Chương 69 - Tôi xem bộ phim tình yêu
Vài ngày sau, ở trước mặt Kim Trí Tú, Lệ Sa luôn có chút ít không được tự nhiên. Ngược lại, Trí Tú giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn nói nói cười cười với cô, lúc nhàm chán liền chọt phía sau lưng, cũng không có chỗ nào mập mờ, vẫn tiếp tục được các bạn nữ lớp khác yêu thích, cũng như tiếp tục bị người khác ghen ghét.
Lệ Sa từ từ yên lòng, bước vào cuối kỳ, cô chuyên tâm ôn tập, tạm thời chỉ có thể đặt việc này sang một bên, cô nghĩ, Kim Trí Tú là người vui tươi, hoạt bát, ưu tú như vậy, có lẽ chẳng qua là sự rung động nhất thời của tuổi trẻ, phần tâm tư này đối với cô chẳng mấy chốc sẽ qua đi.
Mùa đông này, thời tiết không tốt lắm, sáng sớm Thái Anh đi làm trời đã đổ mưa nhỏ, nàng dừng xe xong không có chú ý bước vào một vũng nước ven đường, tiếp theo mắt phải của nàng giật giật mấy lần.
Dự cảm không lành.
Trong lòng nàng thấp thỏm không yên.
Nhưng mà một buổi sáng gió yên sóng lặng. Bước vào cuối năm, kênh giải trí trong đài bận đến túi bụi, nàng ứng phó tự nhiên, thậm chí còn có thời gian để nghỉ ngơi uống chút đồ uống nóng. Thậm chí thời tiết cũng không có chuyển biến xấu hơn, mưa cũng không lớn.
Tâm tình của Thái Anh vừa bình tĩnh chút ít, cho rằng chẳng qua là bản thân nhạy cảm mà thôi. Lúc này một cuộc điện thoại gọi đến, nàng còn chưa nghe xong liền chạy đến văn phòng, sắc mặt tái nhợt nói: "Chờ một chút, ở bệnh viện của anh, được, bây giờ em đến ngay."
Nàng vội vã chạy vài bước, mới nhớ tới chưa có lấy chìa khóa xe, vội vàng chạy về văn phòng, lấy chiếc chìa khóa xe trên mặt bàn, liền quay đi.
"Đợi chút, Thái Anh!" Liêu Thừa Vũ đuổi theo ra ngoài: "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Ừm... Làm phiền anh giúp em xin nghỉ phép, em cần đến bệnh viện một chuyến." Thái Anh nỗ lực giữ trấn định, nói với anh ta.
"Bệnh viện? Được được được, không sao, em yên tâm đi trước đi." Liêu Thừa Vũ gật đầu đi vào văn phòng.
Thái Anh đi vài bước rất nhanh, không lâu sau, Liêu Thừa Vũ từ phía sau nhanh chóng đuổi theo nàng, níu cánh tay của nàng lại.
Thái Anh quay đầu lại nghi ngờ nhìn người kia, vẻ mặt anh ta kiên định: "Anh đi cùng em, bộ dạng này của em không thể lái xe." Sau đó cầm lấy chìa khóa xe trên tay nàng: "Anh đưa em tới bệnh viện."
Liêu Thừa Vũ đi trước vài bước, bước chân đi rất ổn định. Thái Anh vẫn đứng nguyên tại chỗ mấy giây, Liêu Thừa Vũ với nàng: "Bệnh viện nào?"
"..."
Liêu Thừa Vũ thấy nàng ngơ ngác, dứt khoát kéo cánh tay của nàng qua. "Đi mau."
Người gọi điện là Phác Bảo Nam, buổi sáng lúc thức dậy ông nội cảm thấy không khỏe, đầu cháng váng, ép tim, ông vừa muốn đi lấy thuốc, xoay mở lọ thuốc ra, bỗng nhiên liền ngã quỵ xuống sàn nhà ngất đi. May mắn dì Tâm gọi người kịp thời, bây giờ đang kiểm tra ở bệnh viện, cũng không biết tình huống cụ thể như thế nào.
Thái Anh một đường khiếp đảm kinh hồn. Nàng gặp phải chuyện gì đều có thể trấn định, điểm yếu của nàng chính là ông bà nội. Nàng sợ nhất là người trong nhà gặp chuyện không may, thực tế những năm gần đây ông nội bị cao huyết áp, tim cũng không tốt lắm. Ông cũng đã 80 rồi, người già ở độ tuổi này sợ nhất là ngoài ý muốn, sợ nhất...
"Đừng lo lắng, trước đừng tự dọa bản thân mình." Liêu Thừa Vũ ấm áp mà an ủi nàng, lái xe vừa ổn vừa nhanh.
Thái Anh thở ra một hơi.
Đến bệnh viện, Liêu Thừa Vũ để nàng đi vào trước, anh ta đi tìm chỗ đậu xe. Thái Anh cũng không có khách khí, mang giày cao ngót, bước nhanh vào trong.
Phác Bảo Nam đang ở lầu một đợi nàng: "Không sao không sao, ông nội đã tỉnh lại, đang làm kiểm tra."
"Không có chuyện gì sao? Huyết áp bây giờ bình thường chứ? Còn có, bà nội đâu, bà nội nhất định rất sợ rồi?"
"Còn chưa dám để cho bà nội biết, dì Tâm ở nhà với bà nội rồi, anh đã gọi điện thoại nói cho anh cả biết tình hình, lúc ngất xỉu chân còn bị va chạm, bị trật một chút, không sao không sao, em bình tĩnh trước đi, mặt cũng đều trắng bệch rồi."
"Em đi vào xem một chút rồi nói sau."
Thái Anh đến phòng bệnh, mở cửa đi vào, nàng lộ ra một nụ cười: "Ông nội..."
Ông nội dựa lưng ngồi trên giường, chân bị bó.
"Tại sao Tiểu Anh cũng tới rồi, ông nội không có việc gì." Ông nội mỉm cười, dù sao cũng lớn tuổi, khuôn mặt mỏi mệt, dáng tươi cười cũng là suy yếu.
"Cũng không có gì." Thái Anh đi đến ngồi xuống: "Ông cảm thấy thế nào rồi?"
Phác Bảo Kiếm và Tiêu Vũ Đồng đều ở trong phòng, Tiêu Vũ Đồng nói với Thái Anh: "Tiểu Anh, em khuyên ông nội đi, bác sĩ nói ông nội nằm viện quan sát một chút, nhất định phải làm kiểm tra toàn thân, ông nội lại không đồng ý."
Ông nội cười nói: "Vốn cũng không có việc gì, ông chính là bị ngã thôi, bộ xương già này của ông coi như tạm được, không vỡ không gãy, còn ở bệnh viện làm gì, với lại không phải năm trước mới kiểm tra tổng quát sao?"
"Vậy không được rồi, phải ở lại kiểm tra." Thái Anh kiên trì nói.
"Bà nội của con đang ở nhà chờ đợi, bà ấy không ông ta chút nữa sẽ ồn ào khó chịu."
Mấy người còn lại trầm mặc, bọn họ đều biết cảm tình của ông bà rất tốt, nhất thời không gặp cũng không được, đặc biệt là mấy năm gần đây trí nhớ của bà nội xuống thấp vô cùng, phần lớn thời gian chỉ nhận ra được một mình ông nội.
"Vẫn là ở lại một đêm đi, kiểm tra một chút, tối nay con về nhà với bà nội." Thái Anh khẩn cầu.
Ông nội vỗ vỗ tay của nàng đang muốn nói chuyện, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Phác Bảo Nam: "A? Anh là ai vậy? Là bạn của anh hai tôi sao?"
Sau đó Thái Anh nghe thấy thanh âm của Liêu Thừa Vũ: "Tôi là đồng nghiệp của Thái Anh, nghe nói người nhà của em ấy nằm viện..." Còn chưa nói xong, Phác Bảo Nam liền lớn tiếng: "Đồng nghiệp của Tiểu Anh?? A, mau vào đi! Tôi là anh ba của con bé!"
Thái Anh còn chưa kịp nói gì, Phác Bảo Nam đã dẫn người ta vào, mọi người trong phòng bao gồm cả Phác Bảo Kiếm vẫn chưa nói lời nào từ nãy đến giờ, cùng nhau đồng loạt nhìn chăm chú vào người kia.
Liêu Thừa Vũ vào phòng thoáng lúng túng sững sờ, may mắn có kinh nghiệm làm việc nhiều năm trong đài truyền hình trợ giúp, anh ta lộ ra ý cười, trước tự giới thiệu: "Chào mọi người, tôi tên Liêu Thừa Vũ."
Thái Anh thuận miệng tiếp lời: "Đây là đồng nghiệp của em, chính là anh ấy đưa em tới đây."
Liêu Thừa Vũ nói: "Đúng vậy, anh đã đậu xe xong, tới đưa chìa khóa cho em "
Mọi người kéo dài thanh âm "Ồ..." một tiếng.
Thái Anh không có cách nào khác, chỉ có thể giới thiệu mọi người với nhau: "Đây là ông nội của em, chị dâu, anh hai, anh ba."
Liêu Thừa Vũ gật đầu chào hỏi từng người.
Tinh thần ông nội rõ ràng vẫn tỉnh táo, nói với anh ta mấy câu, Thái Anh nhìn thấy, trong lòng thở dài.
"Ông nội!" Thái Anh kéo lấy tay áo của ông nội, nàng theo bản năng cũng thả mềm thanh âm xuống, giống như đang làm nũng.
Ônh nội buồn cười nhìn qua nàng: "Con làm cái gì vậy? Chiêu này của con là học theo tiểu Sa đó sao, Ha ha ha!"
Thái Anh sững sờ, hơi phiền muộn nói: "Ông nội!"
Ông nội cười: "Được được được, chiêu này vẫn hữu dụng, ông nội đáp ứng con, đêm nay ở lại bệnh viện."
"Con cũng nói lời giữ lời, tối nay con trở về bên kia với bà nội, ông không cần lo lắng." Thái Anh cười rộ lên.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy một mặt trẻ con như vậy của nàng. Liêu Thừa Vũ lặng yên nhìn chăm chú.
Thái Anh được ông nội cam đoan, yên lòng. Mấy người trẻ phân công làm việc, Thái Anh về nhà trước. Tiêu Vũ Đồng ở lại một lát, hai anh em Phác gia ở lại.
Liêu Thừa Vũ theo nàng đi đến bãi đỗ xe của bệnh viện, không đợi nàng mở miệng, liền cười nói: "Anh đã giúp em xin nghỉ phép một ngày."
Thái Anh hơi ngượng ngùng nói: "Cảm ơn."
Liêu Thừa Vũ lại nói tiếp: "Bây giờ em liền trở về đi, anh đón xe về là được."
Thái Anh càng thêm ngại ngùng, gật đầu, tiếp tục nói cảm ơn.
Liêu Thừa Vũ im lặng hai giây, gọi tên nàng: "Thái Anh." Giọng nói thành thật chất phác, gọi tên của nàng có một sự tự nhiên thâm tình.
Thái Anh bất chợt bối rối mà nhìn anh ta.
Lệ Sa xuống xe buýt, vội vã chạy vào bệnh viện. Như một làn khói chạy xẹt vào quầy đăng ký của bệnh viện, đột nhiên lại lui trở về.
Vừa rồi khóe mắt liếc thấy một thân ảnh quen thuộc, cô lùi lại nhìn kỹ, quả nhiên là Thái Anh. Chỉ là bên cạnh nàng...
Sắc mặt Lệ Sa trầm xuống.
Người đàn ông này cô rất quen thuộc.
Lệ Sa mấp máy môi, nhìn qua bọn họ.
Người kia bỗng nhiên để tay lên vai Thái Anh, sau đó nói với nàng rất nhiều thứ. Lệ Sa nhíu mày, nghe không được, đến gần lại sợ bị phát hiện. Cô nhìn chằm chằm vào Thái Anh, nàng không cười, biểu tình cũng rất mơ hồ, Lệ Sa đoán không được, nhưng mà Thái Anh tựa hồ có chút chấn động, nói với hắn cái gì đó, hắn không để ý mà cười cười, rất có phong độ thân sĩ mà mở cửa cho nàng.
Xe chuyển động, hắn vẫn mang vẻ thâm tình chân thành mà nhìn theo chiếc xe rời đi.
Trái tim Lệ Sa bị bóp chặt muốn nghẹt thở, giống như nuốt phải một tảng đá lớn, nuốt vào không nổi mà nhổ không ra.
Cô mới không thừa nhận, cảnh tượng vừa rồi giống như thường xuất hiện trong những bộ phim tình yêu vậy!
Thật vất vả sắp xếp lại tâm tình, đi vào bệnh viện, đến trước của phòng của ông nội. Cô vừa định gõ cửa, Giọng nói hưng phấn của Tiêu Vũ Đồng từ không gian không quá khép kín truyền ra ngoài: "Người vừa rồi nói là đồng nghiệp của Tiểu Anh, con đoán chính là bạn trai của con bé."
"Ha, thật sao?" Thanh âm của ông nội.
"Còn không phải sao? Ông nội, ông xem Tiểu Anh của chúng ta, vẫn luôn độc lập tài giỏi, ông xem lần này là người đồng nghiệp kia đưa con bé về, còn để người ta đến chào hỏi chúng ta, không phải bạn trai cũng là người đặc biệt quan trọng!"
"Đồng ý! Anh ta rõ ràng là có ý đồ với Tiểu Anh, đều là đàn ông, con vừa nhìn liền biết ngay!" Phác Bảo Nam bổ sung.
"Tiểu Anh chưa nói, ta vẫn cứ giữ thái độ quan sát." Ông nội nói là nói như vậy, nhưng mà ngay cả Lệ Sa đang đứng ngoài cửa cũng nghe ra được sự nhẹ nhõm trong giọng nói của ông.
"Con nghe Huệ Lợi nói, vị Liêu tiên sinh này theo đuổi Thái Anh đã lâu rồi, làm người ổn trọng thực tế, cũng không tệ." Phác Bảo Kiếm lời ít ý nhiều, từ trước đến nay anh không thường đưa ra ý kiến bình luận, cho nên lời nói thường có độ đáng tin đặc biệt cao.
"Thấy chưa, con đã nói rồi mà! Ông nội." Tiêu Vũ Đồng vui vẻ nói.
Ông nội cười nói: "Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi!"
Lệ Sa cắn môi, vô lực mà ngồi xổm xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com