Chương 25 - Lên sóng
Đoàn phim quay đến Tết Trung Thu, tuy không nghỉ nhưng đoàn phim mua rất nhiều bánh Trung Thu cho diễn viên cùng nhân viên công tác. Mỗi người hai cái, khẩu vị tự chọn. Kim Trí Tú đi lấy bánh của mình cùng Kim Trân Ni. Bối cái bốn vị khác nhau. Kim Trân Ni không ăn, kiếp trước ở trong cung nàng không hứng thú với điểm tâm. Nhưng Kim Trí Tú lại yêu tha thiết đồ ngọt.
"Đồ ngọt như này, chị nên ăn ít một chút." Nói đến nói lui, Kim Trân Ni vẫn pha ly hồng trà cho Kim Trí Tú. "Uống chút trà cho bớt ngọt."
Kim Trí Tú uống một ngụm, hồng trà này là do mỹ thuật của đoàn phim về quê mang đến, mỗi người được tặng hai tiểu nhỏ, loại tiểu sơn. "Nini, dù sao cũng là ăn Tết, em không ăn chút bánh Trung Thu, sao có không khí Tết đây?"
"Có chị ăn là được rồi. Hôm nay Hàn Thao tặng mấy xâu nho, chị giữ bụng chút ăn nho." Dù sao cũng là ăn Tết, hôm nay Kim Trân Ni không cần diễn, đi đến phim trường học tập lại thu không ít món.
Nghe đến Hàn Thao, Kim Trí Tú có chút chua. "Gần đây Hàn Thao cùng em hơi thân thiết."
Từ sau lần đối diễn kia, mỗi khi Hàn Thao gặp Kim Trân Ni cũng sẽ nói vài câu. Cặp mắt đào hoa kia thường xuyên phóng điện khiến những nữ nhân viên công tác trẻ tuổi mặt đỏ tim đập.
"Giọng thật chua!" Kim Trân Ni nhìn thấy Kim Trí Tú ghen lại muốn khi dễ cô một chút. "Anh ta là nam chủ. Trong phim là chồng em, tụi em thân thiết thì có gì sai? Chị nhìn Ngụy lão sư xem, cả ngày đều xưng mẹ chồng nàng dâu với em. Không phải cũng diễn sao, chị để tâm nhiều làm gì?"
"Ngụy lão sư là diễn. Nhưng Hàn Thao...." Kim Trí Tú không tin trong lòng Hàn Thao không có suy nghĩ không an phận.
"Hàn Thao thành danh sớm hơn em, tư lịch cũng sâu. Anh ta vào vòng này lâu như vậy, mỹ nữ nào chưa gặp qua? Làm sao mí mắt lại thấp như vậy?" Kim Trân Ni duỗi tay chọc đầu cô chút, "Chị đây là bình dấm chua!"
Đầu Kim Trí Tú cố ý ngã lên bàn, "Bình dấm chua bị em chọc vỡ rồi!"
Trung thu trăng tròn, trăng tròn đoàn viên.
Buổi tối Kim Trân Ni gọi về nhà, hàn huyên cùng Kim mẹ thật lâu. Kim mẹ Kim ba dặn dò Kim Trân Ni cùng Kim Trí Tú phải tự chiếu cố chính mình. Kim Trí Tú nhìn chằm chằm điện thoại mình, cuối cùng không gọi về nhà.
Kim Trân Ni cúp điện thoại, quay đầu thấy Kim Trí Tú vừa ăn nho vừa xem TV. Trong TV đang phát "Lôi Đài Thơ Văn". Hôm nay là vòng đầu. Tiết mục này liên tục phát mười ngày, mỗi ngày một vòng. Phát xong thì kỳ nghỉ quốc khánh cũng kết thúc.
"Lúc quay không phải chị đã thấy sao?" Kim Trân Ni đi đến nhìn, nói thật cảm thấy không có gì mới mẻ.
"Không giống đâu. Xem trên truyền hình là biên tập đã cắt nối xong, mỗi người đều không có bao nhiêu cảnh." Kim Trí Tú ngồi ngay ngắn xem TV, hiện tại cô nghiêm túc muốn học tập làm thế nào trở thành một trợ lý tốt.
Kim Trân Ni lắc đầu, thật ra nàng có chút xấu hổ khi nhìn bản thân trên TV. Nàng ngồi trên giường cầm ipad học những đoạn kinh kịch kinh điển Ngụy Việt Đồng đề cử, nghiêm túc học tập để có thể hát được.
Lệ Sa cùng Thái Anh vừa quay xong MV, trở về tắm rồi mở TV xem "Lôi Đài Thơ Văn". Khác với Kim Trí Tú, các nàng hoàn toàn chưa nhìn thấy dáng vẻ của nương nương cộng thêm đã lâu rồi chưa gặp nương nương, hai người thật sự rất nhớ nương nương.
"A! Quay đến nương nương rồi!" Thái Anh bắt lấy Lệ Sa ngồi xem. "Bộ quần áo này của nương nương thật đẹp!" Thái Anh như fan não tàn của Kim Trân Ni, tung hô nương nương hết cỡ.
"Nghe Kim Trí Tú nói nương nương thắng liên tiếp mười vòng. Chỉ là những vòng sau chỉ xuất hiện ở vòng tơ bông lệnh, trước đó sẽ không xuất hiện." Lệ Sa không hô to gọi nhỏ như Thái Anh, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi TV.
Đến phân đoạn tơ bông lệnh, Kim Trân Ni mỹ lệ mà thong dong khiến cho cả trường quay kinh diễm. Chức lôi chủ này danh xứng với thật.
"Này căn bản không có chút khiêu chiến nào. Từ nhỏ nương nương đã chơi tơ bông lệnh, cảm giác có chút khi dễ người khác." Thái Anh bất bình thay người khác.
Lệ Sa lấy điện thoại ra nghịch. Thái Anh nhìn Cung Lung Hoa trong WeChat thấy Lệ Sa phát một bao lì xì, "Chúc nương nương lên làm lôi chủ."
"Ai nha! Sao chị lại giảo hoạt như vậy! Sao lại không nói tiếng nào với em!" Thái Anh sao có thể lạc hậu như vậy? Lập tức cũng phát một bao lì xì. "Nương nương uy vũ!"
Kim Trân Ni nhìn thấy hai nha đầu này ồn ào cũng không để ý, tay bấm vào bao lì xì. Hai người này thật sự tâm ý tương thông, vậy mà phát 111 NDT. Kim Trí Tú vừa tắt TV, cũng nhìn thấy tin nhắn trong nhóm, "Hai đứa là muốn mỗi ngày phát bao lì xì! Chị cá, ngày mai hai đứa nhất định phát 222 NDT, em có muốn cược không?"
Kim Trân Ni ngẩng đầu, "Trùng hợp là em cũng nghĩ vậy. Hai mình không cược được rồi!"
"Nini, em cho chị chút mặt mũi được không?" Kim Trí Tú ôm cánh tay nàng năn nỉ nói.
"Em là muốn tốt cho chị." Kim Trân Ni rút tay mình về. "Nếu em đoán số khác, chị còn cơ hội thắng sao?"
Kim Trí Tú nghĩ, chỉ cần Kim Trân Ni lên tiếng, hai nha đầu kia khẳng định sẽ làm theo ý Kim Trân Ni. Vậy không phải mình không có phần thắng sao?
Kim Trân Ni nhìn video, thông báo không ngừng hiện lên, đều là từ Weibo. Nàng cau mày hỏi Kim Trí Tú, "Vì sao Weibo lại có nhiều thông báo như vậy?"
"Có nghĩa em chuẩn bị hot lên." Kim Trí Tú cầm điện thoại Kim Trân Ni xem thông báo của Weibo. Toàn là tin nhắn, gắn thẻ, cùng chuyển phát không quan trọng, nhìn đến Kim Trí Tú hoa cả mắt. Weibo của cô tìm Lôi Đài Thơ Văn, phát hiện có không ít người xem tiết mục này, tất cả đều đã bàn luận về Kim Trân Ni. Ảnh chụp, video ngắn đều có. Có người lúc trước tham dự show nay cũng cơ hội lên tiếng.
"Mẹ ơi!" Kim Trí Tú để Kim Trân Ni nhìn Weibo của mình. "Người này viết thật dài, đều là khen em. Chị cũng chưa chú ý có người quan sát em cẩn thận như vậy." Kim Trí Tú thật sự giật mình. Nàng xuất thân bảo tiêu, vậy mà không chú ý điều này.
"Chị có nghĩ đến lúc ấy mọi người hầu như đều nhìn chằm chằm em cùng tuyển thủ trên đài. Chị sao có thể chú ý nhiều như vậy được?" Kim Trân Ni trên đài, có thể cảm giác được ánh mắt toàn trường đều nhìn về phía nàng. Kiếp trước nàng đã quen với việc này, cũng không quá luống cuống. Chỉ là nhìn người khác nói về nàng trên Weibo, nàng có chút không quen.
Hiện tại trên Weibo đều đang điên cuồng chuyển phát video cùng hình ảnh của nàng. Trên mạng đều cảm khái về trang phục Kim Trân Ni mặc, đều nói đây là điểm đột phá bởi nó tựa như một bức tranh nữ tử cổ đại.
Kim Trí Tú không ngừng lướt Weibo, tận mắt chứng kiến trong hai tiếng ngắn ngủi, fans Kim Trân Ni từ 3 vạn lên 13 vạn với tốc độ cực kỳ nhanh. Lúc này đã gần đến 12 giờ, lượng fans vẫn còn tăng mạnh. Kim Trí Tú đoán, ngày mai khi các nàng tỉnh lại, fans Kim Trân Ni có thể vượt qua 20 vạn. Số lượng này đối với một minh tinh là không đáng là bao, chỉ là với người thường như Kim Trân Ni cùng Kim Trí Tú mà nói đây là việc không thể tưởng nổi.
Sáng hôm sau, Kim Trân Ni cùng Kim Trí Tú chạy bộ xong, đi đến công viên học diễn cùng Ngụy Việt Đồng. Ngụy Việt Đồng cười tủm tỉm nhìn nàng, "Tiết mục hôm qua ta có xem, con dâu à, con thật sự là bảo bối. Khó trách con lại có thể nhớ được lời kịch như vậy. Thì ra là trong đầu đã có nhiều thơ từ."
Kim Trân Ni được khen có chút ngượng ngùng. "Bà bà, người đừng khen con. Chỉ là tính con trầm lắng, lại thích thơ từ thôi. Giống như con thích kinh kịch."
Ngụy Việt Đồng thở dài, "Đáng tiếc gặp con quá muộn. Nếu là mười năm trước, hạt giống tốt như con, tất nhiên sẽ trở thành diễn viên kinh kịch nổi tiếng. Đáng tiếc mà!"
Ban đầu Kim Trân Ni cũng có chút tiếc nuối về chuyện này. Chỉ là hiện tại nàng nghĩ, trong họa được phúc, này cũng chưa chắc là chuyện không tốt. Mình cái gì cũng muốn học, cái gì cũng muốn làm, tinh lực lại có hạn, thời gian cũng có hạn. Không thể lên sân khấu hát tuồng, vậy yên tâm nghe tuồng cũng tốt."
Kim Trí Tú đứng cách đó không xa đang tập những động tác huấn luyện cơ bản. Lâu lâu sẽ quay đầu nhìn thấy Kim Trân Ni ngoan ngoãn học diễn cùng Ngụy Việt Đồng, bộ dạng như học sinh tiểu học nghe lời hoàn toàn không có chút dáng vẻ cung phi nào.
"Tay, tay phải thế này." Ngụy Việt Đồng thủ thế. Kim Trân Ni làm theo. Tay nàng cực mềm, ngộ tính lại cao, động tác làm đặc biệt đẹp.
"Tay này là từ nhỏ luyện tập mà thành. Lúc trước con có học?" Dùng ánh mắt người trong nghề hỏi.
Kim Trân Ni cân nhắc một chút, đáp: "Múa cổ điển." Nàng học múa cũng không phải gọi là múa cổ điển. Nhưng chỉ có thể nói như vậy.
Ngụy Việt Đồng nhìn nữ tử trước mặt, càng nhìn càng thích. "Trân Ni, diễn kịch cho tốt, tương lai con nhất định có thể trở thành diễn viên sáng giá."
"Cảm ơn người cỗ vũ con."
Học diễn, Kim Trân Ni tiếp tục học tập người khác đóng phim trên phim trường. Nàng đủ thông minh, mỗi ngày ngâm mình trong phim trường, đã hiểu được đạo diễn làm sao chỉ đạo được một cảnh diễn. Đối với ý đồ của đạo diễn, nàng thường sẽ đoán được bảy tám phần.
Hôm nay là cảnh nam nữ chủ. Hàn Thao cùng nữ chủ Vu Tĩnh Nghi đến phim trường. Đạo diễn còn đang giảng diễn cho hai người. Nhân viên công tác đang chuẩn bị đạo cụ. Hàn Thao thấy Kim Trân Ni đứng cách đó không xa nhìn mọi người công tác, chớp mắt với nàng. Vu Tĩnh Nghi chú ý ánh mắt của Hàn Thao, nhìn thấy Kim Trân Ni.
Nàng có cảnh quay với Kim Trân Ni, chỉ là trước mắt vẫn chưa quay. Nàng ở đoàn phim nhiều ngày nhưng vậy luôn ở tổ B. Đoàn phim chia làm ba tổ. Tổ A quay nam chủ, tổ B quay nữ chủ. Tổ C là những cảnh quay khác.
Gần đây suất diễn của tổ B không nhiều lắm. Nàng mới đến tổ A quay cảnh có nam chủ.
Kim Trân Ni vẫn luôn ở tổ A, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy Vu Tĩnh Nghi.
Đạo diễn nói diễn, hai người bắt đầu làm công tác chuẩn bị cuối cùng. "Kia là Kim Trân Ni? Nghe người ta nói cô ấy xinh đẹp, tôi lại cảm thấy người khác không thể tả được vẻ đẹp của cô ấy." Vu Tĩnh Nghi nói nhỏ bên tai Hàn Thao.
"Đúng vậy, tiêu chuẩn mỹ nhân cổ đại. Không chỉ đẹp còn thông minh. Không chỉ thông minh còn đa tài đa nghề. Tĩnh Nghi, cô nói xem tương lai cô ấy không nổi tiếng thì còn có thiên lý sao?" Hàn Thao cười lạnh nói.
Vu Tĩnh Nghi nhìn hắn. "Vậy thì khó nói, anh ở trong giới này nhiều năm như vậy, còn không rõ sao? Nếu muốn nổi, phải có người phía sau." Nàng nhìn thoáng qua Kim Trân Ni. "Nhưng bộ dáng này của cô ấy, không khó để tìm kim chủ." Nàng ý vị thâm trường nhìn Hàn Thao.
Mày Hàn Thao hơi nhăn, vừa muốn lên tiếng, đạo diễn Trần Đồng đã nói các bộ phận chuẩn bị.
Kim Trân Ni thông qua máy đạo diễn nhìn hai người đang trò chuyện, nàng không nghe rõ họ nói gì. Nhưng biểu tình hai người rất có ý tứ. Nhìn không giống phu thê ân ái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com