Chương 53: Chơi Đu Dây
Chương 53: Chơi đu dây
Một bữa tối bình thường lại bị Oanh Nhi khiến cho mập mờ không thôi. Cảnh Lăng còn chưa ăn được bao nhiêu, gò má cũng đã sớm đỏ ửng. Nàng rõ ràng nói để mình tự ăn, Oanh Nhi lại đưa ra rất nhiều lý do tắc trách nàng, muốn miệng đối miệng uy (*) nàng ăn.
(*) Đút.
Cảnh Lăng vẫn còn thẹn thùng không thôi, nhưng cũng dần dần học được cách phản kháng.
Ngay lúc Oanh Nhi một lần nữa thông qua đầu lưỡi đem đồ ăn đưa tới, Cảnh Lăng ôm Oanh Nhi, cùng Oanh Nhi dây dưa. Đầu lưỡi linh hoạt thè ra liếm lấy môi Oanh Nhi, liếm qua liếm lại cũng mang theo một chút ngứa ngáy. Oanh Nhi cũng dần chìm vào mê đắm.
"Đừng nháo a." Vội vàng buông ra đôi môi của Cảnh Lăng, Oanh Nhi nói.
"Bổn công chúa nháo loạn lúc nào?" Ôm lấy cổ Oanh Nhi, kề sát vào môi nàng, Cảnh Lăng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, thỉnh thoảng lại dùng răng cắn lên một chút.
Cảm giác tê dại tại nơi bị Cảnh Lăng gặm cắn truyền đến, Oanh Nhi khẽ cắn vào đầu lưỡi nàng, mở miệng nói, "Lăng nhi, ngươi chơi với lửa."
"Bổn công chúa rất thích đùa với lửa." Cảnh Lăng cười nhẹ, đưa tay vòng quanh tóc của Oanh Nhi, có chút hăng hái vuốt ve. Oanh Nhi biểu lộ ẩn nhẫn đặc biệt mê người a. Cảnh Lăng ác liệt quấy phá, đã nghĩ như vậy hảo hảo nghẹn một nghẹn Oanh Nhi.
"Lăng nhi, Oanh Nhi nhẫn nại có giới hạn." Oanh Nhi nhìn Cảnh Lăng, chậm rãi nói, "Nếu như ngươi lại tiếp tục chơi, Oanh Nhi không ngại lại để cho ngươi nhận thức năng lực của Oanh Nhi một lần nữa."
"Hừ." Cảnh Lăng hừ một tiếng, quả thật là không dám tiếp tục nữa. Nếu lại để cho Oanh Nhi thể hiện, nàng thật sự trở thành công chúa duy nhất trong lịch sử bị giết chết trên giường a, quả thật muốn bao nhiêu mất mặt liền có bấy nhiêu mất mặt.
Oanh Nhi khẽ cong môi, im lặng cười cười.
Sau khi ăn uống no say, Oanh Nhi đề nghị một câu: "Lăng nhi có muốn ra ngoài hóng gió không?"
Cảnh Lăng suy nghĩ một chút, nhẹ gật đầu: "Cũng tốt."
"Ừ." Oanh Nhi đáp lại một tiếng, ôm Cảnh Lăng hướng phía cửa ra vào đi đến.
"Này, ngươi ôm Bổn công chúa ra ngoài như vậy, còn ra thể thống gì!" Cảnh Lăng vỗ một cái vào ngực Oanh Nhi, ý bảo nàng thả mình xuống.
"Đây là phủ công chúa, không phải hoàng cung." Ngụ ý, thể thống không thể thống đấy, đều là do công chúa định đoạt, ở phủ công chúa có thể tùy ý láo xược.
"Để cho hạ nhân nhìn thấy, ngươi nghĩ phải làm sao bây giờ."
"Lăng nhi cảm thấy, đám người đó nghĩ gì có thể vượt qua hành vi đêm qua của hai chúng ta sao?" Oanh Nhi cười cười, mở miệng nói.
Cảnh Lăng đỏ mặt, lại thật sự nói không nên lời, cũng không cãi lại được.
"Oanh Nhi, thả Bổn công chúa xuống đây đi." Tới cửa, Cảnh Lăng thật sự là nhịn không được, đánh vài cái vào vai Oanh Nhi nói, "Mặc dù là ngoài cung, nhưng mà một số lời đồn đại vẫn có thể rời trong cung, dù sao cũng không phải chuyện gì tốt."
"Lăng nhi chớ khẩn trương." Oanh Nhi khẽ cười một tiếng, nói, "Hạ nhân phía ngoài Oanh Nhi đã lại để cho Liễu Nhi đem bọn họ đi rồi, hiện tại trong sân chỉ có ta và ngươi."
"Hảo, ngươi cố ý không nói chính là vì muốn nhìn Bổn công chúa xấu hổ có phải hay không?" Cảnh Lăng hai mắt có chút nheo lại, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm, đưa tay hung hăng nắm lấy đôi má của Oanh Nhi, "Có phải lại muốn bị phạt hay không?"
"Công chúa đại nhân minh giám a." Oanh Nhi lập tức cầu xin tha thứ nói, "Oanh Nhi không phải cố ý."
"Ngươi chính là cố ý!" Cảnh Lăng nói, "Không nên nói dối. Bổn công chúa nói ngươi cố ý là cố ý."
"Dạ dạ dạ, Oanh Nhi là cố ý." Oanh Nhi đáy mắt mỉm cười, "Như vậy Lăng nhi đã hài lòng chưa?"
"Cố ý còn kiêu ngạo như vậy, Bổn công chúa nhất định phải trừng phạt ngươi!"
"Vậy Lăng nhi muốn trừng phạt Oanh Nhi như thế nào?"
"Cái này..." Cảnh Lăng suy nghĩ một chút, nói, "Bổn công chúa còn chưa nghĩ ra."
"Oanh Nhi ngược lại là suy nghĩ được một biện pháp a." Oanh Nhi cười cười, "Tuyệt đối sẽ để cho ngươi hài lòng, ngươi có muốn nghe thử một chút hay không?"
"A?" Cảnh Lăng lông mày chau lên, nhìn về phía Oanh Nhi, mở miệng nói, "Là biện pháp gì?"
"Lập tức ngươi sẽ biết." Oanh Nhi cười thần bí, dùng chân mở ra cửa phòng, ôm Cảnh Lăng bước ra.
"Lăng nhi, nhìn vào bên trong." Oanh Nhi nháy mắt ra hiệu cho Cảnh Lăng một hướng khác.
"Ở đâu?" Cảnh Lăng theo hướng đó nhìn qua, cũng không nhìn thấy đồ vật gì đặc biệt.
"Lăn nhi ánh mắt thật không tốt." Oanh Nhi cười trêu chọc nói.
"Rõ ràng là ngươi chỉ không rõ ràng." Cảnh Lăng hừ một tiếng, rõ ràng tâm tình có chút không tốt.
"Hảo hảo hảo, đều là Oanh Nhi sai sót." Oanh Nhi cũng không cùng Cảnh Lăng tranh luận, mang theo Cảnh Lăng chậm rãi đến gần hướng kia, "Chúng ta đến gần một chút xem đi."
Đi đến gần một chút, Cảnh Lăng mới biết được Oanh Nhi muốn mình nhìn thấy thứ gì, nguyên lai là một cái đu dây vô cùng tinh xảo. Trên đu dây được lót một tầng chăn bông rất dày, thoạt nhìn mềm mại vô cùng.
"Ngươi muốn Bổn công chúa nhìn chính là thứ đồ vật ngây thơ này?" Cảnh Lăng sờ lên đu dây, xúc cảm rất không tệ, trong nội tâm còn sinh ra một chút yêu thích.
"Lăng nhi, đu dây thú vị như thế, ngươi sao có thể nói ngây thơ a."
"Loại đồ chơi dành cho tiểu hài tử, còn không ngây thơ sao?" Cảnh Lăng hơi khinh thường nói. Đu dây này nàng mặc dù chưa từng chơi qua, nhưng trong cung ngẫu nhiên vẫn có thể trông thấy vài cái.
"Lăng nhi nhất định chưa từng chơi qua." Oanh Nhi vừa cười vừa nói, "Đồ vật thú vị như vậy, không thử một chút thật sự rất đáng tiếc." Oanh Nhi nói xong cũng không đợi Cảnh Lăng cự tuyệt, lập tức đem Cảnh Lăng đặt lên đu dây.
Phía dưới là chăn bông mềm mại, Cảnh Lăng ngồi ở phía trên, chỉ cảm thấy thoải mái dễ chịu vô cùng.
"Lăng nhi, giữ cho chặt." Oanh Nhi đi ra sau lưng Cảnh Lăng nói.
Đợi đến lúc Cảnh Lăng nắm chặt hai sợi dây thừng bên cạnh, Oanh Nhi nhẹ nhàng dùng sức giúp đu dây chuyển động.
Gió mát theo đu dây đong đưa, chậm rãi lướt qua gương mặt Cảnh Lăng. Ngồi ở phía trước không ngừng bị Oanh Nhi đẩy lên, có thể nhìn thấy những vị trí cao hơn. Trong lúc bất tri bất giác, Cảnh Lăng đã yêu loại cảm giác lay động này.
"Cao một chút, cao hơn một chút." Cảnh Lăng trên mặt là dáng vẻ tươi cười, để cho Oanh Nhi đẩy chính mình cao lên.
"Được." Oanh Nhi cười cười, động tác vẫn tiếp tục.
"Như thế nào bỗng nhiên ngừng lại?" Phát hiện đu dây ngừng, Cảnh Lăng quay đầu lại nhìn Oanh Nhi, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.
"Lăng nhi, Oanh Nhi muốn hỏi ngươi một chút." Dựa vào bàn đu dây, Oanh Nhi nói, "Bàn đu dây này có phải là đồ vật ngây thơ không a?"
"Ngươi thật là lòng dạ hẹp hòi." Cảnh Lăng trừng mắt nhìn Oanh Nhi, nói.
"Oanh Nhi oan uổng a." Oanh Nhi nói, "Oanh Nhi bất quá là muốn nghe suy nghĩ chân thật của Lăng nhi mà thôi."
"Bàn đu dây rất thú vị, Bổn công chúa thu hồi lời nói lúc đầu."
"Vậy bây giờ Lăng nhi cảm thấy bàn đu dây như thế nào?" Oanh Nhi hỏi.
"Rất thú vị." Cảnh Lăng cười cười, nói, "Bổn công chúa trong cung chưa từng được tùy ý chơi đùa như vậy."
"Hiện tại không giống vậy nữa." Oanh Nhi vừa cười vừa nói, "Lăng nhi nếu yêu thích, Oanh Nhi sau này sẽ chuẩn bị nhiều hơn một chút những thứ đồ chơi này cho ngươi."
"Ta sẽ ghi nhớ lời nói của ngươi ngày hôm nay." Cảnh Lăng nói, "Lần sau nhất định phải làm ra đồ chơi thú vị hơn nữa."
"Được, công chúa đại nhân của ta." Oanh Nhi nói rồi liền từ sau lưng Cảnh Lăng rời khỏi, ngồi xuống bên người nàng.
Sức nặng trên bàn đu dây tăng lên, có chút lay động.
"Lăng nhi, bàn đu dây thật ra còn có rất nhiều cách chơi thú vị a." Kề sát vào Cảnh Lăng, Oanh Nhi ở bên tai nàng nhẹ giọng nói.
"A? Còn cách chơi khác sao?" Cảnh Lăng có chút hăng hái hỏi, nàng hôm nay đối với những vật này cảm thấy rất hứng thú a.
"Ví dụ như..."
Cảnh Lăng càng nghe, đôi má càng đỏ, chờ Oanh Nhi nói xong Cảnh Lăng đã xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được.
Rõ ràng... rõ ràng... lại là loại chuyện này!!! Oanh Nhi quả là không biết xấu hổ! Cảnh Lăng trong lòng hét lên.
"Lăng nhi, ngươi cảm thấy Oanh Nhi nói những thứ này có phải rất thú vị hay không?" Cúi đầu xuống, một lần nữa kề sát vào tai Cảnh Lăng, Oanh Nhi nói.
Cảnh Lăng rụt cổ một cái, mặt đã đỏ ửng.
"Không... không biết xấu hổ..." Cảnh Lăng nhỏ giọng nói qua, cuối cùng là vì ngượng ngùng mà không có cách nào lớn tiếng kêu Oanh Nhi tránh ra.
"Sao lại nói là không biết xấu hổ." Oanh Nhi cười nhẹ, duỗi ra ngón trỏ vuốt một chút gò má của Cảnh Lăng, "Oanh Nhi chỉ là nói một cách chơi rất thú vị mà thôi."
Cảnh Lăng nghiêng đầu tránh được Oanh Nhi chạm vào, hơi tức giận nói, "Ngươi... ngươi cái tên quỷ háo sắc này!"
"Hắc hắc, Oanh Nhi nếu không háo sắc, sao có thể để Lăng nhi yêu sâu đậm như vậy a?" Oanh Nhi vừa cười vừa nói.
"Bổn công chúa mới không thương ngươi." Cảnh Lăng cãi lại nói.
"Dạ dạ dạ." Oanh Nhi theo Cảnh Lăng nói, "Là Oanh Nhi yêu thầm Lăng nhi."
"Vậy còn được." Cảnh Lăng thoả mãn gật gật đầu.
"Lăng nhi." Đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Cảnh Lăng, Oanh Nhi tiếp tục nói, "Cách chơi Oanh Nhi vừa mới nói, chúng ta có nên thử một chút không?"
"Ai... ai muốn cùng ngươi chơi!" Hung hăng trừng mắt nhìn Oanh Nhi, cái tay xấu xa vuốt ve bên hông mình, Cảnh Lăng lập tức từ trên bàn đu dây nhảy xuống, bởi vì chân mềm nhũn liền lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té lăn trên đất, may mắn Oanh Nhi phản ứng nhanh, nhanh chóng nhảy xuống đỡ Cảnh Lăng.
"Lăng nhi, ngươi vội vã như vậy làm cái gì?" Bên tai truyền đến thanh âm giễu cợt của Oanh Nhi, "Là chờ không được phải thử một chút sao?"
"Cút sang một bên!" Cảnh Lăng tức giận nhìn Oanh Nhi, nàng trước kia làm sao lại không phát hiện Oanh Nhi rõ ràng lại có tính cách như thế này! Thật sự là quá xấu rồi! Sớm như vậy liền đem mình cho Oanh Nhi, thật sự là quá thất sách a! Cảnh Lăng ảo não thật sâu.
Chẳng qua là không biết vì cái gì, cách chơi bàn đu dây lúc trước Oanh Nhi đã nói lại biến thành hình ảnh, không ngừng hiện lên trong đầu nàng, Cảnh Lăng chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, trên mặt đỏ bừng.
Nàng nhất định là điên rồi, bằng không thì làm sao sẽ chờ mong chuyện thẹn đến cực điểm này a!
"Lăng nhi đang suy nghĩ gì mà mặt hồng như vậy?" Oanh Nhi ân cần hỏi một câu.
"Cái gì cũng được!" Tựa hồ vì che giấu sự chột dạ của mình, Cảnh Lăng có chút đề cao âm lượng, "Dù sao cũng không phải suy nghĩ chuyện xấu hổ ngươi vừa nói!"
"A, nguyên lai là suy nghĩ cách chơi Oanh Nhi nói a." Oanh Nhi cười cười, "Khó trách Lăng nhi lại đỏ mặt."
"Oanh Nhi! ! !"
Trong sân trống trải đột nhiên truyền ra một thanh âm nổi giận gào to: "Đêm nay ngươi đừng mơ tưởng leo lên giường của Bổn công chúa!"
"Lăng nhi đừng như vậy, có chuyện gì từ từ nói nha."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com