Chương 42: Người có năng lực thượng vị
Chỗ ở của Phác Thái Anh liền nhau với quán bar, lầu một là phòng trà không mở cửa cho người ngoài, lầu hai là kết cấu tầng phẳng. Ngày hôm nay nguy cơ tứ phía, Phác Thái Anh cảm thấy cần phải tăng nhanh bước chân, muốn cho mình có thể khống chế động tác thậm chí suy nghĩ của Lạp Thương Bắc, nàng không thể tiếp tục từ chối như vậy nữa.
Nếu không chờ Lạp Lệ Sa lấy được quản cọc, nàng sẽ hai mặt thụ địch. Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, tam phòng tứ phòng nàng không biết, chỉ có nỗ lực nhiều trên người Lạp Thương Bắc.
Phòng trà không có trang trí quá nhiều đồ, đơn giản đến có hơi lạnh, chỉ là một bàn trà, một bộ trà cụ, một bình hoa và mấy cái ghế gỗ, hoa cắm trong bình chính là hoa hồng hai màu đỏ trắng.
Trong phòng trà mộc mạc này, Lạp Thương Bắc cảm nhận được một loại bình tĩnh và thư giãn chưa từng có. Phác Thái Anh đốt hương liệu, mùi cỏ xanh nhàn nhạt, tràn ngập mùi thơm, có thể an thần giảm bớt mệt nhọc.
"Uống trà gì? Bạch trà, hắc trà, hồng trà, lục trà tôi đều chuẩn bị một ít." Phác Thái Anh không còn lạnh lùng như trước, ngược lại giống như một người bạn cũ hàn huyên với Lạp Thương Bắc, lần đầu tiên anh cảm giác được không có quá xa cách với nàng.
"Em thích uống cái gì thì tôi uống cái đó." Lạp Thương Bắc không nghiên cứu trà đạo, cuộc sống tiết tấu nhanh khiến anh rất khó tĩnh tâm hưởng thụ cuộc sống chậm rãi này, Phác Thái Anh hiếm khi nhiệt tình với anh, anh mở cờ trong bụng cũng không dám thể hiện ra ngoài.
"Hồng trà đi, uống lục trà sợ buổi tối anh mất ngủ." Tay trái Phác Thái Anh trước sau gập lại không động đậy, một tay thao tác thuần thục, Lạp Thương Bắc nhìn nàng có chút thất thần, trong nháy mắt anh bỗng nhiên cảm thấy theo đuổi những thứ danh lợi kia, hình như cũng không có ý nghĩa gì.
Anh không có ai để chia sẻ, không có đồng cam cộng khổ, không có bạn tâm giao phù hợp, anh thậm chí còn không có người tín nhiệm trăm phần trăm.
Nghĩ đến đây, anh khẽ thở dài một hơi, sống lâu như vậy mới phát hiện, chính mình cũng là phàm phu tục tử, cũng không cách nào thoát khỏi ràng buộc tình cảm.
Anh hẳn là rất thích Phác Thái Anh, ít nhất chỉ có nàng mới có thể làm cho mình buông lỏng đề phòng, thậm chí muốn tạm thời buông xuống tất cả. Phác Thái Anh đối với tất cả đều hời hợt, không biết trong thế giới của nàng rốt cuộc cái gì mới là quan trọng nhất, người nào mới có thể lọt vào trái tim nàng.
"Hoa Hồng, có đôi khi cảm thấy rất mệt mỏi, lần đầu tiên phát hiện có thể bình thường mới có thể đạt được hạnh phúc." Anh nhịn không được thổ lộ những lời trong lòng với nàng.
"Thế nào? Gần đây tranh giành quản cọc khiến đại thiếu gia mệt mỏi?"
Lạp Thương Bắc có chút kinh ngạc: "Em cũng biết những thứ này?"
"Tôi là người rảnh rỗi, tin tức nóng hổi hay thời sự gì cũng xem một chút." Phác Thái Anh thản nhiên trả lời, chuyện này không phải là bí mật, thậm chí đã từng lên một số tạp chí thương mại và công chúng, phỏng đoán bên ngoài và nội bộ gia tộc đều đáng để thăm dò.
Lạp Thương Bắc khẽ thở dài một hơi: "Bỗng nhiên có chút không muốn tranh giành, thật ra tôi đã có rất nhiều, chỉ là không cam lòng tương lai gửi người phía dưới, đặc biệt là để người ngang hàng cưỡi trên đầu tôi, cho nên buộc phải tranh thủ."
"Muốn tranh thì cứ tranh, muốn cướp thì cứ cướp, tùy tâm là được rồi." Phác Thái Anh điều chỉnh độ lửa bắt đầu pha trà, tính tình không tranh không đoạt của nàng, tựa như trí tuệ ẩn chứa trong trà đạo, Lạp Thương Bắc cảm thấy mình không xứng với nàng, có lẽ trên đời này cũng không có mấy người có thể xứng với Phác Thái Anh.
Loại người ham hư vinh như anh, sống ở bên trong truy danh trục lợi đáng ghê tởm, người dùng hết tâm cơ, nào có xứng được người phụ nữ như vậy chứ?
"Không tới nơi này của em tôi còn có chút buồn bực, nhị muội cho tới giờ khiêm tốn bỗng nhiên hậu sinh khả ý vượt lên, làm tôi có chút khủng hoảng, hiện tại ngẫm lại cho dù em ấy thượng vị, cũng không có gì, tự nhiên sẽ có người đối phó em ấy. Chuyện quản cọc, hai chúng tôi đã đắc tội tam phòng và tứ phòng, ngoại trừ bọn họ thì ai ghi hận nhiều hơn."
Tay Phác Thái Anh cầm chén trà ngừng lại, ngay cả Lạp Thương Bắc cũng cảm thấy cô có thể thượng vị, tất cả mọi người có thể ngửi được nguy cơ này, tương lai cô thật sự tiến vào tập đoàn Lạp Duệ cái nơi hổ sói đó, nên ứng đối như thế nào đây? Không ai bảo vệ cô cả...
"Anh nói những lời này với người ngoài cuộc như tôi e rằng không thích hợp, cẩn thận nói nhiều không hay." Phác Thái Anh cố ý nhắc nhở, ngược lại khiến Lạp Thương Bắc dễ dàng buông bỏ đề phòng, cũng bởi vì nàng thờ ơ với hết thảy, anh mới muốn cùng nàng tán gẫu những chuyện này.
"Tôi tin em, có đôi khi tôi rất sợ đánh mất chính mình, bất kể nói thế nào vẫn muốn giữ sơ tâm và thanh cao."
"Rất tốt." Phác Thái Anh rửa chén trà, sắc trời đã tối, đèn đuốc ngoài phòng thấp thoáng mùa đông tiêu điều, phòng trà vốn lạnh lẽo có một tia khói lửa và ấm áp.
Ngôn Mặc mỗi tối đúng giờ sẽ tới đây nấu cơm cho Phác Thái Anh, hôm nay cô nàng từ ngoài cửa nhìn thấy bên trong sáng đèn, cho rằng Phác Thái Anh đã trở lại, kích động đẩy cửa ra, lại thấy được một người đàn ông đang cùng nàng chuyện trò vui vẻ.
Cô nàng nhớ rõ người này, là một công tử nhà giàu, mỗi lần tới đều có người hầu, tiêu phí cũng rất hào phóng. Ngôn Mặc không ngờ lại có người có thể hẹn được Phác Thái Anh, còn có thể ngồi cùng nhau trò chuyện thật vui vẻ, thưởng thức trà nói chuyện.
Giấm chua bay đầy trời, nhấn chìm tất cả mong đợi của cô nàng.
Phác Thái Anh thấy cô nàng không nhúc nhích, khóe môi lại cười nói: "Tiểu Ngôn đến rồi à, đêm nay em làm thêm hai món." Ngược lại nói với Lạp Thương Bắc: "Hay là tối nay ở lại cùng nhau ăn cơm đi?"
"Hả?" Lạp Thương Bắc không thể tin được, anh thậm chí có chút không chắc chắn có phải nghe lầm hay không, nàng muốn chính mình ở lại nhà ăn cơm sao? Đang muốn tích cực trả lời thì có điện thoại tới.
Anh thấy điện thoại là Hồng Nguyên, lại trở nên cảnh giác, "Thật ngại quá, tôi nghe điện thoại." Dứt lời anh đứng dậy đi tới nội viện phòng trà.
Phác Thái Anh đặt chén trà xuống, đi tới trước cửa sổ sát đất, phát hiện bên ngoài tắc nghẽn đã thông, xe tới xe lui, sớm đã không thấy chiếc Hummer màu đỏ kia, càng không có bóng dáng của Lạp Lệ Sa.
Đôi mắt nàng hơi rũ xuống, biết rõ không nhìn thấy còn muốn đi tìm, có ý đồ gì chứ? Phác Thái Anh không biết, sau khi yêu cô, trái tim chưa bao giờ do chính mình quyết định.
"Hồng tỷ, thật sự muốn giữ người đàn ông kia lại ăn cơm sao?" Ngôn Mặc đi tới, mười vạn lần không muốn.
"Ừ, em vất vả rồi."
"Chị và Lạp gia làm sao lại đi gần như vậy thế chứ, lúc vừa mới tới em có nhìn thấy Lạp nhị tiểu thư kia, cô ấy vẫn ngồi ở trong xe nhìn quanh nơi này, có phải tìm chị có việc không? Hay là đang đợi anh trai của mình?"
Phác Thái Anh vội vàng giữ chặt tay cô nàng, ngăn cản chủ đề, nàng nhìn thoáng qua ngoài cửa, Lạp Thương Bắc còn đang gọi điện thoại, trông có vẻ là mắng chửi người, may mắn...
Nàng nhẹ giọng dặn dò nói: "Những gia tộc hào môn này cơ bản đều có nội đấu, em không nên ở trước mặt bất luận kẻ nào nói ra những lời này, sẽ gây phiền toái cho chính mình biết không?"
"Em biết rồi Hồng tỷ." Ngôn Mặc bị nắm cổ tay, mặt không tự chủ được đỏ lên.
Phác Thái Anh nhìn thoáng qua đồng hồ, từ lúc Lạp Thương Bắc vào ít nhất cũng đã nửa tiếng, chẳng lẽ cô vẫn chưa đi sao? Biển giả có nghiêm trọng đến mấy nhiều nhất là bị trừ điểm, huống chi cô tìm Kỳ Mộc Uyển ra mặt, hẳn là đã sớm giải quyết rồi mới phải.
"Cô ấy ngồi trong xe gì?" Phác Thái Anh vẫn không nhịn được hỏi.
"Hình như là một chiếc Mercedes màu trắng."
Phác Thái Anh thở phào nhẹ nhõm, cũng may, cô cũng biết xe mình bắt mắt. Nhưng nghĩ lại, chiếc Mercedes màu trắng là xe của ai? Kỳ Mộc Uyển sao? Hai người bọn họ lại ở bên nhau.
Quả nhiên là bạn thân tốt tri kỷ tốt, cơ hội ở chung nhiều hơn mình, năng lực giải quyết vấn đề khó khăn mạnh hơn mình. Lam Doanh nói đúng, bên cạnh Lạp Lệ Sa nên có một người có rộng lượng cao cả như Kỳ Mộc Uyển, có tài lực và thực lực, hoàn hảo không thể chê vào đâu được.
Không giống nàng, chỉ có thể sống trong bóng tối, có đôi khi giống như một u hồn, lặng lẽ canh giữ trong bóng tối.
Đêm hôm đó, Lạp Thương Bắc không ở lại ăn cơm, nhận điện thoại Hồng Nguyên liền vội vàng rời đi. Bởi vì không có phát hiện gì, Lạp Thương Bắc nổi trận lôi đình, hơn nữa anh được thông báo, buổi tối đi đến công ty mở cuộc họp khẩn cấp, nên vội vàng rời đi.
Tình hình quản cọc nước sôi lửa bỏng, những vấn đề tồn tại kia nên phải giải quyết càng sớm càng tốt.
Trên bàn làm việc của chủ tịch, đặt bốn phần báo giá và ý đồ hợp đồng, mỗi một phòng đều sử dụng tất cả thủ đoạn, thảm nhất vẫn là tam phòng, mắt thấy bánh ngọt sắp bị người khác cướp đi, chỉ có thể liều chết cứu vãn.
Thật ra trong lòng Lạp Xương Khiếu có đánh giá, cũng từng dự đoán kết quả này, tam phòng lại đi nói chuyện hợp tác, Minh Đức không thể nào đồng ý, hiện tại chỉ là hấp hối giãy giụa mà thôi.
Thuật nghiệp có chuyên môn, tứ phòng làm mạng lưới thương mại điện tử đối với loại thực nghiệp quản cọc này cơ bản là người ngoài ngành, đầu tư quản lý bất động sản lớn, xem như có điều thẩm thấu, Lạp Thương Bắc quả thật tính là nhân tài tổng hợp.
Về phần nhị phòng Lạp Lệ Sa, thật sự là khiến ông nhìn với cặp mắt khác xưa, đơn báo giá và dự toán làm không kẽ hở, giá quy định tính ra cùng Minh Đức không kém bao nhiêu, quan trọng nhất là năng lực xã giao của cô, thế mà lại có thể giải quyết người phụ nữ khó tính như Vân Thư.
Sau vài lần, Lạp Lệ Sa mũi nhọn mới nở, cũng làm cho Lạp Xương Khiếu thấy được vô số khả năng. Ông là điển hình của tư duy nam quyền, ở Lạp gia vẫn luôn trọng nam khinh nữ, giữa phụ nữ không thiếu người có thủ đoạn có năng lực, nhưng kết quả nhất định sẽ không phải là đối thủ của đàn ông.
Mang theo thành kiến cộng thêm khúc mắc đối với nhị phòng, ông vẫn xem thường Lạp Lệ Sa, thật ra từ khi cô có thể làm giải trí Thiên Lạp cải tử hồi sinh, ông nên nhìn thấy tiềm lực vô hạn của cô cháu gái này.
Không hổ là đứa con của người con trai ông yêu nhất, trí tuệ hơn người, thông minh, còn hiểu được ở nơi đầu sóng ngọn gió tự bảo vệ chính mình, không làm chim đầu đàn. Lạp Xương Khiếu bắt đầu cảm thấy, có phải mình đã từng làm sai hay không?
Có phải nên cho nhị phòng một cơ hội, có phải nên cho con trai đã chết một câu trả lời thỏa đáng hay không?
Quả thật là lớn tuổi dễ dàng sầu não, nghĩ đến cái chết của con trai thứ hai, ông liền cảm thấy đau ngực. Ông người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh hai lần, đáng thương đại phòng chỉ có một Lạp Thương Bắc, nhị phòng chỉ có một Lạp Lệ Sa, tại sao ông không thể cân đối một chút đâu?
Ông úp ngược ba phần báo cáo khác xuống mặt bàn, đặt phần Lạp Lệ Sa kia lên mặt bàn, trợ lý chị Bành của ông cũng đệ trình hai phần bổ nhiệm nhân sự đã chuẩn bị xong tới.
Buổi tối hội nghị cấp cao, sóng lớn ngầm trào, Lạp Xương Khiếu lấy ra ý đồ hợp tác của Minh Đức, phát cho mỗi người.
"Minh Đức là không có khả năng lại muốn hợp tác với tam phòng, các người hôm nay bị loại là gieo gió gặt bão." Lạp Xương Khiếu không kiêng nể, tam phòng lần này hoàn toàn mất đi chủ quyền, từ nay về sau bọn họ chỉ có thể sống nhờ dưới tổng giám đốc mới.
"Ba, ba luôn nói lần này cạnh tranh công bằng, quan hệ của nhị phòng và Vân Thư từ trước đến nay tốt như vậy, vốn là có ưu thế, ba không phải là muốn cho nhị phòng trở về sao, hà tất quẹo khúc cua lớn như vậy chứ?" Tứ phòng Lạp Quốc Chương vẫn luôn quái gở, ông ta vốn là người không nên liên lụy nhất trong đó, không hiểu sao nằm không cũng trúng đạn.
"Tiểu tử thúi sao mày dám nói như vậy hả?" Lạp Thương Bắc cười nói: "Tứ thúc cần gì phải quan tâm như vậy, nhị muội quả thật có năng lực, không phải cuộc cạnh tranh này không công bằng, là nhị phòng cho tới bây giờ chưa từng được công bằng, không phải sao?"
Lạp Quốc Chương nổi giận, nếu như không phải anh vung bút lên ký xuống hiệp nghị bồi thường, làm sao có thể để cho kế hoạch tứ phòng đưa ra thị trường mắc cạn?
Tam phòng Lạp Quốc Huân nhân cơ hội châm ngòi thổi gió, "Cháu đây là đang phủ định quyết sách năm xưa của ông nội?"
"Ông nội hẳn biết con không có ý này, chỉ là người có năng lực thượng vị, quả thật công bằng, hai chú có bản lĩnh đại khái có thể đi xã giao với Vân Thư, nhưng người ta không ăn bộ dạng của các người."
Lạp Thương Bắc không ngốc, thắng bại đã phân, quản cọc thế tất yếu rơi vào trong tay Lạp Lệ Sa, tuy rằng anh không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể thuận nước giong buồm, hơn nữa lòng Lạp Xương Khiếu đã nghiêng về Lạp Lệ Sa, ông rõ ràng là muốn dùng nhị phòng, lại làm trái lại sẽ chỉ khiến ông phiền.
Anh không phải bảo vệ Lạp Lệ Sa, chỉ là đứng một đội với Lạp Xương Khiếu mà thôi.
Bất luận bọn họ cãi vã túi bụi như thế nào, Lạp Lệ Sa cũng không nói một lời, cô chỉ mỉm cười, khinh thường tham dự vào trong đó. So với những lời sỉ nhục trước kia, những lời này cũng coi như êm tai.
Lạp Thương Bắc an tâm gì chứ, cô biết, dù sao cũng không phải có lòng tốt, làm bộ cho ai xem chứ? Thật sự là ghê tởm, cô phỉ nhổ mà nghĩ nghĩ, phản cảm đối với Lạp Thương Bắc bất tri bất giác thăng cấp.
Lạp Xương Khiếu nhíu mày, nơi này là công ty không phải trong nhà, những người này có đúng mực hay không, tất cả oán khí đều rải ở đây, cho dù không có người ngoài, ông cũng cảm thấy mất mặt.
"Được rồi! Muốn ồn ào thì về nhà ồn ào." Lạp Xương Khiếu quát lên một tiếng, vẫy tay với chị Bành, chị ấy gọi Hải Dụ tới, tuyên bố bổ nhiệm nhân sự.
Từ hôm nay trở đi, Lạp Lệ Sa sẽ đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc bộ phận nghiệp vụ quản cọc trong nước của tập đoàn Lạp Duệ, Hải Dụ sẽ thăng lên làm tổng giám đốc văn phòng tổng bộ, trực thuộc chủ tịch quản lý.
Lần bổ nhiệm này là hợp tình hợp lý, nhưng Hải Dụ thăng chức làm cho Lạp Thương Bắc lắp bắp kinh hãi, chỉ có Lạp Lệ Sa biết chuyện gì xảy ra.
Cố ý tiết lộ cho ông lão Lạp Thương Bắc đào Hải Dụ là chủ ý của mình, chính là muốn cho Lạp Thương Bắc biến khéo thành vụng, ý đồ bị hiểu lầm. Hôm nay Hải Dụ bên này sau này sẽ đối mặt với chủ tịch Lạp Xương Khiếu, so với vị trí trước càng tiến thêm một bước.
"Đều rõ ràng rồi chứ, quyết sách của ta chính là quyết sách của hội đồng quản trị, đều tự làm tốt chuyện của mình, ít có chủ ý quỷ quái, ai cũng không phải kẻ ngốc." Lạp Xương Khiếu đứng dậy, quét mắt nhìn mọi người một cái, ở trên người Lạp Lệ Sa và Lạp Thương Bắc chia ra nhiều hơn một lát, một cái là coi trọng, một cái lại là cảnh cáo.
Tam phòng tứ phòng hai mặt nhìn nhau, trận giao phong này quả thực thất bại thảm hại, bọn họ lại bại bởi hai tiểu bối.
"Tương lai còn dài, có thể nuốt trôi miếng bánh ngọt rồi nói sau." Lạp Quốc Chương cười lạnh một tiếng, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
"Cục diện rối rắm không dễ thu hoạch như vậy." Lạp Quốc Huân liếc Lạp Lệ Sa một cái, ông ta không cho rằng đứa cháu gái cả ngày lẫn lộn với đám tiểu minh tinh này có thể nuốt trôi quản cọc được.
"Cảm ơn tam thúc nhắc nhở." Lạp Lệ Sa khẽ nhếch mày, đè nén vui sướng của người thắng, làm cho ý cười của cô trông có chút âm trầm, mặt đối lập hôm nay đã rõ ràng, cô trở thành người ngư ông đắc lợi.
Từ nay về sau sẽ chân chính gia nhập vào bên trong cuộc tranh đấu này, lần này thượng vị chỉ là bắt đầu, tương lai tòa đế quốc thương nghiệp này nhất định sẽ là của cô, Lạp gia tất cả mọi người sẽ bị cô giẫm đạp ở dưới lòng bàn chân.
Đến lúc đó, cô có thể chuyển tro cốt của mẹ đến mộ viên Lạp gia, hợp táng cùng ba, hoàn thành di nguyện.
Trăng mờ soi người, Lạp Lệ Sa một mình đứng ở dưới lầu tòa cao ốc Lạp Duệ, đường chân trời xa xa, có một ngôi sao lấp lánh sáng ngời, bắt mắt chói loá.
"Chúc mừng em, nhị muội, em thắng rồi." Giọng Lạp Thương Bắc từ phía sau truyền đến, Lạp Lệ Sa khẽ cười: "Cảm ơn đại ca nói chuyện thay em."
"Đừng tự mình đa tình, anh chỉ muốn chính mình thua thoải mái một chút, không nên chính mình quả thật không nên lấy, có điều ban ngày anh đã nghĩ thông suốt, hiện tại mừng rỡ tự tại, hơn nữa anh đã sớm hẹn Hoa Hồng sau khi chuyện này kết thúc sẽ đi du lịch, cô ấy cũng đồng ý rồi." Lạp Thương Bắc duỗi lưng một cái, vẻ mặt thoải mái, chuyện chấp nhất không có được, không bằng để cho mình thoải mái hưởng thụ một hồi.
Lạp Lệ Sa trong lòng căng thẳng, có loại đau thấu tim, cô xoay mắt nhìn về phía Lạp Thương Bắc, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Đại ca đây là tình trường đắc ý rồi."
"Chỉ mong vậy, thất bại thương trường thì cũng thôi, tình trường thì, có thể thử xem." Lạp Thương Bắc lòng tràn đầy vui mừng đi về phía bãi đỗ xe.
Tâm tình tốt của Lạp Lệ Sa xuống dốc không phanh, niềm vui thắng lợi tan thành mây khói, Phác Thái Anh đã sớm nói cho cô biết, Lạp Thương Bắc có hẹn một chuyến du lịch, cô cho rằng mình không quan tâm, nên vui mừng vì kế hoạch thuận lợi mới phải.
Thế nhưng, cũng không có.
Ý nghĩa của chuyến du lịch này có lẽ là bước quan trọng nhất để Phác Thái Anh khống chế Lạp Thương Bắc, cô không thể để cho tam phòng có cơ hội chuyển mình, nhưng Lạp Thương Bắc cô vẫn phải phí chút tâm tư.
Nhưng thời khắc này, cô lại vô cùng nhớ Phác Thái Anh.
Hôm nay là một đêm trăng tròn, cô muốn chia sẻ niềm vui thành công với Phác Thái Anh, nhưng lấy điện thoại ra muốn gửi tin nhắn bỗng nhiên không biết nên nói cái gì, hay là quên đi.
Nàng muốn cùng Lạp Thương Bắc đi du lịch, mình nên chuyên tâm bận rộn sự nghiệp. Hơn nữa Phác Thái Anh đã nói ít gặp mặt, ít liên lạc.
Cảm giác cô độc của Lạp Lệ Sa lại kéo tới, hơn nữa vào ban đêm như vậy, rõ ràng nên mừng rỡ, nhưng luôn có vướng bận trong lòng.
Bởi vì hết thảy đều ở trong dự liệu, cho nên cô mới không có quá nhiều vui sướng sao?
"Tích tích ~" Một hồi tiếng còi vang lên, Lạp Lệ Sa bị ánh đèn chói mắt chiếu không mở mắt ra được, trong xe đi ra một vị mỹ nữ, cô ấy từ chỗ sâu quang mang vạn trượng đi tới, mỉm cười nói:" Chúc mừng cậu, nhị tiểu thư."
Lạp Lệ Sa cho rằng lại là người thường xuyên đi theo phía sau, cô cho rằng lại một lần nữa sẽ vui mừng nhướng mày.
Cũng không phải, kỳ vọng càng cao, thất vọng càng lớn.
Người đi ra dưới ánh đèn là Kỳ Mộc Uyển, cô ấy biết đêm nay là kết cục đã định, đặc biệt chờ Lạp Lệ Sa tan làm.
"Tin tức linh thông thế à, Kỳ tổng." Lạp Lệ Sa cười nhìn xung quanh, xe của Lạp Thương Bắc đã sớm đi xa, đèn của tập đoàn cũng dần dần tắt, cô là người cuối cùng đi ra, hẳn là không có ai.
Trong lòng cô còn mơ hồ hy vọng có thể nhìn thấy một người khác, nhưng bốn phía ngoại trừ đèn chính là bóng tối.
Kỳ Mộc Uyển xuống xe, đặc biệt mở cửa xe cho cô: "Lên xe đi, đại tiểu thư đưa cậu đi thả lỏng một chút."
"Được rồi, nên uống một ly." Lạp Lệ Sa vui vẻ ngồi vào trong xe, lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Cô không phát hiện ở bãi đỗ xe ngoài trời của tòa nhà bên cạnh, có một người đã chờ rất lâu, nàng nghe Lạp Thương Bắc nói buổi tối phải mở cuộc họp khẩn cấp, nên đoán trước đêm nay có lẽ chuyện quản cọc sẽ thành kết cục.
Vốn định chờ cô tan làm, nói một tiếng chúc mừng, chia sẻ niềm vui, nhưng đợi được lại là tuyệt vọng và hết hy vọng cuối cùng.
Lạp Lệ Sa cười vào xe Kỳ Mộc Uyển, có người giống như nàng, sẽ xuất hiện trước tiên, sẽ nghĩ đến suy nghĩ của cô, sẽ yên lặng chờ đợi.
Hai người thật sự càng nhìn càng xứng đôi sao? Phác Thái Anh ngồi trong xe, tay nắm tay lái của nàng dần dần mất đi sức lực.
Thời gian dường như dừng lại, ban đêm lạnh lẽo tựa như trình diễn một hồi nghi thức cáo biệt, chỉ có cô tịch lạnh lẽo làm bạn với nàng, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn hết hy vọng. Từ nay về sau, nàng toàn tâm toàn ý kiềm chế Lạp Thương Bắc, hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Nhìn chiếc xe dần dần đi xa kia, Phác Thái Anh cười mắt rưng rưng, Lạp Lệ Sa đi xa, chung quy nàng vẫn yêu mà không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com