Chap 28-Người một nhà?
Ngày tiếp theo, Man gia đón thêm thành viên mới. Có thể nó là giọt máu của Man gia hoặc không, dù sao vẫn phải có trách nhiệm cho đến khi nó chào đời. Ông Eric Manoban phải ém bụng, đón nàng 'dâu' không danh chính về dinh thự. Từ nô gia đến Albert đều không khỏi sững sốt, Thẩm đại tiểu thư còn rất tinh ý dọn vào căn phòng ngay cạnh của vợ chồng anh.
"A Mẫn! Em có thể giải thích chuyện quái gì đang sảy ra không? Làm sao... lại có mang được?" Albert đóng sầm cửa kéo tay nàng vào trong, bọn họ mặt đối mặt, nghe anh chất vấn
"Anh dám chơi không dám nhận à?"
"Em!!! Từ đầu anh đã vạch rõ ranh giới, em không được phép quá phận không phải sao?"
Thẩm Vi Mẫn dâng lên chua xót, bộ mặt nam tử mà mọi người ngưỡng mộ của Albert Manoban là đây sao, hèn!
"Làm sao em tránh được, thuốc em cũng dùng rồi nhưng chuyện muốn thì nó sẽ đến. Có trách thì trách anh, mọi chuyện không phải một mình em." Nàng đẩy Albert, kéo theo vali đi thẳng vào trong. Cái xa hoa vương tộc phải gọi là đẳng cấp, trong mắt một thường nhân như nàng quả là phi thường vi diệu. Thẩm Vi Mẫn ngã lưng xuống giường lớn, nghe thoang thoảng mùi gỗ xộc vào mũi cực kì dễ chịu. Cơ hội cho nàng đã đến, một bước lên mây không thể bỏ lỡ.
~
•Thụy Sĩ
"Lalisa à ở đây ở đây."
William Hormes vẫy tay từ xa. Anh là một họa sĩ người bản xứ, cùng hợp tác với Lisa trong ban thẩm định. Bọn họ quan hệ rất tốt, nói chuyện vô cùng ăn ý. Quả là một ngày cuối tuần mới hẹn cô ra ngoài, muốn đưa Lisa đi chơi đây đó. Nơi đến là một ngôi làng cách xa thành phố, trên những ngọn đồi xanh ngát, có thể trông thấy những mái ngói đa sắc đang phả khói nghi ngút. Anh chọn một góc cổ thụ lớn, trãi khăn xuống nền cỏ sau đó bày ra đủ loại thức ăn cùng hoa quả. Lisa thầm cười, chuyến picnic hai người thế này có vẻ không hợp với quan hệ hiện tại của họ.
"Em muốn sandwich cá ngừ hay phô mai, còn cả trứng và kem nữa. Anh đã chuẩn bị rất nhiều vì không biết khẩu vị của em thế nào."
"Hừm phô mai, Ỏ cho em ít nho khô."
"Ok. Lalisa cảm thấy ở đây thế nào, có gì bất tiện không?"
"Ưm rất tốt. Em rất thích khí hậu ở đây, nghệ thuật cũng rất đa dạng." Lisa vừa bận nhai bánh vừa nói, cái miệng be bé chúm chím rất đáng yêu a. Khác hẳn vẻ nghiêm túc thường ngày.
"Khi nào thì em định về lại Trung Quốc?"
Lisa nuốt không trôi mẫu bánh trong miệng, ánh mắt lập tức biến sắc. Hiện tại cô đang rất tốt, cứ nghĩ đến nữ nhân chấp niệm ngu muội kia lại khó chịu. Có lẽ bọn họ chỉ nên dừng ở đó, nếu nàng thật lòng vì Albert như vậy, chi bằng Lisa cũng chẳng còn lí do gây khó dễ với nàng.
"Hừm... Em chưa nghĩ đến chuyện đó. Khi chuyến công tác kết thúc, có thể sẽ lưu lại đây một thời gian."
"Trung Quốc khiến em không muốn về hay do nơi này níu giữ em không muốn rời đi? Trông sắc mặt em có vẻ không vui."
Nam nhân này tinh ý hơn Lisa nghĩ, chỉ vừa nhìn đã thấu được tâm bệnh.
"Là cả 2 a. Haha."
"Ỏ. Em có thể cho mình thể gian để sắp xếp lại mọi thứ, nhưng tuyệt đối không được chạy trốn khỏi thực tại. Vì thứ gì cũng sẽ lớn dần theo thời gian mà~"
Đợt gió nhẹ nhàng lướt qua, mọi thứ liền trở nên tĩnh lặng. Chỉ nghe xa xa âm thanh tàu hỏa, còn lại tiếng cỏ vu vơ chạm xát dưới chân đồi.
~ "Man phu nhân, chị không dùng bửa đã vội đi?" Nghịch cảnh đã lặp lại ở vị trí nàng Tú. Chiếc ghế bên cạnh Albert vẫn trống, nhưng trước mặt là hồ ly tiểu tam không biết xấu hổ.
"Em đến công ty sao? Để anh đưa em đi."
"Không cần."
Albert hóa đá một chỗ. Đáy lòng cào xé dữ dội, đứng giữa Vi Mẫn và Trí Tú là điều không dễ dàng. Eric nhìn cháu dâu không chịu được rời đi, đũa thức ăn trong tay cũng buông xuống. Nhìn Vi Mẫn ngang nhiên đi lại trong nhà khiến ông thật sự bức bối, không còn lựa chọn mới cam chịu cảnh người đi kẻ ở thế này.
"Ông no rồi."
Eric cũng rời đi. Điểm tâm gần như là nguyên vẹn.
"Hừm... xem ra người nhà anh không thật lòng muốn tiếp đãi em." Vi Mẫn ũ rũ nói, con ngươi trong sáng lấp lánh
"Đủ rồi. Sau này em nên an phận thì hơn!"
"Cả anh cũng ghét bỏ em hở? A thật là đau lòng mà~ Con có nghe không, là ba đang chối bỏ mẹ con chúng ta a~" Nàng đặt tay lên bụng xoa xoa muốn khóc. Ai trông thấy màn này đều muốn thổ huyết.
Kể từ lúc Thẩm Vi Mẫn xuất hiện, Trí Tú cũng chẳng còn tha thiết bên cạnh Albert. Nhìn cảnh hai người vô sỉ chỉ có chán ghét, mặt dày còn thừa trơ trẽn. Albert vì muốn lấy lòng Trí Tú mỗi đêm đều đi theo năn nỉ nàng, yêu thương đến đâu cũng lừa dối nàng đấy thôi, từ yêu thốt ra từ miệng anh bây giờ thật kinh tởm. Trí Tú ôm gối sang phòng sách, Albert chỉ đành giữ nàng lại, tự mình rời đi có thể khiến Trí Tú khỏi khó chịu. Nhưng anh không có một mình a~ mỗi lần đều ngu muội trèo lên giường Thẩm Vi Mẫn.
.
"Man phu nhân, có cần tôi giúp không?"
Thẩm Vi Mẫn theo chân Trí Tú ra vườn, thấy nàng hái hoa cũng bon chen muốn làm. Chủ đích chỉ muốn khiêu khích, xem Kim Trí Tú cao thượng lãnh cảm sẽ chịu đựng được đến đâu.
"Chúng ta không thân thiết cũng chẳng quen biết, Thẩm tiểu thư xin giữ tự trọng." -pặp- Cành hoa rơi xuống đất, như chính kết cục nàng dành cho Vi Mẫn. Thẩm Vi Mẫn không có dao động, ngược lại đắc ý thâm sâu:
"Sớm muộn cũng là người một nhà, chị cứ định như thế không thấy mệt mỏi à?"
Đây liệu là cảm giác của Lisa khi nàng bước vào Man gia? Như cái gai trong mắt, không thể nhổ bỏ càng không thể vui vẻ ôm lấy.
"Đây là cảm xúc vốn có dành cho loại tiện nhân. Hà cớ phải mệt mỏi? Nếu có chỉ là kinh tởm, cô vui lòng cách xa tôi một chút." Trí Tú lạnh nhạt đáp trả, chân giẫm lên đóa hoa bên dưới rồi đạp gót bỏ đi. Trên miệng hiện lên ý cười.
Hạ đi Đông đến. Tiết trời vào Đông bắt đầu se lạnh, cần nhất ai đó nhắc nhở giữ ấm mỗi lần sương xuống. Trí Tú chịu cảnh giày vò đã hơn hai tháng kể từ ngày Vi Mẫn xuất hiện, và đã qua 90 ngày nàng không được thấy người đó. Trước đây Trí Tú từng đếm ngược ngày mình nhận được bằng cử nhân hay ngày nhậm chức. Chỉ có ngược không có xuôi. Nay mỗi đêm đều thao thức nhìn lại những ngày đằng đẵng đã đi qua, tâm tình hỗn loạn vô cùng phức tạp. Mỗi lần nhớ Lisa, Trí Tú đều ngồi lì trong phòng cô suốt đêm, song lại mang tâm tình rời đi vào sớm bình minh.
Pộp "Ahh"
"Cô không có mắt mà không biết nhìn sao hả!?"
<Xoảng> Thẩm Vi Mẫn từ đâu xuất hiện đâm vào người Trí Tú, tách trà trên tay rơi xuống nàng ta cũng theo đó ngã ra đất. Cả người nhuốm đầy mùi trà, độ ấm nóng khiến da ả hơi ửng đỏ một mảng. Albert từ ngoài đi vào trông thấy một màn không khỏi sốt ruột, lao tới đỡ lấy... Thẩm Vi Vẫn
"A Mẫn sao vậy?"
"Hức.. em ..em lỡ sa vào chị ấy. Em xin lỗi, là do em bất cẩn."
"Hâ... bất cẩn! Đường rộng thế này cô nói là bất cẩn liệu có tin được không!" Trí Tú tức giận quát lớn, ai nhìn vào cũng thấy nữ nhân này vô cớ gây sự với nàng. Sau đó lại đóng vai nạn nhân, biến hóa Trí Tú thành kẻ phản diện.
"Trí Tú à A Mẫn là vô ý thôi mà, cô ấy cũng đã xin lỗi em hà cớ phải nặng lời như vậy?" Vì cái thai ngày càng lớn, Vi Mẫn cũng chiếm được sũng ái nhiều hơn.
"Anh!"
<XOẢNG>
"Áh???" Vi Mẫn kinh hãi thét lớn, suýt đã mất hồn
"Xin lỗi, là do tôi bất cẩn!"
"Lisa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com