Chương 16: Quán bar phong ba
Lạp Lệ Sa gặp Vân Thư là vì bạn cũ hàn huyên, cũng vì làm bộ cho Lạp thị xem, hiện giờ nơi đầu sóng ngọn gió, mỗi tiếng nói cử động của cô đều sẽ bị người chú ý, thậm chí từ khi cô đi vào câu lạc bộ bắn súng, hành tung đã bị báo cáo cho trong nhà.
Mấy ngày nay, Vân Thư vì thoát khỏi Tập đoàn Lạp Duệ một đợt lại một đợt người dây dưa và hẹn gặp, ra ngoài đều mang theo vệ sĩ, đồng thời thực hiện mọi biện pháp an ninh khi đến công ty.
Chiêu này lấy lui làm tiến, đó là vì dẫn ra quan hệ của cô ấy và Lạp Lệ Sa, do đó bức cho Lạp gia mời ra nhị tiểu thư này tới tìm chính mình.
Cô ấy là bạn thân ẩn hình của Lạp Lệ Sa, là tri kỷ không có gì giấu nhau, chỉ là vì kế hoạch hôm nay, vẫn luôn không có công bằng mà kết giao. Một phương diện là thân phận đặc thù của Vân Thư, ở Minh Đức vốn chính là nhân vật có tranh cãi, về phương diện khác hạng mục bất động sản Minh Đức cùng quản cọc Lạp Duệ mỗi năm hợp tác đều là hạng mục trên trăm triệu, Lạp Lệ Sa không muốn cuốn vào trong bất kỳ cái gì có liên quan đến phân tranh gia tộc.
Hiện tại kế hoạch đoạt vị đã bắt đầu, tất cả bố cục đều đã thành thục, là thời điểm thu lưới.
Lúc này đây, cô muốn trước đoạt lại sự nghiệp quản cọc của tam phòng trước.
Mỗi tối Rose đều chật ních, mỗi lần ghế lô ghế dài đều buộc phải đặt trước, vượt qua thời gian không tới không giữ chỗ. Lạp Lệ Sa lâm thời quyết định đưa Vân Thư đi quán bar, không chỉ có vì để trong nhà thấy chính mình đang đem hết toàn lực xã giao, càng vì một chuyện quan trọng.
Đi trên đường, cô nhận được hai tin tức, một cái là Hải Dụ gửi tới, tam phòng vẫn luôn có người nhìn chằm chằm hành tung của Lạp Lệ Sa, Lạp Xương Khiếu cũng đang chú ý. Một tin khác là Trương Tiểu Võ gửi tới, đêm nay Lạp Thương Bắc lại đến quán bar.
Như thế xem ra, người tam phòng mới vừa bị tạm thời cách chức, đại ca liền vui sướng khi người gặp họa mà muốn đi quán bar chia sẻ vui sướng.
Như vậy hôm nay, Phác Thái Anh nhất định ở đây.
Xem ra là cô đánh giá cao Lạp Thương Bắc, từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, có điều anh như vậy. Nhưng, lại được có mấy người có thể kháng cự được nữ nhân như Phác Thái Anh?
Ham muốn chinh phục của Lạp Thương Bắc rất mạnh, từ nhỏ đến lớn mọi chuyện đều muốn làm đến thật hoàn hảo, chỉ cần muốn thứ gì đó, anh sẽ tìm mọi cách để có được, lần này anh sẽ đối đãi với Hồng Tâm như thế nào? Sẽ muốn có được trái tim nàng sao?
"Đêm nay muốn được Hồng tỷ pha chế cho mình một ly cầu vồng, gần đây miệng đang thèm đến đây." Trước đây Vân Thư liền nghe nói Phác Thái Anh điều rượu không ai có thể so được, có mười hai loại cocktail nguyên bản, khẩu vị độc đáo, càng không bán ra ngoài, cho nên nó là báu vật vô giá.
Lạp Lệ Sa cười khẽ: "Mình cũng rất khó uống được, yêu cầu này của cậu còn không thấp."
Vân Thư nhướng mày: " Lạp gia các cậu thọc cái sọt lớn như vậy, một ly rượu cũng tiếc à?"
"Quý trọng không phải rượu, là người." Lạp Lệ Sa ngước đôi mắt quyến rũ lên, nghĩ đến Phác Thái Anh ở bên trong, liền cảm thấy tâm tình sung sướng.
Hai người lặng lẽ đi vào quán bar, vệ sĩ đi theo một tấc cũng không rời. Hôm nay là thứ tư, hẳn là đến lượt nữ ca sĩ thường trú biểu diễn, trước đây lẽ ra từ lúc bước vào đã nghe thấy giọng nữ ngọt ngào, nhưng hôm nay lại yên tĩnh đến lạ thường.
Chỉ thấy trên sân khấu nơi đó, một đám người vây quanh, ánh đèn sân khấu chiếu lên cây đàn piano, Phác Thái Anh đứng ở bên cạnh ca sĩ, dưới sân khấu ánh đèn tối tăm là mấy chục cây nến tạo thành trái tim, có một nam nhân ôm một bó hoa hồng lớn, quỳ một gối xuống đất.
"Lão Lạp, nghe nói Hồng tỷ mỗi lần tới đều sẽ được tỏ tình, xem ra trên mạng đồn đãi không phải giả." Vân Thư rất có hứng thú mà nhìn.
Lạp Lệ Sa nhìn quanh bốn phía, quả nhiên thấy Lạp Thương Bắc đứng ở góc, tay cầm một ly rượu, ngóng nhìn hết thảy. Loại sự tình này, Lạp Lệ Sa theo dõi đã nhìn thấy loại chuyện này không biết bao nhiêu lần, cho nên cũng không có gì kỳ lạ.
Mặc dù Phác Thái Anh cũng không chấp nhận theo đuổi, vẫn như cũ sẽ có rất nhiều người chấp nhất tiến lên, dùng hết đủ mọi cách. Đều biết nàng thích hoa hồng, mỗi lần tặng hoa đến đều không bao giờ lọt vào mắt xanh của nàng.
Lạp Lệ Sa nhoẻn miệng cười: "Cậu là muốn xem diễn hay là uống một ly?"
"Hôm nay hưng sư động chúng như vậy, mình muốn xem sẽ hạ màn như thế nào, hoàn cảnh quá mức an tĩnh thường thường sẽ tức nước vỡ bờ, trò hay nhất định tăng giá cả." Vân Thư khoanh tay trước ngực, cô ấy cảm thấy một cảm giác bất an, gần là từ trực giác của nữ nhân và dòng kí chung quanh khẽ biến, liền cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó.
Tên nam nhân kia là phú nhị đại, là công tử bột có tiếng ở Tuyên An Đỗ Triết, đã từng có quan hệ tốt với Lạp Thương Hàn. Điểm chung của cả hai chính là kết giao vô số bạn gái, Lạp Thương Hàn đam mê nữ minh tinh, còn Đỗ Triết lại là khẩu vị độc đáo, không phải tìm sinh viên chính là tìm có người đã có gia đình, cho đến khi biết Phác Thái Anh.
Hắn liền tài, một lòng một dạ muốn theo đuổi nàng. Hắn dùng hàng xa xỉ, siêu xe thậm chí biệt thự làm môi, ra tay thập phần rộng rãi, thứ người khác mong muốn không thể thành, Phác Thái Anh lại khinh thường nhìn lại.
Hôm nay, hắn đã hối lộ những người tiêu dùng có mặt ở hiện trường để giúp hoàn thành lời tỏ tình này, ít nhất là để bày tỏ lập trường và quyết tâm của mình.
"Hồng tỷ, tôi là thật lòng thích cô, cô cho tôi một cơ hội, tôi có thể thu liễm chính mình, tôi có thể không liếc nhìn nữ nhân khác, tôi thật sự có thể làm được."' Đỗ Triết ôm hoa hồng, vẻ mặt chân thành.
Lạp Lệ Sa vẫn luôn chú ý Lạp Thương Bắc, anh đã ngồi trở lại trên sô pha, tự rót tự uống.
Xem ra, đại ca không vui, Lạp Lệ Sa suy nghĩ. Bỗng nhiên một nữ nhân từ bên cạnh cô vội vàng đi qua, đụng phải cánh tay cô, cũng không quay đầu lại mà đi đến chỗ tỏ tình.
Phác Thái Anh đạm mạc mà nhìn Đỗ Triết, nhìn hoa hồng thơm ngát kia, không hề động lòng. Có lẽ là gặp qua quá nhiều loại trường hợp này, nàng thoạt nhìn càng thêm lạnh lùng, nội tâm không hề gợn sóng. Còn chưa mở miệng, trong đám người liền bài trừ một nữ nhân, lao nhanh về phía Phác Thái Anh.
Nàng vốn luyện võ nên phản ứng nhanh chóng, khoảng cách và tốc độ này né tránh rất dễ dàng, cho dù là bản năng thân thể đối với cảm giác nguy hiểm, cũng đủ để ứng đối trạng thái đột phát. Nhưng hôm nay Lạp Thương Bắc cũng ở đây, trong tia chớp lóe lên, Phác Thái Anh liền do dự một hai giây.
Một ly rượu lạnh lẽo hất tới mặt nàng, cảm giác lạnh lẽo ập vào trước mặt, đó là hương vị Whiskey, cồn vào mi mắt nàng, chua xót mà muốn rơi lệ.
Tất cả mọi người sợ ngây người, ngoài ý muốn xảy ra đến bất ngờ, không ai đi ngăn lại cái người đàn bà đanh đá này. Suốt một chén rượu, chiếu vào nàng tinh mỹ trên mặt, lãnh dịch từ trên trán tóc mái hoạt đến cổ áo.
Nữ nhân kia hùng hổ hất rượu xong quăng cái ly xuống đất, chỉ vào Phác Thái Anh mắng: "Mày cái đồ kỹ nữ thối tha, cả ngày chỉ biết câu dẫn đàn ông, mày có biết xấu hổ hay không?"
"Con mẹ mày điên rồi!" Đỗ Triết từ trên mặt đất đứng lên, một phen túm cô ta, hóa ra cô ta là bạn gái cũ của Đỗ Triết, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng không đoạn sạch sẽ, bị cô ta biết Đỗ Triết lì lợm la liếm Phác Thái Anh, liền tìm đến đây.
"Tôi điên hay là anh điên, loại nữ tử phong trần này anh cũng nhìn trúng, phiền anh chọn lựa chút đi được không?" Nữ nhân kia lớn lên có vài phần tư sắc, chỉ là tức muốn hộc máu khiến người tự động xem nhẹ giá trị nhan sắc của cô ta.
Hai người đang cãi ầm lên, Trương Tiểu Võ tức giận đến trực tiếp muốn oanh người, không chịu đi liền đem người quăng ra ngoài.
"Hồng tỷ, chị, chị không sao chứ." Nữ ca sĩ Ngôn Mặc hiển nhiên bị dọa, nhìn thấy bộ dạng Phác Thái Anh bình thản ung dung liền đau lòng.
Cô nàng rút ra một tờ khăn giấy đưa qua, Phác Thái Anh không nói một lời mà nhận lấy, tóc trên trán và thái dương dính chặt vào nhau, giữa lông mày vẫn còn vương vài giọt rượu. Nàng bình tĩnh giống như người ngoài cuộc đứng xem, dường như này hết thảy đều không phải phát sinh ở trên người mình.
"Hoa Hồng!" Lạp Thương Bắc không nhịn xuống vọt lại đây, anh nhìn nàng muốn nói lại thôi, yên lặng lấy khăn tay, muốn thay nàng lau đi vết bẩn trên mặt, lại cảm thấy không ổn, cuối cùng chỉ nhét vào trong tay nàng.
Hoa Hồng là xưng hô riêng Lạp Thương Bắc gọi Phác Thái Anh, anh không muốn giống người khác gọi nàng là Hồng tỷ, thế quá mới lạ. Hoa Hồng là tên cửa hàng của nàng, cũng là tên nàng, cũng tượng trưng cho vẻ đẹp một thời rực rỡ của nàng.
"Xin lỗi, tôi thất thố." Phác Thái Anh cười dường như bị ép ra khỏi sự chán nản, sự xúc phạm và sỉ nhục không thể giải thích được này Lạp Thương Bắc đều cảm thấy tức giận, vì sao nàng có thể coi như không có việc gì chứ.
"Tôi giúp cô giáo huấn hắn." Nói xong câu đó Lạp Thương Bắc sợ ngây người, lời nói ấu trĩ và không ổn trọng như vậy, thế mà lại xuất từ miệng anh, anh không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy giờ khắc này muốn trút giận cho Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh cười cười: "Không đáng, chuyện thường ngày thôi."
Nàng càng bình tĩnh, trong lòng Lạp Thương Bắc càng thêm tức giận cũng càng đau lòng.
Lạp Thương Bắc nắm chặt nắm tay, nhớ tới một màn vừa rồi, liền cảm thấy khí huyết tích tụ, so với chính mình chịu nhục còn khó chịu hơn, chỉ là anh đem tất cả cảm xúc đều giấu ở đáy lòng, "Hoa Hồng, em đi tắm rửa trước đi."
Phác Thái Anh gật đầu, giơ lên tay: "Khăn tay giặt sạch sẽ trả lại cho anh." Sau khi quay người lại, cô lại dừng lại, mỉm cười quay đầu, chậm rãi nói với Lạp Thương Bắc: "Tôi thật sự không sao, đừng nóng giận."
Ai có thể cưỡng được ôn nhu như vậy, trái tim Lạp Thương Bắc bị nhu hóa, anh căng chặt đề phòng và cố nén kiên nhẫn rốt cuộc cũng tan rã, anh không đành lòng! Tại sao phải nhịn, nghĩ xong anh liền xoay người đi đến phía trợ lý Hồng Nguyên.
Phác Thái Anh vân đạm phong khinh, làm nhân tâm sinh thương tiếc, thời điểm này ai cũng muốn quan tâm nàng hai câu, lại đều bị cảm giác lạnh như băng sương khoảng cách của nàng khuyên lui.
Trong phòng vệ sinh VIP trên tầng hai, nàng đem khăn tay của Lạp Thương Bắc ném sang một bên, cuốn ống tay áo lên, đôi tay chống bồn rửa mặt, hít một hơi thật sâu.
Là mỏi mệt, là bất đắc dĩ, cũng là một hồi thả lỏng. Mấy năm nay, nàng gặp qua người muôn hình muôn vẻ, ở quán bar gặp phiền toái, nhiều không kể xiết. Nàng đã từng bởi vì cự tuyệt quyền quý, chọc giận đối phương, quán bar cũng vì thế kéo theo rắc rối, liên tục xảy ra những vụ phá hoại, gây rối, đánh nhau không dứt.
Sau đó, những chuyện đó đâu vào đấy, đột nhiên một mảnh thái bình, tất cả phiền toái cũng biến mất hầu như không còn, nàng phỏng đoán, có lẽ là Lạp Lệ Sa ở sau lưng làm. Đây là nàng hy vọng, cũng không có nắm chắc, bởi vì thời trẻ Lạp Lệ Sa rất ít tới quán bar, cô bận rộn như vậy, như thế nào lại chú ý đến chuyện của chính mình chứ?
Phác Thái Anh sợ hết thảy đều là tự mình đa tình.
Nàng mở vòi nước, tiếng nước xôn xao che đậy tạp âm dưới lầu, rượu từ chính diện bát tới, cả khuôn mặt nàng đều nhão dính dính, từ trong gương nhìn chính mình thật đủ chật vật.
Nàng dùng hai tay vốc nước tạt lên mặt, lạnh lẽo kích thích mặt bộ thần kinh. Cửa phòng bị người chân tay nhẹ nhàng mở ra, Phác Thái Anh nghe được thanh âm, tính cảnh giác hủy diệt vệt nước, tầm mắt dần dần trong sáng, một khuôn mặt mà nàng ngày đêm quan tâm hiện ra.
"Sao chị lại tới đây?" Có loại ngăn chặn không được vui sướng từ nội tâm nhảy ra, phải dùng bao lớn sức lực mới có thể ngăn chặn kích động, chỉ có bản thân nàng biết.
Mặt Lạp Lệ Sa không biểu tình, mây đen trên mặt giăng đầy, giống như trời giông bão, áp suất thấp đến làm người hít thở không thông.
"Tránh được tại sao lại không tránh?" Dường như chịu đựng sắp phát ra phẫn nộ, Lạp Lệ Sa hiếm khi mỉm cười, so với nàng như vậy, Phác Thái Anh càng thích cô õng ẹo tạo dáng, bộ dáng ý cười nồng đậm.
Nàng nhìn Lạp Lệ Sa, bỗng nhiên cảm thấy chịu hết thảy ủy khuất đều đáng giá. Khoảnh khắc khuôn mặt của Lạp Lệ Sa xuất hiện trong mắt nàng, nàng chỉ có thỏa mãn, sớm đã đem chuyện hất rượu vứt ở sau đầu.
"Né tránh chơi khốc à? Vẫn là không né tốt hơn, chị xem đại ca chị như vậy, muốn tự khống chế lại áp không được lửa giận, buồn cười thật."
Lạp Lệ Sa nhíu chặt mày, "Đại ca bên kia không cần phải gấp gáp..."
"Chuyện quản cọc nháo lớn như vậy, đại ca chị hiện tại là tọa sơn quan hổ đấu, ngư ông đắc lợi, em bên này lại không nắm chặt, chỉ sợ hắn sẽ trở thành uy hiếp lớn hơn nữa ." Phác Thái Anh xoay người lại, ngóng nhìn Lạp Lệ Sa, lau đi mặt mày bọt nước, "Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đây là chị dạy em, thế nào? Quên rồi à?"
Lạp Lệ Sa hừ nhẹ một tiếng, không nói lời nào. Phác Thái Anh tiến lên một bước, mặt mày thanh lãnh theo ý cười dạng đi, môi đỏ của nàng hé mở, lúm đồng tiền như hoa, "Thế nào? Chị là hối hận hay là luyến tiếc?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com