Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39: Rung động si mê

Ánh trăng lặng lẽ đổ trên gương mặt quyến rũ của Lạp Lệ Sa, sóng xanh rầm rì sôi sục. Trong phút chốc, Phác Thái Anh đã sa vào hồ nước sâu trong Lạp Lệ Sa.

Giống như một người đột nhiên mắc chứng mất ngôn ngữ, không thể hiểu Lạp Lệ Sa nói gì trong vài giây. Lạp Lệ Sa giải thích:" Là trên ảnh chụp thôi."

"Tôi đã thiết lập tính năng chụp tua nhanh thời gian. Nếu dùng quang ảnh, có thể sẽ chụp được hiệu ứng như thế."

Phác Thái Anh phản ứng lại, lý trí quay về đại não, không biết bản thân đang thất vọng nhiều hay rầu rĩ hơn.

May mắn thay, nàng đã không hấp tấp trả lời bằng những từ ngữ xấu hổ kia.

Nàng bình tâm lại, tìm về phản ứng bình thường nhất rồi hỏi:" Muốn chụp ảnh cùng nhau rồi đăng lên moments sao ạ?"

Việc các cặp đôi đi du lịch cùng nhau mà không chụp một vài bức ảnh thân mật, yêu thương quả thực là điều bất bình thường.

Lạp Lệ Sa không phủ nhận, chỉ hỏi lại: "Có thể chứ?"

Phác Thái Anh không có lý do gì để không đồng ý.

"Được ạ." Nàng bỏ qua đáy lòng gợn sóng, mỉm cười ngọt ngào.

Sóng mắt Lạp Lệ Sa khẽ dao động. Cô tiến lại gần một bước, vòng tay ôm lấy eo Phác Thái Anh, đôi môi đỏ mọng kề sát mặt nàng.

Cơ thể Phác Thái Anh giống như bị điện giật, lỗ chân lông thoáng chốc mở ra, không biết nên đặt tay chân nơi đâu.

Lạp Lệ Sa chỉnh lại tư thế, mỉm cười nhắc nhở:" Ngẩng đầu lên chút đi em."

Hơi thở nhẹ nhàng và ấm áp hòa cùng giọng nói của cô phả lên má Phác Thái Anh , hệt như cơn gió đông ái muội, kéo theo cành liễu, náo loạn hồ nước xuân.

Tim Phác Thái Anh đập thình thịch.

Nàng phải rướn phần cổ cứng đờ của mình lên, cố ý tránh nhìn vào mắt Lạp Lệ Sa, nhưng không thể tránh khỏi việc nhìn thấy đôi môi đang kề sát của Lạp Lệ Sa.

Đỏ mọng và ẩm ướt, toát lên vẻ quyến rũ đối lập với gương mặt trang nghiêm của cô.

Cổ họng Phác Thái Anh chuyển động, bỗng dưng bóp lấy lòng bàn tay mình.

Có ảo giác rằng nhịp tim đập nhanh đến mức không thở được nữa.

Cách đây ít lâu, nàng có xem qua một bộ phim đồng tính. Trong phim, lúc nữ chính và nữ thứ đang có mối quan hệ không rõ ràng, cô nàng vũ công nữ thứ đã tán tỉnh nữ chính và muốn dạy cho nữ chính cách rơi xuống đất an toàn nhưng nữ chính không dám, liên tục từ chối, nên nữ thứ đã trực tiếp ôm eo nữ chính, nhìn chằm chằm vào nữ chính, muốn cầm tay dạy bảo nữ chính. Trong lúc dạy học trực diện, bầu không khí bỗng dưng trở nên nồng nàn, ái muội, xúc động, mãnh liệt. Sau vài giây, nữ chính đã không chịu nổi sự cám dỗ này. Cô ấy trượt khỏi tay nữ phụ như cá chạch, tự ý ngã xuống đất rồi trực tiếp thổ lộ tiếng lòng.

Lúc đấy, nàng chỉ cảm thấy buồn cười vì nghĩ đó là biểu cảm cường điệu để tăng thêm phần vui nhộn cho bộ phim.

Vào giờ khắc này, nàng mới chân chính nhận ra rằng đây có thể là một bức chân dung về cuộc sống-- Nàng nóng lòng muốn ngã xuống và thoát khỏi bầu không khí tiến thoái lưỡng nan trí mạng này.

Nàng ý thức kiểm soát nhịp thở, muốn chuyển hướng sự chú ý, loại bỏ phiền nhiễu, giả vờ như bản thân là một mảnh gỗ, một đạo cụ chụp ảnh vô tri vô giác.

Nhưng hơi thở của Lạp Lệ Sa luôn đánh vào nhịp tim của nàng.

Hơi thở đan xen, không biết đã trôi qua bao nhiêu giây, nhưng lại giống như hàng thế kỷ. Cuối cùng, Lạp Lệ Sa cũng nói:"Chắc là chụp xong rồi."

Cô buông eo nàng ra, đứng thẳng người, để sao trời lấp đầy khoảng trống giữa cả hai một lần nữa.

Phác Thái Anh eo mềm chân nhũn, đầu óc mụ mị. Nàng buộc phải tìm về lý trí, tự nhủ bạn bè bình thường sẽ nói gì và nên làm gì vào lúc này.

Trước khi tìm ra kết quả, hơi thở của Lạp Lệ Sa bỗng dưng đến gần hơn.

Phác Thái Anh căng thằng, vô thức ngẩng đầu lên. Trong lúc chưa kịp phòng ngừa, chóp mũi Lạp Lệ Sa đã chạm vào môi dưới của nàng. Cánh môi đỏ mọng lướt qua cằm nàng, xúc cảm lập tức phóng đại, hệt như một nụ hôn cố ý và vô tình đặt nhầm chỗ.

Nhịp tim Phác Thái Anh đã hoàn toàn quá tải.

Nàng bất động tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa ngẩng đầu, như thể thoáng ngạc nhiên, rồi lại mím môi dưới, ánh mắt sâu thăm thẳm.

"Muốn ngửi mùi son của em một chút, cảm thấy rất thơm." Cô nhìn chằm chằm vào môi nàng, bình tĩnh, thẳng thắn giải thích. Cô vươn tay ra, giúp nàng vuốt mái tóc bị gió biển thổi bay ra sau tai, giọng nói thoáng trầm xuống.

Phác Thái Anh không ngừng run rẩy dưới đầu ngón tay cô.

Màn đêm phủ lên Lạp Lệ Sa một lớp màng lọc sương kín, khiến gương mặt luôn trong trẻo và sạch sẽ của cô nhuốm màu nhân gian.

Vẫn là đóa sen, nhưng không còn là đóa sen tuyết lạnh tại núi Thiên Sơn nữa, mà lại giống như đóa sen đỏ mà nàng đã chạm vào trong đêm đen, đầy rực rỡ.

Phác Thái Anh rung động si mê, quên mất việc trả lời.

Dường như có thứ gì đó đang sinh sôi trong không khí.

Có thể trong giây tiếp theo, hoặc cũng có thể sau giây tiếp theo, Phác Thái Anh nghi ngờ bản thân sắp mất kiểm soát, thì điện thoại di động của Lạp Lệ Sa đột nhiên vang lên, đinh tai nhức óc.

Phác Thái Anh bỗng dưng bừng tỉnh, vội vàng lùi lại một bước.

Đôi tay muốn vuốt ve vành tai nàng đã thất bại. Cô bình thản lấy lại vẻ mặt trong trẻo.

Bầu không khí vi diệu vừa mới xảy ra tựa như ảo ảnh.

Phác Thái Anh trả lời muộn màng:"Là vị đào ạ."

Lạp Lệ Sa thu tay lại và gật đầu.

Phác Thái Anh không dám tiếp tục nhìn vào mặt cô. Nàng nói:" Chị nghe điện thoại trước đi, em tắm rửa đây."

Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Phác Thái Anh nhanh chóng bỏ trốn.

Lạp Lệ Sa nhìn theo bóng lưng nàng, ánh mắt sâu thằm. Một lúc lâu sau, cô đưa tay chạm vào môi mình, lắng lặng mỉm cười dịu dàng.

Trong phòng tắm, Phác Thái Anh vội vàng mang quần áo vừa lấy từ vali treo lên giá. Sau đó, nàng xoay người, tựa nửa người vào bồn rửa tay, vươn tay chạm vào chiếc cằm vừa được đụng phải, không nhúc nhích một lúc lâu.

Ánh đèn sáng soi tất cả mọi thứ. Gương mặt nàng được phản chiếu rõ ràng trên vách kính ngăn cách đó không xa. Hai mắt đẫm nước, tựa như muốn nói lại thôi, không thể che giấu cơn động tình. Phác Thái Anh xấu hổ che mặt, sức nóng khắp cơ thể đã lâu không tan.

May mắn thay, do thiếu ánh sáng nên không thể nhìn rõ Lạp Lệ Sa. Nàng tự an ủi bản thân.

Nhưng vừa rồi, trên gương mặt của Lạp Lệ Sa thực sự không có chút biểu cảm nào sao?

Phác Thái Anh cắn môi, suy nghĩ trở nên hỗn độn.

Việc thân thiết khi chụp ảnh cùng nhau là lẽ thường tình. Rất có thể là do lúc hôn cằm, nàng lại đột ngột ngẩng đầu lên, khiến Lạp Lệ Sa không kịp kìm lại, nên về tình thì có thể tha thứ được. Có lẽ dưới tác động của bầu không khí, sự chủ quan khiến nàng biến không thành có, tô vẽ cho Lạp Lệ Sa loại màu sắc hư ảo và ái muội chăng?

Phác Thái Anh kéo tơ lột kén, không ngừng lắc lư. Nàng sợ rằng những suy nghĩ lung tung của mình sẽ trở thành thủ đoạn ngụy trang cho bản thân, để mặc mình ngày càng chìm sâu vào mộng tưởng.

Nhưng, có một số khát vọng ngày càng rõ ràng hơn, giống như hạt giống không biết lúc nào sẽ rơi xuống, đâm chồi nảy lộc trong gió đông và mưa xuân, khiến nàng tìm mọi cách để tự lừa mình dối người nhưng vẫn không thể không đối mặt với sự tồn tại của chúng-- Dường như nàng đang sinh ra một loại sợ hãi khác.

Sợ rằng sẽ bỏ lỡ tín hiệu của Lạp Lệ Sa và đánh mất đi cơ hội đến gần nhau hơn.

Mặc dù nàng không biết rằng có chuyện đấy hay không.

Nàng suy sụp buông thõng tay, rối tinh rối mù.

Nếu biết được khóa tu học sớm như vậy thì nàng đã dùng bữa trước rồi. Cầu Thần hỏi quẻ thì đáng tin hơn một chút so với việc đếm cánh hoa và hỏi "có thể, không thể, có thể".

Phác Thái Anh thút thít trong lòng.

Hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng nàng cũng đã tắm xong. Sau khi bình tâm lại, nàng mới có thể đối mặt cùng Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa đã cất chiếc máy ảnh DSLR của mình và ngồi trước bàn làm việc dài.

Như thể nghe thấy giọng nói của nàng, cô xoay ghế làm việc, ngoảnh đầu lại, mỉm cười với nàng và nói:" Ảnh chụp rất đẹp, tôi đã chỉnh sửa và gửi qua WeChat cho em rồi đấy."

Tư thế tao nhã, biểu hiện bình thản, hệt như những sự tương tác vừa mới phát sinh thực ra chỉ là một số việc nho nhỏ tầm thường đối với cô.

Không vương chút gợn sóng nào.

Cảm xúc Phác Thái Anh thoáng chùng xuống và trả lời:" Vâng."

Lạp Lệ Sa cong môi, xoay người lại, tiếp tục làm việc.

Phác Thái Anh vừa sấy tóc, vừa mở WeChat để kiểm tra và nhận ảnh chụp.

Chỉ có một bức ảnh.

Màn đêm buông xuống, ánh sáng mơ hồ, gương mặt của nàng và Lạp Lệ Sa đều mông lung, chỉ còn lại đường viền tổng thể đen tuyền. Bên ngoài hàng rào kính của sân thượng, biển và trời hòa cùng một màu, ánh sao lộng lẫy. Bóng dáng của nàng và Lạp Lệ Sa giao nhau bằng gam màu xanh đậm, eo dán eo, mặt tựa mặt, thân mật khăng khít, như thể đang hôn nhau.

Kết cấu rất tốt, vừa hướng ngoại lại vừa kín đáo, mãnh liệt và kiềm chế, rất có không khí và cảm giác sang trọng.

Thực sự rất giống với chuyện đấy.

Phác Thái Anh nhìn trộm Lạp Lệ Sa, vành tai lại bắt đầu nóng lên.

Không được, không thể để chuyện tiếp diễn như thế này được nữa. Nàng tắt máy sấy tóc, khóa màn hình, cố gắng che đậy những phiền nhiễu bằng cách làm một chuyện gì đó nghiêm túc.

Nàng lấy sổ tay ra, ngồi phía đầu bên kia của chiếc bàn dài, bắt đầu đọc tư liệu lịch sử.

Lạp Lệ Sa không tắm ngay mà vẫn ngồi trước chiếc bàn dài, vẻ mặt trầm tĩnh, rất tập trung.

Ngoại trừ con chuột và tiếng gõ phím ngẫu nhiên ra, hầu như không còn bất kỳ tiếng động nào ảnh hưởng đến Phác Thái Anh nữa, nhưng Phác Thái Anh vẫn bị phân tâm.

Từng hàng từng chữ lướt qua mắt, và chúng cũng chỉ lướt qua mắt, hoàn toàn không vào não được.

Phác Thái Anh đầu hàng, mở công cụ tìm kiếm, sau đó mở Weibo lên.

Tìm trên kiếm dưới.

Lạp Lệ Sa không nhận ra. Cô liên tục trả lời một vài email nên có chút mệt, muốn thư giãn một lúc. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Phác Thái Anh theo thói quen, bỗng thấy nàng đang nhìn chằm chẳm vào màn hình máy tính, thoáng nhíu mày, có vẻ rất phiền muộn.

Cũng không giống như đang nhìn vào giao diện luận văn cho lắm.

"Sao thế?" Cô thuận miệng hỏi han.

Phác Thái Anh sợ hãi, nhấp chuột vài lần, không biết có phải do nhầm lẫn gì hay không mà lại hoảng loạn tắt giao diện đi.

Lạp Lệ Sa:"..."

Cô thoáng nghiêng đầu nhìn Phác Thái Anh, có chút nghi hoặc.

Phác Thái Anh đỏ mặt, xem như không có chuyện gì xảy ra:" Không có gì ạ, em vô tình chọc trúng vài bức ảnh kinh dị thôi."

Lạp Lệ Sa nhướng mày, lúc định nói gì thêm thì điện thoại của cô bỗng rung lên, tin nhắn thông báo cũng hiện ra.

Lạp Lệ Sa duỗi tay nhấc lên, liếc nhìn, ánh mắt bỗng dừng lại-- Là tin nhắn nhắc Phác Thái Anh vừa đăng Weibo mới.

Cô ngước mắt lên, nhìn về phía Phác Thái Anh. Phác Thái Anh mỉm cười, lấy lại vẻ bình tĩnh rồi ngoảnh lại nhìn màn hình máy tính của bản thân.

Ánh mắt Lạp Lệ Sa lóe lên vẻ thích thú, cười như không cười, cũng chẳng hỏi gì thêm. Cô cúi đầu mở Weibo, nhấp vào trang chủ Weibo của Phác Thái Anh rồi thoáng thấy Weibo của nàng vừa đăng vài chữ ít ỏi mới--

"@ Xin sâm AQ"

Lạp Lệ Sa:" ?"

Cô khó hiểu, bấm vào bình luận, lập tức thấy có người đoán mò trong phần bình luận:" AQ -- tình yêu?"

"Đại Đại có gì hot à!"

"Có chuyện gì thế, Đại Đại ơi, đôi mắt của em như thước kẻ này, nên đừng xin sâm, cứ hỏi em đi! Rất bổ tai đó."

"Đại Đại, mê tín dị đoan là không được đâu ó nha, a hahahahahahhahahahaha."

Lạp Lệ Sa sững sờ một lúc, từng đợt sóng ngầm dâng lên trong lòng. Cô không khỏi nghiêng đầu nhìn Phác Thái Anh lần nữa, sóng mắt mềm như nước.

-

Tác giả có lời muốn nói:

Nàng trốn cô truy thì có chạy đằng trời.jpg

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com