Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46: Thức tỉnh ý thức

Nàng càng ngày càng hiểu được sự cô độc khi yêu một người, loại cảm giác này vào lúc nhớ nhung càng là như vậy.

Không phải nàng trời sinh đã lạnh lùng cao ngạo, là xuất thân hèn mọn và những gì nàng trải qua, là dơ bẩn và xấu xa từng thấy qua, là bị người nhà từ bỏ và ngược đãi, làm cho nàng nản lòng thoái chí.

Nàng từng muốn bóp chết hết thảy ngọn nguồn tình cảm, núp ở trong vỏ của mình, chết lặng sống tạm. Nhưng ngay khi chìm vào vực sâu vạn trượng gần như sắp quen với bóng tối, sự xuất hiện của Lạp Lệ Sa mang theo ánh sáng, thay đổi cuộc đời của nàng.

Phác Thái Anh tắt tất cả đèn trong nhà, chỉ có đèn trên đường ngoài cửa sổ mới có thể chiếu sáng căn phòng, thấp thoáng khuôn mặt lạnh lùng thanh tịch của nàng. Vết ban đỏ lan tràn trên cổ và cánh tay ngứa ngáy vô cùng, rõ ràng chỉ là vô ý bị cắn hai lần, lại còn lan sang chỗ khác.

Dấu hôn à, cô cảm thấy mình là người phụ nữ tùy tiện như vậy sao? Nhưng tại sao cô lại tức giận, thậm chí phẫn nộ.

Cô có biết tức giận như vậy, sẽ bị hiểu lầm thành ghen hay không? Phác Thái Anh rũ mắt lắc đầu, cô sẽ không. Một người ngay cả ý thức tình cảm cũng chưa thức tỉnh, làm sao có thể ghen chứ?

Phác Thái Anh đi tới bên cạnh bàn trà, châm một điếu thuốc, tay trái còn chưa hoàn toàn khôi phục, đi ra ngoài vật nặng đều là Lạp Thương Bắc cầm. Mặc dù biết anh có thể có ý với mình, nhưng đáy lòng Phác Thái Anh đối với anh giống như bạn bè, không có địch ý.

Cô và Lạp Thương Bắc vốn là không có thù hận, chỉ là đối thủ cạnh tranh mà thôi, nàng suy đi nghĩ lại cảm thấy chỉ có Lạp Thương Bắc mới là người có năng lực làm hậu phương trợ giúp Lạp Lệ Sa.

Ba đóa kim hoa các nàng, có thể làm rất ít, chỉ có thể đảm nhiệm một nhân vật rất nhỏ trong bố cục khổng lồ này. Vân Thư và Kỳ Mộc Uyển mặc dù năng lực xuất chúng, thực lực lớn mạnh, đến cùng cũng không phải người của Lạp Duệ, duỗi tay không được dài như vậy.

Đạo lý này, Lạp Lệ Sa hẳn là hiểu, vì sao lại mâu thuẫn việc chính mình nhắc tới Lạp Thương Bắc như vậy.

Phác Thái Anh một mình ngồi trong bóng tối hao tổn tinh thần, một vệt đỏ trên tàn thuốc trở thành vầng sáng duy nhất trong phòng, khi tàn thuốc rơi xuống đầu ngón tay, điện thoại vội vàng vang lên.

Điện thoại là Trương Tiểu Võ, Phác Thái Anh nhìn thoáng qua thời gian, 10 giờ tối, cô đã đi hơn hai tiếng rồi sao?

Hiện tại hẳn là thời gian kinh doanh của quán bar, Trương Tiểu Võ gọi điện thoại tới vào giờ này nhất định là có việc.

Nàng nhấn nhẹ bắt máy: "Nói."

Trương Tiểu Võ: "Hồng tỷ, nhị tiểu thư uống say rồi, mấy lần em muốn vào đều bị cô ấy đuổi ra."

Phác Thái Anh đỡ trán, trong lòng rầu rĩ đau đớn, cô lại đi đến Rose. Cho dù xã giao, Lạp Lệ Sa cũng rất ít khi uống say, cô vẫn luôn nói nhỏ nhặt sẽ làm cô bất an, mỗi lần ở trên bàn rượu đều gọi đến mới thôi.

"Hồng tỷ? Chị có tới không?"

Phác Thái Anh im lặng không nói, nàng khẽ cắn môi dưới, hít một hơi thuốc thật sâu, sương mù bịt kín hai mắt, khóe mắt có chút đau xót.

Thấy nàng không trả lời, Trương Tiểu Võ lại bổ sung một câu: "Cô ấy nôn nhiều lần lắm rồi."

"Biết rồi." Phác Thái Anh tắt điện thoại, dập tắt tàn thuốc, tĩnh tọa một hồi, cùng mình giãy giụa trăm ngàn lần, cũng không kiềm chế được muốn đến quan tâm Lạp Lệ Sa.

Cần gì phải tức giận như vậy, giải thích rõ ràng không phải là giải trừ hiểu lầm rồi sao? Dạ dày của cô không tốt, có thể bụng rỗng uống rượu lung tung như vậy sao? Phác Thái Anh nghĩ vậy vứt chuyện trước đó ra sau đầu, thay một bộ quần áo khác ra ngoài.

Chưa tới nửa đêm, Rose còn chưa tới giờ cao điểm kinh doanh, bên trong ngồi tốp năm tốp ba người. Trong phòng bao lầu hai, Lạp Lệ Sa cầm hai chung xúc xắc, đang tự tiêu khiển, cô đã say mê mông lung, đầu váng mắt hoa.

Trương Tiểu Võ không biết đã mang rượu lên mấy lần, lần nào cũng phải say, còn pha trộn uống, ai có thể chịu đựng được như vậy. Cậu ngồi xổm ở cửa, nghĩ Phác Thái Anh sẽ sắp đến, có lẽ còn có thể ngăn cản.

Cậu cũng không muốn mạo hiểm đi vào nữa, bị quát lớn "Cút ra ngoài". Một câu cút của nhị tiểu thư giống như sấm sét đánh vào đầu, có thể nhấc lên sóng thần, nhấn chìm chính mình, sự tàn nhẫn và tức giận kia, quả thực kinh khủng.

Trương Tiểu Võ đi tới đi lui, chân tay luống cuống, lúc này cầu thang truyền đến tiếng giày cao gót cộc cộc, nàng đến rồi?

"Hồng tỷ, chị cuối cùng..." Lời còn chưa đứt, Trương Tiểu Võ nuốt ngược nửa câu sau, "Kỳ tổng?"

"Cô ấy ở đâu?" Bước chân Kỳ Mộc Uyển nhẹ nhàng, sườn xám màu xanh nhạt tương thích với áo khoác thời thượng, mỹ nữ cổ điển dịu dàng và tao nhã, được cô ấy bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, cô ấy vẫn cười tươi như hoa, hôm nay thay đổi khuôn mặt tươi cười, mặt không chút thay đổi.

Trương Tiểu Võ sững sờ chỉ cửa phòng, Kỳ Mộc Uyển nói tiếng cám ơn rồi đi tới.

Cửa phòng bao mở ra, là một cái bóng quen thuộc.

Lạp Lệ Sa nhặt một chai rượu lên, đưa cho cô ấy, "Nào, uống với tôi một chai."

"Cậu biết tôi không uống loại rượu mạnh này, loại thời điểm mấu chốt này cậu phát điên vì cái gì?" Kỳ Mộc Uyển nhíu mày, lúc nhận được điện thoại của Lạp Lệ Sa cô ấy cho rằng mình nghe lầm, lần đầu tiên đêm khuya bảo mình đến uống rượu cùng, rõ ràng là cố ý mua say, khiến Kỳ Mộc Uyển cảm thấy kỳ lạ.

Lạp Lệ Sa cười lại uống một ly, cười nhạt một tiếng: "Bởi vì tôi có bệnh!"

"Được rồi được rồi, có chuyện gì ngày mai nói đi, tôi đưa cậu về." Kỳ Mộc Uyển không thích nhìn thấy bộ dạng Lạp Lệ Sa như vậy, cô kiêu ngạo chú ý thể diện như vậy, ở quán bar uống thành như vậy, nhất định là tâm trạng không tốt.

Nhưng ngoại trừ vì tình cảm, Kỳ Mộc Uyển nghĩ không ra sẽ có chuyện gì tác động đến lòng của cô, Lạp Lệ Sa cho tới bây giờ đều bày mưu nghĩ kế, tràn đầy tự tin, sẽ không phải là vì sự kiện đó.

"Không về, về làm cái gì? Đi phóng đại tưởng tượng của mình đi?" Lạp Lệ Sa đứng lên, lảo đảo xiêu vẹo đi tới quầy bar, nhìn ly rượu cao thấp không đồng nhất, hình dạng khác nhau, nhớ tới phong thái Phác Thái Anh pha chế rượu.

Cô cầm lấy một cái ly không, thưởng thức trong tay, mơ hồ bật cười. Tay kia bưng nửa ly Whisky, Kỳ Mộc Uyển cố hết sức đỡ cô, giật ly uống xong, đặt ở quầy bar, lôi kéo cô trở lại sô pha mạnh mẽ ấn ngồi xuống, "Lạp Lệ Sa, cậu đừng uống như người chết, tôi không đỡ cậu không nổi đâu."

Ý thức của Lạp Lệ Sa có chút mơ hồ, nhưng còn có thể phân biệt được người tới là ai, cô vô lực ngôi phịch trên sô pha, hai gò má đỏ ửng tựa như hoa đào, ánh mắt say mê mông lung, làm cho cô giờ phút này càng thêm quyến rũ.

"Mộc Uyển..." Lạp Lệ Sa nở nụ cười xinh đẹp đầu hàng, cả người đây mùi rượu làm cho chân mày Kỳ Mộc Uyển nhíu chặt, mỗi hơi thở đều là mùi rượu nồng đậm, chiều cao của cô ấy không bằng Lạp Lệ Sa, cân nặng cũng không chiếm ưu thế gì, đành phải dùng thân thể lảo đảo với cô, "Cậu nói đi."

"Trái tim con người vì sao lại đau?" Cô chỉ vào trái tim, trong mị hoặc lộ ra một tia buồn bã, Kỳ Mộc Uyển trước giờ chưa từng thấy cô như vậy.

Nàng đau lòng đỡ Lạp Lệ Sa, kiên nhẫn trả lời: "Con người đau lòng là bởi vì yêu, đau lòng vì nước vì dân là yêu, đau đớn sinh ly tử biệt với người thân nhất cũng là yêu."

"Yêu??" Lạp Lệ Sa giống như bị chữ này kích thích tỉnh lại, cô cứ nhu tình vạn phần nhìn Kỳ Mộc Uyển như vậy, ánh mắt không có tiêu cự, chỉ là trong đầu đều là bóng dáng của Phác Thái Anh, từ lần đầu gặp lại đến tạm biệt, từ làm bạn đến chờ đợi, nhưng mà tất cả những thứ này đối với cô mà nói đều giống như ảo tưởng.

Suy nghĩ của cô bị cuốn vào mê cung, không rõ phương hướng, dưới sự thúc giục của cồn, mê loạn phương hướng.

Trong thoáng chốc, mặt Kỳ Mộc Uyển biến thành Phác Thái Anh, cô cười khẽ vuốt ve, "Tôi không nên để em đến bên cạnh anh ta, tôi không nên..."

Môi miệng hai người chỉ cách nhau vài cm, tư thế thân mật, trong hô hấp đều cất giấu mập mờ, Kỳ Mộc Uyển suýt nữa kìm lòng không đậu hôn lên, nhưng lý trí ngăn cản cô ấy. Từ trước đến nay cô ấy luôn kiêu ngạo, cho dù trước mắt là trạng thái thầm mến, cô ấy cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cô ấy muốn danh chính ngôn thuận đạt được.

Rượu Lạp Lệ Sa uống có tác dụng chậm lên, câu cuối cùng còn chưa nói xong đã gục xuống vai Kỳ Mộc Uyển, cùng lúc đó cửa phòng bao mở ra, Phác Thái Anh nhìn thấy đầu tiên chính là Lạp Lệ Sa nở nụ cười chân thành ôm lấy Kỳ Mộc Uyển.

Trái tim, bị xé nát, ném vào địa ngục lạnh lẽo tuyệt vọng. Thân thể cứng ngắc giống như một pho tượng điêu khắc, tay vịn nắm chặt nắm cửa, trái tim co rút đau đớn, giống như muốn nuốt trọn toàn bộ lý trí còn sót lại của nàng.

Nàng muốn xoay người chạy trốn, nhưng dưới chân giống như bị đè ngàn cân, không thể nhúc nhích, toàn thân đau đến như thể mỗi một chỗ đều đang rỉ máu.

"Cô đến rồi à?" Kỳ Mộc Uyển ôm Lạp Lệ Sa hoàn toàn không thể đứng lên, người say như chết sau khi ngã xuống vốn đã nặng, hơn nữa Kỳ Mộc Uyển tay trói gà không chặt, chỉ có thể xin giúp đỡ.

Phác Thái Anh đứng thẳng không nhúc nhích cả nửa ngay, Kỳ Mộc Uyển ngoái đầu lẳng lặng nhìn nàng một lát, ánh mắt của nàng rời rạc, giống như bị đả kích kinh thiên, trong con ngươi thâm thúy có ẩn ẩn bi thương.

Lạp Lệ Sa cúi ở đầu vai cô ấy, thở ra một hơi ấm áp, mang theo kiều mỵ thở dốc khẽ lẩm bẩm: "Thái Anh à ~"

Giọng nói này rất thấp, chỉ có dán sát bên tai mới có thể nghe được, ngực Kỳ Mộc Uyển run lên, Thái Anh không phải là tên của Hồng Tâm sao? Cô quả thật là vì người phụ nữ này.

Trực giác của phụ nữ thật đúng là chuẩn, cảm giác uy hiếp từ cái nhìn đầu tiên đã tồn tại. Cô ấy nhìn Phác Thái Anh, dừng một chút, mới nói: "Không đến giúp tôi một tay sao?"

Trong lòng Phác Thái Anh còn đang nhảy loạn, không khí đang chạy loạn xung quang, nàng thử di chuyển bước chân, cuối cùng cũng có tri giác. Nàng từ từ đi tới, Lạp Lệ Sa.gần như kề sát vào cổ Kỳ Mộc Uyển, chỉ cảm thấy tư thế thân mật này của hai người làm tổn thương trái tim nàng.

"Xe ở dưới lầu sao?" Nàng thản nhiên hỏi.

"Ừ, ở cửa."

Phác Thái Anh nâng một cánh tay của Lạp Lệ Sa lên, để cô ôm lấy cổ mình, Kỳ Mộc Uyển cũng đứng lên, đang muốn giúp nàng đưa Lạp Lệ Sa vào trong xe.

Nhưng bởi vì chiều cao chênh lệch dẫn đến hai bên cao thấp, mà lúc Lạp Lệ Sa được nâng lên, đầu đã nghiêng sang bên Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh dứt khoát bế ngang cô, "Kỳ tổng, cô lái xe đến cửa đi."

Vòng tay Kỳ Mộc Uyển trống rỗng, một cảm giác chua chát nồng đậm tràn ngập trái tim, nhưng cô ấy vẫn có khí khái cao cao tại thượng, không lộ buồn vui.

"Được." Cô ấy nâng lên nụ cười từ trong khớp hàm nặn ra những lời này, lần đầu tiên bởi vì chiều cao bị người chiếm ưu thế áp đảo, hai người kia chiều cao đều khoảng 1m7, chính mình 1m64 ở trước mặt các nàng thật đúng là giống cái bí đao lùn.

Vết thương ở tay Phác Thái Anh còn chưa khỏi hẳn, một khắc bế Lạp Lệ Sa, cánh tay trái bởi vì dùng sức kéo bị thương lần nữa, nàng cắn chặt cơ bắp, nhịn cơn đau này.

Lạp Lệ Sa nằm ở trong lòng nàng, tựa như chiếm được ấm áp cùng dựa vào, hai bàn tay vốn đang cúi xuống bất giác ôm lấy nàng.

Nhưng mỗi bước đi, tim Phác Thái Anh đều rỉ máu, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạp Lệ Sa một lần lại một lần đi cùng Kỳ Mộc Uyển.

Cho dù ở dưới tình huống uống say cũng nhớ liên lạc với cô ấy, mình thì tính là cái gì chứ? Trái tim dường như đã vỡ nát, một
hơi hít một hơi cũng sẽ đau đớn.

Gió đêm bên ngoài hơi lạnh, lúc Phác Thái Anh bế cô đi ra, Kỳ Mộc Uyển đã lái xe đến cửa.

"Đặt ở ghế sau đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, cô yên tâm." Đây như thể là một loại tuyên bố chủ quyền, nghe làm người ta chán ghét, Phác Thái Anh bỗng nhiên có chút hối hận khi xuất hiện, nàng không nên để cho mình lần nữa rơi vào loại tình cảnh xấu hổ khó xử này.

Nàng cẩn thận từng li từng tí đặt Lạp Lệ Sa xuống, nhẹ nhàng vén sợi tóc che khuất khóe mắt cô ra, còn muốn vuốt ve khuôn mặt đỏ ửng của cô, tay treo hồi lâu không buông xuống.

Vẫn là bỏ đi...

"Làm phiền Kỳ tổng rồi." Phác Thái Anh để lại một câu không lạnh không nhạt xoay người vào quán bar.

Kỳ Mộc Uyển nắm chặt tay lái, nhìn Lạp Lệ Sa qua kính chiếu hậu, tâm trạng phức tạp. Cả đời này của cô ấy, từ xuất thân đến đi học rồi đến gây dựng sự nghiệp, chưa từng thất bại, có lẽ là cuộc đời quá mức thuận buồm xuôi gió dẫn đến tình yêu không thuận lợi.

Cô từng có hai người bạn gái, đều chia tay sau khi phát hiện tam quan không hợp. Lạp Lệ Sa là người đầu tiên cô ấy chủ động thích, cô ấy cất giấu sắc sảo và tấm lòng, chuẩn bị sau khi giúp cô lần này sẽ thổ lộ.

Quản cọc vừa tới tay, cần một số tiền lớn quay vòng, không có Lạp Lệ Sa cô ấy không thể hoàn thành khoản vay lần này, khoản tiền mặt kinh người này, chỉ là tình ý giữa bạn bè sao? Cô ấy nghĩ Lạp Lệ Sa sẽ hiểu.

Nhưng mà, cô ấy đã đánh giá cao bản thân, đánh giá thấp Phác Thái Anh.

Cô ấy không nghĩ tới Lạp Lệ Sa lại vì một người phụ nữ mà ruột gan đứt từng khúc.

Vốn cô ấy không xác định xu hướng tình dục của Lạp Lệ Sa, chỉ là bởi vì không xác định mới có thể khai phá không gian, mới làm cho cô cảm thấy không thể nóng lòng cầu thành, nhưng cô thật ra đã có tình cảm sâu đậm với một người phụ nữ mà không hay biết?

Kỳ Mộc Uyển không thể đợi thêm nữa, nhưng cô ấy không thể nói lời tâm tình với một người phụ nữ say gần chết, đúng là thời cơ không đúng lúc.

Lạp Lệ Sa ngủ cả đêm, 8 giờ sáng hôm sau mới tỉnh. Kỳ Mộc Uyển vốn chuẩn bị thừa dịp cô tỉnh lại, cùng nhau ăn sáng, chậm rãi nói rõ lòng mình, kết quả Lạp Lệ Sa phát hiện mình ngủ quên, thức dậy mặc quần áo tử tế liền không thấy bóng dáng đâu.

Kỳ Mộc Uyển bưng bữa sáng đi ra, trong phòng đã không còn bóng người. Cô ấy tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, ngay cả bữa sáng cũng không ăn một miếng.

Đồ vô lương tâm!

Say rượu cả đêm, Lạp Lệ Sa triệt để đứt đoạn, chỉ là mơ hồ nhớ rõ cô nổi giận đùng đùng sau khi chạy ra ngoài không biết đi đâu, cuối cùng chỉ có thể đi đến Rose, gọi rất nhiều rượu.

Cô nhớ là đã gọi điện thoại cho Kỳ Mộc Uyển, chuyện sau đó gần như đã quên, chỉ có một chút ấn tượng mơ hồ, chỉ là cảm giác đau lòng và thống khổ còn có thể nhớ lại.

Cô không muốn nhớ lại chuyện tối hôm đó, cũng bắt đầu chiến tranh lạnh với Phác Thái Anh.

Loại mùi vị chua chát này đã không chỉ một lần, cô phát hiện mình không thể chấp nhận Phác Thái Anh để ý đến người khác, đặc biệt là đại ca.

Đây không phải là ham muốn chiếm hữu thì là cái gì chứ? Chẳng lẽ chỉ vì mình bá đạo sao?

Mấy ngày nay, Lạp Lệ Sa cứ thất thần, dù là ở văn phòng làm việc, cũng sẽ không tự chủ được mà nhớ tới nàng.

"Sa tổng, tuần này cô còn có ba chuyện quan trọng chưa hoàn thành, một, đại diện Minh Đức Vân tổng hôm nay hẹn cô ăn cơm, chuẩn bị chính thức ký kết hợp đồng hợp tác cùng với hợp đồng bổ sung; hai, bộ phận chi phí hạch toán ra lỗ hỏng tài chính 300 triệu, cần mau chóng làm cho vay; ba, phương án điều công tác của bộ phận nhân sự tôi đã ưu hóa qua, có chấp hành hay không, cần cô ký tên." Lam Phi Húc dứt lời bày văn kiện liên quan lên bàn làm việc, nhìn Lạp Lệ Sa.

Trên màn hình chính là hạch toán và số liệu của bộ phận chi phí, Lạp Lệ Sa bị lời nói của Lam Phi Húc kéo suy nghĩ về, cô khẽ ừ một tiếng, mặt không chút thay đổi nói: "Kế hoạch cho vay tôi đã xem, lập tức gửi một phần đơn xin và tài liệu giải thích cho tổng bộ, dùng đường đặc biệt khẩn cấp, xin chủ tịch phê duyệt."

"Được." Lam Phi Húc nhanh chóng ghi chép lại.

Lạp Lệ Sa mở tài liệu điều nhiệm nhân sự trên bàn ra, ngước mắt nhìn về phía Lam Phi Húc, ẩn ẩn mỉm cười: "Phần tài liệu này chi tiết trước đó tôi đã xem qua, phương án ưu hóa này của anh bảo thủ như vậy, thế nào? Sợ tôi bị thiên người sở chỉ à?"

Lông mày tinh xảo của Lam Phi Húc khẽ nhướng lên: "Tôi đương nhiên không hy vọng cô bị người ta mắng rồi, thử nước trước đi, đẩy mạnh tầng tầng, không vội." Anh ấy tự tiện làm chủ sửa lại một phần, kế hoạch của Lạp Lệ Sa gần như là thay đổi triều đại, mũi nhọn lộ ra sợ không phải chuyện tốt.

"Được lắm, anh đã nhân từ với cái tên xấu xa này như vậy giám đốc nhân sự sẽ do anh hỗ trợ, anh sẽ đại diện tôi, trấn an chuyện diễn vai phản diện cho cô ấy, mặt no chuyện xấu chúng ta làm là được rồi." Lạp Lệ Sa dứt lời vung bút lên, ký tên chỗ tổng giám đốc.

Lam Phi Húc nhíu mày, có chút ghen tị: "Chỉ là giám đốc nhân sự mà thôi, đáng được cưng chiều như vậy sao?"

"Anh biết yêu cầu của tôi từ trước đến nay không thấp, cũng thích bức người ra hiệu quả, cô ấy có thể hoàn thành trước 6 giờ tôi quy định một tiếng, đủ để chứng minh năng lực của cô ấy. Mặc kệ cô ấy là vì vuốt mông ngựa tranh biểu hiện hay là cái khác, có loại chấp hành và quyết đoán này, đều là nhân tài tôi cần, huống chi cô ấy là cái nhân viên kỳ cựu, tất nhiên có tình ý với rất nhiều người, không thể để cho cô ấy làm người xấu." Lạp Lệ Sa êm tai phân tích, thông qua hiện tượng nhìn bản chất.

"Em chính là đối với người khác tốt đối với tôi không tốt, tôi làm người xấu bị mắng em liền vui vẻ, hừ!" Lam Phi Húc căm giận bất bình rút tài liệu lại, đẩy đẩy gọng kính không độ, Lạp Lệ Sa đầy ý cười nhìn anh ấy: "Anh là người trong nhà, tôi còn muốn cùng anh xã giao khách sáo?"

"Hi hi, người trong nhà à, những lời này tôi thích."

Vài ba câu liền dỗ Lam Phi Húc đến nở hoa trong lòng, Lạp Lệ Sa bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ cảm thấy mấy năm nay anh ấy chưa từng thay đổi, chuyện gì ở trong mắt anh ấy đều có thể dễ dàng hóa giải, cũng chưa bao giờ bị thế tục quấy nhiễu, không cần gông xiềng đạo đức trói buộc chính mình.

Lam Phi Húc đi rồi, văn phòng hoàn toàn yên tĩnh, ánh mặt trời vừa vặn chiếu lên người ấm áp. Lạp Lệ Sa mở ngăn kéo ra, một bức tranh phác họa của một người phụ nữ đập vào mắt.

Bút của cô rất thành thật, vẽ ra bộ dáng người trong lòng. Lạp Lệ Sa cầm bức tranh này, ngực có chút đau nhói, một nét vẽ này cô vẽ như thế nào không nhớ rõ, vô thức thật đáng sợ.

Xưng hô "Thái Anh" trong miệng cô cũng đang bất giác thay đổi, cô dường như ý thức được cái gì, cô luôn nhớ Phác Thái Anh, ngày ngày nhớ, hàng đêm nhớ, ngay cả khoảng cách bận rộn như vậy, đều sẽ nhớ.

Hai người bước vào chiến tranh lạnh, ai cũng không có tìm qua ai, trong lòng Lạp Lệ Sa không cách nào hoá giải nghi hoặc, cô hoài nghi những triệu chứng này của chính mình có thể là bởi vì tình cảm quá sâu, hoặc là cô có chút hỗn độn, nói không rõ đây là một loại cảm giác gì.

Khác với mâu thuẫn với bạn bè, tâm trạng cãi nhau với cha mẹ cũng khác, cô thậm chí cảm thấy mình bụng dạ hẹp hòi, quá mức nhạy cảm.

Buổi trưa, cô và Vân Thư gặp mặt. Từ sau khi Minh Đức bồi thường, Vân Thư liền tập trung vào bất động sản và đầu tư, chỉ là thỉnh thoảng ra mặt vào thời điểm mấu chốt, cô ấy cũng không cần làm bộ không quen với Lạp Lệ Sa nữa.

Bắt đầu từ khi Lạp Lệ Sa lên chức, quan hệ hợp tác giữa Vân Thư và cô đã rõ ràng, không cần giấu giấu giếm giếm, cô ấy muốn cho người khác biết, trận giao chiến này của Lạp gia, cô ấy lựa chọn đứng về phía nhị tiểu thư.

"Chuyện hợp đồng buổi chiều chắc là không thành vấn đề, hôm nay mình tới còn có một việc khác muốn tìm cậu hỗ trợ." Vân Thư cắt một miếng thịt bò bít tết, nhai kỹ nuốt chậm.

"Cậu còn có chuyện muốn mình hỗ trợ? Nói đi."

"Minh Đức đầu tư bộ phim kia của Cảnh Ngôn, cần cậu ấy ra mặt để giúp quảng bá hình ảnh cho dự án của chúng ta, hoạt động ngày đó mình hi vọng hai cậu đều có mặt, đây là hoạt động lớn đầu tiên mình phụ trách, muốn kiếm đủ mặt mũi." Vân Thư và Lạp Lệ Sa tuy là bạn tốt, nhưng ở trên hợp tác vẫn thành toàn cho nhau, cùng vì lợi ích chung, phối hợp đến một cách hoàn hảo.

Cô ấy đầu tư vào bộ phim "Nói dối" do ảnh hậu quốc tế Lục Cảnh Ngôn đóng vai chính, mà Lục Cảnh Ngôn chính là nhân vật chủ chốt giúp Giải trí Thiên Lạp của Lạp Lệ Sa năm đó được cải tử hồi sinh, ba người vẫn là bạn thân, nhà sản xuất bộ phim này là một người mới không có tiếng tăm gì, nếu không phải có Lục Cảnh Ngôn, cô ấy cũng sẽ không dễ dàng ra tay đầu tư.

"Chuyện nhỏ, lát nữa mình nói Cảnh Ngôn một tiếng là được." Lạp Lệ Sa vẫn dung túng vị ảnh hậu quốc tế này, tùy ý cô ấy tự mình định lịch trình, có nhận phim hay không, cho dù không tham gia chương trình thực tế, không tham gia chương trình, không nhận phỏng vấn, không nhận quảng cáo cũng không sao cả.

Muốn cô ấy quảng bá hình ảnh quá khó khăn, nhưng một câu của Lạp Lệ Sa là có thể đâu vào đấy, Vân Thư không thể vượt qua một cấp này, tự mình nói với Lạp Lệ Sa, là tôn trọng thân phận địa vị của nhau.

Vân Thư gật đầu, đột nhiên thở dài một hơi, cô ấy vẫn ở địa vị cao, không được thấu hiểu, nhiều năm qua vẫn có lời đồn và chửi bới không hay, mắng cô ấy là hồ ly tinh có khối người đứng ở trên, cô ấy không quan tâm người khác, nhưng có thái độ và những ý tưởng mà cô ấy khó có thể bỏ qua.

Lạp Lệ Sa nhìn ra cô ấy có chút phiền lòng, tò mò hỏi: "Mình rất ít thấy ngươi phiền muộn phiền não, sao vậy?"

Thịt bò bít tết trên bàn ăn chỉ ăn có mấy miếng, Vân Thư khuấy cà phê, có chút thất thần: "Khi cậu để ý đến một người, tất cả cảm xúc sẽ không do chính mình quyết định."

"Người để ý? Chưa từng nghe cậu nói qua, mình tưởng rằng cậu muốn không kết hôn và không sinh con." Lạp Lệ Sa không hiểu.

Vân Thư cười cười: "Người để ý không nhất định phải là đàn ông, chị em à."

Trái tim Lạp Lệ Sa lộp bộp một chút, giống như bị người ta trêu chọc, lại giống như đi tới cửa lớn của thế giới mới, cô sợ mình xuyên tạc ý của Vân Thư, không chắc chắn hỏi: "Ý của cậu là?"

"Cậu đoán đúng rồi đấy, mình không có hứng thú với đàn ông, tôi thích phụ nữ." Vân Thư thản nhiên cười cười.

Lạp Lệ Sa hít một hơi khí lạnh, trong đầu đột nhiên hiện lên bóng dáng Phác Thái Anh, nhưng cô vẫn không thể hiểu được, cô quan sát Vân Thư, thấy cô ấy thế nào cũng không giống.

"Sao cậu lại thích phụ nữ chứ? Cậu hẳn là chưa có trưởng thành hoặc là... Vân Thư, mình có chút không nghĩ ra nguyên nhân." Lạp Lệ Sa cho dù đã từng lơ đãng tiếp xúc qua loại tin tức này, cũng không chú ý tới tình yêu đồng tính, không thể hiểu được vì sao người nữ tính như Vân Thư lại là đồng tính luyến ái.

Vân Thư nhấp một ngụm cà phê, trước mắt phủ lên một tầng sương mù, nhớ tới quá khứ, "Thời trung học mình đã thích một người, vào thời điểm mình tuyệt vọng nhất tối tăm nhất đã cho mình một tia sáng."

Thời gian dường như dừng lại, Lạp Lệ Sa nghe đến say sưa, cảm xúc bị đưa tới trong câu chuyện của Vân Thư, cô giống như có chút hiểu được vì sao cô ấy lại thích người kia, đáng tiếc câu chuyện cuối cùng là bi kịch, người kia qua đời, hơn nữa cũng không biết Vân Thư yêu người đó rất sâu đậm.

Quá khứ nhiều năm như vậy, Vân Thư lại nói tiếp đã sớm bình tĩnh, lòng của nàng cũng đang từng chút từng chút ấm lên, chỉ là đề cập tới người nọ vẫn khiến cô nhớ lại đau đớn mất đi lúc trước.

Trước khi đi, cô ấy nói với Lạp Lệ Sa: "Mình biết đoạt vị đối với cậu mà nói rất quan trọng, nhưng cậu đừng chỉ sống trong tranh đấu gay gắt, có thời gian dừng lại lắng nghe trái tim của mình một chút, cũng nhìn xem người bên cạnh, đời người ngắn lắm, sinh mệnh cũng rất yếu ớt, mất đi là một chuyện rất dễ dàng."

Lạp Lệ Sa nhìn cô ấy, lòng tràn đầy đều là hình ảnh Phác Thái Anh ở chung với mình, cô nhìn ngoài cửa sổ, mặt kính chiếu ra khuôn mặt Phác Thái Anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com