Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Lâm Lạc Hương nhảy chân sáo chạy lung tung trong bãi săn rộng lớn.

Khoan đã... Hmm... lạc đường rồi...

Cô tròn mắt ngu ngơ nhìn ngó xung quanh.

Lạc đường thật rồi...

Đứng ngây ra một lúc, Lâm Lạc Hương cuối cùng tặc lưỡi quyết định : Quy tắc cũ, nhắm mắt đánh bừa một hướng lết đi

Càng đi càng cảm thấy hoang mang, hình như cô đi vào sâu trong phạm vi săn bắn rồi thì phải?

Đệt!

Nguy hiểm vãi nồi, nhất định phải nhanh chóng tìm đường ra. Lỡ như đen đủi gặp phải ai đó mắt không được tốt nhầm tưởng cô là vật săn mà săn thì bỏ mịe...

Đang cảm khái về cuộc đời thì bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng gì đó, giống như tiếng bước chân, rất gần. Không phải chứ? Chẳng lẽ ứng nghiệm thật à?

Và đương nhiên là nỗi sợ hãi không thể chiến thắng sự tò mò dâng cao, Lâm Lạc Hương lén lút lại gần, nấp sau bụi cây ngó đầu ra xem. Ý? Sao cảnh này quen quen ta?

Sau khi nhìn rõ mọi việc, Lâm Lạc Hương đã trợn mắt há miệng thật to, cảnh tượng trước mắt làm cô vô cùng kinh hãi.

Một hắc y nhân bịt mặt cầm kiếm đang hướng về phía đối diện đuổi giết không tha, mà đối diện với hắn là một tiểu hài tử... là Hoa Ngân Vũ! Vết thương cũ trên vai y đang rỉ ra thấm ướt một mảng vai áo, y cắn răng chịu đau, sắc mặt trắng bệch, rút ra một mũi tên bắn sượt qua tay phải của hắc y nhân kia, hắn ta quá nhanh, một tiểu hài tử căn bản không thể dễ dàng đả thương được hắn.

Tình hình hiện tại chính là hắc y nhân đang đuổi giết Hoa Ngân Vũ, và đương nhiên hắn ta đang chiếm lợi thế rất lớn.

Lâm Lạc Hương cuống lên, cô nên làm cái gì đây?

Mắt thấy kiếm của hắc y nhân hướng về cổ của Hoa Ngân Vũ đâm tới, cô không nghĩ được nhiều nữa, vội phi ra chắn trước mặt y, đem y ôm trọn vào trong lòng bảo vệ. Kiếm của hắc y nhân xuyên tới đâm thẳng vào bả vai nhỏ bé đang run lên của cô.

Con mẹ nó đau vãi nồi! Đây chính là hậu quả của việc tay nhanh hơn não trong truyền thuyết à?

Ai bảo cô là một người cực kỳ cực kỳ yêu thương trẻ con, nhìn thấy một tiểu hài tử sắp bị vật sắc nhọn đâm xuống, ai chịu nổi chứ? Làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn?

Sau khi bị đâm cô mới tỉnh ra. Quả thật là đau đến thấu xương, đau hơn cô nghĩ rất nhiều. Đau như vậy cô còn chịu không nổi, một tiểu hài tử mới sáu tuổi làm sao có thể chịu đựng được đây?

Lâm Lạc Hương cắn răng ôm thật chặt Hoa Ngân Vũ vào trong lòng, mặc kệ thế nào đều phải bảo vệ y!

Hoa Ngân Vũ trợn tròn mắt nhìn chằm chằm bả vai rỉ máu đáng sợ của Lâm Lạc Hương, mũi kiếm sắc bén ghim thật sâu vào bả vai, hẳn là rất rất đau.

Lâm Lạc Hương đang đau đớn đến muốn ngất đi, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói khô khan, xa lạ :

[Xin chào ký chủ, tôi là hệ thống số hiệu 001. Do việc người xuyên sai thời gian vào thế giới này khiến tình tiết truyện đã bị thay đổi, hướng đi chệch khỏi qũy đạo ban đầu, mong ký chủ mau chóng tìm cơ hội quay trở về thế giới thật.]

Lâm Lạc Hương ngạc nhiên, dùng tiềm thức để nói chuyện.

"Hệ thống?"

[Đúng vậy.]

"Ngươi nói ta có thể trở về?"

[Đúng.]

"Bằng cách nào?"

[Chết.]

"..."

[Chết ở thế giới này, ở thế giới thật ký chủ không có vấn đề gì cả. Nhưng cách chết cũng không thể tùy tiện, thời gian và không gian phải phù hợp hệ thống mới có thể giúp ký chủ quay trở về.]

"... Vậy ta nên làm gì?"

[Nhiệm vụ đầu tiên : cứu sống nhân vật chính, đổi lấy phương pháp trở về toàn vẹn.]

"Nhân vật chính?" Không lẽ người hệ thống nói là Hoa Ngân Vũ?

[Nhân vật chính trong nguyên tác "Vương Phi của ta là Tướng Quân" - Hoa Ngân Vũ, thiết lập tình tiết đã bị thay đổi, nhân vật phụ Hoa Trì không thể xuất hiện bảo vệ nhân vật chính như trong nguyên tác, hiện tại ký chủ cần tìm cách cứu sống nhân vật chính, bằng không thế giới này sẽ hoàn toàn bị phá hủy, bởi vì nhân vật chính là trung tâm của thế giới này, người chết thì thiết lập thế giới cũng chết theo.]

"Êyy! Việc này thực sự rất khó có được không?! Ta chỉ là một tiểu cô nương yếu đuối không có gì trong tay, hắn ta có kiếm, không biết chừng còn có giấu ám khí gì đó, căn bản là chọi không lại!"

[Hệ thống không trợ giúp, mời ký chủ tự thân vận động.]

"...... FUCK YOUUUUUUUUU!!!"

Lâm Lạc Hương đau đến vã mồ hôi càng nhiều hơn. Cô nhận ra rằng trong lúc cô và hệ thống nói chuyện mọi việc đang tạm thời ngừng lại, như bị đóng băng vậy.

Sau khi cô thử cử động tay phải một chút, thanh kiếm đang ghim tại vai trái của cô lại đâm sâu hơn. Có lẽ là nếu cô bắt đầu cử động thì thời gian sẽ không tạm dừng nữa.

Con mẹ nó đau chết lão nương!

Tay phải bỗng nhiên mò đến túi trữ vật, cô chợt nhớ ra mình có đem theo một thứ dùng được, có thể sẽ hữu dụng, liều mạng thử một lần xem sao.

Lâm Lạc Hương thật nhanh móc từ trong túi trữ vật ra một cái lọ nhỏ cầm chặt trong tay, dùng hết sức lao người về phía trước rút ra mũi kiếm trên vai, máu từ vết thương theo đó bắn tung tóe, chảy ồ ạt không ngừng.

Cô cắn răng chịu đau xoay người lại, nhanh chóng nghiêng người tránh mũi kiếm tiến lên trước tiếp cận hắc y nhân ở khoảng cách gần nhất có thể, chuẩn xác đem lọ nhỏ trong tay xịt mạnh vào mắt hắn. Hắc y nhân hét lên một tiếng rồi bảo đảo ngã xuống, nằm lăn ra đất ôm mặt gào rống.

Lâm Lạc Hương môi trắng bệch, sắc mặt tái nhợt vẫn gượng dậy chống hông nở nụ cười chiến thắng :

"Muahahahaaaa! Vẫn là xịt cay chống dâm tặc lợi hại! Dám làm lão nương bị thương, người chết chắc rồi!"

Nói rồi lảo đảo bước lên dùng chân đạp mấy phát vào người hắc y nhân vẫn đang lăn lộn gào khóc dưới đất.

"Dám đâm suýt gãy luôn tay lão nương, đi chết đi!"

"..." Hoa Ngân Vũ bày tỏ y không biết nên nói gì.

Bỗng nhiên Lâm Lạc Hương mất sức thở dốc khuỵu xuống, vết thương trên vai đau đến muốn ngất đi.

"Tiểu Lạc!" Hoa Ngân Vũ vội vàng chạy lại đỡ tay cô : "Ngươi bị thương rồi."

"Không sao." Lâm Lạc Hương mỉm cười xoa đầu y : "Ta không có việc gì, đệ không sao là tốt rồi."

Hoa Ngân Vũ mở to mắt nhìn chằm chằm cô, một giọt nước mắt lăn xuống, bàn tay bé nhỏ nắm chặt áo cô : "Trên mũi kiếm có độc, ngươi trúng độc rồi."

"Vậy sao? Thảo nào lại khó chịu như vậy." Thấy Hoa Ngân Vũ khóc, Lâm Lạc Hương không đành lòng nhìn, tặc lưỡi đưa tay lau nước mắt cho y : "Đệ khóc cái gì? Ta đã chết thật đâu?"

"Cảm ơn."

"Hửm?"

"Ngươi cứu ta tới hai lần."

"Ây za, bảo vệ trẻ nhỏ là điều nên làm mà. Nào Tiểu Ngân Vũ ngoan, đừng khóc. Yên tâm đi, ta đảm bảo sẽ dốc hết sức mình, đời này bảo vệ đệ, dù có chết cũng nhất định bảo vệ đệ chu toàn, có được không?" Chứ nếu người mà chết thì thế giới này cũng không tồn tại, ta cũng sẽ không thể trở về được Trái Đất có được không hả nhân vật chính đại nhân?!

"Ta... ta cũng vậy! Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi! Ta còn sống thì ngươi không được phép chết!"

"Hahaha... Được! Một lời đã định!"

"Một lời đã định."

Cả đời này, ta bảo vệ ngươi, ngươi bảo vệ ta, vĩnh viễn không xa rời.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #đông