Chương 16 - Trở về
"Lúc đầu, em cảm thấy Phác Thái Anh của kiếp này cùng em của kiếp trước rất giống nhau." Phác Thái Anh biểu lộ cảm xúc.
Lạp Lệ Sa cười, "Hai người rốt cuộc ai mới là người của kiếp trước."
"Phải rồi, vậy ai là kiếp trước của ai? Có thể em chính là Phác Thái Anh, nhưng lại giống như chị, cùng xuyên đến đây. Bây giờ, thì em sống ở thời đại này rồi. Rốt cuộc là Trang Sinh Mộng Điệp hay là Mộng Điệp Trang Sinh? Có ai biết rõ không?. (Trang Sinh Mộng Điệp hay Mộng Điệp Trang Sinh: có một người mơ mình biến thành bướm, hay là con bướm mơ biến thành người)
"Bất luận kiếp trước hay kiếp này." Hai người nắm tay nhìn nhau. "Em là của chị, chị cũng là của em."
Phác Thái Anh cụp mắt, gò má ửng hồng. Lạp Lệ Sa vui cười hớn hở nhìn nàng, khi Phác Thái Anh xấu hổ thật đẹp.
"Dàn xếp xong chuyện này, em coi như cũng thay thế Phác Thái Anh cho ba mẹ Phác một câu trả lời." Phác Thái Anh thở ra một hơi: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Quay lại Phác gia, Phác Thái Anh đem sự việc nói lại với mẹ Phác một lần. Coi như chuyện này cũng giải quyết xong, mẹ Phác cũng thở phào nhẹ nhõm. Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa cũng không có ở lại, ngày hôm đó hai người quay trở lại thành phố.
Ngồi trên xe khách, Lạp Lệ Sa sợ Phác Thái Anh còn say xe, cho nên cùng nàng tán dốc phân tán đi sự chú ý của nàng.
"Tại sao Lữ Thiệu Kiệt lại dễ dàng thay đổi thái độ đối với em như vậy? Nói thật chị cảm thấy không thể tin được. Có thể anh ta vì muốn tiếp cận em, cho nên cố tình nói như vậy." Đối với chuyện của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa bao giờ cũng luôn để ý, cố gắng suy đoán lòng người.
"Em nghĩ, có thể do ngồi tù hai năm. Kiếp trước, đại ca em nắm giữ pháp luật thiên hạ, đã từng kể cho em nghe vài chuyện trong ngục. Dường như hắn đã có tuổi, đột nhiên một người có kinh nghiệm như vậy lại xảy ra chuyện, phải chịu ảnh hưởng rất lớn. Đã từng đi qua biết bao cuộc tình, tham gia biết bao trận chiến, lại phải thua trong tay giặc, để rồi có khát vọng chờ mong tự do." Phác Thái Anh thở dài nói tiếp: "Tính cách non nớt lại có nhiều nên càng hăm hở. Cho rằng với sức của một người là có thể bảo vệ những thứ mình muốn bảo vệ, nhưng địa thế còn mạnh hơn người. Thế gian này, có nhiều chuyện chỉ đành nhắm mắt đứng nhìn, chứ chẳng thể làm gì khác." (địa thế mạnh hơn người: là địa hình khi đánh giặc)
Lạp Lệ Sa thừa nhận những lời này có đạo lý, nhưng cũng không tán đồng. "Chị đâu còn là con nít." Ý của cô là cô sẽ không có những mơ ước xa vời. Điều cô muốn, là bảo vệ Phác Thái Anh, nên cô sẽ có năng lực này.
Phác Thái Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng và bình tĩnh. "Lệ Sa, khi còn là phi tần của hoàng thượng, em chưa từng tin tưởng lời thề, cũng chưa từng thề. Bởi vì, em thấy lời thề là chuyện quá mức xa vời. Lời thề non hẹn biển quá mức tươi đẹp. Nhưng, núi có thể vỡ, biển có thể lấp, huống chi là những lời thề kia. Em tin lời chị, bởi vì chị vì em làm tất cả. Em và chị trong lúc này, không cần thêm hoa dưới trăng, hay lời ngon tiếng ngọt, em cũng không còn là thiếu nữ mới lớn nữa. Em đồng ý thì chính là cả đời, hợp thì ở với nhau cả đời, mỗi ngày đều sẽ là ngày vui. Nếu không thì cứ vô tình mà bước qua, không bao giờ để bản thân thấy tủi nhục." (Thêm hoa dưới trăng: trăng đã đẹp, không cần phải làm cho nó đẹp thêm.)
Dù nàng là nữ nhân thời cổ đại gia phong lễ giáo, thì những chuyện với Tần Mộ Sở nàng không làm được. Coi như là mình cuồng dại trao thân, nhưng nàng không hề oán hận ai. Dù sao cũng do bản thân tạo ra, nên kết quả thế nào, nàng đều vững lòng chịu đựng.
"Không được... Không được... Không được... Thái Anh, em không được đem cả đời mình đánh liều. Chính xác là em không nên đem cả đời mình ra liều mới đúng. Bởi vì, em đáng giá có được một người ưu tú có thể toàn tâm toàn ý nỗ lực bảo vệ cho em thật tốt. Ví dụ như là chị."
Đối với lời đề nghị không biết xấu hổ này, Phác Thái Anh cười híp mắt không nói lời nào, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt Lạp Lệ Sa không chớp mắt. Lạp Lệ Sa bị nhìn như vậy không được tự nhiên, xấu hổ ho khan một tiếng. "Kỳ nghỉ vẫn chưa kết thúc, em muốn đi đâu chơi không?"
"Em muốn yên tĩnh nghỉ ngơi cả ngày." Mấy ngày gần đây ồn ào làm Phác Thái Anh có chút mệt mỏi.
"Được, chúng ta có thể..." Lạp Lệ Sa còn chưa nói xong, liền bị Phác Thái Anh cắt ngang.
"Một người."
"Cái gì?" Lạp Lệ Sa ngơ ngác một chút, cuối cùng đã hiểu rõ ý tứ của Phác Thái Anh, nàng muốn một mình suy nghĩ chuyện tình cảm, không muốn cùng mình đi chơi? Chuyện này làm sao có thể?
Trên xe nhiều người, Lạp Lệ Sa cũng không tiện năn nỉ nhiều lần. Thế nhưng vừa về đến nhà là không giống nhau, Lạp Lệ Sa liền ôm Phác Thái Anh vào phòng.
Phác Thái Anh dở khóc dở cười. "Em thực sự mệt mỏi."
"Mệt mỏi cũng phải đi tắm xong mới nghỉ ngơi, như vậy mới ngủ ngon." Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh vì say xe mà sắc mặt trở nên tái nhợt, cũng không đòi hỏi yêu cầu gì quá đáng.
Vừa nghĩ tới tắm rửa, Phác Thái Anh bất đắc dĩ cúi đầu. "Chị có muốn cùng nhau tắm không?"
"À." Lạp Lệ Sa kỳ lạ. Phác Thái Anh rất ít khi chủ động mời cô tắm rửa chung. "Em... Em không phải..."
Phác Thái Anh liếc mắt nhìn cô, chỉ nói bốn chữ. "Bổn cung mệt mỏi."
"Bổn cung." Trong nháy mắt Lạp Lệ Sa liền hạ thấp thân phận làm cung nữ. Có thể ý của nương nương là đang mệt mỏi, cần có người hầu hạ tắm rửa.
Bồn nước tắm ấm áp đã đầy, cơ thể Phác Thái Anh ẩn hiện giữa làn nước có chút lóa mắt. Lạp Lệ Sa thật khâm phục định lực của bản thân, cảnh sắc trước mặt mà vẫn không biến sắc. Xem ra, cũng sắp đạt được cảnh giới tâm không loạn rồi.
"Mặt của chị sao lại đỏ như vậy?" Phác Thái Anh căn bản là buồn ngủ, trong lúc vô tình ngẩng đầu một cái, phát hiện mặt Lạp Lệ Sa đỏ như máu. Nàng ngẩng đầu liền sờ trán Lạp Lệ Sa, có phải là đang bị sốt không?
Những giọt nước trong suốt chảy dài trên da thịt, tập trung ngay xương quai xanh đọng lại thành một vũng nước nhỏ. Theo từng động tác của Phác Thái Anh, giọt nước dao động, trượt dài xuống dưới, chảy qua xương quai xanh, ngực nàng....
Lạp Lệ Sa nuốt ngụm nước miếng, trên trán đang nóng liền lấy tay che lại, cô cảm giác tim của mình nhảy nhanh đến kịch liệt.
"Khá tốt à." Phác Thái Anh sờ lên trán mình, nàng phát hiện Lạp Lệ Sa không có bị sốt.
"Thái Anh, không phải em... Rất mệt, rất mệt sao?" Lạp Lệ Sa hỏi, nhưng cặp mắt cứ dán vào người đẹp, chỉ còn chưa chảy nước miếng thôi.
Phác Thái Anh đâu phải không rõ ràng ý tứ của cô, đưa tay giữ cổ của cô lại, môi thì kề sát bên tai của cô, nói khẽ. "Chúng ta lên giường đi?" Giọng nói lười biếng để Lạp Lệ Sa ôm chặt lấy thân thể của nàng, bất ngờ cử động, làm cho nước trong bồn gợn sóng.
"Chị nhẹ chút." Phác Thái Anh bất mãn nói. Làn da của nàng mềm mại như trẻ con, cho dù một chút sức mạnh cũng làm cho nàng cảm thấy không dễ chịu.
Lạp Lệ Sa gật đầu, tay lại trượt xuống dưới nước.
"Ở đây không được, quá mệt mỏi." Hai người cũng không phải chưa từng tắm ở trong này, nhưng hậu quả của nó là Phác Thái Anh rất dễ cầu xin tha thứ, thủy chung sức khỏe của nàng là vấn đề lớn.
Lạp Lệ Sa đứng dậy cầm khăn tắm quấn cho mình xong, sau đó thì quấn Phác Thái Anh lại, liền ôm về phòng. Phác Thái Anh vùi ở trong ngực của Lạp Lệ Sa hết sức nghe lời. Đến khi bị đặt lên giường, cơ thể của nàng vẫn cuộn tròn như cũ, cặp mắt mở không lên, dường như muốn ngủ.
Không phải chứ? Trong lòng Lạp Lệ Sa kêu rên. Cô hứng thú bắt đầu, kết quả nàng lại ngủ mất, vậy mình... Làm sao bây giờ?
Bây giờ là buổi chiều, rèm cửa trong phòng được Lạp Lệ Sa kéo lên. Ánh sáng trở nên tối đi, khiến cho Phác Thái Anh đang ngủ liền mở mắt.
"Đừng lo lắng, chỉ là kéo rèm cửa lên thôi." Lạp Lệ Sa nhìn ra sự bất an của em ấy, mở miệng giải thích.
Phác Thái Anh không nói chuyện, đưa tay giữ chặt khăn tắm của Lạp Lệ Sa "Em có chút lạnh."
Lạnh? Lạp Lệ Sa nói trong lòng: "Nhưng chị đang nóng đây nè." Lập tức leo lên giường nằm ngay bên cạnh em ấy.
Phác Thái Anh giống như đứa trẻ vậy, nhưng mà mỗi một nơi trên cơ thể, đều là bộ dáng thướt tha của thiếu nữ trưởng thành.
Lạp Lệ Sa lấy tay che lại.
Còn nhớ rõ lúc hai người quay về hiện đại, lần đầu tiên làm những việc này, Lạp Lệ Sa tay chân vụng về, trực tiếp phá thân của Phác Thái Anh. Nhìn màu đỏ thẫm ở trên ga trải giường, Lạp Lệ Sa rốt cuộc hiểu được thân thể ở kiếp này, chỉ có một mình cô là chạm qua. Lúc đó, Phác Thái Anh nhịn đau mỉm cười, làm cho Lạp Lệ Sa vô cùng đau lòng.
"Em lúc nào cũng dung túng chị như vậy. Cái này sẽ làm cho chị hư." Sau đó, Lạp Lệ Sa ôm Phác Thái Anh nói.
"Kiếp trước em là cung phi, có nhiều chuyện không thể làm được, mắc nợ chị quá nhiều. Kiếp này, em chỉ là người bình thường, em hi vọng có thể đền bù cho chị." Phác Thái Anh càng nói càng nhỏ, hầu như Lạp Lệ Sa dính bên người em ấy mới nghe được.
"Em không có thiếu nợ chị cái gì hết. Thái Anh, tất cả mọi chuyện là chị cam tâm tình nguyện, không oán không hối." Lời này quá thâm tình, lúc nói lỗ tai của Lạp Lệ Sa đỏ lên.
Cả buổi không nghe thấy nàng trả lời, cô quay đầu nhìn lại, thì phát hiện Phác Thái Anh đã ngủ. Tình cảm của mình đang nồng nàn mà đối phương không thấy. Thật không vui.
Ngủ thẳng một giấc đến sáng. Hai người ăn điểm tâm, Lạp Lệ Sa lại chán rồi.
"Chị luôn ở bên cạnh bồi em, chị không có chuyện gì để đi xử lý sao?" Phác Thái Anh hỏi. Từ khi xuyên qua tới nay, Lạp Lệ Sa hầu như luôn ở bên cạnh nàng. Lúc trước là bởi vì nàng chưa thích ứng được cuộc sống của hiện đại, Lạp Lệ Sa không yên lòng. Nhưng mà hiện tại cơ bản nàng đã thích ứng được, Lạp Lệ Sa nên có thời gian riêng tư.
"Chuyện của chị chính là bồi tiếp em, nhìn thấy em, bảo vệ em." Lạp Lệ Sa lời lẽ hùng hồn.
Phác Thái Anh lắc đầu. Lạp Lệ Sa bây giờ vẫn còn vị thành niên, nên nàng không muốn tranh cãi với một đứa bé. Không quan tâm Lạp Lệ Sa bám lấy mình như hình với bóng, nàng tìm một quyển sách để xem. (vị thành niên: chưa đủ 18t)
Lạp Lệ Sa liếc tên sách <Văn ngôn ngữ và ý nghĩa văn hóa Lục Triều>, nhà xuất bản Đông Phương. Nàng là nhà thông thái sao? Ngoại trừ học chuyên ngành, bây giờ còn xem loại sách này? Có điều, Thái Anh nhà cô cũng đâu phải người hiện đại. Lạp Lệ Sa sờ mũi, nghĩ tới nghĩ lui, thôi thì cứ nghĩ trưa nay ăn gì còn tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com