Chap 43-Màu nước mắt
Thượng Hải chiều buông mua rào. Khắp nơi thoáng ngập trong sắc thủy, hàng cây bên đường thay một lớp áo xanh mát, vươn người đón nhận bổng lộc trời phú. Dưới đại lộ màu đồng, nổi bật bóng hai nữ tử chạy vội nối sau dòng người. Dù có là đế vương hay thường dân, đều bị những cơn mưa thấm ướt. Vạn vật đều đồng nhất.
"Hahaha"
Trí Tú bị trước mặt kéo đi, chân nàng phải dồn dập mới theo kịp. Cả hai dừng dưới mái hiên nhỏ xíu tại quán trà ven đường, thân người đều ướt sũng có phần nhếch nhát. Khóe miệng cười tươi mở to hết cở, trong mắt sáng lên như triệu vì sao. Thoáng thấy cả ngân hà trong đồng tử phẳng suốt. Lisa đưa tay lau nước trên mặt Trí Tú, tiện tay vén ra sau vành tai vài sợi mai. Cảm giác làm người bình thường thật thích, cùng dính ướt cùng tìm nơi trú, từ bình dị quá đỗi xa vời.
"Liệu sau này em vẫn sẽ nắm tay chị cùng tìm nơi trú ẩn như thế này?"
"Nếu chị có thể đánh đổi khoang xe hạng sang để đi cùng em."
"Ahaha~" Trí Tú cười đến vành mắt cong lên, cho và nhận ngọt đến răng cũng đau rồi ~~ "Em học ở đâu mấy kiểu sến sẫm này hả?" Nàng nhích lại gần y nhân, khuôn mặt khả ái đã rũ sạch tôn nghiêm, chỉ còn lại một kẻ si tình :"Em đã nghĩ về tương lai của những ngày sau này chưa? Trong đó có chị không?"
"..." Ngực trái quặn xuống cơn đau, chớp mắt con ngươi đen tuyền trở nên sâu thẳm. Hai từ tương lai chưa bao giờ xa xỉ với Lisa như thế! "Chị nói ngày mai là một ẩn số còn gì. Chúng biến động mỗi giây mỗi phút, làm sao có thể biết chắc điều gì."
"Đến cả cùng chị hay không em cũng không chắc chắn. Chị phải bất an yêu em đến bao giờ?" Thanh âm trầm thấp như một cú đấm vô hình, nghe như cầu khẩn, bất mãn, trách móc. Tiếng mưa xối xả đập vào lớp cao su trên đầu, từng giọt cứ thế nhấn chìm nội tâm Lisa.
"Chẳng phải bây giờ chị đang ở trước mặt em hay sao, hửm? Em sẽ giữ lấy chị có được không." Lisa xua tan cái khí giác ngột ngạt bằng cái ôm. Tay ngọc hết mực xoa vuốt mái đầu thấm ướt của giai nhân, hôn xuống.
'lộp bộp lộp bộp'
~Cộp~
Mũi giày da sáng bóng, mang theo vài giọt trong suốt lăn xuống. Tiếng mưa rơi bộp trên vải dù nghe càng rõ. Một thân ảnh cao lớn đứng cách chỉ hơn một bước chân. Phía sau chiếc ô màu đen, khuôn mặt tuấn nhã dần hiện rõ. Bàn tay hiện đầy gân xanh, cầm lấy cán ô run lên từng đợt. Trước mắt tối xầm, muốn hòa vào đợt mưa trắng xóa xua đi tất cả...
"Từ lâu tôi vẫn thắc mắc... vì sao hai người luôn biến mất cùng nhau. Tôi cứ nghĩ mình điên rồi... hóa ra... mọi sự đều đúng cả."
Đối diện đều là những tâm hồn chết lặng.
Cái nắm tay bỗng mất hết sức lực, thế giới bỗng chốc sụp đổ ngay trước mắt. Lisa uất nghẹn nhìn nam nhân rơi vào suy sụp. Đôi mắt thống khổ đã ướt nhòe.
"Anh..."
"Hâ...hâ...Tôi đã mong mình sai vậy mà... hâ" Albert mất hết bình tĩnh, màu trong suốt trực trào không ngăn được lăn dài trên má. Từ trên đỉnh núi rơi xuống cũng không đau bằng cảm giác lúc này. Chính là trái tim đã đạt tới cực hạn, một bên là thê tử, một bên là em gái... bọn họ mỗi người một nữa, nhẫn tâm chà đạp.
"Em trả thù anh bằng cách này sao Trí Tú... Sa..Sao em có thể.. sao có thể tàn nhẫn như vậy.." Cổ họng run rẫy, đến thanh âm cũng đứt quảng. "Em có thể chọn tên họ Kiều kia cũng có thể là bất cứ nam nhân nào... Vì sao là Lisa?"
"Em... em xin lỗi..."
"Anh vẫn luôn cắn rứt vì lỗi lầm đã gây ra với em, anh không thể cứu vãn nhưng vẫn muốn bù đắp cho em. Nhân sinh đúng là trêu người... Chúng ta là ai có lỗi với ai đây... Trí Tú?"
"Anh nghe em nói."
"Không cần em lên tiếng" Albert quát lớn, ngắt ngang lời Lisa, đôi mắt đã nhuốm màu tức giận, hạ giọng :"Em có thể giải thích mọi chuyện với Ông nội. Anh sẽ không can dự. Riêng Trí Tú, cô ấy vẫn là vợ anh, chuyện bọn anh em đừng nên xen vào.!!" Nam nhân bất ngờ xông về phía hai nữ tử, trực tiếp kéo tay Trí Tú lôi đi
"Mau theo anh về."
"Al..Alber anh làm gì vậy... hức.."
"Li..Lisa âh... Hức... LISA..." Trí Tú vô vọng nhìn về phía Lisa, đôi mắt thống khổ đang ra sức khẩn cầu. Đổi lại chỉ là cơ thể bất động của y nhân, cô còn chẳng đủ dũng khí nhìn vào đôi mắt tuyệt vọng của nàng. Dưới màn mưa buốt xóa, nước mắt cùng hòa lẫn đến chẳng nhận ra.
~bộp bộp bộp~
"Albert.. bỏ em ra."
Nam tử như không nghe thấy, dùng sức giữ chặt Trí Tú lôi đi. Trong phút chốc tôn nghiêm của một nam nhân đã bị chà đạp, anh không cho phép bản thân chịu khuất nhục.
"Bỏ em ra... Đau Albert!! Anh muốn đưa em đi đâu?"
"Dù anh không thể cứu vãn cuộc hôn nhân này cũng không bao giờ anh chấp nhận chuyện của hai người!"
"Anh điên rồi! Anh thì có quyền gì!!" Trí Tú thét lớn, nàng thành công giật phăng khỏi tay Albert. Chỉ vừa rồi thôi, thế giới xinh đẹp đã mở ra trước mắt nàng, thoáng cái đã mất sạch. Trí Tú đâm đầu chạy ra màn mưa, thân ảnh yếu ớt vô thức mà chạy, bỏ ngoài sau tiếng hét thất thanh
"Trí Tú! Đứng lại đó Trí Tú, Nguy hiểm Trí Tú."
"‼️" (TINGGGGGGG)
*RẦM*
"TRÍ TÚ!"
____________________________________________________
"1.2.3 SOCK"
"120J! NẠP!!!"
"SOCKK"
~~~~~>>>>>>>>>>>>>>>> 'píp~ píp~
Píp~píp~píp~~~~~~
Căn phòng trắng buốt chỉ nghe tiếng điện tim đều đặn suốt 60h~ Y nhân nằm trên giường trắng, ống thở chắn ngang chóp mũi. Toàn thân đều vết là vết tích. Nếu khi ấy cô bước thêm một bước, giữ nàng lại... có lẽ đã không đến nước này. Có khi người nằm ở đó, đã chẳng phải nàng. Nội tâm cô cũng không đau đến chết đi sống lại, mọi thứ đều không có 'giá như'...
"Ư..."
"???... Bác sĩ... BÁC SĨ!" Lisa thấy mi tâm Trí Tú chau lại, kinh động hét lớn, tiếng gọi đập vang dãy hành lang.
_hụych hụych hụych
Đội ngũ áo trắng đã đứng trước giường bệnh, một nữ bác sĩ trung niên rọi đèn vào Trí Tú, sớm thấy đồng tử co lại liền vui vẻ thở phàu một tiếng. Nghị lực của cô gái này mạnh mẽ hơn bà nghĩ, có lẽ đã cảm nhận được có người ngày đêm vẫn luôn cầu nguyện bên giường bệnh của nàng.
"Bệnh nhân, cô có nghe tôi nói không?"
"Có..."
"Cô có biết tên của mình là gì không?"
"Kim Trí Tú."
"Cô bao nhiêu tuổi?"
"27"
"Tốt." Bà hòa ái cười, nhìn thấy gánh nặng trên vai Lisa được tháo xuống cũng vui lây. Cô trực tiếp cuối người, run run chất giọng nghẹn ngào khó thành lời
"Tr...Trí Tú... Trí Tú nghe thấy em không? Là em đây...."
Trí Tú mơ hồ không lộ chút cảm xúc, nàng hết nhìn Lisa rồi đến vị bác sĩ. Mắt nâu chẳng chút khí sắc, như một con búp bê vô hồn
"Sao mọi người không bật đèn?"
"!!!!!"
Trí Tú đưa tay lên không trung, như cố tìm lấy thứ gì. Trước mắt nàng chỉ có một mảng đen kịt, giơ tay năm ngón không thấy "Lisa e..em đâu rồi? Chị không nhìn thấy." Bóng tối hung tợn vây kín lấy Trí Tú, từng mảnh tịch mịch khiến nàng dần trở nên hoản loạn, hóc mắt đã ửng đỏ, giọng nói thêm khẩn trương, nỗi sợ bắt đầu vây bủa:
"Ai đó bật đèn có được không? Lisa ah em đứng ngây ra đó làm gì ~ hức ...Mau bật đèn.. Bật đèn......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com