Chap 35-Đôi mắt trong đêm
Màn đêm dày dày đặc đặc, tịch mịch tối đen như mực. Cách một dãy hành lang, góc vườn hữu tình chỉ độc nhất hai ái nữ..
"Vì chị không biết an phận."
Trí Tú như hiểu ra ngụ ngôn, cong môi mị khẽ. Ngũ quan được dịp vênh váo lên mặt, đắc ý muốn đào sâu tâm tư người thi họa:"Tại sao tôi phải an phận?"
*hấp~ Nàng theo đà ngã vào lòng Lisa, tay cô trụ bên eo nàng siết chặt. Nữ nhân dung mạo đoạt mục, đến đâu đều tỏa ra hương thảo như mật hoa, lúc nào cũng thu hút rất nhiều 'đàn ong' ~ (thiếu 'ô' ) Nghĩ đến nội tâm phi thường khó chịu, tận mắt trông thấy khó lòng kiềm khắc được!
"Ở trên giường thì gọi tên tôi, ra ngoài gặp ai cũng có thể thân mật? Chị tùy tiện quá mức rồi đấy."
"Hai chuyện đó vốn không liên quan~ hức!" Vai ngọc hở hênh sớm đã chướng mắt, hai sợi vải mỏng có như không có, chỉ gợi lên thú tính chứ chẳng giúp ích gì. Răng nanh vô tình nhắm tới cắn lấy cắn để, không chút vướng bận phũ đầy dấu hôn chằn chằn chịt chịt. Tiếng cắn mút vang thanh, chỉ có hai người vô ý vô tứ, giữa chốn thanh thiên bạch nhật không chút quy củ.
"Làm gì vậy Lisa... em muốn tôi làm sao còn gặp người khác???..."
"Phải, lần sau chị cứ ăn vận thiếu vải như vậy, tôi tự sẽ có cách."
"Em đang ghen?" Trí Tú vui vẻ khó tả, nàng rất muốn lột chiếc mặt nạ cồng kềnh đó xem bộ dáng trẻ con của Tiểu Li sẽ thế nào. Nhưng đối phương là đại đại kiêu ngạo, với tính khí cố chấp sẽ khó lòng mà thừa nhận
"Tôi không ghen!."
_
Qua hồi lâu, Albert nóng lòng đợi trong hội trường, quyết định đi tìm. Anh tìm kiếm khắp tầng đều không nhìn thấy, bất an chồng chất bất an. Trong biển người lấp ló không thấy bóng dáng quen thuộc. Một loại lo lắng đã bắt đầu bào mòn thần trí.
Albert đi dọc lang cang từ trên cao nhìn xuống, ánh đèn vàng nhạt bao quanh lối hành lang tối om, tứ phía được khuôn vườn rộng lớn bao lấy. Loáng thoáng bắt gặp hình ảnh mờ mờ ám muội, thân dính lấy thân bị chùm hoa cẩm tú che khuất. Trong đầu Albert nổ Boong một tiếng, mang thần sắc trắng bệch chạy xuống.
"Lisa. Trí Tú."
Albert vừa chạy vừa gọi, thanh giọng đặc khàn đã đi vào hỗn loạn. Anh xuyên qua dãy hành lang không một bóng người, đến gần hơn nghe thấy âm thanh xấu hổ vang vọng.
"~~~~" Mỹ nam chết tâm!
"LISA!"
"ÁH..."
"Ân... Ân... Xin lỗi.." Albert xấu hổ sau đó bỏ đi, đôi bạch nữ vừa rồi khiến anh lầm tưởng đến mất hồn, suýt thì bất tỉnh. Lisa căm ghét Trí Tú đến mức không nhìn nỗi mặt nàng, anh có hồ đồ đến đâu cũng không thể nghĩ giữa họ có thể phát sinh loại quan hệ đó! Mất trí thật rồi~
Albert thất thần trở lại hội thảo, Lisa đã có mặt từ khi nào cùng đối tác nói chuyện
"Lisa ah?"
"Huh? Anh vừa đi đâu đấy?"
"Không có... Trí... Trí Tú đâu?"
"Về rồi." Lisa ngắn gọn ngôn, mang tâm Albert vùi xuống đáy sâu. Hội thảo chỉ vừa bắt đầu~~~
Lòng tham con người là vô tận, chỉ có sức chịu đựng là có giới hạn. Không thể hai tay ôm lấy tất cả, mệt mỏi có thể khiến chúng ta đánh mất mọi thứ.~ Trí Tú nói không sai, Albert chính là ích kỷ, hiện tại đến tư cách quan tâm nàng cũng không còn. Chính tay anh đã phá hủy mối quan hệ này.!
_____________________________________________
Napoleon Hill từng nói "Khao khát là điểm bắt đầu của mọi thành tựu, không phải hy vọng, không phải mong muốn, mà là nỗi khát khao sâu sắc không ngừng rung động đến mức làm mờ đi mọi thứ."
Lisa bước chậm về căn phía căn phòng cuối dãy, sau cánh cửa khép hờ ẩn hiện bóng lưng thanh thuần, thoát tục xinh đẹp. Nép mình bên khung cửa bằng gỗ loại lớn, bên ngoài ánh trăng màu nhạt chiếu rọi lên trang giấy. Thư phòng ngập mùi sách và gỗ, đều là một thể nhưng kẻ mỏng manh trên tay người, kẻ trụ đỡ một tòa thự. Bất chợt vòng tay từ phía sau ôm lấy giai nhân vòng eo. Cằm ngọc đặt trên vai nàng, chóp mũi vùi vào vành tai, tham luyến thụ hưởng mùi hoa tóc. Trí Tú gấp vội tranh sách đang đọc dỡ, một tay ôm lấy cánh tay ở chính mình eo nhỏ siết chặt.
"Napoleon Hill?." Nghe Lisa phả từng đợt hơi ấm bên tai, người trong lòng vui vẻ cười thầm. "Nữ nhân họ Thẩm kia có khiến chị bất tiện?"
"Hửm, em đang lo cho tôi sao? Không còn ý muốn tôi rời khỏi Man gia nữa?"
"Hừm ra là tôi có tận hai mối nguy cần loại bỏ à~"
"Khoan đã!" Trí Tú bất ngờ kinh động, nàng nghiêng đầu đối diện với đôi mắt ánh bạc :"Em dự đối đầu với cả Thẩm Vi Mẫn? Có như cách em đối với tôi?"
"Tôi đối với chị như thế nào?" Có một điểm thu hút đặc biệt khi đối phương hổ thẹn, đã ngượng chín mặt còn xù lông muốn kháng đối. Lisa kì thực thích điều này. "Chị lo tôi sẽ lên giường cùng cô ta?" Hai má Trí Tú đỏ lên rồi. Đôi mắt kim đồng không biết nói dối, con ngươi ái ngại lập tức né đi Lisa cái nhìn.
"Tôi không có." Trí Tú không có đường lui, nàng bị nhấc bổng ngồi trên bệ sổ. Giữa hai chân chứa chấp một hài tử, vóc dáng cao ngạo cường ngạnh. Khung cảnh hữu tình dưới bóng trăng, chỉ có hoa cỏ làm bạn. Ánh mắt nóng bỏng trao nhau tràn ngập tình ái.
"Chị đang nói dối."
(...)
___
Thẩm Vi Mẫn nửa đêm thức giấc, mơ hồ toàn thân mệt mỏi vô cùng. Lưng nàng đã bắt đầu đau khi bụng to dần. Mệt mỏi nàng bước xuống giường, ngoảnh đầu nhìn Albert một cái rồi ra ngoài. Tầng trệt tối đen, đèn hồng cảm ứng đi đến đâu thắp sáng đến đó. Dưới nhà bếp, Vi Mẫn mang sữa bỏ vào lò vi sóng, một mình ngồi uống chậm.
Chỉ vì hai chữ 'chấp niệm' mà không màn danh dự, miễn là có được người đàn ông nàng yêu. Mọi sự đều phải đánh đổi, cái giá càng đắt thì giá trị đạt được mới thật sự xứng đáng.
Thẩm Vi Mẫn ngây ngốc hồi lâu, nàng muốn đi một vòng cho khuây khõa mới về phòng ngủ. Đoạn cuối dãy đã dự quay đầu, không ngờ sau cánh cửa dày cộm phát ra loại thanh kì lạ níu lại Vi Mẫn chân. Cái tò mò đã mang nàng đi tới phía phòng sách, nhẹ nhàng mở ra khe cửa
"‼️‼️‼️"
~Ưmm Âh-hha ..
Chân ngọc vòng qua eo nữ tử, dưới địa phương dồn dập từng đợt không ngừng. Ngọc thủ thon dài đâm tiến vào hoa đế, từng đốt tay tinh xảo được tường thịt mút chặt cảm nhận rõ mồn một. Nộn thịt gấp nếp ửng đỏ, dâm dịch tiết ra càng nhiều. Xen lẫn tiếng nức nỡ của y nhân, nơi giao thoa xác thịt liên tục phát ra thanh âm xấu hổ ~nh** nh**~~ "Ah Lisa~ Lisa chậ...A chậm" Phụng thể Trí Tú đều ướt đẫm mồ hôi, tấm lưng trắng bạch dán dính lớp kính trong suốt, đưa về phía rừng thông. Cổ ngọc ngửa ra sau, hổn hển không ngớt. Trên từng tất thịt, môi mềm di chuyển không bỏ sót bất kể ngỏ ngách nào. Ở địa đàng cấm kị, đều lưu lại dấu hôn ám muội.
"Tú~ưm"
Thõa mãn bầu ngực rồi lại đếm môi nhỏ, lưỡi cái ngang ngạnh tung hoành trong địa phận của Trí Tú. Dưới hạ bộ ngày càng co rút siết chặt lấy dị vật, ngọc thủ tăng thêm đạo lực đẩy sâu vào tử cung. "Ah~"
. . . Lisa duy trì tư thế, bế ngang Trí Tú từ từ đi về tư phòng. Bọn họ ngang nhiên băng qua dãy hành lang, nữ nhân trong lòng quần áo xộc xệch, rũ rượi gục hẳn trên vai Lisa. Chỉ cần ai đó bước ra, đều có thể nhìn thấy toàn cảnh hình ảnh dung tục này. Bọn họ coi trời bằng vung, đều nhân lúc nửa đêm làm chuyện mờ ám. Bóng dáng an nhiên cuối cùng khuất dạng, phía sau mới lộ ra đôi mắt kinh hãi đã nhuốm đỏ. Thẩm Vi Mẫn ngã khụy dưới chân cầu thang, miệng đắng lưỡi khô còn khó thở. Nước đi này nàng không lườn trước được. Hóa ra bên ngoài chán ghét nhau chỉ là vỏ bọc của các nàng, Trí Tú tuy có thất vọng cũng không trách mắng Albert thì ra đều có nguyên do cả. Nàng ấy là nữ nhân không có dục vọng sao??? Chuyện này tận mắt Albert nhìn thấy liệu anh có còn nghĩ như vậy! Làm sao có thể chấp nhận được~ Em gái tư tình cùng vợ....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com