tướng quân như vậy."
"Chúng ta là tỷ muội a." Cảnh Lăng cũng cười.
"Sau này Hoàng tỷ nếu có chuyện gì cần Bình nhi hỗ trợ, Bình nhi nhất định sẽ cố gắng hết sức."
"Vậy ta nên tạ ơn Cảnh Bình Hoàng muội trước rồi." Trên mặt Cảnh Lăng mang theo dáng cười nhàn nhạt, lời khách sáo này của Cảnh Bình nàng tự nhiên sẽ không tin tưởng.
Hai tỷ muội đều có tâm tư riêng, ở cửa ra vào cười đến vô cùng thoải mái, thoạt nhìn hết sức hài hòa.
"Vậy Hoàng tỷ, Hoàng muội ta đi trước." Nói chuyện phiếm được một lúc, Cảnh Bình liền xoay người rời khỏi.
"Lăng nhi, nàng tương lai sẽ rất hận ngươi." Nhìn bóng lưng nhẹ nhàng của Cảnh Bình, Oanh Nhi nói một câu.
"Lựa chọn của mình, làm sao trách ai được?" Cảnh Lăng khẽ cong môi, duỗi ra ngón trỏ khều cằm Oanh Nhi, "Ta không quan tâm bao nhiêu người hận ta, chỉ cần ngươi còn ở bên cạnh ta, là đủ rồi."
"Lăng nhi, mới sáng sớm đã phát tình sao?" Oanh Nhi trong mắt hiện lên mỉm cười.
"Oanh Nhi, ngươi là ngứa da rồi đúng không! Xem Bổn công chúa như thế nào chỉnh đốn ngươi!"
Dùng xong bữa sáng mọi người ngồi lên xe ngựa, cùng đi đến một nơi.
"Hoàng thượng, phía trước đường núi khó đi, có nên đi đường vòng hay không a?" Người đánh xe hỏi Hoàng đế một câu.
"Không sao." Hoàng đế nhàn nhạt nói.
Xe ngựa gập ghềnh đi qua đường núi, đi về phía trước cũng mất một khoảng thời gian.
"Ầm ầm" một tiếng, trên đỉnh núi đột nhiên lún xuống, đá từng mảng từng mảng rơi xuống.
"Nhanh, hộ giá, hộ giá!" Mọi người kêu lên sợ hãi muốn điều khiển xe ngựa quay đầu lại, thế nhưng đã không còn kịp nữa. Tảng đá trên đỉnh rơi xuống, vừa vặn đập trúng xe ngựa của Hoàng đế cùng Cảnh Lăng.
"Lăng nhi cẩn thận!" Oanh Nhi ôm thật chặt Cảnh Lăng, dùng thân thể bảo vệ Cảnh Lăng không để nàng chịu một chút tổn thương nào. Xe ngựa kịch liệt chấn động, rốt cuộc không chịu nổi sức nặng, bị một khối đá bén nhọn đập vỡ. Oanh Nhi cùng Cảnh Lăng hai người từ trong xe ngựa lăn ra ngoài. Oanh Nhi ôm Cảnh Lăng một đường lăn xuống sườn núi.
May mắn nhánh cây duỗi ra đã giữ hai người lại, tốc độ cũng chậm dần.
"Phanh" một tiếng, truyền âm thanh cùng mặt đất va chạm, Oanh Nhi kêu lên một tiếng.
Cảnh Lăng nằm ở trên người Oanh Nhi, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại.
Nhìn thấy vết thương trên mặt Oanh Nhi, lòng đau như cắt.
Cảnh Lăng vuốt ve vết thương với lực đạo vô cùng nhẹ nhàng, sợ làm đau Oanh Nhi: "Đau không?"
"Khục khục, không có việc gì." Oanh Nhi ho khan hai tiếng, nói ra, "Có thể ôm Lăng nhi lâu như vậy, thật sự rất đáng giá a."
"Lúc này còn nói lời như vậy." Cảnh Lăng trừng mắt nhìn Oanh Nhi, muốn từ trên người Oanh Nhi đứng lên, ai biết được vừa khẽ động mắt cá chân lại liền truyền đến một trận đau nhức. Cảnh Lăng nhịn đau thở hắt ra một tiếng.
"Lăng nhi làm sao vậy, bị thương ở đâu sao?"
"Không... không có gì." Cảnh Lăng vô thức đem chân phải của mình rụt lại.
"Đê Oanh Nhi nhìn xem nào." Oanh Nhi nói xong liền đưa tay cầm lấy chân Cảnh Lăng, phát hiện mắt cá chân của nàng đã bắt đầu sưng lên. Oanh Nhi có chút trách cứ nhìn Cảnh Lăng, "Đều như vậy rồi, còn nói không có việc gì. Như vậy không được, nhanh tìm ngự y a." Oanh Nhi nói xong liền đứng dậy.
"Người cần tìm sẽ đến tìm chúng ta." Cảnh Lăng nói, "Chúng ta ngồi ở đây chờ bọn hắn đến đi."
"Chỗ này thoạt nhìn hoang vu vô cùng, cũng không biết lúc nào sẽ tìm được." Mắt nhìn mọi thứ xung quanh, Oanh Nhi thở dài một tiếng, "Nhưng cũng chỉ có thể chờ thôi."
"Không có chuyện gì đâu, ta nghĩ chắc không phải chờ lâu." Cảnh Lăng mỉm cười.
Chờ đợi trong thời gian một nén nhang, vẫn đợi không được người đến.
Mắt cá chân đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, Cảnh Lăng cau mày, nhịn không được đưa tay xoa bóp một chút.
"Lăng nhi ngươi đau lắm sao?"
"Có... có chút."
"Không được, chờ đợi như vậy cũng biết bọn hắn lúc nào mới đến. Lăng nhi, ngươi ở chỗ này chờ Oanh Nhi, Oanh Nhi đi tìm người đến giúp."
"Không được." Cảnh Lăng gọi lại Oanh Nhi, "Chính ngươi cũng bị thương còn đi khắp nơi làm cái gì."
"Không có gì đáng ngại, Oanh Nhi chỉ là bị chút ít ngoại thương." Oanh Nhi nói ra, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Cảnh Lăng, "Oanh Nhi đi tìm người, Lăng nhi ở chỗ này chờ ta được không? Nghe lời."
Nhìn thấy một tia cưng chiều trong mắt Oanh Nhi, Cảnh Lăng không biết như thế nào lại giống như bị đầu độc, gật đầu nói một tiếng tốt. Thời điểm phục hồi tinh thần Oanh Nhi đã đi xa. Cảnh Lăng đỏ hồng mặt, thầm mắng mình một tiếng, như thế nào dễ dàng bị Oanh Nhi đầu độc như vậy a?
"Có ai không? Có ai không?" Oanh Nhi nhìn khắp nơi kêu vài tiếng, vẫn như cũ không có người trả lời, trong nội tâm không khỏi có chút lo lắng, tình trạng của công chúa kéo càng lâu càng không tốt.
Nhìn thấy cách đó không xa có dòng suối nhỏ, Oanh Nhi quyết định mang chút nước trở về. Không nghĩ tới ngay bụi cỏ lại thấy được Hoàng đế đang nằm rất chật vật, dưới thân hắn còn đè lên một người.
Oanh Nhi sửng sốt một chút, lập tức đi tới, đem Hoàng đế lật qua một bên để xem người bên dưới. Đưa tay kiểm tra hơi thở, phát hiện người kia đã chết, Oanh Nhi trong lòng có chút xót xa, nhưng đến cùng cũng không có quá nhiều thương cảm. Để cứu người người trọng yếu nhất mà đi tìm cái chết, chính là một cái chết đáng giá a.
Phát hiện Hoàng đế chẳng qua là đang hôn mê, Oanh Nhi cầm lấy khăn tay nhúng một chút nước, xoa xoa đôi má của Hoàng đế, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng? Hoàng thượng?"
Hoàng đế chậm rãi mở mắt, đập vào mi mắt chính là một đôi mắt trong veo như nước, vô cùng xinh đẹp. Bởi vì cùng Cảnh Lăng một chỗ láo xược đã thành thói quen, cho dù là cùng Hoàng đế đối mặt, Oanh Nhi trong mắt cũng không bối rối, vẫn là bình tĩnh không gợn sóng còn mang theo một tia lo lắng. Đôi mắt này có thể nói là đôi mắt xinh đẹp nhất Hoàng đế từng thấy qua, hắn không biết như thế nào nhìn đến có chút ngây dại.
"Hoàng thượng?" Oanh Nhi lại kêu một tiếng, Hoàng đế mới thanh tỉnh lại.
"Tham kiến Hoàng thượng." Oanh Nhi quỳ trên mặt đất, thanh âm không kiêu ngạo không siểm nịnh, nghe hết sức thư thái.
"Đứng lên đi." Hoàng đế nói xong liền ho khan một tiếng, bàn tay chống đỡ dậy muốn đứng lên. Oanh Nhi giúp đỡ đem Hoàng đế nâng dậy. Quần áo của Oanh Nhi bị nhánh cây làm cho rách tung toé, cái yếm đỏ bên trong có thể mơ hồ thấy được. Khẽ dựa gần Hoàng đế, một cỗ hương thơm thuộc về nữ nhi xông vào xong mũi. Không phải hương son phấn nồng nặc, mà là một loại hương thơm thập phần thanh nhã, ngửi thấy làm cho người ta hết sức thoải mái. Bởi vì được Oanh Nhi dìu đi, Hoàng đế trong lúc vô tình chạm vào ngực Oanh Nhi, chỉ cảm thấy chỗ đó mềm mại dị thường, trong nội tâm không khỏi dâng lên một ý niệm.
Nhìn kỹ Oanh Nhi một chút, Hoàng đế phát hiện nàng lớn lên thập phần xinh đẹp, vô cùng động lòng người. So với những phi tử lẳng lơ diêm dúa trong nội cung lại nhiều thêm vài phần thanh thuần cùng thanh lịch.
"Ngươi là?" Không biết như thế nào hắn lại có cảm giác nữ tử trước mắt hết sức quen thuộc.
"Nô tì là thiếp thân thị nữ của Trưởng công chúa." Oanh Nhi cúi đầu nói, "Trưởng công chúa bị trật chân nên phái nô tì đi tìm người, không nghĩ tới lại tìm được Hoàng thượng."
"Như vậy a." Hoàng đế nhẹ gật đầu, lần thứ nhất không đem toàn bộ chú ý đặt trên người Cảnh Lăng, mà là đặt ở trên người thiếp thân thị nữ của nàng.
"Công chúa ở cách đây không xa, Hoàng thượng cần muốn cùng Oanh Nhi đến đó không?" Oanh Nhi hỏi.
"Đi thôi." Hoàng đế nhẹ gật đầu, ý bảo Oanh Nhi dẫn đường.
Không mất bao nhiêu thời gian, Oanh Nhi liền mang theo Hoàng đế đi đến chỗ của Cảnh Lăng.
Nhìn thấy Oanh Nhi, Cảnh Lăng mở miệng nói, trong ngôn ngữ còn mang theo một tia làm nũng: "Oanh Nhi cuối cùng cũng trở về, ngươi có biết Bổn công chúa đợi ngươi rất lâu không. Ngươi nếu không trở lại Bổn công chúa liền chạy đi tìm ngươi a." Nói dứt lời, Cảnh Lăng mới phát hiện sau lưng Oanh Nhi còn có thêm một người, người nọ rõ ràng là Hoàng thượng!
"Phụ... phụ hoàng?" Cảnh Lăng trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, muốn hành lễ, "Nữ nhi bái kiến phụ hoàng."
"Ngươi bị trật chân rồi, cũng không cần hành lễ." Hoàng đế khoát tay áo, đi đến bên cạnh Cảnh Lăng.
"Một chút vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại."
"Đám nô tài này thật sự là không biết suy nghĩ gì cả." Hoàng đế trong mắt hiện lên một tia tức giận, "Rõ ràng tìm nơi nguy hiểm như vậy để đi."
"Phụ hoàng, là đường núi sụp đổ quá đột ngột, những người kia cũng không nghĩ tới a." Cảnh Lăng nhíu mày, "Nữ nhi chẳng qua là cảm thấy kỳ quái, đang êm đẹp như vậy đường núi làm sao lại sụp đổ, nhưng lại trùng hợp đập trúng nữ nhi cùng phụ hoàng, cũng không gây ra tai họa cho những người khác."
"Hừ." Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên một tia sắc bén, "Chuyện này, trẫm nhất định sẽ đã điều tra rõ ràng, tất nhiên sẽ không bỏ qua những người kia." Hắn đương nhiên biết rõ, đây là có ý định mưu hại.
"Công chúa, lau mặt trước a." Oanh Nhi đem hai cái khăn tay được thấm ướt từ trong lòng lấy ra, cẩn thận giúp Cảnh Lăng lau sạch gò má.
Hoàng đế không nói gì, chẳng qua là lẳng lặng nhìn động tác cẩn thận của Oanh Nhi, đột nhiên phát hiện tiểu thị nữ này không chỉ xinh đẹp, còn rất chu đáo, tâm bắt đầu rung động.
Oanh Nhi giúp đỡ Cảnh Lăng xong, ba người lại chờ trong chốc lát, rốt cuộc cũng có người tìm ra bọn họ.
Rốt cuộc có thể ly khai chỗ này rồi, ba người đều có chút hưng phấn.
Trước khi rời đi, Hoàng đế không đầu không đuôi hỏi Cảnh Lăng một câu: "Lăng nhi, thị nữ này của ngươi phẩm hạnh như thế nào?"
"Tất nhiên là vô cùng tốt a." Cảnh Lăng nhíu mày, hồi đáp. Không biết vì cái gì phụ hoàng lại hỏi câu này làm cho nàng hết sức bất an, tựa hồ có chuyện gì không hay sắp đã xảy ra.
"Oanh Nhi, giữa ngươi cùng phụ hoàng đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có cái gì a." Oanh Nhi lắc đầu, "Oanh Nhi chẳng qua là đã tìm được Hoàng thượng, sau đó mang Hoàng thượng tới đây mà thôi."
"Đúng không..." Cảnh Lăng trong mắt hiện lên một tia trầm tư, ánh mắt phụ hoàng vừa mới nhìn Oanh Nhi tuyệt đối không phải nhìn một thị nữ, mà như nhìn một người đối với mình là tất cả.
Bị ý nghĩ của mình làm cho nhảy dựng, Cảnh Lăng cao thấp đánh giá Oanh Nhi một phen, da thịt trắng nõn, ngũ quan khéo léo xinh xắn, toàn thân chật vật không những không thể làm mất đi vẻ đẹp của nàng, ngược lại còn toát lên phong thái động lòng người.
Cảnh Lăng trong đầu hiện lên một ý niệm, chẳng lẽ phụ hoàng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com