Chương 6: Tâm bất khả hiện
Minh Ngọc buông hờ trướng phủ, yên lặng đứng nép sang một bên. Đã ba ngày nay hoàng hậu không ra khỏi ngọc thất nửa bước, mặt trời dù có chói chang cũng không soi rọi được bầu không khí u ám này. Nàng ta ngoài mặt vẫn lững lờ như nước, nhưng trong tâm đã mắng Ngụy Anh Lạc không dưới một ngàn lần, cốt cũng là vì nàng ấy đã gây ra một trận giông bão không nhỏ ở hậu cung.
"Ngụy Anh Lạc ngươi là đồ đáng chết, tốt nhất ngươi đừng bao giờ xuất hiện ở Trường Xuân cung, nếu không ta có liều cái mạng này cũng không để ngươi yên thân."
Một tháng sau ngày Tử Cấm Thành đón tin vui về đích chủng long thai của hoàng hậu, Ngụy Anh Lạc cũng theo cơn gió xuân đó mà thổi đến long sàng của hoàng thượng. Vốn dĩ là cung nữ hầu cận tâm đắc nhất bên cạnh nương nương, nay lại nhân lúc thẻ bài của nương nương để trống mà chiếm hẳn tiện nghi. Minh Ngọc nghĩ mãi cũng không sao hiểu nổi, nàng ta vốn không để hoàng đế vào mắt, lại càng thể hiện vẻ yêu thích quyến luyến đối với hoàng hậu, vậy mà sau trận tranh luận mơ hồ với nương nương đã cương quyết bước chân khỏi Trường Xuân Cung, trăm phương ngàn kế dấn thân vào cuộc chiến tranh sủng hỗn loạn. Nàng ta cũng thật quá tài cao đi, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi không hiểu làm cách nào đã nắm bắt được thế cuộc, qua một đêm lật thẻ bài đã được từ đáp ứng thượng hẳn lên ngôi vị tần, lại còn là như khuê như chương, lệnh văn lệnh vọng, như ngọc như ngà Lệnh tần. Phi tử khắp lục cung oán hờn đành một, trong lòng Minh Ngọc lại càng đành gấp trăm lần. Hoàng hậu nương nương của nàng cũng thật đáng thương. Hạnh phúc chưa được bao lâu đã bị cung nữ yêu quý nhất của mình phản bội, lúc này nàng ta chắc hẳn đang cười nói giăng tơ với hoàng thượng, còn nương nương của nàng chỉ có thể ở đây ôm nỗi ủy khuất.
- Minh Ngọc.
Hoàng hậu nương nương khẽ gọi, âm lực nghe cũng chỉ còn lại năm sáu phần. Minh Ngọc gấp gáp nuốt những lời chửi rủa kia vào bụng, nhún người vâng nhẹ một tiếng.
- Bổn cung không cần người hầu hạ, ngươi lui ra ngoài.
Bình thường nàng ta sẽ cứng đầu một phen, nhưng nghe qua hoàng hậu cũng không còn hơi sức nói đến câu thứ ba. Minh Ngọc xót xa cho sức lực của hoàng hậu, không phản kháng gì mà lui ra ngoài. Càng nghĩ càng thấy tức giận, bước chân tự lúc nào đã tiến đến trước Diên Hy Cung, Minh Ngọc mím môi thật chặt, đoạn tiến vào thỉnh an Lệnh tần.
Anh Lạc nghe tin Minh Ngọc đến, không khước từ mà cho vào ngay. Nàng ta sắc mặt thâm trầm, tỏa ra cả một vùng u ám khiến Diên Hy Cung trông cũng không sáng sủa hơn Trường Xuân Cung là bao. Minh Ngọc ngây ngốc nhìn qua một đợt đến quên cả thỉnh an, cũng không thể nào nhìn ra đây là tiểu nha đầu Ngụy Anh Lạc tinh ranh có đôi mắt lanh lợi luôn tìm đủ chuyện để khiến hoàng hậu cười của khi ấy.
- Minh Ngọc lại đây.
Anh Lạc đưa những ngón tay đeo hộ giáp đính ngọc giữa không trung, ánh nhìn và nụ cười kia lại quá đỗi buồn bã và thân thuộc khiến Minh Ngọc trong vô thức tiến lại gần nắm nhẹ lấy.
- Minh Ngọc, thời gian qua vất vả cho ngươi rồi. Ngươi đến để mắng ta phải không, vậy thì càng nên mắng luôn phần của hoàng hậu vậy.
- Ta không còn muốn mắng ngươi - Minh Ngọc rút tay lại, giọng nói trở nên thanh tỉnh sắc bén-Ta lại muốn hỏi ngươi tại sao. Ngụy Anh Lạc, ngươi rốt cuộc là vì cái gì mà trở nên thế này?
Anh Lạc không giấu ý cười, như khói như sương mà nói.
- Ta? Ta là vì hoàng hậu. Minh Ngọc ngươi nghe cho rõ, lại phải hiểu cho thông. Ta như thế này tất cả vì để bảo hộ hoàng hậu.
Người ta nói trăm nghe không bằng mắt thấy. Lúc này Minh Ngọc mắt cũng đã thấy, tai cũng đã nghe, nhưng nàng vẫn mơ hồ không rõ rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì. Mọi chuyện còn chưa thanh tỉnh đã thấy Anh Lạc thay đổi sắc mặt, phía ngoài có Trân Châu tiến vào bẩm báo. Nàng ta liếc nhìn Minh Ngọc, chần chừ không nói. Mà Minh Ngọc lại càng nhìn nàng ta với ánh mắt khó hiểu chờ đợi. Anh Lạc nửa ngồi nửa nằm trên nhuyễn giáp, cao quý phất tay ra hiệu cho nàng ta có việc cứ thưa.
- Lệnh tần nương nương - Trân Châu không nhanh không chậm nói - việc Giao tần giá họa nương nương mưu hại Tam A Ca đã có phán quyết. Nàng ta ý muốn tranh ngôi đoạt vị, tổn hại hoàng tôn, lại lén lút kéo bè kết phái. Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ, lại càng thương xót cho nương nương đã chịu nhiều ủy khuất, đã hạ chỉ giáng Giao tần xuống làm đáp ứng, giam lỏng vào lãnh cung. Những người liên quan cũng đem ra nghiêm trị, người của Lưu Vân Cung bị xử tử quá nửa, số còn lại lãnh án lưu đày. Các phi tần hay giao du thâm tình với nàng ta của cũng bị cấm túc đợi điều tra.
Minh Ngọc ngước lên nhìn Anh Lạc. Giao tần, nàng ta chẳng phải là người cậy thế vừa sinh được Tứ A Ca thì xem trời bằng vung, năm lần bảy lượt có ác ý với hoàng hậu và long thai của người sao? Minh Ngọc vốn đang khổ tâm với việc này, không biết một mình thân cô thế cô làm sao bảo vệ được hoàng hậu thì nghe tin nàng ta tố cáo Ngụy Anh Lạc thừa cơ đầu độc Tam A Ca. Cớ sự còn chưa được bẩm báo với hoàng hậu, trong một đêm lại trở thành như thế này rồi. Ngụy Anh Lạc thở ra một hơi nhẹ, gương mặt cũng không gọi là có biểu tình. Minh Ngọc chưa kịp lên tiếng lời nào, bên ngoài đã truyền vào có thánh chỉ đến.
---------------------
Minh Ngọc thơ thẩn quay về Trường Xuân Cung, bước chân vô lực như không định hướng. Nàng ta cứ thế đi thẳng vào bên trong, thấy hoàng hậu đang ngồi thưởng trà trên nhuyễn giáp, nàng ta không nói không rằng, cứ đứng ngây mà nhìn hoàng hậu.
- Minh Ngọc - hoàng hậu trầm mặc nhìn Minh Ngọc, dù tâm trạng đang buồn bã cũng không ngăn được sự thắc mắc.
Chỉ chờ hoàng hậu gọi tên, nước mắt Minh Ngọc đã lã chã như châu sa. Nàng ta tay chân vô lực quỳ hẳn xuống, vừa khóc vừa nói không thành lời.
- Hoàng hậu nương nương... nương nương... Anh Lạc nàng ta điên rồi, đã thật sự hóa điên rồi.
Dung Âm mặt tuy không đổi sắc, nhưng trong lòng không hiểu sao nổi lên một trận phong ba. Nàng buông lơi chén trà, ngước mắt phụng nhìn Minh Ngọc chờ đợi.
- Hoàng hậu nương nương - Minh Ngọc không kiềm được mà khóc lớn - Ngụy Anh Lạc là vì người, vì người mà muốn giết hết hậu cung này... nương nương.... Nàng ta thật quá đáng sợ, lại quá đáng thương, nàng ta hại chết Giao tần rồi, cả Hinh đáp ứng, Điềm đáp ứng, cả vô số người rồi thưa hoàng hậu...
- Ngươi nói cái gì? - tay Dung Âm cứ thế mà run, giọng nói cũng không còn chút thần sắc.
- Nàng ta vừa được phong làm Lệnh phi, bao nhiêu người đó đã chết dưới tay nàng ấy, bây giờ nàng ấy lại là Lệnh phi. Nương nương - Minh Ngọc ôm lấy chân Phú Sát hoàng hậu - Ngụy Anh Lạc phát điên rồi, nàng ta vốn không phải là người như vậy, bây giờ nói là vì để bảo vệ nương nương và long thai, thật sự đã hóa ác thần rồi.
Chén trà rơi trên nền đất, lan tỏa mùi hương thanh tao nồng đượm. Phú Sát hoàng hậu đôi mắt vô thần phiếm hồng, vốn dĩ không còn nói được gì nữa. Trời đất vẫn đứng yên mà lại như đảo lộn, lời đã thốt ra mà lại như một giấc mộng hoang đường. Không phải nàng chưa từng nghĩ đến, chỉ là không dám cho bản thân chỗ đứng cao trọng như vậy. Ngụy Anh Lạc là vì nàng, nhưng nàng có thể nào khiến cho nàng ấy có tham vọng cho bản thân, vì bản thân mà tranh đấu không? Cớ sự đến thế này thật quá viễn vong cũng lại quá chân thật rồi. Minh Ngọc vẫn rấm rức khóc, Phú Sát hoàng hậu từ khi nào cũng khóc. Nước mắt cứ thế mà yên lặng rơi từng giọt từng giọt.
--------------------
Chỉ còn lại một mình, Dung Âm khẽ nâng trướng ngọc, tâm thần vô định tiến lại gần cửa sổ. Phía xa xa kia là Diên Hy Cung, Dung Âm cô độc đứng ở đây hướng mắt về nơi đó cũng là một việc quá quen thuộc. Từ khi Anh Lạc đi khỏi, Dung Âm không giây phút nào không nhớ về nàng ta. Mọi chuyện đối với Dung Âm cũng thật kì lạ, nữ hầu cận đó rốt cuộc là như thế nào, trong hồ lô rốt cuộc là đang chứa đan gì mà lại khiến mặt nước hồ thu không một phiến lá động Phú Sát Dung Âm nàng năm lần bảy lượt nổi sóng. Cớ sự này cũng quá bàng hoàng, quá vô lý đối với nàng rồi. Ngụy Anh Lạc tiểu nha đầu, tia sáng nhỏ lấp lánh chốn thâm cung kia giờ lại đang đảo điên vầng nhật nguyệt, lại đang vì nàng mà đại khai sát giới.
-------------------
Anh Lạc quỳ dưới chân hoàng hậu, gương mặt cúi thấp quyết không để lộ biểu tình. Dung Âm tưởng như tai ù mắt hoa, có phải vì nàng vừa nghe qua Anh Lạc muốn bước ra ngoài kia để tranh giành vinh hoa phú quý? Cố gắng kiềm nén muôn vàn câu hỏi chực thốt khỏi kim khẩu, Dung Âm không nặng không nhẹ hỏi nhỏ một câu, nhưng ngữ khí nghe qua cũng đã run rẩy mấy phần.
- Anh Lạc, Trường Xuân Cung có gì không tốt với ngươi sao?
Anh Lạc hành đại lễ, vẫn nhất định không nói lời nào. Lễ tạ đã lâu mà nàng ta vẫn không ngẩng lên nhìn hoàng hậu một lần, đoạn toan đứng dậy rời đi.
- Anh Lạc - Phú Sát hoàng hậu cao cao tại thượng gấp gáp nắm lấy cổ tay Anh Lạc một phen, cũng không giống với phản ứng thường thấy của người.
Đến giờ phút này Dung Âm vẫn không thấy được ánh mắt của người kia, chỉ thấy Anh Lạc dùng ba phần lực đạo, nhẹ nhàng muốn rút cổ tay về. Dung Âm nàng đột nhiên hoảng hốt, không biết bản thân đã sai việc gì, lại càng không nghĩ đến hoàng hậu Đại Thanh lại có thể có việc gì sai với một hạ nhân.
- Anh Lạc đừng đi - giọng nàng pha lẫn chút thổn thức, pha lẫn chút khẩn cầu, là một chất giọng mà chưa từng ai nghe qua.
Ngụy Anh Lạc quả nhiên đứng lại, nhìn sơ qua cũng thấy không còn được cứng cỏi kiên quyết như lúc nãy. Nàng ta như hít một hơi sâu trấn tĩnh, ngón tay cũng đâm sâu vào lòng bàn tay. Dung Âm thấy tất cả, cũng biết được Anh Lạc sẽ bị lung lay bởi ngữ khí như nước chảy của nàng. Nhưng rốt cuộc là vì cái gì, thứ gì lại có sức hút đến mức khiến Anh Lạc quyết chạy nhanh khỏi cửa Trường Xuân Cung, cũng là chạy nhanh đi khỏi nàng.
Đến bây giờ nàng đã minh bạch, Ngụy Anh Lạc ở cũng là vì nàng, rời cũng là vì nàng, mà nàng lại quá nhu nhược yếu đuối, vốn dĩ từ lâu đã ỷ lại vào sự che chở của Anh Lạc mà không hề động tâm suy nghĩ. Mấy tháng qua nàng chỉ vì hài tử mà cố gắng cổ vũ bản thân phải mạnh mẽ, nhưng thời khắc này nàng tưởng như chỉ có gặp được Anh Lạc mới có thể khiến nàng giải tỏa ưu uất, an nhiên mà sống tiếp.
- Khải bẩm hoàng hậu nương nương - Minh Ngọc đứng nép ngoài màn trướng khẽ gọi - nô tài đã theo lệnh người đến Diên Hy Cung để cho mời Lệnh phi, nhưng....
Minh Ngọc vốn là người khẩu khí cứng cỏi nhưng tậm địa yếu mềm, những chuyện không hay nàng ta sẽ không bao giờ có thể đường đường chính chính mà nói ra một mạch.
- Thế nào? - Dung Âm quay về phía nàng ta, chữ nhưng tốt nhất không phải là Anh Lạc buông lời từ chối.
- Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng đã hạ khẩu lệnh. Sau ngày hôm qua người bị động thai khí, tất cả phi tần thân quyến đều không được đến kinh động, người cũng không nên ra khỏi Trường Xuân Cung để tránh bị ảnh hưởng phụng thể. Cho nên... cho nên Anh Lạc không thể theo lệnh người mà đến đây rồi.
Minh Ngọc đã lui từ lúc nào, nhưng Dung Âm vẫn đứng nơi cửa sổ. Phía bên ngoài vọng lại tiếng hô hoàng thượng giá đáo. Chẳng phải tất cả nữ nhân trong cung ai ai cũng muốn nghe thấy câu này, ai ai cũng nên đứng ở cửa ngóng đợi hoàng thượng sao? Dung Âm không tự khai thông được, tâm can phức tạp cũng chỉ biết nở nụ cười sầu não. Vốn dĩ nữ nhân trong cung không phải ngóng đợi hoàng thượng, mà họ là ngóng đợi tia hy vọng, ngóng đợi niềm vui của bản thân mình. Hôm nay hy vọng của Dung Âm bất khả tương kiến, vô tình lại đoạt đi hy vọng của những nữ nhân khác. Nàng hiện cũng quá hoang đường, Tử Cấm Thành như nấm mồ lạnh lẽ này lại khiến nàng thần hồn tiêu tán, tâm trí mơ hồ mất rồi.
- Nô tài cung chúc hoàng thượng thánh an.
Tiếng nói xa xa vọng về, Dung Âm cũng không buồn suy nghĩ nữa. Nàng có phải nhất thời quên mất nơi đây là đâu và bản thân nàng là ai rồi không? Mà nàng vốn cũng chẳng là ai, cũng chỉ là nữ nhân bình thường, cũng chỉ có những tâm tình bình thường. Có khác là nàng bị giam cầm ở Tử Cấm Thành này, bị giam cầm với hoàng đế như bao nữ nhân khác. Đôi mắt này nhắm lại, ước gì thần hồn có thể phiêu dạt khỏi bức tường này, cũng như cành liễu đung đưa theo gió.
Cung tường liễu, ngọc tao đầu.
Tiêm tiêm hồng tô thủ.
Tịch mịch tửu, tỏa xuân sầu.
Vãng sự nan khai khẩu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com