Chương 26 - Đề nghị
Phác Thái Anh chỉ muốn rút tay ra, Lạp Lệ Sa làm sao chịu buông? Một phát bắt được, đem tay của nàng bao trọn trong lòng bàn tay cô: "Chị thật sự sai rồi mà, Thái Anh, em quá tốt, chị sợ sẽ khiến em phải chịu ủy khuất." Lạp Lệ Sa rốt cuộc nói ra lo lắng trong lòng mình.
Tay bị Lạp Lệ Sa nắm chặt, Phác Thái Anh liếc cô. "Sợ hãi sẽ có ít sao?" Nàng dùng một cái tay khác đâm Lạp Lệ Sa chọt đầu vai Lạp Lệ Sa, "Đôi vai này đã muốn trở thành chỗ dựa của em. Em cũng chỉ có thể dựa vào đôi vai này."
Lạp Lệ Sa trong lòng kích động, một tay liền ôm người trước mặt thật chặt. Sau đó nghe bên tai truyền đến một giọng nói lạnh như băng: "Buông tay! Cũng không nhìn một chút đang ở chỗ nào."
"Xin lỗi! Chị hơi kích động." Lạp Lệ Sa nói ra, vẫn không quên giải thích.
"Chị cẩn thận một chút, nếu bị người bên ngoài nhìn thấy, công việc này cũng không làm được."
Lạp Lệ Sa nhún vai nói: "Có quan hệ gì? Ba trăm đồng một tháng lại không đủ tiền nhà. Không làm việc này chúng ta có thể làm việc khác, làm gì cũng nhiều tiền hơn so với việc này."
"Nhìn lại, trước mắt em rất thỏa mãn." Phác Thái Anh nhìn đồng hồ trên tường, hai người bọn họ trưa hôm nay đến chiều ngày mai cũng không có giờ dạy, cho nên bây giờ rất nhàn nhã. Nghĩ lại khó có được phòng khách yên tĩnh như vậy, cũng không vội vã rời khỏi.
"Hôm nay em làm sao vậy? Tại sao lại quậy phá như vậy, thật là."
"Lời nói của em đều là lời thật lòng. Nếu không phải không đành lòng nhìn anh ta không có báo cáo tốt để giao nộp, em sẽ không nói ra những câu đó." Nàng chỉ di động đang để trên khay trà, tiếp tục nói: "Em đã xem qua bài phỏng vấn của thầy Vu lúc trước. Công việc và đời tư của thầy Vu đều được đem ra viết hết, nào là vợ con ly tán, cửa nát nhà tan, trở thành người đáng thương. Còn khuyến khích tất cả mọi người nên học tập. Em thật không hiểu nổi là do em từ ngàn năm trước xuyên qua nên đầu óc không thể xoay chuyển kịp, hay vẫn là do thế giới quan hiện tại có vấn đề."
"Em vậy mà lại đọc những thứ này?" Lạp Lệ Sa cầm lấy điện thoại của Phác Thái Anh, loay hoay mấy lần, quả nhiên thấy được mấy cái trang web Phác Thái Anh nói tới. Trong bài báo viết, giáo viên bởi vì lo dạy học không có thời gian lo cho gia đình dẫn đến ly hôn, chính là vì học sinh không có thời gian quan tâm con cái dẫn đến con xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn có cho dù là bệnh nặng vẫn như cũ thủ vững cương vị giáo dục, cuối cùng chết ở trường học. Dù sao là thảm càng thêm thảm. Trong lòng Lạp Lệ Sa một trận chua xót: "Cái này gọi là trách nhiệm?" Cô cũng thật hoài nghi cái trách nhiệm này.
"Có lẽ... Cái gọi là gương mẫu chính là hi vọng tất cả giáo viên có thể làm như vậy." Phác Thái Anh cười lạnh nói: "Thế nhưng nếu làm thầy cô kết quả lại đều phải thê thảm như vậy, ai lại muốn dạy học đây?"
Lạp Lệ Sa để điện thoại di động xuống, lắc đầu. Cô hiện tại cũng là giáo viên, bây giờ nhìn những thứ này khó tránh khỏi lại động lòng. Không thể không thừa nhận, cho dù là câu chuyện ra sao, cũng sẽ không cảm thấy vui sướng. "Được rồi, chúng ta cũng không cần lo lắng mọi chuyện. Khó có được chỗ yên tĩnh như vậy, còn có trà ngon để uống, đừng lãng phí."
Thân thể Phác Thái Anh tiến sát vào bên trong ghế salon, ngẩng đầu nhìn cảnh sắc tươi đẹp bên ngoài cửa, đột nhiên khóe miệng cong lên, quay đầu nói: "Có muốn nghe em hát không?"
Hả? Lạp Lệ Sa ngạc nhiên. Cô đi theo Phác Thái Anh được một thời gian. Nàng là nữ nhân tài giỏi, cầm kỳ thư họa cái nào cũng giỏi. Thế nhưng, cho đến bây giờ cô cũng không biết Phác Thái Anh biết hát. "Em biết hát sao?" Lạp Lệ Sa hỏi xong liền hối hận.
Quả nhiên, Phác Thái Anh liếc cô, "Không nghe thì thôi."
"Nghe chứ sao không, chị chỉ ngạc nhiên thôi, cho đến giờ cũng không nghe nói em biết hát à." Lạp Lệ Sa lập tức ngồi ngay lại, tai dựng thẳng lên nghe.
Phác Thái Anh không có giải thích xưa nay nàng không có hát, điều này cũng không phải là một đáp án khó đoán. Nàng hắng giọng lên, ca khúc <Đi dạo chơi xuân> giọng ca dịu dàng uyển chuyển cất lên.
"Ngày xuân trôi qua, hoa hạnh rơi đầy tóc
Trên đường có chàng trai trẻ phong lưu, không biết con nhà ai
Thiếp muốn tương thân gả cho chàng, một đời tốt lành
Giả như có bị bỏ rơi một cách vô tình, cũng không ngượng ngùng."
Lạp Lệ Sa là người hiện đại đương nhiên không thể nghe được ca khúc này, bất quá lại nghe được như "nữ tử và hoài xuân" cô cũng thật bất ngờ, "Em rất yêu thích bài hát này?"
"Đó là lúc ở nhà, đây là bài hát đầu tiên mẫu thân dạy em." Trong ánh mắt của Phác Thái Anh tràn đầy nhu tình, "Mẫu thân nói, năm đó người hai mươi tuổi, ngày xuân đi theo người nhà dạo chơi gặp được chàng thiếu niên đẹp trai, văn chương phong lưu, tuấn tú tiêu sái. Khi đó trong đầu người liền xuất hiện bài hát này <Đi dạo chơi xuân>"
Lạp Lệ Sa trong lòng thầm nghĩ: "Nhìn dung nhan của Thái Anh, nghĩ đến mẹ Phác cũng là một mỹ nhân. Chàng thiếu niên kia là ai? Là ba Phác sao?"
"Đáng tiếc gặp gỡ vội vã, lại không có duyên gặp lại. Cho đến ba năm sau mẫu thân xuất giá, tới khi động phòng hoa chúc, mới gặp lại." Phác Thái Anh nhớ lại lúc mẫu thân kể cho nàng chuyện xưa, vẻ mặt rất ôn nhu và ngọt ngào. Khi đó nàng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng biết mẫu thân gả cho người hiền lương, cả đời luôn hạnh phúc.
"Đây quả thật là duyên phận à." Lạp Lệ Sa xúc động. Thời xưa nam nữ luôn đại phòng, nhìn Ba Phác có thể dạy được con gái Phác Thái Anh như vậy, cũng biết nhất định là người có tri thức hiểu lễ nghĩa. Hai người không biết gì nhau nhưng lại có thể kết làm phu thê, trừ duyên phận thì không biết nói gì cho phải.
"Em khi đó mới biết được, nữ tử cả đời sở cầu bất quá chỉ là "Thiếp nghĩ đem thân gả cho, trao cả một đời", cái gì quyền thế, danh lợi, vinh hoa phú quý, đều không khiến người bên cạnh an tâm. Thế nhân bè lũ xu nịnh, sở cầu danh lợi, muốn trở nên nổi bật hơn người, kết quả là khi quay đầu lại có thể hưởng được bao nhiêu đây? Lạp Lệ Sa em mặc dù chưa từng trải qua thời gian cực khổ, nhưng là em không phải không thể trải qua. Cơm ngon áo đẹp tuy rằng tốt, nhưng mà nếu ngày ngày phải lo lắng, sợ hãi, chẳng bằng cơm canh đạm bạc, tâm tình yên bình. Chị có hiểu ý của em không?"
Đã nói đến như vậy Lạp Lệ Sa nơi nào còn không hiểu: "Là do chị lo sợ không đâu rồi."
Cô cảm thấy mình không đủ cố gắng, không thể cung cấp cho Phác Thái Anh cuộc sống đó. Cũng không biết Phác Thái Anh hoàn toàn không muốn cuộc sống đó. Vấn đề cô đang lo lắng là xứng với không xứng, thì ra Phác Thái Anh trong lòng chỉ là bình thản như vậy. Nhưng mà, thực sự chỉ đơn giản vậy sao?
Điều chị có thể cho em, hoàn toàn là điều em muốn.
Lời nói tuy đơn giản nhưng lại tạo thành dây dưa cho biết bao nhiêu nam nữ si tình. Mỗi người đều có yêu cầu khác nhau, mà yêu cầu của Phác Thái Anh, đúng lúc Lạp Lệ Sa có thể đáp ứng được.
Mấy ngày sau, sở cảnh sát đưa tin đến, vụ án bắt cóc con tin cuối cùng kết án. Thì ra hai hai tên côn đồ đó muốn vào trộm trong công ty, kết quả không biết làm sao ăn trộm không thành, còn khiến người ta đuổi theo. Người kia vừa đuổi theo vừa la lên, hai người liền hoảng sợ. Đúng lúc ở bên cạnh có rạp hát nhỏ, hai người liền chạy vào. Lạp Lệ Sa bắn chết một người, người kia sau khi tỉnh lại cũng nói ra sự thật.
Trong quán cà phê, Kim Cục đem sự việc đơn giản nói lại một lần. Không quên dặn dò: "Đây là chuyện nội bộ bên trong, cô ra ngoài đừng nói lung tung."
"Hiểu rõ, tôi cũng không phải người nhiều chuyện." Lời này ngược lại là thật, Lạp Lệ Sa kỳ thực luôn trầm lặng. Không biết làm sau từ khi xuyên về, lời nói cũng trở nên ít hơn.
Kim Cục kéo cái ghế về phía trước, "Lệ Sa, thân thủ của cô giỏi như vậy làm giáo viên thật phí."
"Ông muốn gì?" Lạp Lệ Sa vẻ mặt cẩn thận hỏi.
Kim Cục nhíu mày, "Nét mặt của cô là sao, tôi có thể đem cô đi bán sao."
Lạp Lệ Sa bĩu môi, "Ông nói tiếp đi."
Ban đầu Kim Cục hẹn cô ra vốn chỉ muốn tán gẫu bình thường, dù sao cũng là chiến hữu cũ, bây giờ lại ít có dịp gặp mặt. Nhưng mà nha đầu này luôn đề phòng ông, biểu hiện như là đang xảy ra chuyện gì vậy?
"Tôi cũng không cùng cô vòng vo nữa, có muốn làm cảnh sát không? Chỉ gần cô gật đầu, tôi lập tức đưa cô vào làm." Thái độ Kim Cục muốn có bao nhiêu tốt thì có bấy nhiêu tốt. Nếu như có thể đem một cường thủ như thế điều vào trong sở, sau này những trận đánh ác liệt cũng không quá khó khăn.
"Ha ha." Lạp Lệ Sa ngoài cười nhưng trong không cười. "Tôi muốn làm cảnh sát lúc đầu đã làm rồi? Kim Cục, ông chẳng phải hiểu tôi sao, tôi sợ nhất hai chữ kỷ luật. Cảnh sát các người chuyện gì cũng đều nói đến kỷ luật, kỷ luật còn nghiêm ngặt hơn cả lúc trước tôi làm lính, ông làm ơn hãy tha cho tôi đi."
"Cô, nha đầu này có thể có tiền đồ một chút không? Cô làm giáo viên một tháng tiền lương ba trăm đồng đủ nuôi sống mình sao?" Kim Cục đúng là người thành thật, chuyện gì cũng nói trực tiếp.
"Ăn ít một chút, chịu đựng mà sống tạm chứ sao. Lại nói lương chính thức cũng không phải chỉ có ba trăm, sau khi làm chính thức lương sẽ được tăng nha. Nếu không, ông giúp đỡ người nghèo một chút?" Nói xong, cô coi như thật đưa tay ra.
"Cút đi!" Kim cục vừa bực vừa buồn cười đánh tay của cô, "Đáng tiếc cả người cô đầy bản lĩnh."
"Ông cũng đừng quá xem trọng tôi. Tôi cũng từng trong quân đội, nếu ông tùy tiện cho tôi một chức vụ, thế nào cũng khiến người ta chú ý. Người muốn làm cảnh sát cũng không phải ít, ông đừng vì tôi mà bị treo cổ." Lạp Lệ Sa chậm rãi xoay người: "Hiện tại, tuổi tôi cũng không còn nhỏ, không thích lao đầu vào nơi nguy hiểm. Cứ sống bình an qua ngày là được."
Kim Cục nhíu mày, không giống người ông quen biết, Lạp Lệ Sa sẽ không nói lời này: "Lúc trước cô không phải như vậy."
"Lúc trước tôi chỉ có một mình. Sống hay chết cũng đều như nhau, không liên quan cũng không quan hệ. Hiện tại thì không được." Cô đã có Phác Thái Anh, không thể giống như lúc trước liều mạng. Chỉ bị nhốt hai ngày ở sở cảnh sát, đã khiến Phác Thái Anh vô cùng lo lắng, nếu như mình xảy ra chuyện gì, Phác Thái Anh còn có thể sống sao?
Kim Cục nghe xong lời này, mắt nhắm lại mở ra, vẻ mặt nhiều chuyện, "Đang yêu sao?"
Lạp Lệ Sa xấu hổ gật đầu.
"Tiểu tử nhà ai có gan lớn như vậy dám cưới cô? Cô điên lên còn không phá nát nhà người ta hay sao?"
"Này, này! Cũng không cần nói tôi như vậy chứ? Tôi đâu phải con cọp cái!" Lạp Lệ Sa bất mãn. Người ta cũng dịu dàng quan tâm chăm sóc một người à.
"Cọp cái? Cô so với cọp cái còn đáng sợ hơn nhiều. Quân đội chúng ta là chiến sĩ ưu tú, cọp cái không thể sánh bằng cô." Kim Cục cười to, không biết là đang khen Lạp Lệ Sa hay chế giễu Lạp Lệ Sa đây. "Khi nào rảnh dẫn ra ngoài cho cấp trên cũ nhìn xem."
"Tôi không dẫn ra thì sao. Quay đầu ông nói tôi là con cọp cái, ông hù người ta chạy thì sao? Ông nghĩ cũng đừng nghĩ!" Mặc dù lúc trước Lạp Lệ Sa không nói nhiều như vậy, thế nhưng người này là cấp trên cũ quen biết đã lâu. Chỉ cần không phải vấn đề nguyên tắc, nói tới nói lui cũng không sao.
"Được, tôi coi cô có thể giấu được bao lâu. Có bản lĩnh kết hôn cũng đừng nói cho tôi biết, tôi còn tiết kiệm được một phần quà luôn." Kim Cục cho rằng đã bắt được tình hình của sự việc, lòng tin tràn đầy.
"Khà Khà!" Lạp Lệ Sa cười gian. "Cứ chờ xem."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com