Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Lạp Hi

Rất nhiều người từng tự hỏi chính mình, trong đời thống khổ nhất là gì. Có người cho rằng, là cầu mà không được. Có chút người lại nói, là chiếm được nhưng không có cơ hội hưởng dụng đã phải tử vong. Nhưng mà, đối với Lạp Lệ Sa mà nói, thống khổ nhất, chính là muốn chết mà không được. Thời gian một ngày lại một ngày qua đi, nàng bị giam tại phòng này, đã qua một đoạn thời gian thật dài.

Trong khoảng thời gian này đến tột cùng là bao nhiêu ngày, nàng nhớ không rõ, càng không muốn nhớ. Một tháng, ba tháng, nửa năm, một năm. Có lẽ, là nhiều hơn như vậy. Mỗi ngày đều bị nhốt tại phòng giam ảm đạm không ánh sáng, sợ hãi, lo lắng, còn có một lần lại một lần chịu vũ nhục.

Tuổi còn nhỏ nên khi thân thể bị Phác Quân đùa bỡn, trong lòng cảm thấy thẹn làm cho Lạp Lệ Sa vô số lần muốn chết đi. Nhưng mà, Phác Quân lại nói với nàng. Nếu nàng chết, muội muội của nàng cũng sống không được. Uy hiếp rất đê tiện, cũng là thủ đoạn duy nhất có thể kìm hãm được Lạp Lệ Sa.

Tới lúc này, Lạp Lệ Sa không sợ chết, bởi vì, chết đối với nàng mà nói, ngược lại là một loại giải thoát. Hiện giờ, động lực khiến nàng sống sót liền chỉ có một, đó là vì muội muội của nàng, Lạp Hi. Nghĩ đến chính mình có thể cả đời đều bị tên nam nhân kia làm nhục, Lạp Lệ Sa mỗi lần nhớ lại, đều chua xót đến muốn rơi lệ, nhưng lệ đều bị nàng mạnh mẽ nuốt trở về.

Nàng biết, chính mình, phải kiên cường. Nếu không, nàng cùng muội muội đều không có biện pháp trốn thoát. Nếu thân thể của chính mình đã không sạch sẽ, tội gì còn muốn bảo thủ trái tim này? Không bằng, ngay cả tim đều ném đi, chỉ cần bảo vệ hảo muội muội là được.

Vì thế, Lạp Lệ Sa cùng Phác Quân lập khế ước. Nàng nguyện ý sống sót, cả đời làm đồ chơi của hắn. Chính là, Phác Quân tuyệt đối không thể động vào Lạp Hi một chút, ở thời điểm Lạp Hi có thể tự lực cánh sinh phải cho nàng rời đi. Khi đó, Phác Quân thực sảng khoái đáp ứng, Lạp Lệ Sa cũng buông tha ý niệm tìm đến cái chết, ngày qua ngày đứng ở phòng giam, nghĩ như thế nào vượt qua quãng đời còn lại.

Hôm nay, Phác Quân lại một lần nữa đến, Lạp Lệ Sa cũng không hợp tác. Nhìn Lạp Lệ Sa cắn đầu lưỡi không chịu thả lỏng, máu tươi đã muốn chảy xuống cằm. Phác Quân hai mắt hơi hơi nheo lại, nghiền ngẫm đánh giá Lạp Lệ Sa. Trong những nữ nhân mà hắn đã gặp, hoặc là nói nô lệ của hắn, Lạp Lệ Sa không thể nghi ngờ là rất đặc biệt.

Đứa bé này có nhiều thứ khác mà những đứa nhỏ cùng tuổi không có, chỉ có mười mấy tuổi, trên người tản mát ra khí thế trầm ổn, thanh cao. Trong ngày thường, nếu có người dám làm trò như cãi lời hắn, hắn đã sớm bắn chết.

Nhưng mà, hắn để súng lên trán Lạp Lệ Sa, làm cho hắn ngoài ý muốn chính là, chính mình thế nhưng hội luyến tiếc giết chết đứa bé này. Mà đối phương trong mắt lại không có một chút ít ý sợ hãi, con ngươi đen mang theo kiên quyết cùng còn chán ghét, căn bản không phải ánh mắt mà đứa trẻ bằng tuổi nên có. Phác Quân biết, nếu như mình không thể đem Lạp Lệ Sa tại bên người cả đời, liền nhất định phải hoàn toàn hủy diệt nàng. Nếu để cho nàng rời đi, sớm có một ngày, nàng lớn dần đến ngay cả mình đều khó có thể đối phó.

"Ngươi muốn làm gì? Không cần quên, nếu ngươi chết, muội muội của ngươi cũng sống không được."

Phác Quân uy hiếp Lạp Lệ Sa, trong dĩ vãng, mỗi khi hắn nói ra những lời này, đối phương đều dễ dàng thỏa hiệp. Lúc này đây, lại không có hiệu quả.

"Làm cho ta thấy nàng... Ta không cầu ngươi thả nàng, ta hiện tại... Chỉ... nghĩ thấy muốn gặp nàng một chút..."

"Chẳng lẽ ta nói không giữ lời? Tiểu Sa, ngươi không cần quá phận."

"Cho ta... cho ta thấy nàng..."

Đầu lưỡi không chỉ là nơi dùng để nếm thức ăn, đồng thời cũng là bộ vị yếu ớt. Đầu lưỡi có rất nhiều mạch máu, một khi cắn đứt, thực có thể làm cho xuất huyết không ngừng. Nhìn Lạp Lệ Sa kiên quyết, Phác Quân rõ ràng, nếu mình không đồng ý, đối phương thực có thể làm cá chết lưới rách. Lo lắng đến cuối cùng, Phác Quân vẫn là lựa chọn thỏa hiệp.

Để đi gặp Lạp Hi, Lạp Lệ Sa mặc váy trắng thanh nhã. Chẳng sợ làn da của nàng bởi vì trường kỳ không thấy được ánh mặt trời mà trắng bệch có chút dọa người, trên người cũng là còng tay cùng xiềng chân, nụ cười trên mặt cũng sáng lạn có thể so với thái dương. Bất luận dù trải qua thật nhiều tra tấn, thống khổ, chỉ cần có thể làm Lạp Hi an toàn, Lạp Lệ Sa chính là thỏa mãn mà vui mừng.

Nhưng mà, làm cho nàng không nghĩ tới chính là, hơn một năm không gặp mà thôi, Lạp Hi thế nhưng hội gầy đến chỉ còn lại có da bọc xương. Nhìn cái người nằm ở trên giường, toàn thân đều cắm đầy ống truyền dịch màu trắng – Lạp Hi, căn bản không giống như là lời của Phác Quân bị cảm mạo, thật giống như người bệnh tùy thời đều nguy hiểm đến tánh mạng.

Nhìn Lạp Hi sắc mặt tái nhợt, Lạp Lệ Sa muốn tiến lên ôm nàng một cái, lại bị bảo tiêu bắt giữ trở về. Nàng không rõ Lạp Hi rốt cuộc là làm sao, càng không rõ ràng Phác Quân đối với nàng làm cái gì. Vì thế, Lạp Lệ Sa bắt đầu cùng Lạp Hi nói chuyện, hỏi nàng 1 năm nay như thế nào.

Chính là, bất luận nàng hỏi Lạp Hi cái gì, thậm chí lớn tiếng quát to, đối phương cũng không có một chút phản ứng, chỉ ngơ ngác nằm ở trên giường, như một con rối gỗ vậy. Ngay tại lúc Lạp Lệ Sa giãy dụa muốn thoát khỏi bảo tiêu nhưng không có kết quả khi, người kia nằm ở trên giường lại làm một việc làm cho tất cả mọi người không nghĩ tới.

Chỉ thấy nàng khởi động thân mình, chậm rãi ngồi dậy. Rõ ràng là động tác đơn giản, lại như hao hết toàn bộ khí lực của nàng. Cùng Lạp Hi bốn mắt nhìn nhau, Lạp Lệ Sa phát hiện, con ngươi đen đúng là không có một chút tiêu cự, thật giống như... người mù.

"Tiểu Hi, tỷ tỷ tới thăm ngươi, ngươi làm sao vậy? Có phải hay không thân thể không thoải mái? Ngươi nói đi, không cần dọa tỷ tỷ được không?"

Lạp Lệ Sa lớn tiếng hô, có lẽ Lạp Hi thấy nàng như trước quát to vẫn chẳng quan tâm, giống như không có nghe đến. Lạp Lệ Sa ra sức giãy dụa suy nghĩ đến gần Lạp Hi, nhưng thân mình nhỏ bé của nàng làm sao có thể cùng hai cái bảo tiêu kia đọ sức? Chẳng sợ nàng quỳ trên mặt đất, tay vưon tới Lạp Hi, đối phương cũng không có phản ứng.

"Tỷ tỷ? Là ngươi sao?" Lúc này, Lạp Hi rốt cục mở miệng, chính là, nàng như cũ không nhìn chính mình.

"Tiểu Hi, là ta! Là tỷ tỷ tới thăm ngươi! Ngươi thế nào? Bọn họ đối với ngươi thế nào?"

"Ha ha, tựa hồ thật là tỷ tỷ. Ta chỉ biết là ngươi, bởi vì, trên người của ngươi luôn có một mùi hương cây cỏ. Tỷ tỷ, ta sắp chết, tuy rằng thúc thúc quái quỷ kia không cho ta nói cho ngươi biết. Nhưng là, ta còn là hy vọng ngươi biết. Ngươi... phải chạy nha."

Lạp Hi nói xong, đem cái chăn bông trên người xốc lên, lộ ra trong đó kia thân thể gầy yếu. Chỉ thấy nàng trên người tràn đầy dùng kim tiêm và vết thương, nửa người lại sưng lên một khối to.

Theo vận động của Lạp Hi, miệng vết thương bắt đầu đổ máu.Máu, theo cổ của nàng kéo dài đến bụng. Một màn này cơ hồ làm mọi người đều sợ hãi, mà Lạp Lệ Sa nhìn Lạp Hi như vậy, lòng tan nát thành từng mảnh.

"Tỷ tỷ, cám ơn ngươi vì ta làm nhiều như vậy,có lẽ Tiểu Hi đã không hề là Tiểu Hi ngày xưa. Ta nhìn không thấy ngươi, cũng nghe không rõ ngươi nói chuyện, chỉ có thể ngửi được, cảm giác được hơi thở của ngươi. Thân thể của ta, đã sắp cạn kiệt rồi." Lạp Hi nói xong, bắt đầu rút các ống kim cắm ở trên người nàng.

Mắt thấy một cái ống màu trắng từ trong cơ thể Lạp Hi bị rút ra, chất lỏng từ trong đó tràn ra, mà thân thể gầy yếu cũng kịch liệt run rẩy. Dần dần, miệng của nàng bắt đầu tràn đầy huyết, Ngay sau đó là ánh mắt, cái mũi, lổ tai. Huyết chảy ra như vòi nước chảy không ngừng, một khắc cũng không chịu ngừng chảy. Chính là, chúng nó cũng không phải là nước! Mà là máu của Lạp Hi! Là sinh mệnh của Lạp Hi!

Ngực đau đến hít thở không thông, Lạp Lệ Sa cứ như vậy lăng lăng nhìn, đến khi phục hồi tinh thần lại, mới bộc phát giãy dụa rồi hô hét!

"Không! Không cần! Tiểu Hi! Van cầu ngươi, không cần nhổ cái ống đó! Tỷ tỷ cầu ngươi! Được không?!"

Lạp Lệ Sa lớn tiếng khẩn cầu Lạp Hi ngừng tay, đối mặt với lời cầu xin, Lạp Hi nghe không được, càng nhìn không tới. Nàng máy móc tiếp tục cái ống trên người rút ra, cuối cùng cái ống cuối cùng rút ra, thân thể Lạp Hi như một quả bóng cao su sụp đổ. Máu tươi phun tung toé ở mặt Lạp Lệ Sa, trên giường, trên mặt đất, rất nhanh liền đem toàn bộ phòng nhuộm thành màu đỏ.

"Tiểu Hi... Không phải rời khỏi ta... Cầu ngươi... Ta cũng chỉ còn lại một người thân là ngươi..."

Lúc này, bảo tiêu đang giữ chặt Lạp Lệ Sa rốt cục cũng buông tay. Nàng đi đến bên giường, đem Lạp Hi thân thể không có chút thịt nào ôm vào trong ngực. Một lần lại một lần nỉ non, đến cuối cùng, là bật cười.

Sở hữu hết thảy đều theo cái chết của Lạp Hi mà tan biến hết cho rồi, nguyên lai, lúc chính mình thừa nhận thống khổ, Lạp Hi so với nàng còn khổ hơn. Một đứa trẻ nhỏ như vậy mới chớp mắt đã biến mất. Vuốt đầu Lạp Hi, Lạp Lệ Sa chậm rãi cúi xuống hôn ở cái trán của nàng một cái.

"Ha ha... Đây là cái ngươi gọi là hảo hảo chiếu cố... Đây là ngươi cái gọi là sẽ không động vào nàng. Tiểu Hi, không có việc gì đâu, hết thảy đều qua rồi. Ngươi không bao giờ ... đau nữa, không bao giờ ... cần dùng cái ống tiêm chết tiệt đó nữa. Ngươi đi tìm ba ba cùng mụ mụ, cùng bọn họ cùng nhau sống khoái hoạt. Chẳng sợ thế giới này tàn khốc, tỷ tỷ cũng sẽ thay thế ba người để sống sót."

"Một ngày nào đó, tỷ tỷ sẽ đem hắn đến trước mộ cha mẹ và ngươi để hắn phải trả giá, những thống khổ này, phải trả lại gấp bội lần... Phải trả lại gấp bội lần!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com