Chương 51: Hạnh Phúc
Chương 51: Hạnh phúc
Buổi trưa ánh mặt trời chiếu rọi vào căn phòng đỏ rực. Nữ tử trên giường khẽ nhíu mày, nâng tay phải muốn che đi tia sáng chói mắt này. Người bên cạnh giống như có cảm giác, liền đưa tay giúp đỡ nàng chặn ánh sáng.
Đã không có ánh mặt trời quấy rầy, nữ tử trên giường một lần nữa lâm vào giấc ngủ say.
Oanh Nhi ngồi ở trên giường, nhìn Cảnh Lăng mặt mũi mệt mỏi, trong mắt tràn đầy ôn nhu. Nàng một đêm không chợp mắt, chỉ lẳng lặng nhìn dung nhan Cảnh Lăng khi ngủ. Nàng chỉ sợ khi thức dậy tất cả mọi thứ đều là hư ảo. Chỉ là nhìn Cảnh Lăng ngủ, nàng cũng đã cảm thấy hạnh phúc không thôi.
Giúp Cảnh Lăng sửa lại góc chăn, Oanh Nhi khẽ cong môi, lặng lẽ xuống giường. Tối hôm qua day dưa rất lâu, Cảnh Lăng tỉnh lại nhất định đói bụng, hơn nữa đêm qua hai người đều là trực tiếp đi ngủ, cũng chưa tắm rửa qua, giờ nên chuẩn bị nước ấm a.
Oanh Nhi nhẹ chân bước ra khỏi gian phòng, cửa mở ra một khe hở, Oanh Nhi hướng phía Liễu Nhi cách đó không xa vẫy vẫy tay.
Liễu Nhi nhẹ gật đầu, liền đi tới.
"Liễu Nhi, ngươi gọi người chuẩn bị nước ấm." Oanh Nhi phân phó nói, "Sau đó lại phân phó phòng bếp làm một chút điểm tâm công chúa thường ngày thích ăn."
"Được, Oanh Nhi tỷ tỷ." Liễu Nhi nhẹ gật đầu, hỏi, "Một chút nữa sẽ cho người đưa đến trong phòng a? Mấy ngày nay đều là như vậy."
"Liễu Nhi, đôi khi quá thông minh cũng không tốt." Oanh Nhi cười cười nhìn Liễu Nhi. Nàng cũng rất xem trọng Liễu Nhi, thông minh, nhận thức tốt, nhưng mà cần đề phòng cũng phải đề phòng.
"Liễu Nhi biết Oanh Nhi tỷ tỷ thưởng phạt phân minh, cho nên mới can đảm nói nhiều lời như vậy." Liễu Nhi nói, "Nước ấm ta đã cho người chuẩn bị từ sáng sớm, chỉ chờ công chúa cùng Oanh Nhi tỷ tỷ tỉnh dậy. Oanh Nhi tỷ tỷ có cần phải đi tắm rửa một chút không?"
"Không cần." Oanh Nhi đáy mắt tràn đầy ôn nhu, "Tắm một mình không vui."
Rõ ràng Oanh Nhi cười ôn nhu, nhưng không biết vì cái gì Liễu Nhi có thể từ trong mắt của nàng nhìn ra một tia tính toán, trong tâm không hiểu sao lại có một chút đồng cảm đối với công chúa.
"Ngươi lui xuống trước đi." Oanh Nhi phất phất tay, nói với Liễu Nhi.
"Vâng." Liễu Nhi cúi đầu xuống, rất nhanh rời khỏi.
Đóng cửa phòng, Oanh Nhi quay người đi về phía giường, người vốn nên ngủ trên giường giờ đã ngồi dậy. Cảnh Lăng quay đầu nhìn về phía Oanh Nhi, đáy mắt là ủ rũ thật sâu.
"Lăng nhi thức dậy làm gì?" Oanh Nhi đi lên phía trước, ngồi ở bên giường, động tác nhu hòa thay Cảnh Lăng vén lên sợi tóc trên trán, "Bây giờ còn sớm."
"Ngươi không ở bên cạnh ta, ta như thế nào cũng không ngủ được." Cảnh Lăng miễn cưỡng nói.
Rõ ràng là so với bình thường ngữ khí còn bình thường hơn, nhưng có lẽ bởi vì giữa hai người đã có quan hệ thân mật, Oanh Nhi lại có thể từ trong lời nói của nàng cảm nhận được một tia ủy khuất.
"Oanh Nhi chẳng qua là ra ngoài phân phó một số chuyện, lập tức sẽ trở lại bên cạnh ngươi." Oanh Nhi nói, "Không nghĩ tới ngươi nhạy cảm như vậy." Oanh Nhi khẽ cười một tiếng, vụng trộm hôn vào khóe môi Cảnh Lăng, "Nguyên lai Lăng nhi luôn ỷ lại vào Oanh Nhi như vậy."
"Ngươi không biết giữ mặt mũi." Cảnh Lăng đỏ mặt, quay đầu đi , "Do động tác vén chăn lên của ngươi quá mạnh, đem Bổn công chúa đánh thức."
"Thật đúng là Oanh Nhi không phải." Oanh Nhi cười cười, nói, "Để tỏ lòng áy náy, Oanh Nhi liền giúp đỡ Lăng nhi làm ấm chăn, như thế nào?" Đang khi nói chuyện, Oanh Nhi một tay đã thăm dò vào bên trong chăn, bắt được cặp đùi non mịn của Cảnh Lăng.
"Ngươi... ngươi lại muốn làm cái gì!" Cảnh Lăng giữ lại bàn tay xấu xa của Oanh Nhi, hỏi.
"Ngươi cảm thấy ta muốn làm cái gì?" Oanh Nhi nhỏm dậy, khẽ cắn vành tai Cảnh Lăng, tối hôm qua nàng đã phát hiện vành tai là nơi mẫn cảm nhất trên người Cảnh Lăng.
"Uhm... Đừng..." Cảnh Lăng vô thức né tránh, rụt cổ một cái, Oanh Nhi thừa dịp này toàn bộ người bò lên giường, chiếm cứ không gian bên người Cảnh Lăng, đem thân thể Cảnh Lăng kéo vào trong ngực.
Trong ngực nàng là thân thể hết sức mềm mại ôn nhu, ham muốn của Oanh Nhi tưởng như đã lắng xuống giờ phút này lại một lần nữa dâng lên, con mắt dần dần tối đi.
Cảnh Lăng tâm có chút hoảng hốt: "Oanh... Oanh Nhi... không được." Cảnh Lăng nói qua liền đưa tay muốn đẩy Oanh Nhi ra, "Ta... ta không thoải mái!"
Oanh Nhi cười nhẹ đem người trong ngực chăm chú ôm, nói: "Ngươi yên tâm, Oanh Nhi không cầm thú như vậy."
Ngươi còn có thể cầm thú thêm sao! Cảnh Lăng hung hăng trừng mắt nhìn Oanh Nhi, trong mắt đều là buộc tội cùng lên án. Bị Oanh Nhi giằng co một đêm, nàng trên người bây giờ không có chỗ nào là thoải mái a!
Nhìn ra suy nghĩ trong mắt Cảnh Lăng, Oanh Nhi cười cười, nói: "Nếu như Lăng nhi muốn biết, Oanh Nhi không ngại để cho ngươi biết Oanh Nhi có thể cầm thú tới mức độ nào a."
"Không... không nên." Cảnh Lăng lập tức liều mạng lắc đầu, nàng cũng không muốn bị Oanh Nhi làm cho đến chết! Nàng đường đường là một công chúa, lại bị một thị nữ làm cho toàn thân đau nhức cũng thôi đi, nếu thật sự chết ở trên giường, nàng cũng quá mất mặt rồi.
Nhớ tới đêm qua, Cảnh Lăng giãy giụa từ trong ngực Oanh Nhi đứng lên, cùng Oanh Nhi đối mặt, Cảnh Lăng trong mắt tràn đầy bất mãn: "Oanh Nhi, ngươi có biết tội của ngươi không!"
"Oanh Nhi biết rõ." Oanh Nhi nói, "Oanh Nhi đêm qua lẽ ra nên tiết chế một chút."
"Bổn công chúa nói không phải cái này!" Cảnh Lăng sắc mặt đỏ lên, mở miệng nói, "Bổn công chúa nói là ngươi bằng mặt không bằng lòng!"
"Có sao?" Oanh Nhi tròn mắt, vẻ mặt vô tội, "Oanh Nhi chưa từng đối với Lăng nhi bằng mặt không bằng lòng a?"
"Đêm qua!" Cảnh Lăng lên án nói, "Bổn công chúa đã nói muốn ở trên rồi! Ngươi... ngươi cái tên hỗn đản này! Ai cho ngươi lá gan, ngươi lại dám không nghe Bổn công chúa!"
"Công chúa đại nhân, Oanh Nhi oan uổng a." Oanh Nhi hô to oan uổng, "Oanh Nhi đều là nghe lời Lăng nhi a, Lăng nhi nói muốn ở trên, Oanh Nhi liền lập tức hôn vào đầu Lăng nhi, không dám cãi lời."
"Bổn công chúa nói ở trên là ý đó sao?" Cảnh Lăng tức giận trừng mắt nhìn Oanh Nhi, "Ngươi... ngươi cố ý xuyên tạc Bổn công chúa."
"Nếu như Lăng nhi nói ta xuyên tạc ngươi..." Oanh Nhi một bên nói một bên kề sát vào tai Cảnh Lăng, "Vậy ngươi có thể nói cho Oanh Nhi, phía trên trong lời của ngươi là có ý gì?" Bởi vì hai người ở rất gần, Cảnh Lăng có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt khí của Oanh Nhi phả vào cổ mình, ngứa ngày, lại còn có một loại cảm giác giống như điện giật.
"Ngươi... ngươi biết rõ còn cố hỏi..."
"Oanh Nhi thật sự không hiểu ý của ngươi." Oanh Nhi nói, "Nếu không ngươi bây giờ cùng ta nói rõ ràng, như vậy ta lần sau có thể sẽ hiểu." Oanh Nhi hết sức chăm chú, lại làm cho Cảnh Lăng càng thêm ngượng ngùng.
"Thật không biết e lệ." Trừng mắt nhìn Oanh Nhi, Cảnh Lăng lẩm bẩm. Muốn nàng nói ra ý nghĩa của từ nằm trên này, nàng tuyệt đối nói không nên lời, thật sự là quá khó xử rồi.
"Oanh Nhi đối với ngươi còn cần e lệ sao?" Oanh Nhi vừa cười vừa nói, "Hai chúng ta ngay cả chuyện thẹn thùng nhất... cũng đã làm rồi a."
"Đó là Bổn công chúa nhất thời dâng lên khí huyết."
"A." Oanh Nhi vừa cười vừa nói, "Vậy thì mời Lăng nhi dâng khí huyết nhiều hơn mấy lần, Lăng nhi yên tâm, Oanh Nhi sẽ một mực chờ đợi bên cạnh ngươi, chỉ cần ngươi cần ta sẽ có mặt."
Cảnh Lăng hung hăng trừng mắt Oanh Nhi!
"Đừng trừng, cho dù trừng chuyện đêm qua cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào." Oanh Nhi cười nói.
"Oanh Nhi." Cảnh Lăng kêu Oanh Nhi một tiếng, "Bổn công chúa phát hiện ngươi hôm nay lá gan đặc biệt lớn nha." Cảnh Lăng hé mắt, nói ra, "Bổn công chúa là người ngươi muốn đùa giỡn liền đùa giỡn hay sao!"
Oanh Nhi lập tức mở miệng nói, "Có thể làm để người khác tùy ý đùa giỡn đương nhiên là Oanh Nhi." Oanh Nhi nói qua, ở bên người Cảnh Lăng nằm xuống, nhìn về phía Cảnh Lăng, "Oanh Nhi đã nằm ngửa rồi, Lăng nhi, mời ngươi đùa giỡn a."
"Ai mà thèm đùa giỡn ngươi."
"Đừng như vậy, Lăng nhi, đến đùa giỡn Oanh Nhi đi a." Oanh Nhi cầm lấy tay Cảnh Lăng để trước ngực mình, nhìn Cảnh Lăng, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Bộ dạng làm nũng giờ phút này của Oanh Nhi, thú vị không giải thích được. Cảnh Lăng phốc một tiếng bật cười.
"Tốt rồi, không làm khó ngươi nữa." Từ trong tay Oanh Nhi rút ra tay của mình, Cảnh Lăng nói, "Bổn công chúa muốn tắm gội, toàn thân đều không thoải mái a."
"Oanh Nhi cho người mang nước đến." Oanh Nhi đứng lên nói. Bởi vì đã sớm ngờ tới có thể như vậy, Oanh Nhi lúc cho người ta bố trí gian phòng, đặc biệt dặn dò ở bên trong đặt một cái thùng gỗ thật lớn.
"Ừ." Cảnh Lăng nhẹ gật đầu, đưa mắt nhìn Oanh Nhi rời đi.
Không mất bao nhiêu thời gian, Oanh Nhi liền lần lượt cầm theo vài thùng nước đổ đầy thùng gỗ. Bởi vì chỉ có một mình Oanh Nhi nên tốn rất nhiều công sức, nàng cũng mệt mỏi thở hồng hộc.
"Oanh Nhi, chuyện này cứ để cho người khác làm là được."
"Không được." Oanh Nhi cười nói, "Oanh Nhi cũng không muốn người khác nhìn thấy Lăng nhi như thế này, Oanh Nhi sẽ ghen."
"Mệt chết đi được." Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng nội tâm lại thật sự rất vui vẻ. Có thể có một người vì mình như thế, thật sự làbquá hạnh phúc rồi.
Oanh Nhi tốn không ít thời gian mới đổ đầy nước vào thùng tắm, nghỉ ngơi trong chốc lát, muốn đi đến bên giường đem Cảnh Lăng ôm xuống.
"Bổn công chúa không yếu đuối như vậy, có thể tự mình đi!" Cảnh Lăng một bên nói qua, một bên bước xuống giường. Ai biết được hai chân vừa vừa chạm đất, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Oanh Nhi trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, vươn tay giữ lấy Cảnh Lăng.
"Bổn công chúa chẳng qua là không cẩn thận."
"Oanh Nhi hiểu rõ." Oanh Nhi trong mắt tràn đầy cưng chiều.
Cảnh Lăng được Oanh Nhi nâng xuống, nhẹ nhàng bước vào bồn tắm.
Hơi nước tỏa nhiệt bao vây thân thể của nàng, xua tan đi đau nhức trên người, Cảnh Lăng sảng khoái hừ một tiếng.
"Ai bảo ngươi vào." Trừng mắt nhìn Oanh Nhi tự động đi vào bồn tắm, Cảnh Lăng nói.
"Oanh Nhi tới hầu hạ Lăng nhi." Oanh Nhi khẽ cười nói, đưa tay thay Cảnh Lăng xoa bóp vòng eo, "Lăng nhi không vui sao?"
Vòng eo đau nhức được Oanh Nhi vuốt ve vô cùng thoải mái, Cảnh Lăng trong lúc bất tri bất giác buông lỏng thân thể.
"Uhm... Thoải mái..." Cảnh Lăng nhắm mắt hưởng thụ, "Lần này bỏ qua cho ngươi."
"Đa tạ công chúa đại nhân." Oanh Nhi trong mắt tràn đầy vui vẻ, tiếp tục giúp đỡ Cảnh Lăng xoa bóp.
Trong phòng vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên truyền ra tiếng Cảnh Lăng kinh hô, "Ngươi... tay ngươi đang đặt chỗ nào a!"
"Đặt chỗ nên đặt." Oanh Nhi cười nhẹ, tiếp tục động tác.
"Ngươi tên... a...!"
Sáng sớm nhất định không thể yên tĩnh mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com