Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 129

Phác Thái Anh nhìn mình trong gương, trên mặt một chút tà niệm đều không dám có. Cô nếu có thời gian rảnh sẽ hỏi người thần bí đã đưa mấy bộ phim kia cho cô, liệu có biện pháp nào có thể trị tật xấu này hay không, chẳng lẽ cả đời cô đều không thể "tốt nghiệp" được à.

Điện thoại di động đặt bên cạnh sáng lên, Phác Thái Anh thu hồi lại tầm mắt, là tin nhắn WeChat từ Lạp Lệ Sa, rất ngắn, nhưng sự chú ý của Phác Thái Anh lập tức bị chuyển hướng.

Lạp Lệ Sa --- 【 Phác lão sư, em có thể sẽ không qua phòng chị được, trong này có paparazzi, ngay phòng đối diện chị. 】

Phác Thái Anh có chút kỳ quái mà nghiêng nghiêng đầu --- 【 không có khả năng, lúc trước bọn chị có tra qua rồi, nơi này không paparazzi, sao mà bọn họ có thể theo tận tới đây được, thù lao cũng thật phong phú, bữa nào chị thử tung tin hot xem, coi được bao tiền 】

Lạp Lệ Sa ——【 em không biết, có thể nhắm vào em chăng?】

Cô thật là đoán đúng rồi, hai tên paparazzi kia chính là nhắm vào cô, Phác Thái Anh bên ngoài có biệt danh "hung dữ", mặc dù thời trẻ bị soi mói rất nhiều, nhưng sinh hoạt của cô đều có quy luật, trừ bỏ hay tin tức hay công khai chửi phóng viên ra, thì dù có đào bới thì cũng không có tin gì mới. Dần dà, cũng chỉ còn lại vài miếng thịt, cũng không đủ để nhét bụng.

Lạp Lệ Sa thì không giống vậy, muốn có tin tức thì liền có tin tức, muốn có tiêu đề hot thì liền có tiêu đề hot, do cô không có bối cảnh gì, truyền thông muốn xào cái gì thì xào, dù sao chuyện bịa đặt cũng không có tốn tiền.

Phác Thái Anh ——【 chắc vậy,chị gọi điện thoại hỏi lễ tân một chút, xem đối diện được nhận phòng khi nào . 】

Lạp Lệ Sa ——【 hỏi được không? Này không phải là liên quan đến sự riêng tư của khách hàng sao? 】

Phác Thái Anh ——【 em không cần quan tâm, để em gặp phải chuyện này, chị làm bạn gái như vậy thật thất trách. 】

Lạp Lệ Sa bỗng nhiên không biết phải nhắn tin trả lời Phác Thái Anh thế nào, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cô giống như là cảm nhận được có bạn gái là cảm giác thế nào, trong não liền nhảy ra mấy bài hát yêu đời.

Cô cúi đầu nhìn xung quanh, giơ điện thoại lên hệt như micro, khiêm tốn mỉm cười: "Cảm ơn mọi người, có một bạn gái chu đáo luôn chăm sóc bạn là cảm giác thế nào, tôi không biết phải trả lời vấn đề này sao cho hợp lý. Giới tính của tôi là nữ, yêu phụ nữ, tôi biết cô ấy rất nhiều năm, nhưng cô ấy vẫn luôn không chú ý đến tôi, cũng may có cơ duyên xảo hợp, bọn tôi có một cơ hội hợp tác, rồi..... có cơ hội cùng chung chăn gối....."

"Mọi người an tĩnh một chút, âm thanh hét của mọi người lớn quá, chờ Lạp tiểu thư nói xong thì vỗ tay có được không? Cảm ơn đã phối hợp." Lạp Lệ Sa đè hai bàn tay xuống, giống như phía trước đang có rất nhiều khán giả nhiệt tình, vỗ tay, hò hét vậy. Nói xong, chính mình lại không nhịn được cười, tiếp tục nói, "Ngày đầu tiên cùng giường, bạn gái tôi...."

Nếu không phải Phác Thái Anh lại gửi tin nhắn qua lần nữa, chắc cô cứ thao thao bất tuyệt như vậy, chân thật mà ngồi diễn một tiếng đồng hồ. Cô muốn nói hết những lời này, nhưng lại không dám nói trước mặt Phác Thái Anh, lại càng không có cách nào mà nói cho người khác biết.

Phác Thái Anh ——【chị hỏi lễ tân rồi, phòng đối diện một tên tóc thắt bím với một tên tóc vàng, là người của Đỏ Thẫm Hoa Studio 】

Lạp Lệ Sa ——【 chị còn biết được đối diện là từ studio nào? Quả là lão bản thâm tàng bất lậu. 】

Phác Thái Anh ——【 Em ngốc, chị đi hỏi Tiết Dao. 】

Lạp Lệ Sa ——【 ha ha ha. 】

Phác Thái Anh còn chưa nói khách sạn này ngay cả cái camera cũng không có, cô phải tự mình xuống lầu đi hỏi một chuyến, trực lễ tân là một phụ nữ tầm 40 tuổi, nói chuyện chẳng khác gì như pháo nổ, còn dong dài nữa chứ, thấy tiền thì mắt sáng hẳn lên, cô phải lấy tiền từ trong ví ra, mới có thể cạy được tin tức từ miệng người này.

Phác Thái Anh là một người ngạo kiều, cùng một người phụ nữ khác cãi cọ gần nửa giờ thì rất mất mặt, do đó cô không nói cho Lạp Lệ Sa chuyện này, nói ra thì cô ấy chắc chắn cảm thấy đáng thương, nhưng cô còn lâu mới nói. Biết là khi nói ra Lạp Lệ Sa khẳng định sẽ ôm ôm cô, nhưng không nói thì có thể cô ấy cũng ôm ôm cô, cô nhất định không dùng thủ đoạn kia.

Phác Thái Anh ——【 chuyện này chị sẽ giải quyết, nhưng chắc sẽ ủy khuất em mấy ngày. 】

Lạp Lệ Sa ——【 a, chuyện này có gì mà ủy khuất chứ. 】

Phác Thái Anh ——【 chị nói em ủy khuất thì sẽ bị ủy khuất, nói nhiều như vậy làm gì. 】

Lạp Lệ Sa ——【 dạ. 】

Não cô liền nhanh chóng xuất hiện vẻ mặt bá đạo của Phác Thái Anh áp cô vào tường, sau đó cúi đầu dùng giọng nói ôn nhu nói: "Chị nói em ủy khuất thì em liền bị ủy khuất, nói nhiều như vậy làm gì."

Sau đó lại thuận thế hôn xuống môi cô.

A, cô như sắp chết tới nơi rồi.

Từ khi Phác Thái Anh nói muốn cùng cô yêu đương, não của cô mỗi ngày cứ như là bộ phim dài tập vậy, phải bất động 10s, còn có khi dài hơn, cô đứng yên 10s, cảnh quay bá đạo tổng tài đã quay xong, cô hít một hơi ngồi xuống mép giường, cảm thấy chân mình mềm nhũn.

Nếu Phác Thái Anh mà thấy bộ dạng này của cô, nhất định sẽ cảm thấy cô thực phóng đãng. Hình ảnh nhất quán với cô là một thanh niên xã hội chủ nghĩa năm tốt, có chí tiến thủ, hiền lành, nhã nhặn, không thể để bị vấy bẩn như vậy được! Liền suy tính sẽ biểu hiện bộ dáng ban nãy trong đầu, không nên biểu hiện ra ngoài.

Hít sâu, điều chỉnh cảm xúc.

Phác Thái Anh rửa sạch mũi khi xuống lầu, còn đứng trước gương kiểm tra lại lần nữa, không thấy có vết máu mới nhưng cũng không yên tâm, cầm theo khăn giấy dự phòng, gửi tin nhắn ——【 em đêm nay cũng đừng có qua đây, mất công lại bị hai tên paparazzi kia chụp được. 】

Lạp Lệ Sa ——【 ngủ ngon Phác lão sư. 】

Phác Thái Anh ——【 em không tắm rửa sao, liền chúc ngủ ngon rồi?】

Lạp Lệ Sa ——【 vẫn chưa 】

Phác Thái Anh ——【 đi tắm đi, rồi nằm trên giường nhắn tin cho chị.】

Lạp Lệ Sa ——【 dạ được. 】

Phác Thái Anh ——【 ừm. 】

Lạp Lệ Sa tâm tình vui vẻ, nhắn tin ——【 Phác lão sư, chị gửi tin nhắn voice qua cho em đi, nội dung chỉ cần "moah moah moah" 3 chữ này là được rồi. 】

Phác Thái Anh không nhắn lại, Lạp Lệ Sa bắt đầu hoài nghi có phải bản thân mình đường đột quá hay không, Phác lão sư là một người nghiêm túc, đứng đắn như vậy, hẳn là không đáp ứng một thỉnh cầu nhàm chán này đâu ——【 em chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, chị không cần làm cũng được. 】

Vừa mới nhắn những chữ này qua, thì Phác Thái Anh cũng gửi tin nhắn qua đây——【[ giọng nói ]】

Lạp Lệ Sa click mở, ghé sát vào loa điện thoại, Phác Thái Anh hệt như là đang nói lời thoại rõ ràng từng chữ một: "Moah moah moah."

Chị ấy là bạn gái mình, Lạp Lệ Sa lắc đầu cười khẽ, thật là quá đáng yêu mà.

Phác Thái Anh ——【[ giọng nói ]】

Phác Thái Anh ——【[ giọng nói ]】

Phác Thái Anh ——【[ giọng nói ]】

Tiếng di động vang lên không ngừng, cô click mở ra nghe: "Moah moah moah", "Moah moah moah moah", "moah moah moah moah moah", thuần sắc một biểu cảm, nếu là người khác thì chắc hẳn sẽ thấy là rất lãnh đạm, nhưng Lạp Lệ Sa không vậy, cô cực kỳ vui sướиɠ. Tin nhắn cuối là qua trễ nhất, Lạp Lệ Sa đã chuẩn bị mở ra sẽ nghe "moah moah moah moah moah moah", thì bỗng nhiên nghe tiếng "chụt" một cái, trái tim của cô chưa kịp đề phòng thì liền cảm thấy tê rần, sau đó cả người cứ như bị điện giật vậy.

Từ từ, cô phải nghe lại lần nữa.

"Chụt." Hoa mắt một cái

"Chụt." Cảm thấy tai như bị điếc.

"Chụt." Như muốn hóa thành pháo hoa vậy.

Cũng may là có giường đỡ, cô xụi lơ ở trên giường.

Lạp Lệ Sa ở trên giường ngồi dậy, gõ chữ khiếu nại——【 Phác lão sư chị phạm quy!!! 】

Phác Thái Anh sờ sờ mặt nóng của mình, dựa vào đầu giường, nhắn ——【chị làm gì mà phạm quy? 】

Lạp Lệ Sa ——【 sao chị lại lại lại "chụt" em như vậy!!! 】

Phác Thái Anh ——【 không phải là em kêu chị moah moah moah sao? 】

Lạp Lệ Sa ——【 em nói là moah moah, nhưng chị có làm moah moah moah đâu.】

Phác Thái Anh bá đạo tổng tài, phi thường lãnh khốc mà nhắn ——【 em không thích? 】

Lạp Lệ Sa nhỏ giọng lẩm bẩm, nhe răng vui vẻ ——【 thích [ tâm ]】

Phác Thái Anh ——【vậy được rồi, em mau đi tắm đi, qua vài giờ rồi, còn dài dòng nữa. 】

Lạp Lệ Sa ——【 em đi liền, lập tức lấy quần áo 】

Phác Thái Anh ——【 đi đi.】

Hai phút sau, Phác Thái Anh lại nhận được một tin nhắn ——【vào phòng tắm rồi nha. 】

Phác Thái Anh nhắn lại ——【 em vào phòng tắm còn mang theo di động? Không sợ trúng nước rồi hư sao? 】

Bên kia không nhắn lại, chắc là đã để di động ở bên ngoài rồi.

Phác Thái Anh mở chức năng ghi âm trong điện thoại, tiếp tục diễn tập, môi mở ra: "Chụt chụt", một thanh âm thanh thúy.

Thu âm xong mở ra nghe, hoàn mỹ, Phác Thái Anh cong cong khóe mắt, đối với thành quả một tháng nay của mình rất hài lòng. Kế tiếp nữa làm chuyện gì nhỉ? Thanh âm trên giường? Tiếng rêи ɾỉ? Này hình như không thấy rụt rè chút nào a.

Suy nghĩ đến chuyện này, cô liền cảm giác được một cổ nhiệt nóng nóng, cảm giác quen thuộc này cô không muốn trải nghiệm lại nữa! Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, cô nhanh chóng cắt đứt suy nghĩ này, tự mặc niệm giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa 24 lần trong đầu.

Hai phút sau, cả lòng ngực đều tràn ngập hào khí xã hội, đã nhanh chóng tẩy được linh hồn "dơ bẩn" kia của mình! Cái gì mà lăn lộn trên giường, đều không tồn tại. Cô là thanh niên vì tổ quốc mà phấn đấu.

Tự mình cổ vũ cho bản thân, Phác Thái Anh quyết tâm mở WeChat ra, không phải Lạp Lệ Sa, mà là đi tìm cái người thần bí đưa mấy bộ phim cho cô.

Phác Thái Anh ——【có đó không? Việc gấp xin giúp đỡ. 】

Kẻ thần bí dường như mỗi ngày đều dán sát vào điện thoại di động, liền nhắn tin trở lại ——【có, chào em gái hay chị gái gì đó bị chảy máu mũi nha.】

Có thể hay không đừng nhắc tới chuyện này nữa?

Kẻ thần bí ——【có vấn đề gì, tôi vẫn hết sức giải đáp giúp cô, chỗ này của tôi có phải là phục vụ rất nhiệt tình hay không, nhớ giới thiệu cho bạn bè, người thân nha, có chiết khấu hoa hồng nha~ [ hoa hồng ]】

Phác Thái Anh cảm thấy giọng nói này làm cô phát nôn, nhưng đành nhịn xuống ——【 là chuyện này, tôi muốn hỏi một chút, nếu tôi suy nghĩ đến cảnh kia thì liền chảy máu mũi, giờ nên làm sao đây?】

Kẻ thần bí ——【 cảnh kia là cảnh gì? 】

Phác Thái Anh bất chấp tất cả ——【 chính là cảnh giống với trong mấy bộ phim mà cô đưa tôi xem. 】

Kẻ thần bí ——【 À ——】

"À" xong thì không thấy tin nhắn gì nữa, Phác Thái Anh đợi ba phút, nhịn không được lại gửi qua một tin nhắn ——【 cô còn ở đó không? Chuyện thù lao sẽ thương lượng. 】

Kẻ thần bí ——【 tôi đây, tôi đang hồi tưởng lại kinh nghiệm của mình, có chút mất thời gian, xin lỗi. 】

Kẻ thần bí ——【 cô là bạn của lão sư tôi, tôi như nào lại còn đi lấy tiền chứ. 】Lai Ảnh lần trước đã đáp ứng sẽ copy vài cái USB để giữ giúp cô tài nguyên, thật là tốt, cô không thể thấy tiền liền sáng mắt ra như vậy, hơn nữa cô không phải là người thiếu tiền, vợ của cô là người có tiền mà, nghĩ vậy liền vui vẻ.

Kẻ thần bí ——【 cô có biết ngưỡng không? 】

Phác Thái Anh ——【 biết, tới giá trị giới hạn. 】

Kẻ thần bí ——【 vậy là tốt rồi đỡ phải nói nhiều.Về chuyện cô bị chảy máu mũi, này có thể nói là giá trị giới hạn quá thấp, có hai biện pháp giải quyết, thứ nhất, cứ từ từ, chậm rãi thân mật cùng người đó, mỗi lần cảm thấy sắp chảy máu mũi thì cô liền dừng lại, dần dà khả năng chịu đựng của cô sẽ tăng cao, sẽ không xuất hiện tình huống như vậy nữa. 】

Phác Thái Anh ——【Biện pháp thứ hai thì sao? 】

Người này sao lại non như vậy chứ? Lâu Tiểu Lâu ở trên giường nhìn điện thoại cười nửa ngày, hai chân đạp vào trong không trung, mới chậm rãi nhắn tin lại ——【 hạ dược, chẳng sợ máu bắn tung tóe, cô chỉ cần muốn cô ấy thôi! Chỉ cần lăn lộn lần này trên giường, bảo đảm về sau cô xem phim sẽ không vấn đề gì, tài nguyên rất nhiều,có nhiều loại tư thế khác nhau, cô chậm rãi lựa, tôi còn rất nhiều! Toàn bộ đều có thể đưa. 】

Phác Thái Anh tự suy nghĩ đến tính khả thi của phương án thứ hai, chuyện này quá kinh người, khiến cô sợ toát mồ hôi lưng.

Kẻ thần bí ——【 không cần sợ, chỉ cần làm là được![ nắm tay ]】

Phác Thái Anh: "....."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com