Chương 93: Đứt từng đoạn ruột
Hành lang phòng phẫu thuật giống như một con đường không có điểm cuối, ánh đèn ba chữ "đang phẫu thuật" yếu ớt lại vô cùng chói mắt, Lạp Thương Bắc chật vật ngồi dưới đất, trên áo sơ mi áo vest dính máu đỏ sẫm. Bởi vì anh quá mức lo lắng, dẫn đến cổ cứng ngắc, hai mắt trống rỗng, dại ra nhìn phòng phẫu thuật.
Tiếng giày cao gót dồn dập, bước chân gần như chạy từ xa đến gần, Lạp Lệ Sa không biết mình đã đi như thế nào, chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, toàn thân lạnh toát, thỉnh thoảng lại run rẩy.
Môi cô tái nhợt, mu bàn tay bị chính mình bóp đến xanh một mảng tím một mảng, có lẽ là bởi vì cảm xúc vọt tới trạng thái cực hạn, ngược lại bình tĩnh giống như mặt hồ gợn sóng không sợ hãi, bình tĩnh đến đáng sợ.
Cô cho rằng mình có thể kiên cường, nhưng vừa tới cửa phòng phẫu thuật, nhìn thấy Lạp Thương Bắc cả người đầy máu, liền cảm thấy hai chân như nhũn ra, giống như hôn mê cảm thấy không thở nổi, đứng không vững. Nếu không phải Hải Dụ đi theo, chỉ cần kéo cô một chút là ngã xuống.
"Nhị muội..." Lạp Thương Bắc vịn tường mới có thể miễn cưỡng đứng lên, hai mắt anh sưng húp, giống như vừa mới trải qua một trận khóc lớn, anh không dám nhớ lại khoảnh khắc Phác Thái Anh ngất xỉu kia, cũng không dám nghĩ đến lúc xe cứu thương đưa nàng lên xe, nhìn thanh thép đâm thủng thân thể kia có bao nhiêu mà giật mình, loại đau đớn này, loại thảm trạng này...
Suy nghĩ nhiều một lần cũng cảm thấy bị thiên đao vạn quả, cảm giác đó so với đứng ở trên đứng trên đóng lửa, so với mũi đao đào thịt còn đau hơn, Phác Thái Anh lại không kêu một tiếng, Lạp Thương Bắc mỗi khi nghĩ đến nàng chịu đau khổ, liền muốn rơi nước mắt.
"Sao lại thế này?" Ngữ khí Lạp Lệ Sa cứng ngắc như máy móc, gằn từng chữ, không có tình cảm cũng không mang theo cảm xúc, Lạp Thương Bắc thậm chí đã chuẩn bị bị quở trách, nhưng cô lại bình tĩnh lạ thường.
Anh nói không nên lời gì, cơn ác mộng này giống như từng trải qua, hồi ức đều mang theo máu tanh.
"Để tôi nói." Tân Nhiên đi theo tới bệnh viện, cô ấy kể lại đại khái chuyện đã xảy ra một lần, nói đến thảm trạng của Phác Thái Anh, giọng nói có chút nghẹn ngào.
"Thép..." Lạp Lệ Sa giống như bị sét đánh, ngây dại. Tim cô đập dữ dội, tựa như đứng trên vách đá, thân thể không trọng lượng rơi thẳng xuống, tứ chi tê dại.
Cô giang hai ngón tay nắm lấy, không ngừng lặp lại động tác này, cô nhìn xung quanh, cũng không biết mình nhìn cái gì, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở cửa phòng phẫu thuật.
"Anh có lỗi với em nhị muội, anh có lỗi với Hoa Hồng, xin lỗi!" Lạp Thương Bắc vẫn luôn bên bờ sụp đổ, chứng kiến phản ứng này của Lạp Lệ Sa, càng thêm áy náy.
Anh lại bắt đầu vỗ đầu mình, thậm chí nắm tóc, khóc không thành tiếng.
"Đại thiếu gia, anh đừng như vậy, đừng như vậy." Hải Dụ tiến lên giữ chặt anh, "Đây không phải lỗi của anh."
"Đây là lỗi của tôi, là tôi, là tôi hại hoa hồng, cô ấy là vì bảo vệ tôi.." Lạp Thương Bắc giữ chặt tay Hải Dụ, giống như cầm cọng rơm cứu mạng, thậm chí muốn lấy tay Hải Dụ quất mình.
"Được được được, chúng ta chờ cô ấy đi ra trước rồi nói sau nhé?" Hải Dụ vỗ nhẹ lưng anh, Lạp Thương Bắc mới từ từ tỉnh táo lại.
Cho tới bây giờ Hải Dụ chưa từng thấy một người đàn ông nào khóc thành như vậy, hơn nữa người có thân phận như Lạp Thương Bắc lại vì một người phụ nữ mà không để ý đến sinh mệnh và hình tượng mà cuộn tròn trên mặt đất, nơm nớp lo sợ.
"Bị thép... đâm xuyên thân thể..." Lạp Lệ Sa thất hồn cô đơn đi tới trước cửa phòng phẫu thuật, lẩm bẩm nói một mình, trái tim trầm xuống như rót đầy chì lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm ba chữ phòng phẫu thuật, không nhúc nhích.
Không lâu sau, một y tá vội vàng chạy ra, "Bệnh nhân mất máu quá nhiều, cần truyền máu, mọi người có ai là nhóm máu RH âm tính không?"
"Nhóm máu RH âm tính..." Lạp Lệ Sa ngây ra như phỗng, quen biết lâu như vậy, cô chưa bao giờ biết Phác Thái Anh thế mà lại là "nhóm máu hiếm". Những lời của y tá dập tắt ngọn lửa hy vọng trong tim cô như một bình chữa cháy, và đầu cô ù ù như thể có một âm thanh sắc bén đang đâm vào tai cô.
"Bệnh nhân mất máu quá nhiều, bệnh nhân mất máu quá nhiều." Vô số âm thanh nói câu này với chính mình.
Loại máu này cực kỳ hiếm thấy, trong bọn họ không có ai, Lạp Thương Bắc gấp đến độ xoay quanh, Hải Dụ bình tĩnh hỏi: "Y tá, ngân hàng máu không có loại máu này sao?"
"Không có, nhất định phải đi bệnh viện khác lấy.." Y tá thấy không ai trả lời, lại vội vã chạy tới ngân hàng máu.
Giống như trời muốn tuyệt đường người, Lạp Lệ Sa hận không thể rút cạn máu của mình cho nàng, nhưng nhóm máu của cô không phù hợp.
Đột nhiên cảm giác không khí bệnh viện bế tắc, có chút không thở nổi, Lạp Lệ Sa đi tới bên cửa sổ, hít một hơi thật sâu.
Cô cúi đầu lại đứng lên, cơ thể có chút mất trọng lượng, khi sắp ngã thì được một người đỡ lấy.
"Cô không sao chứ?" Người nói là một dì lao công, nhìn khoảng 50 tuổi, gương mặt đầy nếp nhăn, mặc bộ đồng phục giản dị, trong mắt chỉ có sự chân thành.
"Tôi không sao, cám ơn dì." Trong lúc nói chuyện, cổ họng Lạp Lệ Sa đã khàn.
"Cái đó... đứa trẻ sẽ không sao đâu." Dì nói xong âm thanh lại có chút nghẹn ngào, từ cửa nhìn thấy xe cứu thương đi vào, nhìn thấy Phác Thái Anh người đầy máu, dì suýt nữa bị dọa ngất xỉu, lo lắng hãi hùng theo tới bên cạnh phòng phẫu thuật bồi hồi.
Lạp Lệ Sa nhìn dì, cho dù là người xa lạ, loại an ủi này lại khiến người ta cảm thấy có sức mạnh.
"Cô ấy có nhóm máu hiếm, nhưng bệnh viện luôn có cách, tin tưởng người tốt sẽ có báo đáp tốt." Dì nói xong lại yên lặng trở về làm việc.
Người tốt sẽ có báo đáp tốt? Ha ha, thật sao? Lạp Lệ Sa không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng có đôi khi ông trời bị mù.
"Hải Dụ." Tim cô vẫn rất đau, nói chuyện cần sức lực, giọng nói có chút yếu ớt.
"Nhị tiểu thư?" Hải Dụ đi tới.
"Treo giải thưởng mười vạn, thử xem có thể tìm được người hiến máu hay không."
"Vâng, tôi sẽ đến phòng phát thanh." Hải Dụ hiểu được ý của cô, vội vàng chạy đến phòng lấy máu, trọng thưởng tất có dũng phu, vẫn là nhị tiểu thư bình tĩnh, lúc này còn có thể nghĩ ra cách này.
Phòng phẫu thuật nhất định rất lạnh, dao phẫu thuật sắc bén phải cắt da, máy khuếch đại phải mở lồng ngực ra, mới có thể lấy ra thanh thép kia, những công cụ lạnh như băng kia phải vào ra vào trong cơ thể nàng, máu tươi, da thịt, xương cốt......Chuột rút lột da, nỗi đau cắt thịt gọt xương cũng không gì hơn cái này.
Nhân gian là địa ngục sao? 18 tầng địa ngục các loại hình pháp đều muốn cho cô thử một lần sao? Lạp Lệ Sa cảm thấy tuyệt vọng, trong sinh mệnh không thể thừa nhận đau đớn, đang từ từ ăn mòn trái tim của cô, tựa như bị hắt axit sulfuric, đau đến ngay cả mỗi hơi thở đều cảm thấy nặng nề.
Nghĩ đến những thứ này, Lạp Lệ Sa liền đứt từng đoạn ruột, nhưng cô không có nước mắt, cả người giống như bị phong ấn, cô hai tay ôm cánh tay ngồi xổm ở góc tường, chỉ cảm thấy bốn phía phảng phất có ngàn vạn thanh đao, từng đao từng đao lăng trì chính mình.
Dưới số tiền lớn, rốt cuộc cũng tìm được một người hiến máu, tạm thời giải quyết khẩn cấp, rất nhanh huyết tương của các bệnh viện khác cũng lấy tới, phẫu thuật còn đang hồi hộp tiến hành.
Mấy giờ trôi qua, tin tức Lạp Thương Vũ bắt cóc bị bắt, được lan truyền lên mạng. Sau khi Phác Thái Anh bị thương, Tân Nhiên liền sai người dùng hình thức phát sóng trực tiếp, công khai quá trình bắt giữ, tuy rằng không lộ mặt mũi Lạp Thương Vũ, nhưng tin tức chỉ hướng vô cùng rõ ràng.
Cô ấy rất rõ chính mình có thể sẽ bị xử phạt, nhưng là Lạp Thương Vũ thật sự tội ác tày trời, cô ấy muốn tối đa hóa lên men, tạo áp lực cho cấp trên, xem thử còn có ai dám bảo vệ cậu ta.
Phẫu thuật còn chưa kết thúc, từ buổi sáng đến giữa trưa, ánh mặt trời yên tĩnh, trong bệnh viện lại lộ ra tuyệt vọng khiến người ta hít thở không thông. Lạp Thương Thiên nghe tin chạy tới, không dám tiến lên, chỉ nhìn phòng phẫu thuật từ xa, lắng lặng chờ.
Rốt cuộc, trong lúc mọi người lo lắng hãi hùng, bác sĩ mổ chính từ phòng phẫu thuật đi ra.
Lạp Thương Bắc đặc biệt tìm người đứng đầu khoa ngoại phó viện trưởng Vương mổ chính, ông ấy thở dài một hơi, "Vết thương da thịt thì không có gì, xương đùi phải bị vỡ, điều này có thể sẽ ảnh hưởng đến bước đi sau này của cô ấy."
"Vậy...... Cái đó....."
Hai chữ thanh thép cũng không dám nói ra khỏi miệng, Lạp Lệ Sa tiến lên, cẩn thận hỏi: "Cô ấy... qua cơn nguy hiểm chưa?"
Ông ấy lắc đầu: "Vẫn chưa, may mắn thanh thép tránh được bộ vị nội tạng, nhưng cô ấy mất máu quá nhiều, bị thương thực sự quá nặng, khi nào tỉnh lại vẫn là một ẩn số, cho dù tỉnh lại..." Viện trưởng Vương muốn nói muốn dừng, vài lần thở dài làm cho trái tim Lạp Lệ Sa vọt lên cổ họng, cô thậm chí cũng không dám tiếp tục truy hỏi, nhưng cô muốn biết tình huống thật sự.
"Bác sĩ, xin hãy nói thẳng..."
"Thanh thép tổn thương đến thần kinh cột sống, cho dù tỉnh lại cũng có thể sẽ liệt nửa người, đương nhiên đây chỉ là bước đầu phán đoán của chúng tôi, sau khi các chuyên gia trong thành phố hội chẩn, chúng tôi sẽ dựa vào mức độ tổn thương tủy sống để tiến hành phẫu thuật lần hai, mọi người hãy chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất."
Lạp Thương Thiên bỗng nhiên xông tới túm lấy cổ áo viện trưởng Vương, "Ông nói cái gì? Cô ấy làm sao có thể liệt nửa người, ông là lang băm sao?"
Mấy người khác vội vàng kéo cậu ta xuống, Lạp Thương Thiên gầm thét như điên, Lạp Lệ Sa giơ tay "bốp" một cái tát vào mặt cậu ta.
Cậu ta bối rối, rốt cuộc cũng an tĩnh lại.
"Biết tại sao tôi lại đánh cậu không?" Lạp Lệ Sa hai tròng mắt tràn ngập sát ý, giống như xuyên thấu nội tâm của cậu ta, ánh mắt kia giống như đang nói cho cậu ta biết, cô đã sớm nhìn thấu tất cả, thấy được cậu ta tham dự mưu đồ, biết được cậu ta đã từng uy hiếp chị Ly như thế nào.
Lạp Thương Thiên giật mình, nước mắt không biết cố gắng chảy xuống, nghĩ đến ba chữ liệt nửa người, cậu ta liền cảm thấy cổ họng vừa đau vừa ngứa, muốn ăn cái gì, muốn lập tức ăn rồi nôn ra!
Cảm xúc của mọi người ở trong bộc phát chìm vào trầm mặc, hoặc có thể nói là tuyệt vọng.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Phác Thái Anh được đẩy ra, toàn thân nàng cắm ống dẫn, ngoài miệng ngậm máy thở, nàng nằm trên giường bệnh rất an tường, nếu không phải máy móc phát ra âm thanh tích tích, nàng tựa như người không có đặc thù sinh mệnh, hai mắt nhắm chặt như vậy.
Lạp Lệ Sa há miệng, muốn gọi nàng một tiếng, nhưng còn chưa mở miệng khóe mắt đã ướt, cô nuốt nước mắt vào trong, nhìn về phía Lạp Thương Thiên hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt của cậu ta vặn vẹo kỳ lạ, cực kỳ giống biến thái trong phim kinh dị.
"Chị Ly..." Lạp Thương Thiên cảm thấy trời sập xuống, tất cả tín ngưỡng đều bị phá hủy, chị Ly của cậu ta bị thương thành như vậy, trách ai bây giờ?
Cậu ta rõ ràng dặn dò Lạp Thương Vũ đừng làm tổn thương nàng, tên súc sinh này, dám động thủ đánh chị Ly của cậu ta. Còn có Lạp Lệ Sa và Lạp Thương Bắc, lại nói tiếp có bao nhiêu quan tâm chị Ly, nhưng ai cũng không thể bảo vệ tốt nàng.
Thế giới này, còn có cái gì tốt? Vẻ mặt Lạp Thương Thiên thiên biến vạn hóa, lúc cười lúc khóc, Lạp gia không có một cái thứ tốt, bản thân cậu ta cũng vậy.
Gặp phải bọn họ, chị Ly mới có thể xui xẻo như vậy, chịu nhiều đau khổ, mỗi người bọn họ đều là hung thủ, đều là hung thủ làm tổn thương chị!
Nhưng cậu ta chưa từng nghĩ tới, đao phủ tạo thành tất cả những thứ này, hoàn toàn chính là chính cậu ta.
"Ha ha ha..." Lạp Thương Thiên muốn phát ra một chuỗi tiếng cười âm tà, khóe miệng cậu ta giương lên độ cong tựa như dã thú nhe răng, cộng thêm bộ dáng cậu ta nghiêng đầu cắn môi, lại khiến Lạp Lệ Sa cũng nổi lên vài phần hàn ý.
"Là các người hại chị Ly của tôi, các người đều không được chết tử tế! Chờ đấy cho tôi, tôi nhất định làm cho Lạp gia các người nợ máu phải trả bằng máu!" Lạp Thương Thiên cắn răng nói ra những lời này, cậu ta ngửa mặt lên trời cười to bỏ đi, cười cười khóe mắt chảy ra nước mắt, thế giới quan ầm ầm sụp đổ, trần thế sống không còn gì luyến tiếc, mục đích sống duy nhất chính là muốn cho những người làm tổn thương chị Ly kia diệt vong!
Trái tim Lạp Lệ Sa đã vỡ nát, không hề để ý đến thần kinh của Lạp Thương Thiên. Cô tuyệt vọng bám vào cửa ICU, qua cửa sổ có thể miễn cưỡng nhìn thấy Phác Thái Anh đang nằm yên.
Đường cong điện tâm đồ bất quy tắc nhảy lên, cô lo lắng đường đó bỗng nhiên thẳng lại, nhìn chằm chằm thật lâu, giống như đang nhìn chằm chằm, trái tim Phác Thái Anh sẽ không ngừng đập.
Không, nàng nhất định sẽ không sao, Lạp Lệ Sa biết, nàng kiên cường hơn bất luận kẻ nào, ý chí vượt qua người thường.
Em không nỡ bỏ rơi chị đúng không? Thái Anh, em đi rồi chỉ còn lại một mình chị, chị không muốn ở trong bóng tối tuyệt vọng mất ngủ đến hừng đông, chị không muốn một mình đối mặt với quãng đời còn lại.
Em có nghe chị nói không? Nghe không?
Khóe mắt Lạp Lệ Sa phủ kín tơ máu, cô cố gắng nhìn thêm một lần nữa vào Phác Thái Anh, dựa vào kính quá gần, hơi thở phả ra làm mờ tầm nhìn, cô lau đi lau lại, nhìn chằm chằm vào Phác Thái Anh rất lâu.
"Nhị muội, em..... hay là trở về nghỉ ngơi đi, anh sẽ trông ở bệnh viện."
Lạp Thương Bắc không mở miệng còn tốt, vừa nói đã gợi lên toàn bộ lửa giận đè xuống đáy lòng của Lạp Lệ Sa, cô quay đầu nhìn về phía anh, trầm giọng hỏi: "Đại ca, không phải anh nói muốn sẽ đưa cô ấy an toàn về sao?"
"Anh..."
"Không phải anh đã hứa với em rồi sao?"
Lăng Thương Bắc mím chặt môi, nói không nên lời.
"Anh bảo vệ cô ấy như vậy sao?" Giọng Lạp Lệ Sa càng lúc càng lớn, lần nữa xé rách trái tim Lạp Thương Bắc, anh căm giận đấm một quyền vào tường, Hải Dụ vội vàng ngăn cản Lạp Lệ Sa, "Nhị tiểu thư, cô đừng như vậy, anh ấy đã rất đau buồn rồi."
Trấn an Lạp Lệ Sa xong, Hải Dụ lại đi ngăn cản Lạp Thương Bắc tự mình hại mình, "Các người đủ rồi hay không? Cô ấy nhận hết đâu khổ nằm ở bên trong là vì cái gì? Đã như vậy rồi, các người còn muốn tra tấn chính mình tới khi nào?"
Nói xong câu đó, tâm trạng Hải Dụ cũng sụp đổ, cô ấy vội vàng chạy ra bãi cỏ bên ngoài, bịt miệng thấp giọng khóc nức nở.
Tại sao tất cả đau khổ trên đời đều phải để cho Hồng Tâm chịu đựng, khoảng khắc nhìn thấy nàng được đẩy ra, cô ấy vẫn bình tĩnh tự nhiên rốt cuộc cũng không kéo căng được.
"An ủi người khác thì được, đến mình thì lại không."
Nghe được giọng nói của Tân Nhiên, Hải Dụ hít hít mũi, không để ý hình tượng lau nước mắt, mặt cô ấy không chút thay đổi đưa tới một tờ khăn giấy, Hải Dụ nói một tiếng cám ơn, cố gắng điều chỉnh lại trạng thái của mình.
"Xin lỗi, không thể cứu được chị em tốt của cô." Ngữ khí Tân Nhiên rất nặng nề, Hải Dụ nhìn cô ấy, không biết nên trả lời như thế nào, tiếp xúc nhiều lần như vậy, đây là lần đầu tiên hai người bình tĩnh đối thoại.
Cô ấy vừa định mở miệng nói gì đó, Tân Nhiên liền xoay người đi, quay lưng về phía Hải Dụ vẫy tay: "Cô ấy tỉnh rồi thì nói cho tôi biết."
Không biết có phải ảo giác hay không, cô ấy từ bóng lưng Tân Nhiên thấy được cô tịch và buồn bã.
Phác Thái Anh có thể tỉnh lại hay không là một ẩn số, Lạp Lệ Sa nhờ Kỳ Mộc Uyển giúp đỡ, để cô ấy mời đến các chuyên gia hàng đầu thế giới về khoa ngoại, chỉnh hình, và thần kinh, đến Trung Quốc để hội chẩn cho nàng.
Nàng cứ như vậy ngủ say, hồn nhiên không biết thế giới bên ngoài bởi vì nàng, nghiêng trời.
Đám người Lạp Thương Vũ, Kiều Thanh Sơn sa lưới, chứng cứ vô cùng xác thực, không cho phép bảo lãnh, bởi vì sự tình lên men quá nhanh, công chúng tạo áp lực, khiến cho vụ án phải nhanh chóng tiến hành điều tra.
Trong quá trình điều tra lấy chứng cứ của viện kiểm sát, Lạp Lệ Sa lại thêm một mồi lửa, giao chứng cứ ghi âm Rose bị cháy ra ngoài. Đêm đó, bởi vì chuyện này, cô bị gọi về nhà.
Lạp gia gần như vận dụng tất cả mối quan hệ muốn bảo vệ tính mạng của Lạp Thương Vũ, nhưng cô lại thêm dầu vào lửa, không giết chết cậu ta thề không bỏ qua.
Bởi vì Lạp Thương Hàn cũng tham dự hút ma túy, sau đó cũng bị bắt vào trại tạm giam, toàn bộ tam phòng hoàn toàn sụp đổ, Lạp Xương Khiếu tuy rằng tức cháu trai không chịu thua kém, nhưng dù sao đánh gãy xương cốt liền gân, cháu ruột của mình, làm sao cam lòng thật sự để cho cậu ta đi tới đường cùng.
Ông biết, có lẽ Lạp Lệ Sa là hy vọng cuối cùng.
"Con nói cho ta biết, phải thế nào mới bằng lòng buông tha hai đứa em trai của con." Lạp Xương Khiếu rất trực tiếp, ông dùng bàn chuyện kinh doanh mở màn, muốn cùng Lạp Lệ Sa trao đổi điều kiện.
Lạp Lệ Sa cười lạnh: "Sao lại thành con không buông tha tụi nó, là tụi nó gieo gió gặt bão."
"Con đừng làm loạn nữa, được không? Chuyện này qua đi ta có thể rất khẳng định nói cho con biết, tam phòng bị loại trừ, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?"
"Bị loại trừ? Ý của ông là tam phòng bị tước quyền thừa kế?"
"Đúng vậy, chú ba con bằng lòng dùng bộ phận nghiệp vụ quốc tế đổi lấy con buông tha cho Tiểu Vũ một con đường sống." Ông biết Lạp Lệ Sa đang làm cho chuyện này chuyển biến xấu, Lạp Thương Bắc chỉ phụ trợ, cô mới là người chủ đạo.
Cháu trai trưởng và cháu gái hai cùng chung kẻ địch, đối phó với cháu trai ba và cháu trai bốn của chính mình, Lạp Xương Khiếu cảm thấy mình có lẽ là người đáng buồn nhất trên đời, yêu cầu bọn họ ngừng cốt nhục tương tàn.
Ông hối hận rồi, là ông xem thường năng lực của mấy đứa nhỏ này. Hùng tâm tráng chí của Lạp Lệ Sa sớm đã không che giấu được, ông cũng nhìn ra, cô từng bước từng bước, có lẽ chính là vì hôm nay.
Lạp Lệ Sa không lay động, hờ hững nói: "Ha ha, chỉ là một bộ phận kinh doanh quốc tế mà thôi, liền muốn đổi mạng Thái Anh của con sao?"
"Tiểu Sa! Con đừng quá đáng, Quốc Huân là chú ba ruột của con, con thật sự muốn tuyệt gốc rễ của tam phòng sao?"
"Không sai!" Lạp Lệ Sa gầm lên, cô chưa bao giờ kiên cường hơn giờ phút này, bất cứ giá nào! Điểm trí mạng không thể chạm vào, cô không thể cho tam phòng cơ hội nữa.
Cô trừng mắt nhìn Lạp Xương Khiếu, phẫn hận nói: "Ông nội, ông nói đúng, lần này con chính là muốn tuyệt tam phòng, con muốn bọn họ vì Thái Anh bị thương trả giá thật lớn!"
"Con!" Lạp Xương Khiếu giơ tay muốn đánh tới, Lạp Lệ Sa lại ngẩng đầu lên càng cao, đưa cho ông đánh.
"Đánh đi, bàn tay của ông tuyệt đối sẽ không có đau hơn roi, cũng sẽ không có đau hơn xương nát, càng sẽ không đau hơn thanh thép đâm thủng thân thể, đánh đi!" Con ngươi Lạp Lệ Sa tràn ngập huyết sắc, loại hận thù và kiên quyết này, khiến Lạp Xương Khiếu cảm thấy xa lạ.
"Con đừng quên, con vốn tên là Lạp Thương Dục, mấy đứa là chung một gốc rễ!" Lạp Xương Khiếu tự biết khuyên không nổi cô, đành phải chơi bài tình cảm, Lạp Lệ Sa lại ha ha ha cười rộ lên, chỉ những người biết về quá khứ của cái tên này mới có thể nghe thấy nỗi thất vọng trong tiếng cười của cô.
"Cám ơn ông nội cho con nhập gia phả, nhưng xin lỗi, con tên Lạp Lệ Sa, chỉ là một con nhỏ không được yêu thương, bị Lạp gia giẫm nát tim phổi mà thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com