Chương 11: Bình ổn phong ba
Máy xông tinh dầu tỏa ra mùi thơm bạc hà, ánh đèn màu vàng hơi đỏ vũ mị động lòng người, Lạp Lệ Sa mở nắp chai dầu hoa hồng, đặt ở giữa mũi ngửi ngửi, đầu thuốc hỗn trong mùi thảo được cay mũi.
Cô đổ ít ra lòng bàn tay xoa xoa, đến khi cảm giác lòng bàn tay có độ ấm, cô mới ngoắc tay Phác Thái Anh đến.
"Thứ này có thể có tác dụng sao?" Phác Thái Anh rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, hôm nay bóng đêm vốn dịu dàng, Lạp Lệ Sa tới gần rất dễ làm nàng mất khống chế, đành phải dùng một câu vô hại đánh lạc hướng sự chú ý của mình.
"Trước kia khi mẹ bị ông nội đánh có dùng qua, hàng nội địa giá rẻ còn tốt hơn mấy nhãn hiệu có tiếng nhiều." Lạp Lệ Sa bình tĩnh mà lau tay, thản nhiên nói những lời này, bóng tối trong mắt cô vụt qua, khi Phác Thái Anh chuyển mắt nhìn cô, đã không thấy bất kỳ dấu vết gì.
Đối với mẹ Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh vẫn luôn giữ kín như bưng, không có ai hiểu rõ hơn nàng, mẹ với Lạp Lệ Sa mà nói, là sự tồn tại đau đớn đến cỡ nào. Hiện giờ những đau xót quá khứ đó đều giấu ở dưới mí mắt bình tĩnh, một ngày kia sẽ biến thành thanh kiếm đâm xuyên qua những kẻ đã làm tổn thương hai mẹ con cô.
Lòng bàn tay Lạp Lệ Sa giống như thuốc dán dính ở sau cổ nàng, hơi thở ấm áp như thể thẩm thấu đến máu, đầu thuốc kích thích làm chỗ bị thương tăng đau đớn lên, theo sau là một cảm giác mát lạnh sảng khoái mỏng manh lan tỏa khắp cơ thể, cả người đều thả lỏng theo, đau đớn chậm rãi đánh tan.
Phác Thái Anh hơi cau mày, đôi tay nắm chặt cổ tay áo choàng tắm, Lạp Lệ Sa nghiêm túc tìm kiếm từng miệng vết thương, xanh tím chồng lên nhau đủ hình dạng phân bố chỗ cánh tay, chân, đầu vai, phía sau lưng, từ miệng vết thương liền có thể nhìn ra được thường ngày nàng huấn luyện hà khắc với bản thân thế nào.
"Nếu em thích luyện cái này, trong nhà có phòng tập, nhưng tôi hy vọng em sẽ không thử lại nếu bị thương, không cần phải như vậy." Lạp Lệ Sa quỳ hai đầu gối, gần như phủ phục mà xoa chỗ bị thương, cô nhớ rõ từng chỗ, khi đang kiểm tra cơ thể Phác Thái Anh, nhớ kỹ trong lòng.
"Ờm, sau này em sẽ chú ý."
Lúc trước, Lạp Lệ Sa là muốn cho nàng học một chút võ phòng thân tự bảo vệ mình, còn nàng luôn muốn một ngày nào đó cũng có thể bảo vệ tốt cho Lạp Lệ Sa, kết cục cuộc chiến đoạt vị này, tất sẽ đắc tội với rất nhiều người, gây thù chuốc oán, khó tránh khỏi sẽ có nguy cơ.
Nàng hy vọng thân thủ của mình, tốt nhất vĩnh viễn không cần dùng tới.
"Gần đây tạm thời không tìm em nữa, tôi phải bận một số chuyện khác, đại ca bên kia bản thân đắn đo đúng mực." Lạp Lệ Sa nói chuyện cách nàng chỉ có hai cm, giọng nỉ non ở bên tai, hơi thở uyển chuyển cơn gió nhẹ nhàng, cào đến trái tim run rẩy của Phác Thái Anh, nàng nín thở, cố gắng duy trì bình tĩnh, không cho chính mình rơi vào hãm giếng dịu dàng của Lạp Lệ Sa vô tâm thiết hạ.
"Phải bao lâu mới có thể gặp lại?"
"Bận xong sẽ tìm em, đại ca tôi gần đây đoán chừng sẽ rất thả lỏng, đây là cơ hội tốt nhất để hâm nóng mối quan hệ của hai người." Lạp Lệ Sa buông chai thuốc, giúp nàng mặc áo choàng tắm vào, đôi tay kéo tóc dài từ trong áo ra, mềm mại mượt mà xúc cảm, khiến trái tim Lạp Lệ Sa mềm nhũn.
Cô nhẹ cong khóe miệng, chống nửa người, nghiêng đầu ngóng nhìn Phác Thái Anh, cười mà không nói.
Phác Thái Anh đứng lên, thay bộ đồ ngủ mới mà Lam Doanh chưa từng mặc, nhìn lại cô, mặt không cảm xúc nói: "Yên tâm đi, em nhất định sẽ hâm nóng tình cảm với đại ca chị."
"Ừm hửm ~ chờ đến khi thấy hiệu quả, lại báo cáo với tôi, ngáp ~" Lạp Lệ Sa khốn đốn mà ngủ say, trước khi nhắm mắt còn lẩm bẩm nói: "5 giờ gọi tôi."
Phác Thái Anh ngồi trở lại mép giường, đã có thể nghe thấy tiếng cô hít thở đều đều, mỗi lần cô ngủ say thật sự không còn một kẽ hở nào.
"Chị biết em có thể dậy nổi lúc năm giờ sao?" Giống một câu giận dỗi hơn là oán trách, lại tràn ngập tình yêu, Phác Thái Anh chui vào trong chăn, tắt đèn ngủ ở đầu giường, nàng nhìn thoáng qua đồng hồ, cách 5 giờ chỉ còn lại ba tiếng.
Mỗi ngày tại đây lục đục với nhau, Lạp Lệ Sa rất khó ngủ ngon, phòng bị cái này, đề phòng cái kia, mỗi bước đi đều giật mình, muốn tích thủy bất lậu, chỉ có thể hao hết lượng lớn tinh lực và thời gian đi bố cục, đi ngụy trang.
Phác Thái Anh cúi người nhìn Lạp Lệ Sa, khẽ vuốt giữa trán cô, "Sau khi có được tất cả, chị có muốn gì khác không?" Đây là một câu hỏi không có lời đáp, trước mắt chỉ có mỹ nữ Lạp Lệ Sa ngủ say.
Kỳ lạ, cho dù nghe tiếng cô hít thở, cũng có thể làm tim Phác Thái Anh đập thình thịch, nàng cầm lòng không đặng tiến lên, khi sắp hôn lên gương mặt của Lạp Lệ Sa thì dừng lại.
"Ngủ ngon ~" Giống như thường lệ, nàng vây quanh Lạp Lệ Sa, nhắm mắt nhẹ nhàng ngủ, cảm nhận được Phác Thái Anh tới gần, đang ngủ mơ trong tiềm thức, Lạp Lệ Sa xoay người chui vào trong khuỷu tay của nàng, gối mộng đẹp, bình yên mà ngủ.
Dưới lầu, Lam Doanh kéo cằm nhìn phòng cho khách, còn lâm vào trong khiếp sợ, cô nàng làm sao cũng không dám tin, nhị tiểu thư cùng Hồng Tâm vào cùng một phòng.
"Sao em còn chưa đi ngủ?" Hải Dụ thay xong áo ngủ, thấy Lam Doanh còn đứng ở cầu thang, giống như một tác phẩm điêu khắc đang canh gác.
"Hả? Hải Dụ, em hẳn là không hoa mắt, nhị tiểu thư và Hồng Tâm ngủ cùng nhau, đúng không?"
"Đúng!" Hải Dụ phá lệ dùng sức mà phun ra cái chữ này, làm sao cô ấy lại không bất ngờ?
"Hiếm lạ, thật là quá hiếm lạ..." Lam Doanh tự nhủ đi trở về phòng, nhị tiểu thư đề phòng nặng như vậy, cười cũng khiến cho người nổi da gà, thế mà lại cùng Hồng Tâm ngủ chung, ngủ cùng nhau!! Cho cô nàng mười vạn cái lá gan, cũng không dám!
Lạp Lệ Sa đồng ý sẽ giải quyết vụ việc tai tiếng trong ba ngày, lệnh quân sự này đã được ban hành, cô cần thiết ở ngày hôm sau xử lý tốt Lam Doanh, ngày thứ ba đến đồn công an nộp tiền bảo lãnh Lạp Thương Hàn, đây là ý nghĩa ba ngày mà Lạp Xương Khiếu nói.
Đây là cơ hội cho cô lập công hay là muốn bức bách cô, không thể biết hết được. Lấy hiểu biết Lạp Lệ Sa đối với Lạp Xương Khiếu, chút phong ba này chẳng qua chỉ là chuyện mặt mũi, nếu phương tiện truyền thông viết một số lời khen ngợi và quyên góp hàng trăm vạn để làm từ thiện, rất nhanh là chuyện này sẽ sớm kết thúc, chân chính có thể khiến cho ông được chú ý, kỳ thật là ích lợi.
Công ty quản lý giải trí Thiên Lạp, là sản nghiệp duy nhất Lạp Lệ Sa có được, không thuộc trong tập đoàn khống chế cổ phần Lạp Thị. Công ty tọa lạc tại Đại Hạ khu mới CBD, môi trường văn phòng sàn phẳng rộng rãi, làm Thiên Lạp thoạt nhìn thập phần khí phái.
Lạp Lệ Sa trước tiên thả ra tin tức, buổi chiều một chút định ngày hẹn Lam Doanh, vốn nên lặng lẽ tiến hành hội đàm, cô lại gióng trống khua chiêng, thậm chí khả năng sẽ kinh động truyền thông, chỉ là ở đây là thời kỳ mẫn cảm, không dám có truyền thông tùy ý đưa tin chuyện của Lạp gia.
Cô ở trong công ty sấm rền gió cuốn, không giận tự uy, các nhân viên cũng như Lam Doanh đều sợ hãi trước những thủ đoạn và uy nghiêm của Lạp Lệ Sa. Không biết trong nụ cười mê người của cô ẩn chứa ý gì sâu xa, đoán đúng là có tội, đoán sai cũng có thể là tội.
Tới gần giữa trưa, Lạp Lệ Sa mới đến công ty, khi bước vào cửa lớn, đi ngang qua một người dọn dẹp. Cô dừng bước chân lại, quay lại nhìn người nọ, nhân viên dọn vệ sinh của tòa nhà này cô đều nhớ kỹ trong lòng, nhưng người này cho tới bây giờ chưa từng thấy qua.
"Tiểu Viên." Lạp Lệ Sa bấm vào quầy lễ tân.
Cô gái đang nghỉ trưa thì nghe thấy giọng nói của Lạp Lệ Sa đột nhiên đứng dậy, dụi dụi đôi mắt, khẩn trương đến cà lăm, "Lạp, Lạp, Lạp, tổng..."
Lạp Lệ Sa mặc một bộ đồ định hình cơ thể màu đen và một chiếc áo sơ mi trắng có cổ đứng, sấn đến làn da non mịn trắng nõn, cổ tay áo từng có cắt rõ ràng, cổ tay áo được cắt rõ ràng, hơi để lộ những lọn tóc xoăn thanh tú, cô trang điểm nhẹ má hồng, mắt đẹp toát ra ánh sáng quyến rũ không để lại dấu vết.
Cô gái ở quầy lễ tân lắc đầu cố gắng làm chính mình ngay lập tức tỉnh táo, cô ấy mới tới không lâu, hiếm khi nói chuyện trực tiếp với Lạp Lệ Sa, lần đầu tiên gặp mặt liền bị dung mạo kinh diễm tuyệt mỹ của cô làm cho kinh ngạc, khiến cho cả mặt đỏ bừng.
Lạp Lệ Sa nhếch khóe miệng, hỏi: "Sao lại thay đổi người dọn vệ sinh rồi?"
Cô ấy vội vàng lấy sổ ghi chép ngày hôm nay ra, trấn tĩnh hồi lâu mới bình tĩnh trả lời: "Hôm nay ban quản lý tòa nhà nói rằng dì Triệu quét dọn nghỉ bệnh rồi ạ."
"Ừ, biết rồi."
Thấy Lạp Lệ Sa đi vào văn phòng, cô gái kia mới thở phào một hơi, nhiệt độ ấm áp bên tai vẫn chưa giảm xuống, nụ cười nhàn nhạt của Lạp Lệ Sa còn đọng ở trước mắt, cô ấy vỗ nhẹ trán cho chính mình tỉnh táo, hoa si lão bản sao lại thế này? Chán sống à?
Trong giờ nghỉ trưa, phần lớn nhân viên đều đến nhà ăn ăn cơm, trong công ty an an tĩnh tĩnh, ngay cả ánh nắng ngoài cửa sổ cũng trở nên lười biếng.
Lạp Lệ Sa đi đến văn phòng, bức tường kính cho tầm nhìn rộng lớn, ôm trọn bầu trời. Có thể thấy được hạt bụi sáng ngời trong góc, cô kiểm tra văn phòng và không thấy có vấn đề gì. Bàn làm việc không một hạt bụi, kệ chậu hoa xanh dào dạt sau khi được đặt lên giá mới.
Tất cả như thường, Lạp Lệ Sa cảnh giác đến mức không dám sơ suất, cô ngồi xổm xuống, nhìn xuống máy tính Apple trên bàn, mơ hồ thấy dấu lòng bàn tay, lưu tại bên góc trái bên dưới.
Văn phòng Lạp Lệ Sa chỉ có cái bàn, sô pha cùng kệ chậu hoa, quầy tư liệu cùng vật trang trí dư thừa cô đều bảo người cầm đi ra ngoài, cô cẩn thận đến mức có thể phát hiện ra mọi thứ có bị di chuyển hay không. Ở địa bàn Thiên Lạp của chính mình, hẳn là không có người tùy tiện bước vào, mặc dù là khi quét tước cũng không cho phép đụng vào bất cứ thứ gì.
Cô ngồi trên ghế trên, nằm ngửa lấy di động ra, một tin chưa đọc đập vào mắt, xem xong nhanh chóng xóa bỏ.
Có chút thú vị...
"Lạp tổng." Trợ lý Lưu Nam đứng ở cửa, nhẹ nhàng gõ cửa kính, Lạp Lệ Sa ngước mắt, cô ấy nhẹ giọng nói: "Lam Doanh tới rồi."
"Cũng nhanh đó, bảo cô ấy tới văn phòng đi, pha một ly cà phê vào đây, thuận tiện, lấy hợp đồng Mộng Ảo Cốc mời lại đến đây."
"Vâng."
Lạp Lệ Sa nhìn thoáng qua thời gian, thời gian Lam Doanh đến so với thời gian cô dặn dò hơi chút sớm một chút, nhưng không ảnh hưởng đến đại cục.
Trận này diễn, cần phải diễn cho tốt.
Lam Doanh mặc một chiếc áo gió thời trang màu xanh nhạt, dưới sự hộ tống của một số vệ sĩ an toàn đến công ty, cô nàng tháo kính râm xuống, thoải mái hào phóng mà đi vào văn phòng của Lạp Lệ Sa.
Rất nhiều nhân viên nhìn thấy cô nàng xuất hiện, đều ở khe khẽ nói nhỏ, không nghĩ tới việc xấu trong nhà sẽ bị Lạp tổng bắt đến công ty giải quyết, rất nhiều người đều khó hiểu hành vi này của cô, chẳng lẽ sẽ không lửa cháy đổ thêm dầu sao?
"Thật không nghĩ tới, tôi cũng sẽ được Lạp tổng tự mình triệu kiến." Lam Doanh từ xuất hiện đến vào cửa, đã có bộ dạng minh tinh tai to mặt lớn, cho dù hai người quen biết, ở văn phòng này cũng cần thiết diễn làm đủ.
Lưu Nam đứng ở bên cạnh Lạp Lệ Sa, làm tâm phúc và cánh tay đắc lực, cô ấy cũng không hiểu Lạp Lệ Sa vì sao lại công khai gặp Lam Doanh.
"Ngồi đi, đại minh tinh." Lạp Lệ Sa ý bảo cô nàng ngồi ở đối diện chính mình, Lam Doanh bất lộ thanh sắc, biểu cảm bất biến, khi nên thông minh thì thông minh, khi nên thiên chân thì còn có hơi xuẩn manh, không bao giờ phạm sai lầm trong việc lớn, đây là lý do Lạp Lệ Sa thích cô nàng hơn nữa để cô nàng bước vào giới giải trí.
"Nếu muốn dùng tiền mua chuộc tôi thì miễn đi, Lạp tổng." Thái độ Lam Doanh thoạt nhìn thật kiên định, Lạp Lệ Sa không xấu hổ không bực, cười nói: "Tôi không thích lãng phí thời gian vào những cuộc mặc cả không cần thiết, nói đi, cô muốn cái gì mới bằng lòng rút đơn kiện."
"Không đưa tên em trai kia của cô vào ngục giam, tôi nuốt không trôi khẩu khí này." Lam Doanh lại nói tiếp nghiến răng nghiến lợi, như thể thật sự bị lăng nhục, tại cuộc đàm phán giả tạo này, đem kỹ thuật diễn phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Lạp Lệ Sa cười khẽ, "Cô sẽ cam nguyện nuốt xuống khẩu khí này thôi." Dứt lời đem một bên hợp đồng chậm rãi chuyển qua trước mặt Lam Doanh.
Cô nàng nhẹ liếc liếc mắt một cái vốn là khinh thường nhìn lại, nhưng nhìn đến trên bìa mặt viết ba chữ "Mộng Áo Cốc" biểu tình liền thay đổi.
"Mộng Ảo Cốc của Mỹ?"
"Ừm hửm ~ đây là kịch bản Lục Cảnh Ngôn từ chối, nhưng nếu công ty đề cử diễn viên người Hoa khác, cô cảm thấy chính mình có cơ hội thử vai hay không? Nhân vật đã định là diễn viên Châu Á, nếu như cô từ chối phần hậu lễ này, đừng nói công ty chúng ta, toàn bộ vòng phim ảnh Trung Quốc một đống nữ diễn viên đang chờ muốn." Lạp Lệ Sa dứt lời đứng lên, đi đến trước mặt cô nàng, cúi người nói: "Lam Doanh, làm người không thể cội nguồn, công ty bồi dưỡng cô, lại cho cô cái ước mơ này đổi lại chỉ cần cô rút đơn kiện mà thôi, cô nghĩ cho kỹ, xả giận quan trọng hay là hướng đến điện ảnh quốc tế quan trọng."
Ai cũng đều biết Lục Cảnh Ngôn là vương bài ảnh hậu của Thiên Lạp, năm đó Lạp Lệ Sa có thể lập nghiệp cũng là vì ký với cô ấy, tác phẩm của vị ảnh hậu quốc tế này đã càn quét nhiều giải thưởng lớn trong và ngoài nước, tác phẩm Mộng Ảo Cốc đều là phim bom tấn khoa học viễn tưởng hoành tráng, lần này muốn tìm kiếm Lục Cảnh Ngôn tham diễn lại bị từ chối, đây là cơ hội ước mơ bao nhiêu người tha thiết, điều kiện này còn hấp dẫn hơn bất kỳ danh lợi và tiền tài nào.
"Điều kiện này của Lạp tổng, quả thực lệnh người có vài phần rung động đó, tôi sẽ suy xét suy xét." Lam Doanh lật xem hợp đồng, phối hợp diễn xuất, nhưng thật ra thanh âm và tình cảm phong phú.
Lạp Lệ Sa trước sau lúm đồng tiền như hoa, cô không vội không táo nhấp một ngụm nước, trầm mặc một lát, lại nhìn thoáng qua đồng hồ: "Năm phút, cho tôi câu trả lời."
Lam Doanh nhìn hợp đồng Mộng Ảo Cốc yêu thích không buông tay, Lưu Nam một bên cảm thấy sự tình không sai biệt lắm hẳn là có thể thu phục, quả nhiên hốt thuốc đúng bệnh, Lạp gia xuất động bao nhiêu cách muốn cho Lam Doanh thỏa hiệp chuyện này, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, thậm chí không tiếc đe dọa uy hiếp, hiện tại thế mà lại bị nhị tiểu thư nhẹ nhàng thu phục.
"Tôi có một điều kiện, tôi muốn đến nước Mỹ xem thử trước."
"Xem thì có thể, hôm nay buộc phải rút đơn kiện, ngày mai tôi còn phải đi nộp tiền bảo lãnh tam đệ của tôi, làm người đừng quá tham lam, cẩn thận cuối cùng trở nên hai bàn tay trắng." Ý cười Lạp Lệ Sa dần dần nhạt đi, miên giấu mối, khí chất bức người lệnh người vọng mà sinh lại.
Lam Doanh lật đến trang hợp đồng cuối cùng, trên đó viết bản thân là nữ diễn viên được đề cử, cô nàng lên tiếng nói: "Được, nhưng nếu sự tình đều không theo như lời cô nói, chuyện này tôi có rất nhiều chứng cứ một lần nữa khởi tố tam đệ của cô."
"Thành giao, công ty theo thường lệ sẽ chi trả vé máy bay cho cô, đêm nay liền mời cô rời khỏi Tuyên An trước."
"Cũng thật vội vã đuổi tôi đi à, oke, tôi tin tưởng Lạp tổng sẽ giữ lời hứa." Lam Doanh đứng lên, một lần nữa mang lên kính râm, nhìn không ra hỉ nộ ai nhạc, nhưng cô nàng giấu ở sau mắt kính hai mắt lại đã sáng lên, luôn cảm thấy cùng nhị tiểu thư đối diễn một lần, thực hưởng thụ.
"Đi thong thả, không tiễn." Lạp Lệ Sa trước sau cười như không cười, trước tiên đưa Lạp Thương Hàn ra khỏi trại tạm giam, theo sau dư luận phong ba, cùng cô quan hệ không lớn.
Huống chi, Lam Doanh thỏa hiệp có lẽ có thể nhấc lên gợn sóng lớn hơn nữa, ví dụ như: Đã chịu đe dọa bất đắc dĩ chạy trốn sang nước ngoài, Lạp gia rốt cuộc dùng thủ đoạn gì?
Loại tiêu đề này rất thú vị đối với giới truyền thông. Lạp Lệ Sa nhìn về phía Lưu Nam, hỏi: "Hôm nay trong nhà cổ phiếu như thế nào?"
"Đã giảm đến mức giới hạn ngay khi mở cửa..."
"Thật là hao tổn tâm trí!" Lạp Lệ Sa cố ý đấm mặt bàn, sau đó đột nhiên đổi chủ đề, "Không phải tôi đã nói bảo cô đổi cái bàn làm việc này rồi sao, sao cô lại không nhớ hả?"
"Hả?" Lưu Nam vẻ mặt ngốc, bàn làm việc này mới vừa đổi qua không bao lâu, Lạp tổng vì sao lại nói như vậy? Nhưng tư duy cô ấy bay nhanh, biết Lạp Lệ Sa nhất định có mục đích khác, vội nói tiếp: "Xin lỗi Lạp tổng, gần đây bận quá nên quên mất, tôi lập tức bảo người đổi ngay cho cô."
"Còn có cái máy tính bàn này, có thấy nó cổ không hả? Ai còn sử dụng chiếc máy cũ kỹ này để làm việc?"
"Vâng, tôi lập tức an bài hành chính tới đổi." Lưu Nam nghĩ thầm, chiếc máy tính này là máy tính để bàn có cấu hình cao nhất của Apple, và nó còn cao hơn thiết kế của bộ phận tuyên truyền của công ty, rõ ràng là bản thân cô ngại dùng iPad không phóng khoáng, một màn hình lớn của máy tính để bàn...
Bên cạnh giao diện USB của máy tính, có một cái máy nghe trộm loại nhỏ, đem tất cả truyền tới rồi biệt thự vùng ngoại thành. Lạp Xương Khiếu tháo tai nghe ra, lần này không những không nghe ra bất kỳ cái gì lạ thường, ngược lại cảm thấy Lạp Lệ Sa này có chút thủ đoạn, làm việc đúng trọng tâm, hiệu suất cực cao.
"Lão gia, ngài nghe ra cái gì sao?" Lâm Hằng tiếp nhận tai nghe không dây, Lạp Xương Khiếu hừ nhẹ một tiếng, "Việc này cứ để con bé đó làm là được rồi, ông thời khắc chú ý cho tôi, đừng để nó phát hiện chuyện máy nghe trộm."
"Vâng, lão gia." Lâm Hằng ngồi dậy, di động tin nhắn đã gửi xóa bỏ hầu như không còn, không để lại một dấu vết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com