Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Vẫn luôn là em

Mặt trời đã lên cao, Tần Lam mới ung dung tỉnh dậy, đã lâu rồi nàng không được an ổn ngủ như thế, tâm trạng cũng phá lệ mà vui vẻ, chỉ là lúc này toàn thân đau nhức đặc biệt là dưới thân đau đến muốn rơi nước mắt khiến sự vui vẻ của Tần Lam rất nhanh đổi thành oán trách người bên cạnh. Gì mà khỉ con, nàng đã bị lừa thêm lần nữa rồi, dù là bộ dạng trẻ con có phần ngáo ngơ của lúc trước hay chững chạc đàng hoàng, có phần thanh lãnh như gần đây thì Ngô Cẩn Ngôn vẫn là sói đói, không ngừng nghỉ chiếm đoạt nàng, đêm qua không phải nàng mệt đến muốn ngất đi thì có lẽ tên này vẫn chưa chịu buông tha.

Nghĩ đến đây nàng không khỏi muốn trả thù, dùng ngón tay thon dài (nhưng vẫn thụ) của mình mà chọt chọt lấy gương mặt trơn mịn của ai kia. Mái tóc thẳng bây giờ đã được uốn xoăn nhuộm màu hạt dẻ như tăng thêm phần chín chắn, môi đỏ mím lại, lông mi hơi dài và cong cùng làn da trắng nõn lại trông rất đáng yêu, khiến nàng nhịn không được mà vui vẻ chơi loạn trên gương mặt Cẩn Ngôn. Nào ngờ cái người tưởng chừng đang ngủ say kia lại đột nhiên mở mắt, theo bản năng nàng nhanh rút tay về, đối với đối phương nở một nụ cười xuân ý.

Cẩn Ngôn nhìn thấy nụ cười như hoa của nàng trái tim lại mềm nhũn, nhanh chóng rướn người đặt lên môi nàng một nụ hôn

- Mới sáng lại giở trò câu dẫn Ngôn.

Rõ ràng là vừa ăn cướp vừa la làng, nàng câu dẫn khi nào chứ, liền dùng tay đẩy con người kia ra

- Em câu dẫn khi nào, chuyện đêm qua em còn chưa nguôi giận đâu nhé, mau tránh ra đi.

Thấy nàng bày ra gương mặt giận dỗi, Cẩn Ngôn lại càng thích trêu đùa, ai bảo gương mặt nàng lúc này đáng yêu quá làm chi, đôi lông mi cong khẽ chớp chớp, cái miệng nhỏ nhắn bĩu môi, hoàng hậu của nàng thật ra rất khả ái và đáng yêu chỉ là không phải ai cũng có diễm phúc mà nhìn thấy

- Có trách là trách em quá mê người. Hơn nữa em có nghe câu tiểu biệt thắng tân hôn chưa? Mà ai khiến cho Ngôn phải rơi vào tiểu biệt hả?

Cẩn Ngôn này từ khi nào miệng lưỡi lại giảo hoạt như thế khiến nàng trong giây lát đuối lý không biết phải đáp lại thế nào đành khẽ động thân thể chui vào lòng ai kia mà giấu mặt. Hai người vậy mà rất ăn ý, ngay sau đó Cẩn Ngôn cũng ôm lấy Tần Lam, nhẹ nhàng xoa tấm lưng mềm mại của nàng, tạo cho nàng một tư thế thoải mái trong lòng mình. Đột nhiên Cẩn Ngôn nghĩ hiện tại Tần Lam thật giống chú mèo nhỏ đang làm nũng, suy nghĩ này khiến Cẩn Ngôn cực kì thỏa mãn, càng kịch liệt tăng thêm ý muốn sủng nàng để đổi lại phần ỷ lại này của Tần Lam, thế giới ngoài kia tất cả đều trở nên không trọng yếu bằng mỹ nhân chân thật đang tồn tại trong lòng.

Hai người im lặng ôm nhau như thế được một lúc, Cẩn Ngôn mới cất giọng nói với nàng một điều trọng yếu

- Lam, tôi đã cho người liên hệ với bệnh viện Johns Hopkins để họ thảo luận về tình trạng của em- nhận thấy Tần Lam vì câu nói của mình mà thoáng chốc trở nên cứng đờ, Cẩn Ngôn đau lòng một tay tiếp tục xoa lưng cho nàng, tay còn lại càng siết cái ôm, nhẹ giọng - hai ngày nữa chúng ta sẽ sang Mỹ, Tần Lam...tin tôi... em sẽ sớm hồi phục.

Tần Lam cảm nhận được lực đạo trên cánh tay của Cẩn Ngôn, biết cô thâm tình vì nàng mà lo nghĩ thế nhưng nỗi sợ trong lòng khiến Tần Lam không thể cư xử như bình thường, sau một hồi im lặng nàng cũng cất tiếng

- Nếu không được thì thế nào, tình trạng lần này không giống như kiếp trước... Khả nói... em chỉ có 10% hồi phục. Ngôn... em rất sợ, không muốn cho mình hy vọng để rồi thất vọng.

Trái tim như bị siết chặt khi nghe thấy sự nghẹn ngào trong từng câu nói của Tần Lam, vẫn không nới lỏng cái ôm, đặt lên trán nàng một nụ hôn nhẹ phớt cất giọng ôn nhu

- Lam, kiếp trước tôi từng nói nếu em không thể đứng dậy tôi nguyện làm gậy cho em một đời... kiếp này tôi không muốn làm gậy nữa mà sẽ là đôi chân của em, đôi tay của em, là ánh mắt của em... tất cả những gì tôi có đều thuộc về em.... cho nên đừng tạo áp lực cho mình có được không? - nhẹ nhàng vuốt lấy mái đầu Tần Lam, Cẩn Ngôn tiếp tục nói- Nhưng em phải tin tưởng tôi, tin tưởng vào chính mình... nhất định Tần Lam một lần nữa sẽ đứng dậy.

Hơi ấm và sự ôn nhu của Cẩn Ngôn khiến Tần Lam cảm thấy thật yên bình cùng tín nhiệm, một mình Tần Lam có thể là người nhu nhược dễ dàng bỏ cuộc nhưng Tần Lam có Cẩn Ngôn bên cạnh lại có thể dũng cảm hơn rất nhiều

- Có Ngôn bên cạnh thật tốt...

- Vậy mà trước đây có người lại tình chàng ý thiếp với Vương Quán Dật

Biết là Cẩn Ngôn lại giở thói trêu chọc nàng, nhưng nhắc đến tình chàng ý thiếp gì đó, chẳng phải Tần Lam nàng mới là người đáng phải tức giận sao? Nàng với Vương Quán Dật là hợp diễn còn con người này với Tô Thanh là làm chuyện xấu sau lưng nàng, lúc đó nàng và Cẩn Ngôn còn chưa nói chia tay đâu, hồ ly tinh còn tìm nàng để đưa clip, càng nghĩ càng tức giận, sự dịu dàng của Tần Lam trong nháy mắt biến mất, thanh lãnh hừ một tiếng, không chút lưu tình đưa tay nhéo tai của Cẩn Ngôn.

Cái tai nho nhỏ của Cẩn Ngôn bị tập kích bất ngờ đau đến muốn ra nước mắt, khiến ai kia phải bật ngồi dậy mà la lên,

- Á, đau Ngôn, em làm gì nhéo tai Ngôn.

Một tay xoa cái tai đã đỏ ửng, tay kia vẫn không quên giúp nàng ngồi dậy. Tựa lưng vào đầu giường, Tần Lam nhàn nhạt lườm Cẩn Ngôn rồi cất giọng

-Tôi với Vương Quán Dật là diễn, còn Ngôn với Tô Thanh.... là... sự thật mười mươi, còn.... bị người ta quay cả clip... Ngô Cẩn Ngôn, ai mới là tình chàng ý thiếp hả?

Sửng sốt trước những gì Tần Lam nói, quên luôn việc xoa tai, suy nghĩ nửa ngày cũng chưa rõ bản thân đã làm gì với Tô Thanh để Tần Lam nói như thế, còn clip? Clip gì? Tô Thanh đã giở trò gì sau lưng cô?

Sắc mặt Cẩn Ngôn biến hóa khôn lường, từ sửng sốt bất ngờ đã chuyển sang thâm trầm đáng sợ

- Chuyện clip em nói là sao? Ngôn với cô ta tuyệt đối không phát sinh chuyện gì cả! Em nói rõ xem

Xưa nay Cẩn Ngôn không phải là người trốn tránh trách nhiệm, nên câu trả lời của Cẩn Ngôn khiến Tần Lam có chút ngoài ý muốn cảm thấy hoang mang, rõ ràng hình ảnh hôm đó Tô Thanh đưa cô xem thật sự là của Cẩn Ngôn và Tô Thanh, nhưng hôm nay Cẩn Ngôn lại nói....

Không thể tự tìm ra đáp án, Tần Lam dứt khoác đem tất cả nghi hoặc trong đầu nói ra với Cẩn Ngôn, một lúc sau, nàng đã thấy sắc mặt con người này cực kì khó coi, ánh mắt tựa như có thể giết chết một ai đó

- Hay lắm Tô Thanh, đúng là đã xem nhẹ cô rồi- một câu nói bình thản lại chứa đựng sự âm trầm làm người nghe cũng thấy rét lạnh, thế nhưng khi nhìn vào mắt Tần Lam, Cẩn Ngôn rất nhanh nhẹ giọng,

- Đêm hôm đó tôi vì hiểu lầm em và Quán Dật mà uống rất nhiều rượu, cô ta đưa tôi trở về biệt thự riêng của mình, trong một thời khắc nào đó tôi lầm cô ta là em, nhưng rất nhanh tỉnh táo trở lại và sau đó chính Tiểu Vương đưa tôi về. Còn chuyện clip, nhà riêng của cô ta thì làm sao có chuyện bị người quay lén mà lại là quay lén trong phòng ngủ. Tất cả do cô ta giở trò mà thôi, tôi sẽ xử lý chuyện này.

Nói rồi, lại sợ Tần Lam tiếp tục loạn tưởng trong đầu, Cẩn Ngôn rất nhanh cướp lấy đôi môi mềm mại ấy, nhẹ nhàng nhưng nồng nhiệt

- Từ lúc bắt đầu, dù có qua bao nhiêu kiếp chỉ luôn là một mình em.




***********




Cẩn Ngôn ngồi trong thư phòng, nhìn văn kiện trên tay có chút trầm mặc, một lúc sau cũng ngẩng đầu nhìn A Long đang đứng trước mặt tiếp tục báo cáo

- Theo những gì điều tra được thì đối tượng bọn chúng muốn ám sát là nhị tiểu thư, việc vào phòng của Tần tiểu thư chỉ là một sự nhầm lẫn, tuy nhiên bọn chúng chết sống cũng không nói người thuê mình là ai.

- Cứ như thế không điều tra được gì? - đôi mày Cẩn Ngôn khẽ chau, giọng nói cũng có phần không vừa ý, A Long nhìn thấy sắc mặt của nhị tiểu thư không tốt cũng không dám tiếp tục chậm chạp

- Nhị tiểu thư, điều tra những chỗ bọn chúng thường lui tới thì đó là quán bar Dạ Yên, mà quán bar đó người đứng sau là Ngô Hứa Khải! Nên tôi suy đoán...

- Không cần suy đoán, chính là hắn. Ngô Hứa Khải!- Trên môi Cẩn Ngôn đã hiện nụ cười nửa miệng đầy quỷ dị khi nhắc đến cái tên quen thuộc đó. Ngô Viễn chú của cô đúng là khổ tâm vì tên con trai này, bản thân thâm tàng bất lộ ẩn nhẫn bao năm, ra tay thường cẩn trọng không để lại dấu vết, con trai lão lại không học được một phần của cha mình, luôn hành sự thiếu cẩn trọng, muốn giết cô? Dễ như vậy sao? Cẩn Ngôn ung dung tựa lưng vào chiếc ghế da đắc tiền cất giọng nhàn nhạt.

- Đem tất cả những gì điều tra được gửi cho Ngô Viễn.

Không bao lâu sắc mặt Cẩn Ngôn lại có biến hóa khi nhớ đến một việc khác quan trọng không kém, lấy điện thoại đang đặt trên bàn bấm một dãy số, đối phương rất nhanh bắt máy

- Tôi không muốn nhìn thấy Tô Thanh trong giới giải trí, công ty giải trí nhỏ bé của nhà họ Tô cũng giải quyết luôn đi.

Sau cuộc nói chuyện điện thoại, Cẩn Ngôn khôi phục vẻ ôn nhu dịu dàng của mình mà ra ngoài bồi tiểu mỹ nhân Tần Lam. Trong lòng A Long không khỏi khen ngợi " Nhị tiểu thư quả thật lợi hại, đổi sắc mặt còn nhanh hơn diễn viên".


******






Trong một căn phòng xa hoa, dưới sàn nhà lót thảm đỏ, xung quanh là tủ kính đặt những chai rượu đắc tiền. Trên đỉnh đầu là chùm đèn pha lê to lớn, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi lên gương mặt anh tuấn nhưng lại tràn đầy đễu giả của kẻ đang ngồi trên sô pha, hắn ta vừa nhâm nhi ly rượu vừa cất tiếng châm chọc

- Em đã nhìn thấy rõ bộ mặt tàn độc của nó chưa, sao lại nhẫn tâm với tình cũ như em vậy hả? Cấm sóng, công ty bị người làm cho phá sản, Tô mỹ nhân nếu ngay từ đầu em nghe theo tôi thì đã không đi đến bước đường này- Nói rồi nhanh tay kéo người con gái kia vào lòng mình như một quân vương sủng hạnh mỹ nữ.

Tô Thanh mặc dù chán ghét nhưng giờ khắc này đã không còn lựa chọn nào khác, cô đã mất tất cả, sự nghiệp, danh tiếng, gia đình... mà người hại cô chính là Ngô Cẩn Ngôn cùng Tần Lam, cô phải dựa vào người nhà họ Ngô mà báo thù, báo thù bọn họ. Đang hỗn loạn với lòng thù hận thì lại nghe tên đàn ông kia cất tiếng

- Trước khi em ngã vào lòng tôi thế này, tôi cũng đã giúp em rất nhiều việc rồi đấy. Chẳng hạn là thay em gánh cái tội cho người ám sát nhị tiểu thư Ngô gia. Em cũng thật to gan đó Tô mỹ nhân.

Tô Thanh nhìn thấy vẻ mặt tỏ ra thâm tình của hắn lòng chỉ thấy vạn phần buồn cười, bọn người cô thuê chẳng phải cũng là của hắn sao, hắn là mượn tay cô để ám sát Cẩn Ngôn, nhưng hắn lại không biết người cô muốn giết mới chính là Tần Lam, muốn lợi dụng cô? Xem thường Tô Thanh cô quá rồi, chỉ tiếc giết Tần Lam thất bại, bản thân lại bị Ngô Cẩn Ngôn làm cho rơi vào bước đường cùng. Tô Thanh rất nhanh trang bị cho mình bộ mặt tình ý, cầm lấy chai rượu rót vào ly hắn, giọng mị hoặc

- Trách em trước đây mê muội và ngu ngốc, không nhìn ra ai mới là người uy dũng thật sự. Chẳng phải anh muốn biết điểm yếu của Ngô Cẩn Ngôn nằm ở đâu sao? Chỉ cần anh tốt với em, em sẽ nói cho anh biết.

Nhắc đến điểm yếu của Ngô Cẩn Ngôn, hắn ta thập phần hứng khởi, Tô Thanh có vài phần tư sắc khiến hắn chú ý đến nhưng phần lớn là do cô ta là người yêu của Cẩn Ngôn nên hắn mới tiếp cận, hiện tại cô ta lại bị Ngô Cẩn Ngôn vứt bỏ, đừng xem thường sự oán hận của phụ nữ, nó rất đáng sợ hắn là phải lợi dụng điểm này để đối phó với Ngô Cẩn Ngôn. Thô bạo cướp lấy đôi môi của Tô Thanh, hắn vui lòng thỏa hiệp

- Có bao giờ anh đối xử không tốt với em chưa, Tô mỹ nhân. Chỉ cần em giúp tôi đối phó Ngô Cẩn Ngôn, thì sự sủng ái này chỉ có tăng mà không giảm.

Trên bầu trời tối đen đã bắt đầu xuất hiện những tia chớp cùng tiếng sấm rền, đêm yên bình cũng sắp không thể kéo dài lâu hơn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com