Chương 16: Gia đình nhỏ
Tân Chỉ Lôi biết rằng, Tần Lãng không chỉ đơn giản bắt cóc Dĩnh Chi vì lòng thù hận hay mối quan hệ phức tạp với Tần Lam. Lý do thực sự đằng sau hành động của ả là vì con bé chính là sự kết nối duy nhất giữa Tần Lam và cô, và ả muốn lợi dụng điều này để ép cô phải ra mặt, để trả thù
Tần Lãng luôn là người thích kiểm soát và thao túng mọi thứ xung quanh mình. Việc Dĩnh Chi là con của Tần Lam, mà lại có một mối quan hệ mơ hồ với cô, chính là thứ mà ả muốn sở hữu. Con bé chính là quân cờ mạnh mẽ trong tay ả, và chỉ khi nào cô xuất hiện, đồng nghĩa với việc ả sẽ đạt được những gì mình muốn
Khi Tần Lam nói về việc Dĩnh Chi bị bắt cóc, những suy nghĩ của Tân Chỉ Lôi bắt đầu xoay chuyển. Cô hiểu rằng, việc tìm lại con bé không chỉ đơn thuần là cứu Dĩnh Chi, mà còn là phải đối mặt với Tần Lãng, người mà cô đã tránh mặt suốt một thời gian dài
-"Chị biết Tần Lãng không chỉ muốn bắt cóc Dĩnh Chi vì lý do bình thường đúng không?"_Tân Chỉ Lôi nhìn Tần Lam, đôi mắt cô ánh lên sự lo lắng
-"Ả muốn tôi ra mặt. Ả muốn ép tôi phải làm điều gì đó"
Tần Lam gật đầu, đôi mắt đầy sự lo âu
-"Chị biết, nhưng tôi không thể để con bé bị lợi dụng như vậy. Tôi không thể để Tần Lãng đạt được mục đích của mình"
Tân Chỉ Lôi cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy nỗi lo lắng trên gương mặt Tần Lam. Cô biết, nàng đã chịu đủ đau khổ trong suốt những năm qua. Nhưng lần này, không phải nàng một mình chiến đấu nữa. Cô sẽ đứng bên cạnh nàng, không để bất cứ ai làm hại gia đình nhỏ của mình
-"Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với cô ta"_Tân Chỉ Lôi nói, giọng kiên định
-"Không chỉ vì Dĩnh Chi, mà vì chị nữa. Em sẽ không để chị chịu thêm đau khổ nữa"
Tần Lam cảm thấy một chút nhẹ nhõm khi nghe những lời này. Có lẽ, dù cho mọi chuyện có khó khăn đến đâu, cô cũng không còn đơn độc. Cả hai người, cùng một mục tiêu – bảo vệ Dĩnh Chi và ngừng cho phép Tần Lãng lợi dụng mọi thứ
-"Cảm ơn em, Tân Chỉ Lôi"_Tần Lam thì thầm, mắt hơi đỏ lên
Tân Chỉ Lôi mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nắm tay Tần Lam. Nàng cũng không từ chối, giờ phút hiện tại chỉ có cô, mới đủ làm nàng an toàn, đủ để nàng dựa dẫm
Tân Chỉ Lôi và Tần Lam lái xe đến nhà của Tần Lãng, không khí xung quanh họ nặng nề, như thể một cơn bão sắp sửa ập đến
Khi đến nơi, Tân Chỉ Lôi nhìn Tần Lam, mắt cô ánh lên quyết tâm -"Chúng ta vào thôi, không thể để Dĩnh Chi bị lợi dụng thêm nữa"
Tần Lam gật đầu, nhưng trong ánh mắt vẫn có chút lo lắng. Mặc dù nàng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lần đối mặt này vẫn khiến nàng cảm thấy bối rối
-"Tôi sẵn sàng. Nhưng nếu có gì xảy ra, em phải bảo vệ con bé"
-"Chị yên tâm"_Tân Chỉ Lôi nói với giọng vững vàng
-"Dĩnh Chi sẽ không bị tổn thương gì đâu"
Cả hai bước vào, căn nhà của Tần Lãng tràn ngập sự lạnh lẽo. Không khí trong phòng khiến Tân Chỉ Lôi không khỏi rùng mình, mọi thứ ở đây đều đã có sắp đặt sẵn
Tần Lãng đứng ở phòng khách, ánh mắt sắc bén khi thấy hai người bước vào
-"Các người đến đây làm gì?" giọng ả đầy sự thách thức
Tân Chỉ Lôi không lùi bước
-"Cô còn hỏi nữa"
Tần Lãng nhếch mép cười, đôi mắt ả lạnh lùng
-"Cô nghĩ cô có thể ngăn tôi sao? Dĩnh Chi là quân cờ tôi cần, và cô chỉ là một phần của trò chơi này"
-"Không phải trò chơi"_Tần Lam lên tiếng
-"Dĩnh Chi là con gái của tôi, và cô không thể dùng con bé để đạt được mục đích của mình"
Tân Chỉ Lôi nhìn Tần Lãng, đôi mắt cô đầy sự kiên quyết
-"Cô sẽ không thắng được đâu Nếu cô tiếp tục hành động như vậy, cô chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn thôi"
Ánh mắt của Tần Lãng chợt thay đổi, một chút bất ngờ lóe lên trong mắt ả, nhưng ngay lập tức lại trở lại với vẻ lạnh lùng ban đầu
-"Cô nghĩ tôi sẽ sợ sao? Tất cả những gì tôi muốn là quyền lực, và cô sẽ không cản được tôi"
Cô và Tần Lam tiến gần hơn, không hề sợ hãi trước sự thách thức của Tần Lãng
Tần Lãng nhìn họ một lúc rồi bực bội quay đi
-"Các người thật sự nghĩ tôi sẽ thua sao? Cô bé ất là thứ duy nhất tôi có thể dùng để kiểm soát cô và Chỉ Lôi, và tôi sẽ không từ bỏ dễ dàng"
...
Tần Lãng bước lại gần Tân Chỉ Lôi, ánh mắt ả đầy sự mê hoặc, ánh sáng yếu ớt từ đèn chùm trong phòng chiếu lên gương mặt lạnh lùng của ả, làm tăng thêm sự quyến rũ kỳ lạ. Không gian trở nên căng thẳng, như thể mỗi chuyển động của ả đều có thể khiến mọi thứ bùng nổ
-"Chỉ Lôi..."_giọng của Tần Lãng trầm thấp, như một lời thì thầm lướt qua tai cô
-"Em không thể cứ tiếp tục như thế này mãi. Chúng ta đã từng có một mối quan hệ, không phải sao?"
Tân Chỉ Lôi cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, cô nhìn thẳng vào Tần Lãng, nhưng đôi mắt cô không hề có chút sợ hãi
-"Cô không thể lừa tôi thêm lần nào nữa, Tần Lãng. Những gì cô làm là sai trái"
Tần Lãng cười khẽ, đôi tay tinh tế của ả bắt đầu cởi nhẹ chiếc cà vạt của Tân Chỉ Lôi, từng động tác chậm rãi và đầy ma mị
-"Cô luôn nghiêm khắc như vậy, luôn giữ khoảng cách. Nhưng cô không thể phủ nhận rằng chúng ta đã từng có một mối liên kết đặc biệt"
Tân Chỉ Lôi cảm thấy sự bối rối len lỏi vào lòng mình, một phần của cô muốn từ chối, nhưng phần còn lại lại cảm thấy có điều gì đó như kéo cô lại gần. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng duy trì sự tỉnh táo
-"Cô không thể thay đổi được gì đâu. Tôi đã quyết định rồi. Cô và tôi... không có tương lai"
Nhưng Tần Lãng vẫn không dừng lại, ả tiếp tục cởi chiếc cà vạt, rồi đưa nó lên miệng mình, như thể nó là một công cụ, một món đồ chơi trong tay ả. Cô có thể cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, sự căng thẳng gần như đạt đến đỉnh điểm
-"Vậy sao, Chỉ Lôi? Em không hề nhận ra mình đang yếu đuối trước tôi sao?"
Tân Chỉ Lôi giữ vững lập trường, bước lùi lại một bước
-"Tôi không yếu đuối, Tần Lãng. Cô sẽ không thể làm tôi thay đổi đâu"
Nhưng Tần Lãng không buông tha, đôi mắt ả đầy lửa quyết tâm. -"Cô luôn kiên cường, nhưng tôi biết sâu trong lòng, cô vẫn còn chút gì đó cho tôi. Tôi sẽ khiến cô nhớ lại tất cả"
Không khí trong căn phòng trở nên đặc quánh, như thể giữa họ có một sự cám dỗ không thể từ chối. Nhưng Tân Chỉ Lôi đã không để mình bị cuốn vào. Cô quay lưng đi, mạnh mẽ và quyết đoán, không để cho những cảm xúc xáo trộn trong mình
-"Tần Lãng"_Cô cất giọng lạnh lùng
-"Cô không thể lấy lại những gì đã mất. Chúng ta đã kết thúc rồi"
Với một bước đi dứt khoát, Tân Chỉ Lôi cầm lấy tay đang quấy của ả, hất tay ả ra, ánh mắt ả tràn đầy sự giận dữ và thất vọng. Tân Chỉ Lôi chỉ cười nhếch môi, cô nhìn Tần Lãng với ánh mắt kinh tởm, chỉ muốn nôn
...
Tần Lãng, không ngần ngại bế Dĩnh Chi trên tay như một lá bài để ép Tân Chỉ Lôi làm theo yêu cầu của ả. Con bé vẫn còn ngái ngủ, đôi mắt ngơ ngác nhìn quanh, không hiểu gì. Nhưng trong ánh mắt của Tần Lãng, sự quyết đoán và đầy tính toán hiện lên rõ ràng.
-"Chỉ Lôi"_Ả nói, giọng điệu không còn quyến rũ nữa mà thay vào đó là sự tàn nhẫn lạnh lùng. -"Em sẽ làm gì nếu tôi không thả Dĩnh Chi ra? Nếu em không muốn cô bé gặp nguy hiểm, em biết mình phải làm gì"
Tân Chỉ Lôi nhìn chằm chằm vào Dĩnh Chi, lòng cô quặn thắt. Cô không thể để điều gì xảy ra với con gái mình, nhưng đồng thời, cô cũng không thể đầu hàng trước Tần Lãng
-"Cô muốn gì?"_Cô buộc miệng hỏi, giọng điệu kiên quyết, không hề có chút sợ hãi.
Tần Lãng nở một nụ cười nham hiểm
-"Em biết tôi muốn gì rồi, Chỉ Lôi. Một lần nữa thôi. Chúng ta sẽ có lại mọi thứ như trước. Nếu không, con bé sẽ phải trả giá."
Cô nhìn vào ánh mắt của Tần Lãng, cảm nhận được sự hiểm ác và tính toán trong đó. Trong khoảnh khắc ấy, cô tự hỏi bản thân liệu mình có thể làm gì để bảo vệ Dĩnh Chi mà không để mình bị cuốn vào cái bẫy này. Cô không thể nào để Tần Lãng thao túng cả cô và con gái mình.
Tân Chỉ Lôi bước tới gần, giữ vững vẻ mặt cứng rắn
-"Nếu cô làm gì hại đến Dĩnh Chi, tôi sẽ không để cô yên"
Tần Lãng chỉ cười khẩy, không có chút gì sợ hãi
-"Em nghĩ mình có thể ngăn tôi à? Em sẽ không làm gì đâu, vì em cần tôi thả con bé. Chỉ một bước nữa thôi, và mọi thứ sẽ lại như xưa"
Dĩnh Chi vẫn ngây thơ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Tân Chỉ Lôi biết rằng cô không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc bảo vệ con gái mình. Cô hít một hơi dài, cố gắng giữ bình tĩnh.
Nhưng một quyết định cuối cùng đã được đưa ra trong đầu cô. Cô sẽ không để Tần Lãng
Tần Lãng bước đến gần Tân Chỉ Lôi. Ánh mắt ả lạnh lùng, nhưng có chút gì đó đầy tính toán. Cô không kịp phản ứng khi ả cuốn lấy cô, đặt lên môi cô một nụ hôn mạnh mẽ, đầy quyền lực
Tần Chỉ Lôi giật mình, không thể kìm nén nổi cảm giác khó chịu và bối rối. Cô đã từng yêu ả, nhưng những đau khổ quá khứ đã khiến cô không thể cho phép mình lún sâu thêm nữa. Môi ả ấm nóng, nhưng trong lòng cô chỉ toàn là sự trống rỗng
Tần Lam đứng ở một bên, chứng kiến cảnh tượng đó, trái tim nàng như vỡ vụn. Nàng đã từng yêu Tân Chỉ Lôi, từng nghĩ rằng cô là của mình. Nhưng giờ đây, trước mặt nàng, lại là một nụ hôn mà nàng không thể ngừng nhìn
-"Chị không cần phải làm vậy" Tần Lam lên tiếng, giọng nói ngập tràn đau đớn
-"Chị đã có cô ấy rồi mà, sao còn làm thế với tôi?"
Tần Lãng rời môi khỏi Tân Chỉ Lôi, rồi nhìn về phía Tần Lam, ánh mắt đầy thách thức
-"Em không có quyền gì để nói tôi phải làm gì, Tần Lam. Em đã để mất cô ấy rồi. Đó là lỗi của em"
Cả không gian như tĩnh lại, chỉ còn lại những âm thanh lạ lùng của sự phản bội và đau khổ
Tân Chỉ Lôi đứng đó, trái tim dường như bị xé toạc. Cô không biết phải làm gì, không biết phải nói gì với Tần Lam. Tất cả những gì cô có thể làm là quay đi, không muốn nhìn thấy thêm một giây phút nào của sự đụng chạm đó
Tần Lam nhìn cô, và rồi quay sang nhìn Tần Lãng, cảm giác thua cuộc dâng lên trong lòng.
-"Chị có tất cả...rồi...tại sao lấy con tôi làm gì?"
Nàng không kìm chế được cảm xúc, sau bao nhiêu năm chịu đựng, khóc trong bóng tối. Đây là lầm hiếm có, nàng khóc trước mặt người khác lần nữa
Tân Chỉ Lôi nhìn thấy Tần Lam khóc, trái tim cô như bị ai bóp nghẹt. Cô không thể chịu đựng được khi thấy nàng đau khổ như vậy. Cô vội vàng chạy đến, muốn an ủi, muốn giải thích, nhưng chưa kịp tiến lại gần thì đã bị Tần Lãng giữ lại
-"Em làm gì vậy? Em không còn yêu chị sao? Chỉ Lôi"_Tân Chỉ Lôi giằng co trong tay Tần Lãng, cố gắng bước về phía Tần Lam
Tần Lãng giữ chặt tay cô, ánh mắt đầy thách thức
-"Cô muốn giúp em ấy? Cô nghĩ có thể thay đổi được gì sao? Em ấy đã bỏ cô rồi, chẳng phải sao? Bây giờ cô muốn quay lại giúp một người không cần mình nữa?"
-"Chỉ Lôi, Tần Lãng...nhớ em lắm"
Tân Chỉ Lôi không nói gì, cô chỉ cảm thấy nhói đau trong lòng. Tất cả những gì cô muốn làm là đến bên Tần Lam, nhưng lại không thể. Tần Lãng không cho phép cô, và nàng, Tần Lam, lại đang khóc trong đau đớn
Tần Lãng cười khẩy, ghé sát vào tai cô
-"Cô đã không chọn tôi, thì đừng hòng quay lại với em ấy. Em ấy không cần cô đâu"
Tân Chỉ Lôi cảm nhận được sự thật nghiệt ngã mà Tần Lãng nói. Nhưng không, cô không thể để Tần Lam tiếp tục đau khổ, không thể để nàng chịu đựng tất cả một mình. Cô hít một hơi thật sâu, gạt đi cảm giác tội lỗi và sợ hãi đang dâng trào trong lòng
-"Buông tay tôi ra!"_Tân Chỉ Lôi dứt khoát nói, ánh mắt kiên quyết
-"Tôi không để cô làm gì Tần Lam nữa"
Nhưng Tần Lãng vẫn không buông tha, cô siết chặt tay Tân Chỉ Lôi, khiến cô cảm thấy như mình bị kìm hãm trong một cái lồng
-"Cô có thể làm gì? Cô chẳng còn quyền gì nữa"
Tân Chỉ Lôi cảm thấy mình thật yếu đuối, nhưng cuối cùng cô đã dùng hết sức lực mình có để giằng tay khỏi Tần Lãng, lao vội vã phía Tần Lam
Nàng vẫn đứng đó, đôi mắt đỏ hoe, khóc trong im lặng, không nhìn cô. Tân Chỉ Lôi bước đến gần, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve mặt nàng, dịu dàng gọi
-"Chị… Chị đừng khóc nữa"
Nhưng Tần Lam vẫn không đáp, nước mắt cứ rơi không ngừng. Tân Chỉ Lôi cảm thấy đau đớn hơn bao giờ hết, vì chính cô là người đã khiến nàng phải chịu đựng tất cả nỗi đau này
Tần Lam chỉ lắc đầu, không nói gì. Lần này, Tân Chỉ Lôi biết rằng dù có nói gì đi chăng nữa, cô cũng không thể sửa chữa được tất cả những gì đã xảy ra
...
Dĩnh Chi tỉnh dậy, mắt ngơ ngác nhìn quanh một lúc trước khi nhận ra mình đang ở đâu. Con bé không thể hiểu hết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy lòng đầy bất an. Một lúc sau, nó chạy vội lao nhanh ra ngoài, tìm về phía mẹ
-"Mẹ!"_Dĩnh Chi hét lên, giọng đầy nôn nóng
Tần Lam nhìn thấy con bé, nước mắt lại trào ra. Cô đứng dậy, đưa tay về phía con, lòng ngập tràn yêu thương và lo lắng. Cô biết Dĩnh Chi đã rời khỏi mình một thời gian rồi, giờ lại nhìn thấy con chạy về phía mình như vậy, lòng cô như vỡ ra thành từng mảnh
Nhưng ngay khi Dĩnh Chi lao về phía mẹ, Tần Lãng đã nhanh chóng bước tới, bàn tay vươn ra định giữ lấy con bé. Ả không muốn mất Dĩnh Chi, vì con bé chính là chiếc chìa khóa để cô ta chiếm lấy tất cả những gì của Tân Chỉ Lôi
-"Mẹ!"_Dĩnh Chi khóc, chạy nhanh hơn về phía Tần Lam, không cho phép Tần Lãng chạm vào mình. Tần Lam vội vàng mở rộng vòng tay đón lấy con gái
Tần Lãng đứng sững lại, tức giận nhìn Tân Chỉ Lôi và Tần Lam. Ả chưa kịp nói gì thì Tân Chỉ Lôi đã lao về phía Dĩnh Chi, bảo vệ con bé khỏi Tần Lãng
-"Buông tay ra!"_Tân Chỉ Lôi hét lên, không thể chịu đựng được nữa khi thấy Tần Lãng cố gắng làm tổn thương Dĩnh Chi
Tần Lãng chỉ nhếch mép, bước lùi lại một bước nhưng ánh mắt thì không hề dịu đi
-"Tôi không nghĩ cô có thể làm gì. Chắc chắn cô sẽ không để Dĩnh Chi rời khỏi tay tôi đâu"
Tân Chỉ Lôi không nói gì, chỉ quay lại nhìn Tần Lam và Dĩnh Chi, rồi đưa con bé vào trong lòng, bảo vệ nó bằng tất cả những gì cô có
Tần Lam nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng không thể làm gì ngoài việc ôm lấy Dĩnh Chi, tràn ngập sự yêu thương và bảo vệ. Lần này, Tần Lãng không thể cướp đi điều quan trọng nhất trong cuộc đời họ nữa
Tần Lam nhìn xuống tay Dĩnh Chi, đôi mắt cô bỗng sững lại khi nhận thấy những vết đỏ ửng đang lan ra trên làn da mềm mại của con gái. Một cơn giận dữ không thể kiềm chế nổi trào lên trong lòng cô, ngay cả khi cô muốn giữ bình tĩnh
Dĩnh Chi nhìn mẹ, khuôn mặt mếu máo nhưng vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ
-"Mẹ... mẹ đừng lo, con không sao..."_Nhưng những giọt nước mắt trong mắt con bé không thể giấu đi sự đau đớn. Tần Lam nhấc tay con bé lên, ánh mắt đầy lo lắng, cảm nhận được nỗi đau mà cor ải chịu đựng
Tân Chỉ Lôi bước lại gần, nhìn tay nhỏ nhắn có vài vết đỏ ửng. Nàng thì thầm
-"Con bé bị đánh..."
-"Má nó! Con ả khốn khiếp"
Tân Chỉ Lôi không thể kìm nén cơn giận dữ trong lòng mình nữa. Cô nhìn vào đôi tay đỏ ửng của Dĩnh Chi, cảm giác như có một ngọn lửa bùng cháy trong lồng ngực. Cô vội vàng bước đến, không nghĩ ngợi nhiều, đưa tay chộp lấy cổ Tần Lãng, siết chặt trong cơn thịnh nộ
-"Tại sao cô lại làm vậy với con bé?"_Tân Chỉ Lôi gằn từng chữ, giọng cô căng thẳng và đầy hận thù
-"Cô có biết cô đang làm gì không? Con bé chỉ là một đứa trẻ mà thôi!"
Tần Lãng bị bất ngờ, tay cô ta cố gắng gỡ bàn tay của Tân Chỉ Lôi đang siết chặt cổ mình, nhưng không thể thoát được. Ả hoảng hốt, đôi mắt mở to, nhưng trong lòng cũng không khỏi lo sợ
-"Cô không thể làm thế với tôi"_Ả nói, nhưng giọng nói có vẻ yếu ớt hơn lúc đầu
Tần Lam đứng gần đó, mắt đỏ lên vì lo lắng cho Dĩnh Chi, nhưng cô không thể không cảm thấy sự căng thẳng và tức giận của Tân Chỉ Lôi. Mặc dù trong lòng cô cũng muốn đẩy Tần Lãng ra, nhưng cô hiểu rằng bây giờ không phải lúc để hành động bộc phát như vậy
-"Chị…"_Tần Lam lên tiếng, nhưng ngay khi cô vừa định nói gì đó, Tân Chỉ Lôi đã lạnh lùng cắt ngang
-"Cô không có quyền làm tổn thương ai trong gia đình tôi nữa. Từ hôm nay, cô sẽ không còn được phép bước vào cuộc sống của chúng tôi"_Tân Chỉ Lôi nói, mỗi câu từ đều như những nhát dao đâm vào trái tim của Tần Lãng
Dù thế nào đi nữa, Tần Lãng vẫn không thể thay đổi được điều gì. Tần Chỉ Lôi không để cô ta tiếp tục hành hạ gia đình mình. Cô thả tay ra, nhưng vẫn đứng chặn trước mặt Tần Lãng, không để cô ta có thể tiến thêm bước nào.
-"Cô không xứng đáng có tình yêu của tôi...Chỉ có Tần Lam mới xứng đáng, cô hiểu không?"_Tân Chỉ Lôi nói dứt khoát, rồi quay lại nhìn Tần Lam, ánh mắt đầy đau đớn nhưng cũng tràn đầy quyết tâm
Cơn giận của Tân Chỉ Lôi vẫn chưa hạ nhiệt. Cô đứng thẳng người, tay siết chặt, chuẩn bị lao vào Tần Lãng lần nữa, khi một đôi tay ấm áp bất ngờ ôm lấy cô từ phía sau. Tần Lam, không nói một lời, chỉ nhẹ nhàng kéo cô lại
-"Chị…"_Tân Chỉ Lôi giật mình, cơn giận chưa kịp trào ra đã bị khựng lại bởi cái ôm ấm áp. Giọng Tần Lam như một làn gió nhẹ, dịu dàng mà vững chãi. -"Đừng nữa, em… đừng để cô ta khiến em mất kiểm soát như vậy"
Tân Chỉ Lôi đứng yên, cảm nhận được hơi ấm từ Tần Lam, nhưng trong lòng lại có vô số cảm xúc đan xen. Cô không thể hiểu nổi cảm giác bối rối lạ lùng khi được Tần Lam ôm. Đã bao lâu rồi, cô mới lại cảm nhận được sự dịu dàng này từ người phụ nữ này, người mà cô đã yêu thương và xa cách bao năm
-"Chị…" Cô lắp bắp, giọng cô run rẩy, như thể muốn nói ra tất cả nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu
-"Em… em không thể để cô ta hành hạ Dĩnh Chi như vậy"
Tần Lam nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, dịu dàng mà kiên quyết
-"Em đã bảo vệ chúng ta đủ rồi. Cô ta không xứng đáng để em phải hy sinh như vậy nữa. Chúng ta có nhau, em đã làm rất tốt rồi"
Tân Chỉ Lôi chậm rãi thở ra, cảm giác hạ nhiệt dần dần, cơn thịnh nộ trong cô vẫn âm ỉ nhưng không còn bùng cháy mãnh liệt như trước. Cô quay lại, nhìn vào mắt Tần Lam, thấy được sự dịu dàng trong đó, điều mà cô gần như đã quên mất từ lâu
-"Chị… em không biết phải làm sao để cảm ơn chị"_Tân Chỉ Lôi khẽ nói, giọng cô như vỡ ra, như thể bao nhiêu cảm xúc từ trước đến nay đã dồn nén trong một khoảnh khắc này
Tần Lam mỉm cười, ánh mắt nhuốm buồn nhưng cũng đầy yêu thương
-"Chỉ cần em luôn là chính mình, tôi sẽ luôn ở đây"_Giọng Tần Lam nhẹ nhàng, nhưng trong đó chứa đựng tất cả sự chân thành và tình yêu mà bấy lâu nay cô không thể nói ra
Trong giây phút này, Tân Chỉ Lôi không còn cảm thấy mình đơn độc. Tần Lam, dù có đau khổ hay giận hờn bao nhiêu, vẫn luôn ở bên cô, vẫn sẵn sàng bảo vệ gia đình này cùng cô
-"Cảm ơn chị"_Tân Chỉ Lôi nói, lần này là một lời cảm ơn chân thành nhất từ tận đáy lòng
Tần Lam chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì thêm. Cả hai đứng yên trong vòng tay nhau một lúc, như thể thời gian ngừng trôi. Dù biết có nhiều thử thách đang đón đợi phía trước, nhưng trong khoảnh khắc này, họ chỉ có nhau, và đó là điều quan trọng nhất
Tân Chỉ Lôi nhìn ả rồi lại ném cho ả vài tờ tiền
-"Chắc cô đang bết bát lắm đúng không? Định bắt cóc con bé tổng tiền tôi à"
Cô lấy khăn giấy từ túi áo mình, lau bàn tay và đôi môi của mình để rửa sạch những vết bẩn mà ả ta gây ra
Tần Lam bất ngờ chộp lấy Tân Chỉ Lôi, đặt môi mình lên môi cô, nàng muốn trả thù con ả có lá gan trời dám hôn Tân Chỉ Lôi. Tần Lam hôn càng lúc càng sâu, chỉ mỗi tội cô ngơ ngác không biết làm gì. Còn con nàng thì hí ha hí hửng
-"Mẹ~ hôn cô rồi"
-"Cô hiểu rồi chứ...tôi nể tình cô từng là chị gái của tôi nên mới để yên. Còn bây giờ thì không, tôi sẽ không để chị dễ dàng ức hiếp tôi đâu"
Tần Lam bế Dĩnh Chi, rồi lại kéo tay cô ra khỏi căn nhà này
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com