Chương 16: Huyết Sắc Mân Côi
Ngoài trời tí tách mưa, cơn mưa không nặng hạt nhưng cứ rả rích không ngừng, cả một vùng trời cũng âm u ủ dột. Tô Thanh khép nhẹ cửa sổ, nhốt những làn gió lạnh lại bên ngoài. Tần Lam vẫn yên ổn ngủ, nhưng nét mặt mệt mỏi chưa giãn ra được một phút nào, Tô Thanh ngồi bên mép giường, vuốt vài sợi tóc rối loạn ra khỏi gò má mềm mại của nàng rồi khẽ vỗ lên tay nàng. Tần Lam không biết có phải đã tỉnh từ trước không, nhưng đôi mắt khi mở ra vẫn trong veo điềm tĩnh, nàng nhìn lên Tô Thanh một lượt, cũng không buồn hỏi tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây. Hai người cứ thế nhìn nhau một lúc, cuối cùng Tô Thanh cũng mở miệng trước.
- Chị khát không? Em lấy nước cho chị uống.
Tần Lam khẽ lắc đầu, hít một hơi sâu rồi nói.
- Là việc gì?
Trong mắt Tô Thanh không có biểu hiện hay cảm xúc gì, cô vẫn cứ nghiêng nghiêng đầu mà nhìn Tần Lam, hệt như một đứa trẻ tò mò đang nhìn thấy thứ gì đó khác lạ, Tần Lam muốn kết thúc việc này cho xong nên thẳng thắn nói ra.
- Em đến vì việc liên quan đến Cẩn Ngôn phải không?
Tô Thanh cười mỉm một cái, ánh mắt cũng như người cao cao tại thượng mà nhìn xuống.
- Lam tỷ, chị có định nghỉ ngơi chưa? Ái tình như thế này thật quá mệt mỏi, em chỉ muốn chị ra mặt một lần để làm rõ mọi thứ.
- Em tìm sai người rồi Tô Thanh - Tần Lam nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, nàng sao cứ mở mắt ra là lại thấy trời mưa - Chị không phải là người có quyền chủ động vào lúc này.
Tô Thanh không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng kê thêm gối sau đầu Tần Lam, sau đó kéo thanh ngang vẫn dùng để đặt thức ăn qua ngang giường, đoạn đặt chiếc điện thoại ngay ngắn lên giá đỡ mà phát một đoạn phim. Trên điện thoại là hình ảnh Ngô Cẩn Ngôn và Tô Thanh dây dưa vào đêm hôm ấy, góc quay hẹp nhưng vô cùng chân thực, rõ ràng là hai người một mảnh xuân ý, triền miên không dứt. Tần Lam mở to mắt ra mà nhìn, hơi thở cũng nặng nề đi mấy phần, nhưng không hiểu sao nàng không gạt nó đi, không hiểu sao vẫn muốn xem đến tường tận chi tiết. Tô Thanh đi lại chiếc tủ kê đầu giường, kéo chiếc bình thủy tinh có cắm những bông hoa hồng trắng xinh đẹp gần lại Tần Lam thêm một chút. Người và hoa, đến cô cũng thật khó để nói bên nào ngọt ngào hơn, bên nào kiều diễm hơn.
- Đoạn phim này có một kẻ quay lén để tống tiền em, nhưng em khả dĩ thấy vô cùng yêu thích nó. Dù cả thế giới này biết cũng không sao, em vốn cũng không yếu đuối trốn tránh như chị.
Tô Thanh thu hồi điện thoại, lại dọn dẹp giường bệnh gọn gàng lại như lúc đầu. Tần Lam trải qua một trận run rẩy, nhưng nụ cười trên môi nàng vẫn dịu dàng như cũ.
- Tô Thanh, chị không sao. Cẩn Ngôn chỉ việc quay về bên chị thôi, còn lại đều không sao.
- Chị lại còn muốn quay về? - Tô Thanh bất ngờ cao giọng, ánh mắt trông thật dữ dội áp đảo - Chị không thể tự chăm sóc cho mình được sao? Lại còn cần đến Cẩn Ngôn sao? Cẩn Ngôn có thể bên cạnh chị đến bao giờ trong khi chị còn chẳng thể nào tiến một bước về phía em ấy.
Cô hất chiếc chăn ra khỏi người Tần Lam, nàng bất chợt thấy sợ hãi, vội thu mình lại như một chú mèo ướt mưa. Hóa ra ai cũng biết chuyện nàng thành phế nhân rồi, nàng không thể tự bảo vệ mình, môi chỉ biết mấp máy gọi Minh Ngọc, mà người đối diện nào để tâm nàng đang muốn gì.
- Hay là thôi đi - Tô Thanh ngồi xuống bên cạnh, lấy tay vuốt tóc nàng - Hay chị hãy một lần chủ động, ít nhất Cẩn Ngôn cũng không phải gắng gượng mà ở lại bên chị. Dùng dằng thế này đủ lắm rồi, em cũng quá mệt mỏi rồi. Em không yêu Cẩn Ngôn sao? - Cô giữ chặt cằm Tần Lam, bắt nàng phải nhìn thẳng vào mắt mình - Em yêu chứ, lại yêu nhiều hơn chị, nắm bắt nhiều hơn chị. Đừng để như thế này nữa, thật sự đủ lắm rồi.
Tần Lam xoay đầu chỗ khác, Tô Thanh cũng không buồn phản ứng. Cô kéo chăn ngay ngắn cho Tần Lam, mở lại ô cửa sổ vẫn còn rả rích mưa, trước khi đi vẫn nhìn lại một lượt, nhẹ nhàng mà nói.
- Chuyện thương tích của chị em sẽ không nói với ai. Chị hãy dưỡng bệnh cho tốt rồi mau chóng bình phục. Em chỉ cầu ái, không phải cầu tai ương.
Đoạn xoay người bước thẳng, tiếng gót giày lẫn vào tiếng mưa, nghe như tiếng ai đang niệm hồi kinh sám hối. Tần Lam đã biết lỗi rồi, nhưng nàng chỉ có thể cuối mặt mà khóc. Nàng vốn nhu nhược yếu mềm, vốn là lúc nào cũng vậy. Thôi thì mạnh mẽ một lần, dù không cam tâm thì cũng thử một lần này quyết định. Nàng không kiềm lại được, cứ rưng rức mà khóc, càng suy nghĩ càng bế tắc.
Tần Lam từ từ nhắn nhắm hai mắt, cho phép bóng tối xung quanh bao trùm lấy con người mình, ngột ngạt đến không thở được. Nàng khẽ cử động ngón tay, nhẹ nhàng vén lấy chiếc chăn đang đắp trên người, dùng móng tay bấu lấy đùi mình, nàng không cảm giác được điều gì cả. Đột nhiên nàng mở mắt, cố dùng một tay nắm lấy thanh vịn của giường bệnh,cố gắng kéo thân thể ngồi thẳng đứng, dùng sức nhấc đôi chân vô tri lạnh lẽo ấy đặt xuống chân giường, nàng muốn đứng dậy. Thế nhưng mặc kệ nàng gắng gượng thế nào, dùng lực đôi tay giúp đôi chân ấy đứng lên ra sao, tất cả đều vô ích, ngay khi đôi chân chạm đến nền sàn, cũng là lúc cả thân người nàng đổ ập xuống, lọ hoa bằng thủy tinh trên chiếc bàn ở đầu giường cũng vì thế rơi xuống vỡ tan tành.
Tần Lam khó khăn giúp thân thể mình ngồi dậy tựa vào thành giường, cả quá trình dường như vắt kiệt lấy sức nàng, mồ hôi làm ướt đi những lọn tóc mai đang vương trên má nàng. Chẳng còn nụ cười mang hơi ấm ngày xuân quen thuộc, chỉ còn lại nụ cười chế giễu mà nàng dành cho bản thân mình.
- Phế nhân! Thật sự là phế nhân!
Tầm mắt lơ đãng dừng lại ở những mảnh thủy tinh vỡ nát đang vương khắp sàn, nàng nhặt lấy một mảnh vỡ, hơi cúi đầu nhìn lấy đùi mình. Mũi nhọn sắc bén của mảnh thủy tinh, dùng hết sức lướt qua lớp vải mong manh của bộ quần áo bệnh nhân, nơi ấy rất nhanh tồn tại một vết rách, đùi nàng cũng hằn lên một vết khắc. Nàng lại tăng thêm lực đạo, rất mạnh rạch lên đùi mình, những chỗ mảnh vỡ đi qua da thịt đều nhanh chóng mở ra, máu cũng từ đấy tuôn trào. Thế nhưng nàng lại chẳng cảm giác được bất cứ điều gì, một chút đau đớn cũng không. Tay cầm mảnh vỡ mơ hồ run rẩy, nàng lại nhẫn tâm đâm thẳng xuống chỗ vết thương ấy một lần nữa, máu tươi tràn ra nhiều đến đáng sợ.... Nàng nhặt lấy một đóa hồng trắng trên sàn, nàng cứ chăm chú nhìn nó, tay không ngừng dùng máu tươi của bản thân nhuộm lên những cánh hoa trắng muốt ấy một màu đỏ thê lương đầy chói mắt.
Cửa phòng đột nhiên bị người bật mở, Vương Viện Khả dự định đến thăm Tần Lam lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ. Tần Lam ngẩng đầu, giương đôi mắt mờ đục nhìn nàng, vô thức đưa đóa hồng trắng nhuộm đầy máu đến con người vừa xuất hiện, máu tươi đỏ thẫm từ đùi nàng vẫn loang ra không ngớt.
- Đẹp không?
Viện Khả cảm thấy mình sắp điên rồi, vết thương trên người nàng, mảnh vỡ thủy tinh, hoa hồng, máu.... từng thứ từng thứ như con dao sắc bén cắm sâu vào trái tim cô.
- Tần Lam, đưa những thứ ấy cho tôi.
Giọng nói vì hoảng sợ mà trở nên run rẩy, khắc chế để bản thân không rơi nước mắt, Viện Khả nhẹ nhàng đoạt lấy những thứ trên tay nàng đang cầm lấy. Trái với ý nghĩ nàng sẽ kích động không cho cô làm điều đó, Tần Lam lại lẳng lặng hệt như một con rối tùy cô sắp đặt.
-Tần Lam. Tôi xin cậu, tôi van xin cậu, đừng làm thế, đừng làm thương tổn mình. Van xin cậu đừng giết chết tôi bằng cách này. Lam, cậu nhẫn tâm để những người yêu thương cậu vì cậu mà đau lòng sao.
Có lẽ vì giọng nói quen thuộc của Viện Khả, hoặc chăng Tần Lam chợt buông tha cho bản thân mình, nàng dần thoát khỏi dáng vẻ vô tri vô giác ấy.
- Khả. Một phế nhân như tôi, đã không còn tư cách để yêu ai.
Ý tá từ bên ngoài vào hỗ trợ Vương Viện Khả cũng phải hít một hơi lạnh, nhìn cảnh tượng trước mắt cũng không tránh khỏi có cảm giác đau lòng,nhưng nhanh lấy lại vẻ chuyên nghiệp thường có, cô giúp bác sĩ Vương khử trùng, may vết thương trên đùi Tần Lam. Cả chu trình, Tần Lam mặt lạnh lẽo không cảm xúc, nhưng với Viện Khả là như tự may lại chính vết thương trên người mình. Không đợi y tá ra khỏi phòng, Viện Khả đã thật sự không thể kìm chế để mặc nước mắt rơi xuống mà ôm chặt Tần Lam vào lòng. Hơi ấm trên người Viện Khả như một thứ vũ khí phá vỡ đi bức màn ngăn cách Tần Lam với thế giới bên ngoài, không còn biểu tình lạnh lẽo, không còn nụ cười chế giễu, Tần Lam như trở về khoảng thời gian còn bé, cho phép bản thân không nhiều nghĩ ngợi, buông lỏng cảm xúc rúc người vào Viện Khả khóc nức nở.
Y tá rất hiểu lòng người, nhẹ nhàng khép lại cánh cửa phòng...như hy vọng sự đau thương bên trong ấy cũng có thể nhanh chóng khép lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com