Chương 22: [ H ] Thõa mãn ta
Tần Lam đã ở nơi được gọi là nhà mới của nàng được hai ngày, nhưng nàng thậm chí còn không biết mình đang ở đâu. Số phận cũng khéo trêu ngươi nàng, mới vừa đây nàng cho người chuẩn bị toàn bộ tài liệu để có thể khiến sự biến mất của nàng thành hợp lệ, và bây giờ đống giấy tờ ấy có lẽ đang phát huy tác dụng. Ngoài trừ bọn người Minh Ngọc và Vương Quán Dật ra, hẳn là không còn ai thắc mắc chuyện tại sao nàng đột ngột biến mất nữa, đúng là tự đào hố chôn mình mà. Nhưng kể ra Tần Lam vẫn cảm thấy lạ, rốt cuộc Ngô Cẩn Ngôn đã nói gì với họ mà họ lại chịu im như vậy, không có một động tĩnh nào là sẽ tìm kiếm nàng cả. Tần Lam thở dài, mà dù họ có đang lật tung Đại Lục để tìm nàng thì nàng cũng không biết, bây giờ có chuyện gì mà nàng được biết nữa đâu. Nàng ở đây không khác gì chim lồng cá chậu, dù mọi hoạt động đều có người hầu kẻ hạ như lúc còn làm hoàng hậu, nhưng tình thế bây giờ bi đát hơn nhiều, vì hiện tại lời nói của nàng không còn bất cứ giá trị gì nữa.
Ngô Cẩn Ngôn mở cửa nhưng không vội bước vào mà cứ đựng tựa vào tường mà quan sát Tần Lam. Tần Lam bất giác xoay đầu qua nhìn cô, cảm thấy người trước mặt mình cứ như là một người xa lạ. Ngô Cẩn Ngôn tóc thả đơn giản, không mặc những loại trang phục trẻ trung nhẹ nhàng như lúc trước mà lại mặc âu phục. Áo sơ mi bên trong phẳng phiu mịn màng như lụa dệt, áo vest mỏng tối màu xếp hờ hững trên tay. Ngô Cẩn Ngôn lười nhác ném áo vest lên ghế, thoải mái mở vài cúc áo đầu rồi ngồi xuống tự rót trà cho mình. Tần Lam nghĩ Ngô Cẩn Ngôn hẳn vừa mới chụp hình hay quay phim gì về, nhưng cái khác biệt nhiều nhất không phải ở trang phục mà là ở phong thái. Cả gương mặt lẫn đáy mắt Ngô Cẩn Ngôn không còn chút vui tươi ấm áp nào của ngày trước, mà trông cô sắc sảo lạnh nhạt hẳn đi. Chỉ có hai ngày không gặp, Tần Lam còn tưởng Ngô Cẩn Ngôn đã lớn lên thêm mấy tuổi.
-Cẩn Ngôn - Tần Lam lên tiếng - chị muốn về nhà chị.
Ngô Cẩn Ngôn như không nghe không thấy, cứ nhàn nhã ngồi uống cho hết ly trà. Tần Lam trong lòng nổi lên chút uất ức, đột nhiên lại muốn nũng nịu mà đòi bằng được thứ mình muốn như ngày trước. Nhưng tình thế bây giờ đã khác, con người trước mặt cũng khác. Nàng là không muốn Cẩn Ngôn lại động lòng để rồi dây dưa không dứt, mà còn động lòng cái gì nữa. Bên cạnh Cẩn Ngôn không phải đã có Tô Thanh rồi sao? Đối với nàng chắc cũng chỉ còn lại mong muốn sở hữu cùng sự ghen tị với Vương Quán Dật mà thôi, mà Tần Lam lại không muốn làm một món đồ để người khác đá qua đá lại.
-Em không để chị đi thì Quán Dật cũng sẽ tìm đến đây thôi - Tần Lam với sự ghen tuông mơ hồ trong lòng lại càng muốn cố ý nhắc đến Quán Dật - không phải em không biết, anh ấy cũng xuất thân từ gia đình có thế lực. Chuyện tìm được chị cũng là ngày một ngày hai, chị khuyên em nên buông bỏ trước khi bản thân mình bị làm hại.
Ngô Cẩn Ngôn suýt thì cười thành tiếng, nhưng khóe môi cũng chỉ kéo lên một đường khinh khỉnh đầy trào phúng. Cô đứng lên đi lại TV lớn, một tay để trong túi quần, một tay cầm lấy remote mà chuyển kênh.
-Thời sự kinh tế ở kênh nào nhỉ? - Cẩn Ngôn bâng quơ nói, xáo trộn một lúc cũng tìm đến được kênh cần tìm.
Trên màn hình đang phát dở bản tin về tập đoàn Ngô Thị, mà đây cũng là tập đoàn mà Tần Lam từng tốn rất nhiều tâm huyết để kí một hợp đồng quảng cáo nhưng không thành. Phát thanh viên nói liên hồi về việc phát triển của tập đoàn, càng nói càng khiến Tần Lam mơ hồ nhận ra con người này của Cẩn Ngôn.
"........Và đến chiều hôm qua cả thế giới phải sửng sốt trước sự kiện Tập đoàn Ngô thị bỏ ra 1 tỷ USD để mua lại công ty đóng tàu Dryann International của Anh, nhưng quan trọng hơn cả quyết định này đến từ Nhị tiểu thư của Ngô Thị- Ngô Cẩn Ngôn. Đây có thể nói là thông tin gây chấn động toàn thể giới thương mại cũng như giới giải trí, vì chúng ta đã quen biết với cái tên Ngô Cẩn Ngôn với tư cách là một diễn viên trẻ thành công sau bộ phim Diên Hy Công Lược, và Ngô thị vốn chưa từng nhắc đến tên của Ngô Cẩn Ngôn trong danh sách hội đồng quản trị, chính vì thế thân phận nhị tiểu thư Ngô thị của Ngô Cẩn Ngôn thật sự là một thông tin gây shock hơn cả. Hiện nay vị tiểu thư này sẽ nắm giữ chức Phó Chủ tịch Hội đồng quản trị Ngô Thị cũng như chức vụ giám đốc điều hành của Lenne và Cons & Cons - hai tổng công ty lớn trực thuộc Ngô thị.
Bản thân tôi nhận được tin tức cũng cảm thấy ngạc nhiên không kém. Tôi vốn là fan của Ngô tiểu thư sau khi xem Diên Hy công lược, nhưng hiện tại tôi lại có thêm hình tượng tổng tài tỷ tỷ trong lòng rồi, quý vị......."
Phát thanh viên vẫn còn pha trò gì đấy, nhưng cơ bản Tần Lam không nghe nổi nữa. Ngô nhị tiểu thư bí ẩn của Ngô gia hóa ra là Ngô Cẩn Ngôn. Người nhà hào môn quả thật khiến nàng kinh diễm, trở mặt như trở bàn tay. Mới đây vẫn còn là một Ngô Cẩn Ngôn chật vật tìm chỗ đứng trong giới điện ảnh, sau một đêm đã mang lên được vẻ mặt của vị tổng tài cao cao tại thượng.
-Chị muốn ai đến tìm chị? - Ngô Cẩn Ngôn từ khi nào đã đến gần bên, tay giữ lấy cằm Tần Lam - Chỉ sợ dù là ai đến cũng không thẳng người mà bước qua cổng được đâu.
Ánh mắt Tần Lam 3 phần ngạc nhiên 7 phần hoảng hốt. Cô với Quán Dật chỉ là diễn thôi, không đến mức làm tổn hại đến cậu ấy chứ. Ngô Cẩn Ngôn từ trên xuống dưới diện độc một màu đen, làm Tần Lam thoáng thấy run rẩy thứ hắc khí tỏa ra từ người cô ấy. Tần Lam nhìn Ngô Cẩn Ngôn không chớp mắt, đột nhiên cảm thấy con người này phi thường hoàn mỹ, trong tay không gì là không có. Tần Lam cũng không biết bản thân mình vô thức nở nụ cười tự giễu, cảnh đẹp trước mắt chỉ có thể nhìn, không thể tham gia.
-Ai đến cũng được, không đến cũng được - Tần Lam mỉm cười khiến trong lòng Cẩn Ngôn nổi cơn gió nhẹ xôn xao - Ngô nhị tiểu thư, cái chính là tôi không muốn ở lại đây. Cung vàng quách bạc của tiểu thư đây, tôi không dám làm cho vướng bận.
Mặt Cẩn Ngôn nổi lên một màn hắc tuyến, tay tăng thêm mấy phần lực đạo mà siết lấy chiếc cằm nhỏ nhắn.
-Gọi tôi, Cẩn Ngôn - cô lạnh giọng nói.
-Tiểu diễn viên như tôi làm sao dám mạo phạm tên húy của Ngô tiểu thư? - Tần Lam nén đau mà cười giả lả - Sau này vẫn nên gọi một tiếng tiểu thư vậy.
Ngô Cẩn Ngôn thô bạo hôn lên môi Tần Lam, nàng theo quán tính muốn nhấc người ra khỏi, nhưng đôi chân bất tri bất giác kia không giúp đỡ gì được cho nàng. Tần Lam lấy tay đẩy vai Ngô Cẩn Ngôn ra, nhưng sức lực nàng bây giờ cũng không khác gì một đứa trẻ. Ngô Cẩn Ngôn vừa hôn vừa dày vò môi nàng, khiến hơi thở nàng như cạn kiệt, cả người lả đi. Ngô Cẩn Ngôn cảm nhận được điều đó nên buông nàng ra, nhưng đôi tay lại muốn trút bỏ váy ngủ mỏng manh của nàng.
-Đừng!
Tần Lam gần như hét lên, tay ôm lấy vai giữ chặt không cho Ngô Cẩn Ngôn tiến xa thêm. Đầu Tần Lam giống như bị sốt gần trăm độ khi nghĩ đến việc Ngô Cẩn Ngôn trong lúc mây mưa sẽ biết được sự thật về đôi chân nàng.
-Từ khi nào chị biết từ chối tôi như thế hả? - Ngô Cẩn Ngôn lớn tiếng hỏi lại - Hay chị quen được bọn đàn ông thượng rồi nên không xem tôi ra gì nữa?
Tự trọng và trái tim của Tần Lam đều vì câu nói đó của Cẩn Ngôn mà thương tổn sâu sắc, nước mắt nàng chảy thành hai hàng dài xuống tai, lẫn cả vào tóc, nhưng nàng vẫn cố giữ lấy vẻ mặt lạnh nhạt khiêu khích trước Cẩn Ngôn.
-Đúng vậy, bây giờ chị là người yêu của Vương Quán Dật. Dù Ngô tiểu thư em đây lắm quyền lắm của chị cũng không tùy tiện được. Mà em lại thiếu nữ nhân đến thế sao? Không phải chỉ cần nghe đến Ngô tiểu thư thì hàng dài mỹ nữ lập tức xuất hiện à?
Lúc này Ngô Cẩn Ngôn thật sự điên tiết, mạnh tay kéo rách váy của Tần Lam mặc cho nàng vẫn ra sức giữ lại. Da thịt nàng sau lớp váy trắng muốt lại ẩn ẩn hồng, thơm mướt không chút tì vết. Như thế này mà lại để cho tên Vương Quán Dật kia tự tung tự tác, chỉ nghĩ đến thôi Ngô Cẩn Ngôn cũng muốn đem hắn đi lăng trì, còn Tần Lam thì mang ra ân ái đến khi nàng quên tư vị của tên đó mới thôi. Tần Lam nửa thân dưới không thể cử động, chỉ có thể dùng tay mà che đi thân thể, Ngô Cẩn Ngôn không khó để chế trụ được hai tay nàng, sau đó mạnh bạo mà để lại vô số dấu vết trên khuôn ngực.
-Buông chị ra! - Tần Lam uất ức nói trong làn nước mắt - Chị không muốn phát sinh quan hệ với em.
Ngô Cẩn Ngôn một tay vẫn giữ chặt Tần Lam, một tay bóp lấy chiếc cổ cao thanh mảnh của nàng.
-Chị còn có thể nói muốn hay không muốn sao?
Giọng Ngô Cẩn Ngôn nghe qua tai Tần Lam như tiếng của ngạ quỷ, ánh mắt kia lại như ngục tối muốn đem nàng mà ném vào. Đến nước này Tần Lam chỉ còn mong cô ghét bỏ nàng, còn hơn đem tự tôn cùng tình cảm của nàng ra thương xót sau khi biết chân nàng bị liệt. Ngô Cẩn Ngôn giờ không còn như xưa, phế nhân như cô lại thêm vạn lần không xứng đáng với con người hoàn hảo này nữa.
-Chị chỉ muốn cùng Quán Dật, chị chán ghét khi nghĩ đến sẽ nằm dưới thân em - Tần Lam bị bức đến không thở được, đứt quãng nói - Nếu em còn tự trọng thì đừng đi cưỡng ép người yêu của nam nhân khác.
Hay cho câu chỉ muốn cùng Quán Dật, hay cho câu chán ghét khi nằm dưới cô. Ngô Cẩn Ngôn để tay sau đầu, nắm lấy tóc của Tần Lam mà kéo lên, buộc nàng phải đối mặt thật gần với cô.
-Chị ngay từ đầu là người của tôi, cũng không đến lượt tên đó sở hữu. Chị càng không muốn thì tôi lại càng muốn.
Nói rồi ném Tần Lam lại xuống giường, như con thú đói mồi mà chiếm lấy nàng. Kí ức đêm ở phòng sách lại tràn ngập tâm trí Tần Lam, nhưng Ngô Cẩn Ngôn bây giờ còn đáng sợ hơn gấp trăm lần so với hôm đó. Thiên thượng cũng thật khéo giày vò nàng, lại không khiến nơi tư mật cũng mất cảm giác như đôi chân. Tần Lam bị Ngô Cẩn Ngôn đem đến cao trào vô số lần, nhưng nàng vẫn cắn chặt môi cố không thể hiện biểu cảm. Điều này càng khiến Cẩn Ngôn điên tiết.
- Tại sao lại im lặng, chị lên tiếng cho tôi! Mau lên tiếng cho tôi!
Bàn tay đặt ở cổ Tần Lam nhanh chóng siết chặt, móng tay sắc bén cắm sâu vào da thịt, từ những nơi đó cơ hồ như ứa cả máu, giờ phút này Ngô Cẩn Ngôn hệt như ác ma muốn đòi mạng người, muốn phát tiết những dày vò bản thân gánh chịu thời gian qua lên người Tần Lam. Đầu óc Tần Lam quay cuồng với khoái cảm và đau đớn. Nàng cố đoạt lấy từng hơi thở từ Ngô Cẩn Ngôn, nhưng bao nhiêu đó không đủ để nàng hô hấp bình thường. Gương mặt nàng dần trở nên trắng bệch, cổ họng vô thức phát ra những âm thanh đứt quãng, hai bàn tay siết chặt lấy vai áo Ngô Cẩn Ngôn như một bản năng. Tần Lam không chịu nổi nữa, nàng thật muốn Cẩn Ngôn cứ thế bóp chết mình, chết đi sẽ không còn thống khổ, sẽ không còn đau đớn nữa. Những lời cuối cùng Cẩn Ngôn nói với nàng, Tần Lam cũng chẳng thể nghe được nữa, hai tay dần dần buông lỏng, thân người cũng dường như bất động, Tần Lam nàng cứ thế hoàn toàn mất ý thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com