Chương 39: Hoan hỉ oan gia
"Hồng nhan tri kỷ?" Lam Doanh chống cằm suy nghĩ, người phụ nữ này quả thật biết hơi nhiều, nói chuyện ngấm ngầm hại người, còn nói đặt tên gì đó, ngay cả cửa hàng cũng biết là của mình.
Cô nàng nhớ rõ bạn thân của nhị tiểu thư chỉ có Vân Thư và Lục Cảnh Ngôn, không có ấn tượng còn có nhân vật này. Người phụ nữ độc mồm độc miệng này có chút quen mặt, nhưng vẫn không nhớ ra đã gặp ở đâu.
"Nhị tiểu thư có một hồng nhan tri kỷ từ khi nào vậy, sao mình lại không nhớ?" Cô nàng không nghĩ đến bạn đối tác, bởi vì Kỳ Mộc Uyển vẫn luôn sống ở trong lời thoại.
Kỳ Mộc Uyển thấy vẻ mặt cô nàng ngơ ra, bộ dạng đáng yêu khiến người ta bật cười, so với Phác Thái Anh thâm trầm và nội liễm, Lam Doanh đơn giản hơn rất nhiều, trông thì tùy tiện nhưng thật ra là thông minh không lộ ra ngoài, có chút tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.
Bây giờ nghĩ lại, ánh mắt dùng người của Lạp Lệ Sa quả thật không ai sánh bằng, lĩnh vực "Ba đóa kim hoa" này của cô rất thích hợp với các nàng.
Cô ấy và Phác Thái Anh hai lần "đánh cò", đều tràn ngập "sát khí", giữa hai người nảy sinh một luồng khí "đối địch" khó tả, giống như lúc này.
Phác Thái Anh không nói một lời, khi phun ra bốn chữ hồng nhan tri kỷ thì đặc biệt nhấn mạnh ngữ khí, đây là tự giễu hay là châm biếm? Kỳ Mộc Uyển xoay người, hoàn toàn ngâm mình trong suối nước nóng, cười nhìn Lam Doanh: "Có thể tôi vẫn sống trong lời thoại của các người, cho nên Lam đại minh tinh không có ấn tượng gì với tôi."
Trong lòng Lam Doanh kinh ngạc, sao lại có cảm giác bị người ta nhìn trộm nội tâm, cô nàng vừa hay nhớ tới người phụ nữ sống trong đề tài kia, một Kỳ tổng giúp nhị tiểu thư vượt qua cửa ải khó khăn hơn nữa còn có tài lực hùng hậu.
Cô nàng dịch vài bước, ghé sát vào Phác Thái Anh, trầm giọng hỏi: "Chẳng lẽ là Kỳ Mộc Uyển sống ở Mỹ?"
"Ừ, chính là cô ấy, bình thường cậu chú ý tin tức tài chính sẽ biết cô ấy."
"Mình mới không cần, thứ đó nhàm chán muốn chết, không có hứng thú." Lam Doanh cảm thấy mình thật là xui xẻo, vừa trở về đã gây gỗ với người khác, bị mắng đến không còn gì để nói cũng thôi, người này còn là bạn tốt của nhị tiểu thư, ngộ nhỡ cô ấy nói cho nhị tiểu thư biết mình đã trở về thì làm sao đây??
Nhưng muốn cô nàng xin lỗi, không thể nào!
Vốn là bạn của nhị tiểu thư cô nàng nên tôn trọng, nhưng người này tuyệt đối đừng có mơ để cô nàng khom lưng cúi đầu chịu thua!
Kỳ Mộc Uyển rất muốn xem phản ứng của Lam Doanh, nghe nói cô nàng rất sợ Lạp Lệ Sa, thật ra "Ba đóa kim hoa" này có cá tính gì, khi cô ấy nói kế hoạch với Lạp Lệ Sa, trong lòng có đánh giá về các nàng, nhưng mỗi người dường như đều có cá tính hơn cô ấy dự đoán.
Ví dụ như Lam Doanh này thú vị hơn nhiều so với Hải Dụ ổn trọng nhưng trông có chút lão cán bộ, cũng nhu hoà hơn nhiều so với Phác Thái Anh lạnh lùng cao ngạo nhưng có chút phản nghịch.
Tính cách ba người không đồng nhất, Lam Doanh là người dễ ở chung nhất, Kỳ Mộc Uyển hiện tại có thể hiểu được vì sao cô nàng ở giới giải trí vừa chiêu hắc vừa chiêu người.
"Thì ra là Kỳ tổng à, haizz, mình còn tưởng Kỳ tổng tiểu thư khuê các, xuất thân thư hương thế gia, là yểu điệu thục nữ, không ngờ nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo lường, mình hôm nay là có mắt không biết Thái Sơn, lại không nhìn ra ngẫu nhiên gặp một người độc..."
"Lam Doanh ~" Cô nàng còn chưa nói ra mấy chữ "người độc mồm độc miệng" đã bị Phác Thái Anh cắt ngang, "Cậu nói chuyện chú ý một chút, đừng khiến nhị tiểu thư khó xử."
"Mình biết, mình có chừng mực, nhưng mà cậu không thể nhìn mình bị khi dễ có phải hay không?" Lam Doanh nhíu chặt mày, suy nghĩ một bụng lời oán hận không thể phát huy.
Phác Thái Anh bất đắc dĩ lắc đầu, nàng quên mất cảm xúc của mình, nhưng từ chối Kỳ Mộc Uyển trước mặt Lạp Lệ Sa, không nể mặt bất cứ ai.
Hai người nói chuyện tuy rằng đè nén âm thanh, nhưng cách quá gần, mỗi chữ Kỳ Mộc Uyển đều nghe thấy, cô ấy không tức không giận, coi như không nghe thấy, cũng không muốn tranh cãi với Lam Doanh nữa, một mình lấn cô nàng cũng được, có người ở đây ngăn cản liền mất đi hứng thú.
"Hải Dụ sắp tới rồi, chúng ta đi thôi." Tay phải Phác Thái Anh kéo tay áo Lam Doanh, tay trái vẫn cong không nhúc nhích, Lam Doanh lúc này mới nhớ tới vết thương của nàng, "Được được, chúng ta vào trong, tay của cậu không sao chứ, sao không bó thạch cao."
"Cũng không phải gãy xương, chỉ là nứt xương nhẹ, rất nhanh sẽ khỏi, không sao." Phác Thái Anh vỗ lưng Lam Doanh, trấn an cáu kỉnh cô nàng bị Kỳ Mộc Uyển kích thích, đồng thời kéo cô nàng đi, kết thúc cuộc tranh cãi vô nghĩa này.
Tâm trạng Lam Doanh tới nhanh đi cũng nhanh, không giấu tâm sự, lực chú ý bị chuyển dời đến trên người Phác Thái Anh liền quên mất sự tồn tại của Kỳ Mộc Uyển. Trước khi rời đi, Phác Thái Anh nhìn Kỳ Mộc Uyển thật sâu, Kỳ Mộc Uyển chỉ nhẹ nhàng cười với nàng, không biết có ý gì.
Lạp Lệ Sa thật là có phúc mà không biết hưởng, sống trong vạn bụi hoa mà lá lại không đính thân? Nếu không phải chuyện đoạt vị này lửa sém lông mày, liệu cô có suy nghĩ đến chuyện tình cảm hay không? Hay là có ý thức và cảm giác về một số chi tiết?
Thật là đáng tiếc Kỳ Mộc Uyển vẫn nhìn bóng lưng hai người kia, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt.
Tâm trạng cô ấy thoải mái, nước trong suối nước nóng làm cho mỗi tế bào trong cơ thể đều thả lỏng, cuộc sống của cô ấy vĩnh viễn dương dương tự đắc như vậy, không có phiền não và áp lực, cho nên có rảnh nghĩ đến chuyện tình cảm.
Đại khái đây chính là cái gọi là no cơm ấm cật? Haizz, Kỳ Mộc Uyển bỗng nhiên lại cảm thấy rất nhạt nhẽo, hôm nay bỗng dưng phát hiện cãi nhau oán hận người khác còn rất thú vị?
Đang nghĩ ngợi thì Lạp Lệ Sa điện thoại tới, giờ này điện thoại hẳn là có công việc.
"Nói đi." Giọng Kỳ Mộc Uyển có chút lười biếng.
"Cậu ở đâu? Đang ngủ trưa?"
"Không có, ở chỗ tiểu minh tinh nhà cậu tắm suối nước nóng, cậu phải tìm chút chuyện làm cho tôi, nếu không tôi sẽ mốc meo mất." Kỳ Mộc Uyển về nước lâu như vậy lần đầu tiên cảm thấy nhàm chán.
"Cậu muốn làm việc như vậy, việc tự nhiên tới tìm cậu, cậu ở đó chờ tôi, tôi lập tức đến, gặp mặt nói."
"Đợi đã, đợi đã!" Kỳ Mộc Uyển vội ngăn cản, Lam Doanh xem ra là lén trở về, từ sau scandal tình ái cơ bản cô nàng chưa từng lộ mặt trong nước, hẳn là Lạp Lệ Sa sắp xếp cô nàng ra nước ngoài tránh gió hiểm, hai người cao ngạo công khai xử lý chuyện nhị thiếu gia tam phòng, không phải làm cho đại chúng xem sao.
Bây giờ Lạp Lệ Sa chạy tới, vậy thì thật sự đặc sắc. Nhưng loại đặc sắc này Kỳ Mộc Uyển tạm thời không muốn nhìn thấy, cô ấy vẫn rất thích nhìn thấy Lam Doanh vô lo vô nghĩ, không sợ trời không sợ đất.
"Thế nào, tìm việc cho cậu làm cậu còn không vui?"
Kỳ Mộc Uyển cố ý ngáp một cái: "Nói chuyện ở đây có thể nói đến ngủ, cậu đến công ty tìm tôi, giờ tôi sắp về rồi."
"Được, nửa tiếng nữa tôi sẽ đến."
"Được." Kỳ Mộc Uyển nhìn đồng hồ, nửa tiếng đến công ty dư dả, cô ấy bình tĩnh đi đến phòng thay đồ.
Hôm nay Lam Doanh coi như nợ cô ấy một ân tình, ngày khác có cơ hội nhất định đòi lại. Kỳ Mộc Uyển là thương nhân, có qua có lại mới là phong cách làm việc của cô ấy.
"Tranh giành quản cọc" ở tập đoàn Lạp Duệ trở thành một chủ đề cực nóng, mấy phòng tranh đoạt thượng vị đều dồn hết toàn lực, làm người ta kinh ngạc chính là nhị phòng không được sủng ái lần này thế mà cũng có phần tham dự.
Rất nhiều người cảm thấy bởi vì nhị tiểu thư xử lý ổn thỏa vụ bê bối của nhị thiếu gia tam phòng, sau đó lại một mực bôn tẩu vì phiền toái quản cọc, giải quyết hoàn hảo vấn đề, mới có năng lực đi cạnh tranh.
Chủ tịch hẳn là nhìn thấy tiềm lực của nhị tiểu thư, mới để cho cô tham dự vào.
Bên ngoài thảo luận như thế nào, Lạp Lệ Sa quan tâm, mỗi một bước đi của cô đều phải xem thái độ của Lạp Xương Khiếu. Cô cũng biết, một khi cô đi tiếp quản nghiệp vụ của tam phòng, điều đó có nghĩa là phải bắt đầu gây thù, phải càng thêm cẩn thận.
Sản nghiệp của Kỳ Mộc Uyển là ngân hàng tư nhân, làm các hạng mục quản lý tài chính, đầu tư, cho vay, có lúc cô ấy cũng tham gia vào đầu tư mạo hiểm, hàng năm dựa vào lãi suất và hoa hồng, thu được lợi nhuận.
Cô ấy lập nghiệp ở Mỹ, ở trong nước chẳng qua là thử dao mổ trâu, năm đó lúc gây dựng sự nghiệp vừa lúc gặp được Lạp Lệ Sa tiếp quản Thiên Lạp, cô ấy có tài chính nhưng chưa từng mở đơn hàng lớn, lúc ấy Lạp Lệ Sa có hai bàn tay trắng, Kỳ Mộc Uyển cũng là được ăn cả ngã về không, cô ấy tin tưởng mắt nhìn của mình.
Dã tâm và song thương của Lạp Lệ Sa khiến cô ấy thấy được tương lai và tiềm lực, cho nên nàng mạo hiểm đầu tư.
Sau đó hai người thường xuyên có dự án hợp tác, chia sẻ lợi ích. Cơ hội gặp mặt của hai người không nhiều lắm, nhưng thường xuyên thảo luận qua video về phương diện tài chính và kinh tế, đa số thời gian Lạp Lệ Sa đều học tập từ Kỳ Mộc Uyển, làm nền cho tương lai.
Hai người dưới sự trao đổi công việc tích lũy tháng ngày, đánh giá cao nhau, đôi khi họ có thể trò chuyện rất lâu vào ban đêm, giống như không có chênh lệch múi giờ. Tín nhiệm được hình thành trong những ngày này, cho nên Kỳ Mộc Uyển biết bố cục và kế hoạch của cô, sẵn lòng giúp cô hoàn thành.
Vốn tưởng rằng thời gian dư dả, lúc đến công ty Lạp Lệ Sa lại bất ngờ tới trước.
Làm khách quý, cô đi lối đi riêng trực tiếp chờ ở văn phòng tổng giám đốc, không có mấy người phát hiện.
Lúc Kỳ Mộc Uyển tới mặt bàn đã để một xấp tài liệu, "Chuyện gì mà gấp gáp gặp mặt như vậy, cậu còn chưa đi lên, cho vay không vội mà làm chứ."
"Gấp, đây là giá quy định của Minh Đức tôi mới lấy được từ chỗ Vân Thư, tôi muốn cậu làm cho tôi một dự toán, cộng thêm chi phí vật liệu tôi làm, ước chừng cân bao nhiêu tài chính, tôi sợ đến lúc đó ông già hỏi những thứ này, tôi cũng không thể hỏi một cái đã hết ba không biết." Lạp Lệ Sa gần đây tăng ca ngày đêm, mỗi ngày ngủ không vượt quá 5 tiếng, vô cùng tiều tụy, tuy rằng có trang điểm, nhưng trong mắt không giấu được mệt mỏi và tiều tụy.
Nhịp sống của Kỳ Mộc Uyển rất chậm, cô ấy không giống Lạp Lệ Sa, mọi chuyện đều đúng giờ, nhanh như đang lên đường. Cô ấy lấy lại bình tĩnh pha trà hoa, "Hoa hồng dưỡng nhan, hoa cúc giải nhiệt, quyết minh tử bảo vệ mắt, thêm hai miếng chanh khóa nước, tôi đặt cho cậu một ly trà hoa Kỳ thị."
"Cảm ơn, dự toán cần bao lâu mới có thể ra?" Lạp Lệ Sa một lòng nghĩ đến công việc.
Kỳ Mộc Uyển điều chỉnh tỉ lệ trà hoa, mở công tắc pha trà, chậm rãi trả lời: "Vậy phải xem cậu muốn bao lâu."
"Đương nhiên càng nhanh càng tốt rồi, tôi nghĩ hai ngày nữa sẽ đệ trình vật này cho ông già, chỉ cần ông ta gật đầu, hợp đồng của Minh Đức này sẽ lấy được, những chuyện khác Vân Thư sẽ giải quyết."
Kỳ Mộc Uyển gật đầu, đi tới bên cạnh bàn làm việc, lấy một cặp mắt kính trong ngăn kéo ra, nhã nhặn ngồi ngay ngắn trên ghế làm việc, bắt đầu lật xem những tài liệu kia.
Văn phòng yên tĩnh không tiếng động, Lạp Lệ Sa biết lúc cô ấy xem số liệu, nhất định phải tuyệt đối yên tĩnh, bản thân cũng không lên tiếng.
Cô chống cằm chờ đợi, khó có được mảnh vỡ hóa thời gian có thể lợi dụng, cô muốn tạm thời thả lỏng một chút, vì thế lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trương Tiểu Võ hỏi tình hình sức khoẻ của Phác Thái Anh.
Trương Tiểu Võ: "Tay Hồng tỷ có thể cử động nhẹ, nhưng không thể làm việc nặng, bây giờ ăn cơm đều là Ngôn Mặc làm, mua đồ cũng là Ngôn Mặc đi cùng, cô yên tâm, Ngôn Mặc chăm sóc chị ấy rất tốt."
Lạp Lệ Sa nắm chặt điện thoại, nhìn tin nhắn trong lòng chua xót, cùng nấu cơm mua đồ, thật đúng là cẩn thận tỉ mỉ. Cô nghẹn ngào thở ra một hơi, chỉ cảm thấy trái tim giống như bị cái gì đó chặn lại, có chút buồn bực.
Trong đầu bắt đầu tưởng tượng đứa nhỏ kia sớm chiều ở chung với Phác Thái Anh, cười với vẻ mặt hạnh phúc và thỏa mãn.
Thật sự là hời cho cô nàng, Lạp Lệ Sa phẫn nộ nghĩ. Ai bảo Phác Thái Anh không có việc gì lại ra mặt thay người khác, bản thân bị thương lại cần chiếu cố, bảo mẫu hầu hạ còn không được, thật đúng là không có biện pháp gì với nàng.
"Mặc dù có người chăm sóc, nhưng cậu cũng phải thời khắc theo dõi để ý, hiện tại cô ấy đang làm cái gì?"
Trương Tiểu Võ: "Chị ấy ở bên ngoài, nói muốn gặp một người."
"Gặp người nào?"
"Không biết, nhưng chị ấy đến hội sở Hoa Doanh, tôi đưa đến đó, bảo tôi buổi tối đến đón."
Đến hội sở? Lạp Lệ Sa suy nghĩ, bình thường Phác Thái Anh sẽ không một mình đến đó, mỗi lần đều là vì tụ hợp, gần đây Hải Dụ bận rộn như vậy còn có thời gian hẹn gặp nàng? Huống chi Phác Thái Anh còn bị thương, Hải Dụ không phải không hiểu chuyện nhất định phải gặp ở hội sở chứ.
Người nào quan trọng như vậy nhất định phải tự mình chạy ra gặp? Còn muốn gặp từ ngày nhìn đến đêm? Lạp Lệ Sa ngược lại muốn tìm tòi nghiên cứu đến cùng.
Máy pha trà mở nước, Kỳ Mộc Uyển tháo mắt kính xuống, kiểm tra độ lửa rồi điều chỉnh công suất nhỏ, thả mấy viên đường phèn. Cô ấy thấy Lạp Lệ Sa có chút thất thần, tay quơ quơ trước mắt cô, "Ngẩn người làm gì thế?"
"Tài liệu này để lại cho cậu, trong vòng ba ngày đưa cho tôi là được, tôi có việc đi trước đây."
"Hả? Uống ly trà đã, tôi đã nấu xong rồi, nhất thời không vội, Lạp tổng." Kỳ Mộc Uyển vừa định đi lấy ly, Lạp Lệ Sa liên tục xua tay:" Không uống đâu, việc gấp."
Cô đến rồi đi vội vàng, Phác Thái Anh quan tâm công việc lại không bỏ xuống được, quan trọng nhất chính là, có thể có mấy người sẽ khiến Phác Thái Anh như vậy?
Chẳng lẽ là Lam Doanh đã trở về?
Không thể nào, Lam Doanh không có lá gan lén trở về, vậy thì sẽ là ai chứ?
Lạp Lệ Sa quá mệt mỏi, không có sức lực suy nghĩ quá sâu, lái xe chạy tới hội sở Hoa Doanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com