Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Ý định mang thai

Một tuần trôi qua, bầu không khí trở nên ngột ngạt, nàng cố gắng giữ mình tĩnh nhưng trong lòng đã rối loạn, trái tim đang rỉ máu. Lòng nàng đau khi thấy cô hứng khởi, chuẩn bị tươm tất mọi thứ, chỉnh chu đến từng chi tiết. Cô không thường quan tâm đến việc trang hoàng nhà cửa mà hôm nay lại chỉnh chu sửa lại từng chi tiết một

Sáng sớm, cô dậy sớm hơn thường lệ, trang điểm nhẹ nhàng và mặc bộ suit màu đen trong khá là tinh tế và thanh lịch, nét mặt phấn khởi. Tần Lam đứng trong góc bếp, lặng lẽ quan sát. Nàng biết hôm nay là ngày gì, và nàng cũng biết rằng trái tim mình sẽ phải chịu thêm một vết thương mới. Một vết dao chí mạng

Khiến nàng như chết nửa đời người

Trước khi ra cửa, Tân Chỉ Lôi không quên ném cho nàng một câu lạnh lùng:

-"Đừng làm gì khiến chị ấy khó chịu khi về đến đây. Chị rõ chưa?"

Tần Lam cười gượng gạo, gật đầu thay cho câu trả lời. Cô không chờ đợi phản ứng của nàng, vội vã ra ngoài, để lại một khoảng lặng đầy cô độc

-"Vâng"

...

Tại sân bay, Tân Chỉ Lôi kiên nhẫn chờ đợi ở khu vực đón khách. Khi bóng dáng Tần Lãng xuất hiện trong dòng người đông đúc, tim cô chợt đập nhanh hơn

Tần Lãng vẫn đẹp như ngày nào, thậm chí còn rạng rỡ hơn sau những năm sống ở nước ngoài. Cô ấy mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, gương mặt sáng bừng, nụ cười quen thuộc hiện lên khi thấy Tân Chỉ Lôi.

-"Chỉ Lôi!"_Tần Lãng vẫy tay, giọng nói tràn đầy niềm vui

Tân Chỉ Lôi bước nhanh tới, ôm chầm lấy chị ấy

-"Chị về rồi... Em nhớ chị nhiều lắm!"

Tần Lãng cười, nhẹ nhàng vỗ vai cô

-"Chị cũng nhớ em. Mấy năm rồi, cuối cùng cũng được về nhà"

Sau khi lấy hành lý, cả hai rời khỏi sân bay, vừa đi vừa trò chuyện không ngớt. Tân Chỉ Lôi kể về những điều cô đã trải qua trong ba năm qua, nhưng lại tuyệt nhiên không nhắc đến Tần Lam hay cuộc hôn nhân giả dối của mình

...

Khi cánh cửa nhà mở ra, Tần Lam đã đứng chờ sẵn. Nàng mỉm cười, cố gắng che giấu nỗi đau trong lòng.

-"Chị về rồi"_Nàng nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự run rẩy

Tần Lãng nhìn nàng, ánh mắt không mấy thân thiện nhưng vẫn giữ vẻ lịch sự

-"Ừ, lâu rồi không gặp. Trông chị có vẻ mệt mỏi"

Tần Lam cười nhạt, không đáp lại. Ánh mắt nàng nhanh chóng chuyển sang Tân Chỉ Lôi, người đang đứng cạnh Tần Lãng với gương mặt rạng rỡ. Cảnh tượng ấy khiến lòng nàng quặn đau.

-"Tần Lam, chị pha giúp chị Lãng một cốc trà"_Tân Chỉ Lôi ra lệnh, giọng điệu thản nhiên như thể nàng chỉ là một người giúp việc

-"Được"_Nàng đáp, quay người vào bếp

Khi tay nàng run rẩy pha trà, trong lòng nàng chỉ còn lại những câu hỏi không lời giải đáp:

"Liệu chị ấy có biết mình đã hy sinh thế nào? Có biết mình yêu cô ấy đến nhường nào? Nhưng dù sao... cô ấy cũng chỉ nhìn thấy chị ấy"

●●●

Buổi tối hôm đó, khi mọi người đang dùng bữa, bầu không khí trong nhà trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Tần Lãng vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên, thỉnh thoảng nở nụ cười với Tân Chỉ Lôi, trong khi Tần Lam lặng lẽ gắp thức ăn, như một cái bóng mờ nhạt trong góc bàn.

Khi tiếng chuông cửa vang lên, Tân Chỉ Lôi đứng dậy ra mở cửa. Người đến là mẹ cô, bà Tân Duyệt. Gương mặt bà ánh lên vẻ nghiêm nghị thường thấy, nhưng hôm nay, trong ánh mắt ấy còn có sự khó chịu và lạnh lẽo khác thường.

-"Mẹ?"_Tân Chỉ Lôi ngạc nhiên

-"Sao mẹ lại đến giờ này?"

-"Tất nhiên là có chuyện quan trọng"_Bà đáp, bước vào nhà mà không đợi lời mời.

Tần Lãng đứng dậy, nở nụ cười lịch sự

-"Cháu chào bác"

Bà Tân Duyệt nhìn Tần Lãng từ đầu đến chân, ánh mắt sắc như dao. Bà không đáp lại lời chào mà đi thẳng vào vấn đề:

-"Tần Lãng, cháu về đây làm gì? Sau ngần ấy năm bỏ đi, giờ cháu quay lại để phá vỡ cuộc sống của Chỉ Lôi sao?"

Tần Lãng thoáng giật mình trước sự thẳng thắn của bà

-"Cháu không có ý phá vỡ gì cả, bác à. Cháu chỉ về thăm gia đình và bạn bè thôi."

-"Thăm gia đình? Gia đình nào?" Bà Tân Duyệt nhếch môi

-"Lúc trước, chính cháu là người bỏ đi, để mặc em gái mình gánh chịu tất cả. Cháu còn mặt mũi nào mà nói đến chuyện gia đình ở đây?"

Tân Chỉ Lôi đứng giữa, ngạc nhiên trước sự gay gắt của mẹ mình

-"Mẹ, chuyện này là quá khứ rồi. Chị ấy về đây, con rất vui. Mẹ không cần phải nặng lời như vậy"

Bà Tân Duyệt quay sang con gái, ánh mắt đầy thất vọng

-"Chỉ Lôi, mẹ không thể hiểu nổi con. Tần Lam là người đã ở bên con, chăm sóc con trong ba năm qua. Vậy mà con vẫn mù quáng vì cô chị ích kỷ này sao?"

Câu nói của bà khiến không khí càng trở nên căng thẳng. Tần Lam cúi gằm mặt, không nói gì, nhưng trong lòng nàng âm thầm cảm thấy ấm áp trước sự bảo vệ của bà Tân Duyệt

-"Mẹ, chuyện này không liên quan đến Tần Lam"_Tân Chỉ Lôi đáp, giọng hơi mất kiên nhẫn -"Con biết mình đang làm gì"

-"Con biết?"_Bà Tân Duyệt cười nhạt

-"Nếu con biết, con đã không để cho cô chị này quay lại quấy rối cuộc sống của mình. Tần Lãng, bác nói thẳng, cháu không được ở đây nữa. Cầm đồ của cháu đi, về nơi mà cháu đã chọn!"

Tần Lãng cứng người, đôi môi mím chặt. Cô không ngờ bà Tân Duyệt lại trực tiếp đến mức này. Sau một lúc im lặng, cô lên tiếng, giọng khẽ run:

-"Bác à, cháu không có ý phá hoại gì cả. Cháu chỉ muốn sửa chữa những sai lầm trong quá khứ"

-"Sửa chữa?"

Bà Tân Duyệt nhấn mạnh. "Sửa chữa bằng cách khiến Chỉ Lôi tiếp tục đau khổ? Nếu cháu thật lòng nghĩ đến nó, cháu đã không quay lại. Đừng làm phiền gia đình này nữa, cháu hiểu chưa?"

Tần Lãng không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ cúi đầu. Cô biết bà Tân Duyệt không phải người dễ đối phó

Bà quay sang Tân Chỉ Lôi, giọng nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn cứng rắn

-"Con nghe đây, mẹ không cho phép Tần Lãng ở đây thêm một ngày nào nữa. Nếu con không làm được, mẹ sẽ tự xử lý."

Nói xong, bà Tân Duyệt nhìn Tần Lam một cái đầy ý nghĩa, như muốn nói rằng bà luôn đứng về phía nàng, rồi rời đi, để lại một bầu không khí căng thẳng bao trùm cả căn nhà

Tần Lãng vậy mà xách vali đi ra khỏi nhà, Tân Chỉ Lôi đuổi theo chị. Cô vừa chạy vừa gọi Tần Lãng, vậy mà chị ta không nghe đi càng lúc nhanh hơn. Mày chị ta chau lại, do âm mưu bị mụ già đó phá vỡ. Công nhận, mẹ của cô cũng khó để đấu lắm à

...

Bà nhẹ nhàng cầm tay nàng, dằn dò

-"Mẹ vẫn bên con, không sao cứ mặc kệ nó. Nó đuổi thì con qua nhà mẹ sống, mẹ lo cho con"_Bà mỉm cười

Chợt bà nhớ đến chuyện mang thai, bà có gợi ý cho nàng cách mang thai can thiệp khoa học, tiền nông gì bà cũng đã trả hết. Mấy tháng nay, không biết có tiến triển gì không? Qua dằn mặt ả đó là phụ, thăm con dâu ngoan hiền này vẫn là chính. Tay vén tóc nàng qua, xoa xoa cái bụng nàng

-"Chắc con không có duyên với con cái...không được mẹ à! Bác sĩ nói con khó mang thai lắm"

-"Không có thì thôi! Con cái lộc trời ban, nhưng mà đừng có vì chuyện này mà buồn nhen"

-"Dạ, con biết rồi"

Nàng đã can thiệp phương pháp khoa học để mang thai, mong rằng con cái sẽ là cầu nói tình yêu giữa hai người, nhưng suy cho cùng đến cuối chỉ là nàng mơ mộng hảo huyền, cóc nhái làm sao đòi đeo chân hạc. Số phận của mỗi người có có phúc phần, con cái cũng là do lộc trời ban tặng, nàng không mang thai được chắc là không có phúc phần của trời ban

Quan trọng hơn, thời gian mang thai phải có nguòi chăm sóc cho thai phụ, ai cũng mong cho mình được tấm chồng yêu thương, nàng chẳng ngoại lệ. Đời mấy khi được như mình muốn, khốn khổ đến tâm can, nàng đau lắm, cũng mong cho bản thân được ai đó yêu thương. Mang thai phải có chồng chăm sóc mới phải lẽ, đời nàng mấy khi được như nàng nghĩ đâu. Cuộc đời hết lần này đẩy nàng xuống vực thẳm đen tối để nàng dung hòa với sự đau đớn. Ban đầu có lẽ sẽ không quen, đau đớn dần dần không còn cảm giác, không còn giọt nước mắt nào rơi xuống nữa

Nàng đã quá quen với sự lạnh giá của tảng băng giữa Bắc Cực

Thời gian đầu, nàng sử dụng, uống thuốc đến phòng khám đều đặn nhưng nghĩ lại, bản thân mình được mấy ai yêu thương, bạn bè không có, người thân cũng không? Có thai phụ nào mà chịu nổi, vừa phải làm việc nhà, đi làm rồi song song lại mang thêm một gánh nặng ở bụng. Người ta có chồng chăm sóc xem như là hạnh phúc đầy đủ, nàng chỉ có thân mình, còn không có kinh tế vững đủ lo cho con. Nàng không mong cầu nữa, chấp nhận số phận rằng mình không có tình yêu trọn vẹn

Tiền đi làm chỉ đủ lo cho bản thân, đôi khi hụt lên hụt xuống làm nàng vấp ngã mấy lần. Dặn lòng phải cố

...

-"Con ở lại mạnh khỏe, có gì kêu mẹ sang"_Nàng vẫy tay chào bà, chiếc xe màu đen lăn bánh khuất dần

Nàng đóng cửa lại, bước vào trong dọn dẹp mớ đồ ăn còn y nguyên chưa ai đọng được đũa đến. Đồ ăn nàng đậy lại bằng bọc thực phẩm cho an toàn rồi bỏ vào tủ lạnh, còn mấy đồ nước cứ thế mà hâm lại để nguội, khi nguội rồi thì cho vào tủ. Đóng tủ đồ ăn lại

***
Có ai thấy mẹ chồng đỉnh nóc không ạ?????
Nhớ bình chọn cho au nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com