Chương 43: Sắc Phong
Chương 43: Sắc phong
Bởi vì trên đường gặp phải nguy nan, Hoàng đế cũng không cách nào hào hứng tiếp tục cải trang vi hành nữa, lệnh cho mọi người chỉnh đốn thu dọn đồ đạc chuẩn bị hồi kinh.
Xe ngựa chạy mất mấy ngày mới về tới Kinh thành.
Uyển phi có thai, Hoàng đế đại hỉ.
Vừa về tới tẩm điện của chính mình, Cảnh Lăng liền sai người chuẩn bị nước ấm để tắm gội.
"Oanh Nhi, tới đây giúp Bổn công chúa xoa vai." Cảnh Lăng vươn tay, hướng về phía Oanh Nhi ngoắc ngoắc.
"Lập tức sẽ tới." Cầm trên tay một chút dầu vừng chậm rãi doi tới, Oanh Nhi đến gần Cảnh Lăng, nhẹ nhàng giúp nàng xoa vai.
"Lăng nhi thoải mái không?" Oanh Nhi mỉm cười hỏi.
"Ân, rất thoải mái." Cảnh Lăng hừ nhẹ một tiếng, "Oanh Nhi tay nghề thật tốt. Ra ngoài thời gian dài như vậy, Bổn công chúa không có thời gian hưởng thụ a."
"Bây giờ không phải trở về rồi sao?" Oanh Nhi khẽ cười một tiếng, "Lăng nhi nếu thích, Oanh Nhi mỗi ngày hầu hạ ngươi."
"Bổn công chúa không chỉ muốn ngươi hầu hạ ta ở đây, còn muốn ngươi hầu hạ trên giường." Cảnh Lăng đưa tay khều khều cằm Oanh Nhi, sờ lên da thịt trơn mượt, chỉ cảm thấy xúc cảm tốt đẹp vô cùng.
"Oanh Nhi không lẽ còn chỗ hầu hạ nào khác ngoài chỗ đó sao?" Oanh Nhi cười cười, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
"Tất nhiên còn a." Cảnh Lăng đếm trên đầu ngón tay, "Ví dụ như giường của phụ hoàng, còn có..."
"Công chúa, ngươi đừng nháo." Oanh Nhi trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, đưa tay đem ngón tay Cảnh Lăng đè xuống, "Giường của hoàng thượng đâu phải là nơi người bình thường muốn ngủ là ngủ."
"Ngươi một ngày nào đó có thể ngủ lên rồi." Cảnh Lăng chân mày lá liễu khẽ nhướng, nhìn về phía Oanh Nhi, trong mắt tràn đầy uy hiếp, "Bổn công chúa sẽ đem ngươi véo cho đến chết." Cảnh Lăng nói xong liền làm bộ muốn véo Oanh Nhi.
Oanh Nhi cũng không trốn tránh, trong mắt tràn đầy chăm chú: "Nếu thật sự có ngày này, Oanh Nhi cũng nguyện ý chết trong tay công chúa."
"Không, chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi." Cảnh Lăng giống như chạm phải điện vội thu tay về, "Ngươi sao đột nhiên nói loại lời này?"
"Bởi vì công chúa gần đây luôn phiền não a."
"Ngươi đã nhìn ra?" Cảnh Lăng nhìn về phía Oanh Nhi, đôi má ửng đỏ.
"Ngày ấy sau khi dưới núi trở về, công chúa liền dính lấy Oanh Nhi, Oanh Nhi làm sao không cảm nhận được?" Oanh Nhi khóe miệng có chút cong lên, nói ra.
"Oanh Nhi, vĩnh viễn không được rời khỏi ta." Cảnh Lăng ôm Oanh Nhi thật chặt, giống như là muốn đem toàn bộ bất an mấy ngày nay đều vứt sang một bên.
"Công chúa, Oanh Nhi cho dù chết cũng sẽ không rời khỏi ngươi." Oanh Nhi sờ lên mái tóc mềm mại của Cảnh Lăng, đáy mắt tràn đầy ôn nhu.
"Đi ra ngoài thôi, da cũng muốn nổi bong bóng rồi." Cảnh Lăng nói.
"Ân." Oanh Nhi gật đầu, từ trong bồn tắm đi ra, cẩn thận thay Cảnh Lăng mặc xong quần áo.
Vừa mới trở lại tẩm điện, Lý công công bên người Hoàng đế đã đến.
"Lý công công?" Cảnh Lăng nhíu mày, nhìn về phía Lý công công, "Công công đến đây là có chuyện gì a?"
"Đến bẩm báo một chuyện tốt cho công chúa." Lý công công mặt cười đến muốn nở hoa, trong ngữ khí mang theo một tia nịnh nọt.
"Chuyện tốt?" Cảm giác bất an lại dâng lên trong lòng Cảnh Lăng.
"Thị nữ của Trưởng công chúa, Oanh Nhi tiếp chỉ." Lý công công mở ra thánh chỉ bắt đầu đọc, "Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Thị nữ Oanh Nhi của Trưởng công chúa, huệ chất lan tâm (*), rất được trẫm yêu thích. Cải trang vi hành có công cứu giá, đặc biệt phong làm Mỹ nhân. Phong hiệu Nhu Mỹ nhân."
(*) Ý khen Oanh Nhi có khí chất và tâm hồn đẹp như hoa.
"Công... Công công nói cái gì..." Cảnh Lăng trong thanh âm mang theo một tia run rẩy mà chính nàng cũng không phát hiện được.
"Chúc mừng Trưởng công chúa cùng Nhu Mỹ nhân." Lý công công cười nói, "Nhu mỹ nhân thật sự là có phúc khí a, còn không tạ ơn?"
"Tạ... tạ Hoàng thượng." Oanh Nhi ngơ ngác tiếp nhận thánh chỉ, lại không biết nên dùng nét mặt gì để diễn tả tâm tình của mình giờ phút này.
"Nhu Mỹ nhân trước chuẩn bị, chút nữa chúng nô tài sẽ phái ma ma đến dạy người quy củ trong cung, Mỹ nhân tạm thời học tập, ba ngày sau, cuộc sống tự nhiên tốt đẹp." Trong cung có một quy củ, phi tử mới nạp phải đến ba ngày sau mới có thể hầu hạ Hoàng thượng.
"Công công vất vả rồi." Liễu Nhi đưa cho Lý công công một thỏi bạc.
"Chúng ta còn có việc, phải đi trước rồi." Nhận lấy bạc, Lý công công lập tức rời khỏi.
Thẳng đến khi thân ảnh Lý công công hoàn toàn biến mất ở trước mắt, Cảnh Lăng vẫn chưa lấy lại tinh thần. Chuyện nàng sợ nhất đã xảy ra, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới vừa mới cùng Oanh Nhi nói đùa, thoáng cái liền trở thành sự thật.
"Không được, Bổn công chúa muốn gặp phụ hoàng." Cảnh Lăng suy nghĩ một chút, nói.
"Công chúa, không thể lỗ mãng." Oanh Nhi ngăn cản Cảnh Lăng, "Đó là Hoàng thượng, công chúa muốn cãi lại thánh chỉ sao?"
Hai người đang nói chuyện Liễu Nhi cũng thức thời mang theo người xung quanh lặng lẽ lui xuống.
"Chẳng lẽ ngươi muốn Bổn công chúa trơ mắt nhìn ngươi hầu hạ phụ hoàng?" Cảnh Lăng trong mắt tràn đầy tức giận, "Oanh Nhi ngươi cũng đã biết Bổn công chúa đối với ngươi... đối với ngươi..."
"Lăng nhi, Oanh Nhi hoàn toàn hiểu rõ." Oanh Nhi đưa tay đem Cảnh Lăng ôm vào lòng, "Oanh Nhi đối với Lăng nhi toàn tâm toàn ý, kiếp này tuyệt không thay đổi."
"Oanh Nhi, Bổn công chúa sẽ không để chuyện này lhát sinh!" Cảnh Lăng nói xong liền đẩy Oanh Nhi ra, phái người chuẩn bị kiệu, muốn đi cầu kiến Hoàng đế.
Hoàng đế để cho Cảnh Lăng tiến vào ngự thư phòng, Cảnh Phong cũng đang ở bên trong, Hoàng đế đang kiểm tra học thức của hắn.
"Lăng nhi đến đây có chuyện gì?" Nghĩ đến rất nhanh sẽ có thể được Nhu Mỹ nhân hầu hạ, Hoàng đế tâm tình rất tốt, nhìn về phía Cảnh Lăng ánh mắt cũng ôn nhu gấp bội.
"Phụ hoàng đã sắc phong Oanh Nhi là Nhu Mỹ nhân." Cảnh Lăng cúi đầu nói, ngữ khí tràn đầy mất mát.
"Nha đầu này tri kỷ lại ôn nhu, trẫm rất thích."
"Phụ hoàng, nữ nhi..." Cảnh Lăng còn muốn nói gì đó lại bị Cảnh Phong đoạt mất.
"Phụ hoàng việc này thật có chút không tốt." Cảnh Phong mỉm cười nói, "Oanh Nhi là thị nữ tri kỷ của Hoàng tỷ, phụ hoàng lại muốn mang nàng đi, bên cạnh Hoàng tỷ chẳng phải sẽ mất đi một người thân thuộc sao?"
"Hay như thế này." Hoàng đế nói, "Chút nữa trẫm sẽ gọi Lý Thắng cho ngươi chọn hai thị nữ lanh lợi a."
"Nữ nhi không cần thị nữ khác, chỉ cần Oanh Nhi."
"Ngươi đây là muốn trẫm thu hồi ý chỉ sao?" Hoàng đế trong mắt hiện lên một tia tức giận.
"Phụ hoàng bớt giận." Cảnh Phong nói, "Oanh Nhi đã hầu hạ Hoàng tỷ từ nhỏ, Hoàng tỷ khó tránh khỏi luyến tiếc không bỏ được. Tâm tư của nữ nhi, phụ hoàng còn muốn so đo sao?"
"Mà thôi." Hoàng đế phất phất tay, "Các ngươi đều lui ra đi."
"Nữ nhi ( Nhi thần ) cáo lui." Hai người nói xong liền lui xuống.
"Hoàng tỷ, ngươi lỗ mãng rồi." Ra khỏi ngự thư phòng, Cảnh Phong nói với Cảnh Lăng.
"Đó là Oanh Nhi." Cảnh Lăng trong mắt không che giấu được mất mát, "Ta sao có thể không lỗ mãng." Oanh Nhi là của nàng, nàng sao có thể giao cho phụ hoàng, là người của nàng a!
"Chuyện này phụ hoàng tâm ý đã quyết." Cảnh Phong thở dài một tiếng, nói ra, "Mẫu hậu kỳ thật cũng góp ý qua."
"Mẫu hậu?" Cảnh Lăng trong mắt hiện lên một tia tâm tình vô cùng phức tạp.
"Mẫu hậu biết rõ Oanh Nhi đối với ngươi rất quan trọng, cũng không muốn Oanh Nhi trở thành phi tử." Cảnh Phong nói. Đương nhiên ý nghĩ thật sự của hắn tự nhiên không dám nói cho Cảnh Lăng biết. Biết quá nhiều chuyện không nên biết cũng không tốt.
"Mẫu hậu cố tình a." Cảnh Lăng nói một câu.
"Mẫu hậu muốn ta nói cho ngươi biết, có một số việc nên vì chính mình tranh thủ." Cảnh Phong nói, "Ngươi nếu như có thể tính kế Tướng quân, tất nhiên cũng có thể tính kế với những người khác. Mẫu hậu chính là lo lắng cho ngươi, mới lệnh cho ta sớm một chút đến ngự thư phòng."
"Tâm tư của mẫu hậu thật khó đoán." Cảnh Lăng nói, "Ta hiểu rồi."
"Chỉ còn ba ngày." Cảnh Phong nhắc nhở một câu.
"Yên tâm, Bổn công chúa hiểu rõ." Cảnh Lăng khoát tay áo, về tới tẩm điện của chính mình.
Ban đêm, Cảnh Lăng ôm chặt Oanh Nhi, cách một lớp quần áo vuốt ve lưng của nàng.
"Oanh Nhi." Cảnh Lăng thấp giọng nói ra, "Ngoại trừ Bổn công chúa, ai cũng không thể đụng đến thân thể của ngươi."
"Thân thể của Oanh Nhi chỉ thuộc riêng về một mình Lăng nhi." Oanh Nhi buông lỏng thân thể của mình, tùy ý để Cảnh Lăng vuốt ve.
"Cho dù là phụ hoàng Bổn công chúa cũng không cho phép hắn cướp ngươi đi."" Cảnh Lăng trong mắt hiện lên một tia kiên định, đưa tay chạm vào gò má Oanh Nhi, "Cho dù đối đầu với tất cả người trong thiên hạ, Bổn công chúa cũng nhất quyết sẽ không buông tay."
"Oanh Nhi cũng không hy vọng Lăng nhi đối đầu với bất cứ ai." Oanh Nhi thở dài một tiếng, nói ra, "Đã có địch nhân, liền tăng lên khả năng bị thương của Lăng nhi. Nhưng mà Oanh Nhi càng không hi vọng rời khỏi Lăng nhi. Ở bên cạnh Lăng nhi, ít nhất Oanh Nhi có thể giúp đỡ Lăng nhi, còn có thể cùng Lăng nhi chia sẻ mọi việc."
"Oanh Nhi, ngươi biết không?" Thanh âm của Cảnh Lăng tràn đầy rầu rĩ, "Ta chưa từng hận hắn như giờ phút này, ta thậm chí hi vọng hắn vĩnh viễn biến mất càng tốt. Oanh Nhi ngươi nói ta rất xấu xa có phải hay không?"
"Oanh Nhi hiểu hết." Oanh Nhi vỗ nhẹ vào lưng Cảnh Lăng, "Oanh Nhi cũng giống như vậy. Bất luận người nào muốn Oanh Nhi ly khai Lăng nhi, Oanh Nhi đều hận."
"Oanh Nhi, đáp ứng ta, vĩnh viễn không rời khỏi ta."
Oanh Nhi đem thân thể Cảnh Lăng cùng nàng đối mặt. Oanh Nhi nhẹ nhàng đem tay Cảnh Lăng đặt trên cổ mình: "Lăng nhi, đem ta bóp chết ở trên giường của ngươi, như vậy ta vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ngươi."
Cảnh Lăng chạm vào cần cổ non mịn của Oanh Nhi, chậm rãi siết chặt, có một khắc nàng thật sự muốn bóp chết Oanh Nhi, sau đó tự vẫn. Như vậy, nàng cùng Oanh Nhi vĩnh viễn sẽ không tách rời.
Tay Cảnh Lăng chỉ dùng chút sức liền buông lỏng, "Đối với ngươi, ta vĩnh viễn không hạ thủ được."
"Nếu như không hạ thủ được, Lăng nhi liền nghĩ biện pháp giữ Oanh Nhi ở lại bên cạnh ngươi a."
"Oanh Nhi, ngươi là đem hết thảy mọi việc đều vứt cho Bổn công chúa a." Cảnh Lăng vuốt nhẹ sóng mũi của Oanh Nhi.
"Bởi vì Oanh Nhi tin tưởng trí thông minh của công chúa." Oanh Nhi cười cười nói, "Oanh Nhi tin tưởng, công chúa không nhẫn tâm đem Oanh Nhi giao ra như vậy. Dù sao công chúa cũng còn cần Oanh Nhi làm ấm giường không phải sao?"
"Bổn công chúa chưa bao giờ thiếu người làm ấm giường." Cảnh Lăng khẽ nhướng mày.
"Thế nhưng tri kỷ làm ấm giường chỉ có một mình Oanh Nhi."
"Coi như ngươi thông minh, dựa vào công phu giỏi nhất này của ngươi, Bổn công chúa nhất định sẽ không để ngươi thất vọng." Cảnh Lăng nhẹ vỗ về đôi gò má của Oanh Nhi, "Không còn sớm, ngủ đi, ngày mai còn có rất nhiều chuyện."
"Ân." Oanh Nhi lên tiếng, nhắm mắt lại.
Hai người trên giường thoạt nhìn vô cùng hài hòa hạnh phúc. Hy vọng hạnh phúc này vĩnh viễn tồn tại, vĩnh viễn không bị phá vỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com