Chương 48: Nhiễm Bệnh
Chương 48: Nhiễm bệnh
Cảnh Phong kịp thời mang nhân chứng đến, sự tình gỗ trầm hương cũng đã tra ra manh mối. Tất cả chứng cứ đều hướng về phía Lưu Quý phi, Hoàng đế giận dữ vô cùng.
Cảnh Lăng nhìn thấy một cuộc chiến tranh không có khói thuốc súng, Uyển phi dùng một chiêu khổ nhục kế, nói Lưu Quý phi bức nàng cùng hãm hại Nhu Mỹ nhân, thành công đem hết thảy mọi chuyện đều đổ lên đầu Lưu Quý phi. Hoàng đế dưới cơn thịnh nộ, đem Lưu Quý phi đày vào lãnh cung. Từ đó, Lưu Quý phi tiền đồ toàn bộ bị hủy. Uyển phi này không thể không phòng, Cảnh Lăng thầm suy nghĩ.
Bởi vì chính mình oan uổng Oanh Nhi, Hoàng đế cũng không tiếp tục truy cứu hành vi lỗ mãng trước đây của Cảnh Lăng, ngược lại cảm thấy Cảnh Lăng thập phần ngay thẳng, cùng Oanh Nhi chủ tớ tình thâm, quan tâm hai người vài câu, Cảnh Lăng đều cung kính trả lời.
"Để cho nàng hảo hảo dưỡng bệnh, sau này nàng vẫn là Nhu Mỹ nhân của trẫm." Mắt nhìn Oanh Nhi nằm trên giường thần sắc rất không tốt, Hoàng đế vỗ vỗ vai Cảnh Lăng, trên mặt mang thêm một chút đau lòng.
"Dạ, phụ hoàng." Cảnh Lăng cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mới nói xong câu này. Oanh Nhi thiếu chút nữa đi đến cửa Quỷ Môn Quan, phụ hoàng còn không chịu buông tha nàng! Nhu Mỹ nhân, Nhu Mỹ nhân, Oanh Nhi không là của ai, chỉ là mỹ nhân của một mình nàng! Nếu như không phải còn sót lại một tia lý trí, Cảnh Lăng gần như muốn hét lên những lời này rồi.
Tiễn Hoàng đế rời khỏi, nhìn Oanh Nhi co rúc ở trên giường, Cảnh Lăng trong mắt hiện lên một tia kiên định. Người của Cảnh Lăng nàng, cho dù là phụ hoàng cũng đừng mơ tưởng cướp đi!
"Lăng nhi, Lăng nhi..." Oanh Nhi mê sảng, ngón tay duỗi ra vẫy lung tung như muốn bắt lấy cái gì.
Cảnh Lăng tràn đầy đau lòng, đi đến bên cạnh Oanh Nhi, đem hai tay của nàng nắm chặt, đặt trước ngực mình, "Oanh Nhi, ta ở đây, ngay tại bên cạnh ngươi, đừng sợ."
"Lăng nhi, bất kể Oanh Nhi như thế nào cũng đừng liên lụy đến đến ngươi." Oanh Nhi nhắm mắt lại, nói.
"Bổn công chúa là loại người sẽ vứt bỏ ngươi sao?" Cảnh Lăng trong mắt hiện lên một tia trách cứ, duỗi ra ngón tay nhẹ nhàng búng vào trán Oanh Nhi. Oanh Nhi bị đau, vô thức muốn che lấy trán, hai tay lại bị Cảnh Lăng nắm thật chặt không cách nào nhúc nhích. Oanh Nhi lầm bầm một hai câu, thoạt nhìn có chút bất mãn.
"Ngươi còn dám bất mãn." Cảnh Lăng trừng mắt nhìn Oanh Nhi, nói, "Bổn công chúa còn chưa trách tội ngươi vì mặc kệ Bổn công chúa a!" Lời nói rất hung dữ nhưng động tác trên tay Cảnh Lăng lại hết sức nhu hòa. Cầm lấy khăn lụa thấm ướt đặt một bên, Cảnh Lăng giúp Oanh Nhi lau sạch hai tay, "Đợi ngươi hết bệnh Bổn công chúa nhất định phải hảo hảo giáo huấn ngươi một phen. Miễn cho ngươi lần nào cũng muốn đẩy Bổn công chúa ra! Bổn công chúa nhất định hung hăng đánh cái mông của ngươi, cho ngươi không xuống giường được."
"Ừ..." Oanh Nhi hừ nhẹ một tiếng, như là đang trả lời Cảnh Lăng.
"Trong lúc ngủ mơ cũng muốn né tránh Bổn công chúa, không biết là ai dạy cho ngươi thói quen xấu này nữa a." Cảnh Lăng không hề có trách nhiệm nói.
"Công chúa, nên đi tắm gội rồi." Liễu Nhi thả nhẹ bước chân đi đến, bên tai Cảnh Lăng nhẹ giọng nói qua, "Oanh Nhi tỷ tỷ nơi để cho Liễu Nhi chăm sóc a. Công chúa chiếu cố Oanh Nhi một ngày, cũng nên nghỉ ngơi một chút. Dịch bệnh dù sao cũng rất dễ lây, công chúa cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi ở chỗ này, rất dễ nhiễn bệnh a. Vạn nhất công chúa ngã bệnh liền không có cơ hội chăm sóc Oanh Nhi tỷ tỷ rồi."
Liễu Nhi nói lời này rất hợp tình hợp lý, Cảnh Lăng cho dù còn muốn bên cạnh Oanh Nhi cũng không có cách nào.
"Vậy ở đây trước giao cho ngươi, Bổn công chúa đi tắm."
Phòng tắm to như vậy chỉ có một mình nàng, tuy rằng mấy ngày nay đều là như thế này, nhưng Cảnh Lăng vẫn cảm thấy có chút cô đơn. Chẳng qua là so với mấy ngày trước ít nhất sự chờ đợi của nàng cũng đã có kết quả, chỉ cần Oanh Nhi khỏe mạnh nàng có thể một lần nữa cùng Oanh Nhi trở lại như trước đây.
Cởi sạch sẽ quần áo trên người, Cảnh Lăng bước vào bồn tắm. Liễu Nhi xem ra cũng là một người chu đáo. Phát ra trong bồn tắm không phải hương hoa, mà là mùi thuốc. Nàng nghĩ Liễu Nhi lo lắng cho mình bị lây bệnh, mới đặc biệt chuẩn bị như vậy.
Đưa tay vẩy nước xung quanh, Cảnh Lăng nói lầm bầm: "Vẫn còn nhiều người dốc lòng hầu hạ Bổn công chúa, Oanh Nhi lần sau nếu còn dám cùng Bổn công chúa phủi sạch quan hệ. Bổn công chúa liền đi sủng ái Liễu Nhi, hừ!"
Nằm ở trên giường Oanh Nhi đột nhiên nhảy mũi, Liễu Nhi lập tức thay đổi khăn lông giúp Oanh Nhi hạ nhiệt.
Cảnh Lăng nằm trên bồn tắm, giày xéo cánh hoa trong giỏ. Bình thường vào thời điểm này Oanh Nhi khẳng định một bên đang bị nàng xoa eo, một bên đem những cánh hoa này dán lên người. Oanh Nhi luôn nói mình da thịt trắng nõn, cánh hoa đỏ rực dán lên thể lại có một loại cảm giác diêm dúa lẳng lơ.
Cũng không biết như thế nào Cảnh Lăng lại từ trong bồn tắm đi ra, cầm lấy cánh hoa bên trong từng mảnh từng mảnh dán lên người mình. Cánh hoa màu đỏ dán trên thân thể, lúc đầu còn lạnh buốt nhưng càng về sau càng nóng lên. Cảnh Lăng nằm trên sàn nhà, mắt nhìn cánh hoa phủ kín thân thể, tưởng tượng Oanh Nhi đang vuốt ve chính mình, không biết như thế nào thân thể lại bắt đầu nóng lên. Thật muốn được Oanh Nhi sờ một lần.
Cảnh Lăng đưa tay vuốt ve thân thể của mình, tưởng tượng thành tay của Oanh Nhi. Nhiệt độ trên người không chỉ không giảm ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
"Ân... Oanh Nhi, tiếp tục..." Cầm lấy một cánh hoa ngậm vào miệng, Cảnh Lăng mơ hồ không rõ khẽ rên rỉ.
Lòng bàn tay mơn trớn mỗi một chỗ đều có loại cảm giác khác thường, làm cho người ta nhịn không được sinh ra run rẩy.
Thân thể được vuốt ve càng ngày càng nóng, nội tâm hư không lại càng ngày càng mãnh liệt. Đôi tay này, cuối cùng không cũng phải của Oanh Nhi, không cách nào giống với Oanh Nhi mang đến cho nàng thỏa mãn.
"'Rầm Ào Ào'" một tiếng, Cảnh Lăng toàn bộ người lăn đến bên trong bồn tắm. Bị ngâm nước một hồi ý nghĩ trong đầu Cảnh Lăng cũng dần dần khôi phục trở lại. Cánh hoa đỏ rực trôi lơ lửng trên mặt nước, toàn bộ mặt nước hiện ra một màu hồng nhạt. Cảnh Lăng đưa tay vóc lấy một ngụm nước, phía trên nổi lơ lửng hai cánh hoa, hồng ửng làm say lòng người. Nhớ tới chính mình vừa làm việc gì, Cảnh Lăng đôi má đỏ bừng. Nàng hôm nay thế nào lại có thể làm ra loại chuyện xấu hổ này. May mắn không ai nhìn thấy, bằng không nàng cũng không còn mặt mũi nhìn ai nữa.
"Đều là do Oanh Nhi." Cảnh Lăng vỗ lên mặt nước, bọt nước bắn tung tóe, "Nếu không phải do nàng, Bổn công chúa cũng không trở thành tâm loạn như ma như vậy."
Ngồi trong bồn tắm thêm một chút, Cảnh Lăng cũng đứng lên lau sạch sẽ thân thể rồi phủ thêm quần áo chuẩn bị rời đi. Ánh mắt không biết như thế nào lại đột nhiên quét đến một lẵng hoa màu lam, ma xui quỷ khiến nàng lại đưa tay cầm lấy lẵng hoa đi đến gian phòng của Oanh Nhi.
"Công chúa tại sao lại đến đây?" Liễu Nhi hỏi, "Đêm đã khuya, công chúa nên nghỉ ngơi, ở đây để cho Liễu Nhi lo a."
"Ngươi đi ra ngoài trước, Bổn công chúa muốn nhìn Oanh Nhi một chút."
"Vâng." Liễu Nhi trả lời một tiếng, liền thối lui ra khỏi gian phòng.
Đem lẵng hoa trong tay để trên ghế, Cảnh Lăng đưa tay cởi bỏ quần áo của Oanh Nhi, từng kiện từng kiện, thẳng đến khi thân thể Oanh Nhi lộ ra hết ở trước mặt mình.
Cảnh Lăng cầm lấy lẵng hoa bên cạnh, đưa tay cầm một cánh hoa dán trên da thịt trắng nõn của Oanh Nhi. Da thịt nóng hổi đụng phải cánh hoa mát lạnh, Oanh Nhi thoải mái khẽ hừ một tiếng.
Cảnh Lăng như được cổ vũ, cầm thêm một cánh hoa khác dán chặt lên da thịt trần trụi của Oanh Nhi. Nàng giống như mê muội rồi, mang toàn bộ cánh hoa còn sót lại đều dán lên người Oanh Nhi, thẳng đến khi không còn lại gì.
Người trên giường, da thịt trắng nõn trơn mềm, cánh hoa màu lam rơi đầy cả người, xuyên thấu qua cánh hoa có thể mơ hồ nhìn thấy da thịt trắng nõn, Cảnh Lăng không biết như thế nào lại có chút ngây dại. Nàng chưa bao giờ biết chỉ là một ít cánh hoa mà thôi, lại làm ra một bức tranh xinh đẹp làm cho người ta hít thở không thông như vậy. Nàng tựa hồ có thể hiểu được vì sao Oanh Nhi mỗi lần đều muốn đem cánh hoa dán lên người nàng. Oanh Nhi ở trước mặt thật giống như đang mời gọi nàng, Cảnh Lăng đột nhiên muốn nhào tới hung hăng cắn nàng một chút.
Cảnh Lăng cảm thấy tim đập rộn lên, hô hấp cũng có chút khó khăn. Oanh Nhi của nàng lại mê người như vậy a.
Kìm lòng không được lại vươn tay vuốt ve mỗi một chỗ trên thân thể Oanh Nhi. Từ xương quai xanh tinh xảo đến cả đùi.
"A..." Oanh Nhi vô ý thức bỗng nhúc nhích, khép hai chân lại, giữ chặt bàn tay xấu xa của Cảnh Lăng ở giữa hai chân. Cảm giác nóng rực lại làm đôi má Cảnh Lăng thoáng cái liền đỏ ửng. Tay đã muốn rút về, nhưng chạm vào chính là da thịt trơn mềm vô cùng, Cảnh Lăng căn bản là không nỡ buông tay.
"Oanh Nhi, Oanh Nhi."
"Hắt xì." Tựa hồ do mùa đông lạnh Oanh Nhi đột nhiên nhảy mũi, Cảnh Lăng lúc này mới hồi phục tinh thần.
Thời tiết đã chuyển lạnh, nơi này cũng không phải là phòng của nàng dù cho cửa sổ đóng chặt cũng khó có thể ngăn cản rét lạnh.
Nghĩ đến Oanh Nhi vẫn còn phát nhiệt, Cảnh Lăng thầm mắng mình một câu sắc mê tâm khiếu (*), vội vàng thay Oanh Nhi đắp lại chăn. Cánh hoa trên người Oanh Nhi khẽ rơi xuống. Chợt nhìn lại, Oanh Nhi giống như đang nằm trong biển hoa, hấp dẫn như vậy, mê người như vậy.
(*) Háo sắc
Cảnh Lăng lại có cảm giác rơi vào tay giặc một lần nữa.
"Liễu... Liễu Nhi." Cảnh Lăng vội vàng hấp tấp đứng lên, kêu Liễu Nhi ở phía ngoài một tiếng
"Công chúa có gì phân phó?" Liễu Nhi mở cửa phòng, hỏi.
"Khục... Bổn công chúa mệt rồi, muốn đi nghỉ ngơi một chút, mọi việc giao cho ngươi." Cảnh Lăng ho khan một tiếng, nói, "Còn có, trời trở lạnh rồi mang cho Oanh Nhi thêm chăn a." Nghĩ đến chính mình đem Oanh Nhi một bức toàn bộ bới ra sạch sẽ rồi, Cảnh Lăng lo lắng Oanh Nhi có thể như vậy cảm lạnh.
"Dạ, công chúa."
"Vậy Bổn công chúa đi trước." Cảnh Lăng nói xong liền rời khỏi gian phòng của Oanh Nhi.
"Cung thỉnh công chúa." Liễu Nhi thi lễ một cái, liền đi hướng về phía Oanh Nhi đi đến.
"Kì quái, như thế nào nhiều cánh hoa như vậy?"
Nhớ tới lúc trước hai lần mê loạn, Cảnh Lăng liền đỏ mặt, vội vàng chạy trốn khỏi gian phòng này.
Trở lại tẩm điện, nhiệt độ trên mặt vẫn chưa giảm. Cảnh Lăng hít thở sâu nhiều lần mới bình phục tâm tình, nàng hôm nay thật sự làm ra chuyện xấu hổ chết người rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com