Chương 44: Hống ngủ
Mẹ? Phác Thái Anh nghe thấy từ này lập tức quay đầu, thấy Lạp Lệ Sa vẫn là bộ dáng ngủ mơ mơ màng màng, vừa rồi uống nước cô cũng không mở mắt, phỏng chừng vẫn còn đang sốt, thân thể nàng thả lỏng, kéo đôi tay Lạp Lệ Sa ra, đem cô áp trở lại sô pha, quay đầu lấy một miếng dán hạ sốt mới, thay thế miếng dán hạ sốt đã không còn hiệu quả gì trên trán Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa lông mi động động, nhíu mày, nhưng lại không giống bộ dáng muốn tỉnh lại, Phác Thái Anh không yên tâm đem mu bàn tay đặt lên sườn mặt cô, so với trước đó tốt hơn nhiều, nàng kêu: "Lạp lão sư?"
Âm thanh mềm mại, Hanh Hanh nghe được liền tiến lại gần, Phác Thái Anh sờ sờ đầu nó, khều Lạp Lệ Sa: "Lạp lão sư cô tỉnh lại đi."
Lạp Lệ Sa hàm hồ một tiếng, giọng nói khàn khàn, còn chưa mở miệng đã ho khan, Phác Thái Anh lại đi rót một ly nước ấm, quay đầu thì Lạp Lệ Sa đã ngồi dậy, lưng dựa trên sô pha, cô nhìn thấy Phác Thái Anh trở về nói: "Tôi ngủ quên sao?"
Âm thanh vừa khàn vừa khô khốc, căng chặt, Phác Thái Anh ngồi bên cạnh đưa nước ấm qua, nói: "Có thể là do hiệu quả của thuốc trị cảm, cô vừa rồi ngủ thiếp đi trên sô pha."
Lạp Lệ Sa tiếp nhận cái ly, nhàn nhạt nói: "Cảm ơn."
Thoạt nhìn thanh tỉnh hơn nhiều, so với bộ dáng mơ màng vừa rồi thì càng đứng đắn, Phác Thái Anh hỏi: "Lạp lão sư vừa rồi nằm mơ sao?"
Lạp Lệ Sa nghiêng đầu: "Cô làm sao biết?"
Phác Thái Anh há mồm, nghĩ đến cái ôm phía sau lưng đột nhiên nhất thời cứng lưỡi, dừng một chút mới nói: "Là mơ thấy mẹ cô sao?"
Lạp Lệ Sa buông cái ly, ấn đầu, nói: "Ừm, khi còn bé tôi bị cảm, đặc biệt yếu đuối, ngoại trừ mẹ ai tôi cũng không cần, còn muốn mẹ ôm tôi, hống tôi ngủ."
Cô nói xong nhìn về phía Phác Thái Anh: "Cô thì sao?"
"Tôi?" Phác Thái Anh nghĩ đến trước kia, ôn nhu cười cười.
Cuộc sống trước đây của nàng cùng mẹ nàng không tốt lắm, phòng các nàng thuê còn chưa lớn bằng căn phòng hiện tại, mẹ phải kiếm tiền, phải chăm sóc nàng, còn phải thỉnh thoảng tiếp nhận sự quấy rầy của ba ba, có lần ba nàng uống nhiều quá tới đây tìm nàng, làm nàng sợ hãi, lén chạy ra ngoài, nàng cũng không biết mẹ nàng làm việc ở đâu, đứng ở ngã tư đến nửa đêm, cho đến khi mẹ trở về.
Khi đó lại đang đổi mùa, nàng đông lạnh cả đêm, bị cảm mạo, mẹ nàng cũng chịu đủ những ngày như vậy, mang nàng chuyển nhà, sau đó nghe nói ba nàng kết hôn, nàng cùng mẹ nàng mới có cuộc sống ổn định, không biết có phải do di chứng để lại của lần cảm mạo đó không, hay là tâm lý nàng có vấn đề, mỗi khi đổi mùa nàng đều bị cảm mạo.
Mỗi lần cảm mạo, mẹ nàng đều sẽ chuẩn bị trà gừng cho nàng.
Bất quá, cũng là chuyện đã thật lâu trước kia.
Phác Thái Anh nói xong phát hiện Lạp Lệ Sa trầm mặc, nàng kêu: "Lạp lão sư?"
Lạp Lệ Sa hoàn hồn, nói: "Thì ra là như vậy."
Phác Thái Anh nghi hoặc: "Hửm?"
Lạp Lệ Sa nói: "Không có việc gì, cô thích uống trà gừng, lần sau tôi nấu cho cô uống."
Phác Thái Anh cười: "Lạp lão sư còn có thể xuống bếp sao?"
Lạp Lệ Sa bị nàng nói mặt ửng hồng lên, cũng may vốn đang phát sốt, cũng nhìn không ra dị thường, Phác Thái Anh nhấp môi cười: "Lạp lão sư trở về phòng nghỉ ngơi đi?"
Nàng nói xong đứng lên, trên người Lạp Lệ Sa không có sức lực gì, lúc đứng dậy đầu gối đụng vào bàn trà, lại ngồi trở về, Phác Thái Anh cho rằng cô đứng dậy không được, vội vàng khom lưng đỡ, Lạp Lệ Sa thuận thế dựa vào trên người nàng, còn không quên xin lỗi: "Thật ngại quá, hình như tôi không còn sức lực gì."
Phác Thái Anh ôm cô nói: "Không có việc gì."
Khoảng cách đến phòng ngủ cũng không xa, Phác Thái Anh đỡ cô đi vào, căn phòng tối đen không có chút ánh sáng, Lạp Lệ Sa không bật đèn, Phác Thái Anh cũng không biết công tắc ở đâu, đành phải đỡ cô đi đến mép giường, khi Lạp Lệ Sa ngã xuống bắp chân duỗi thẳng, Phác Thái Anh không chú ý, bị vấp ngã, nằm sấp trên vai Lạp Lệ Sa.
Trong phòng không có đèn, nhưng cửa mở, đèn phòng khách xuyên thấu vào, đem hết thảy đều chiếu ra hình dáng, tay Phác Thái Anh đè trên giường đứng dậy, chóp mũi tràn đầy hương vị sữa tắm của Lạp Lệ Sa, khuôn mặt ẩn trong bóng tối nổi lên thẹn thùng, nói: "Lạp lão sư, cô ngủ đi, tôi ra ngoài trước."
Lạp Lệ Sa vén chăn lên nằm vào, kêu: "Anh Anh."
Phác Thái Anh ừm một tiếng, quay đầu, Lạp Lệ Sa hỏi: "Có thể hát một bài không?"
"Hát?" Phác Thái Anh kinh ngạc: "Hiện tại?"
Lạp Lệ Sa nói: "Ừm, đau đầu, muốn nghe hát, có thể không?"
Đương nhiên, đương nhiên là có thể.
Chính là hiện tại cái bầu không khí này, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có điểm kỳ quái, bất quá người bệnh là lớn nhất, Phác Thái Anh mượn khoảng trống của mái tóc vỗ vỗ gương mặt, nói: "Được, vậy tôi bật đèn nhỏ nhé?"
Lạp Lệ Sa ừm một tiếng, thái độ thực tùy ý.
Phác Thái Anh bật đèn nhỏ lên, Hanh Hanh đi theo bên cạnh nàng, chen chúc muốn lên giường của Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh giữ chặt hai chân nó, kéo nó trở về, Lạp Lệ Sa nói: "Không có việc gì, cho nó lên đi."
Phác Thái Anh đành phải gật đầu: "Ngày mai tôi sẽ giặt ga giường cho cô."
Lạp Lệ Sa cười khẽ, Phác Thái Anh ngồi ở mép giường hỏi cô: "Cô muốn nghe bài gì?"
"Hmm ——" Lạp Lệ Sa suy nghĩ vài giây: "Có bài nào khiến người ngủ ngon không?"
Phác Thái Anh cười: "Thỏ con ngoan ngoãn sao?"
"Hoặc là, trên đời này chỉ có mẹ tốt?"
Lạp Lệ Sa hiếm khi nghe được nàng chế nhạo, nói: "Được."
Phác Thái Anh sửng sốt: "Lạp lão sư, cô nghiêm túc sao?"
Lạp Lệ Sa không nói chuyện, chỉ cười cười, Phác Thái Anh nhìn bộ dạng cô cười rộ lên, cũng cười ra tiếng, sau đó tự mình chọn một khúc nhạc có giọng điệu nhu hòa, có Hanh Hanh ở đây, hình như cũng không còn mất tự nhiên nữa, Lạp Lệ Sa nghe hát vỗ vỗ đầu Hanh Hanh, ánh mắt sâu thẳm.
Phác Thái Anh hát hai đoạn đầu mới phát hiện Lạp Lệ Sa ngủ rồi.
Không nghĩ tới người này bị cảm sẽ trở nên ngây thơ như vậy, tìm mẹ không nói, còn phải nghe khúc hát ru.
Phác Thái Anh ngồi ở mép giường vài giây, thay Lạp Lệ Sa kéo góc chăn, túm Hanh Hanh rời đi, đèn nhỏ trong phòng sáng lên, Phác Thái Anh tắt đèn lớn trong phòng khách liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Bởi vì Lạp Lệ Sa bị cảm, Phác Thái Anh buổi sáng muốn để Lạp Lệ Sa ở nhà nghỉ ngơi, tự mình bắt taxi đi, Lạp Lệ Sa không đồng ý, nói đi taxi lãng phí tiền, lại phải đợi, rất phiền toái, không bằng lái xe cô đi, Phác Thái Anh còn không có đáp lời, Lạp Lệ Sa đã đem chìa khóa xe nhét vào trong tay nàng, Phác Thái Anh đành phải gật đầu.
Xe của Lạp Lệ Sa tối qua nàng đã lái rồi, coi như cũng quen thuộc, Phác Thái Anh đến trạm xăng để đổ đầy xăng trước thì nhận được điện thoại của Hoa Lạc, nàng nhíu mày: "Cậu không phải một đêm không ngủ chứ?"
"Sao có thể." Hoa Lạc nói: "Tối hôm qua tôi ngủ rất ngon."
Mấy ngày nay bởi vì những chuyện kia quấy nhiễu tâm thần cô không yên, sợ lại thức đêm chết đột ngột, tối qua tắm rửa xong liền uống thuốc ngủ, khó có được một giấc ngủ ngon, chỉ là ngủ một giấc mới phát hiện thời thế thay đổi, tối qua Lạp Lệ Sa giúp cô chuyển tiếp cái Weibo kia liền khiến cô định tâm, không nghĩ tới Phác Thái Anh còn làm cái rút thăm trúng thưởng, càng không nghĩ tới Kỷ Tử Bạc sẽ chuyển tiếp, cùng tác giả có quan hệ tốt, diễn viên lồng tiếng cũng hỗ trợ chuyển tiếp, sáng nay trong điện thoại tràn đầy tin nhắn cùng trò chuyện riêng, buồn cười nhất chính là đồ đệ của cô, liên tiếp gửi vài tin nhắn cho cô.
[Sư phụ, cô cư nhiên nhận thức Lạp lão sư!!!]
[Sư phụ, có phải tâm tình không tốt hay không? Không sao đâu, Kỷ lão sư cũng đứng về phía cô.]
[Sư phụ, quan hệ giữa cô và bọn họ tốt lắm sao? Như thế nào trước đây chưa nghe cô nói qua?]
[Sư phụ......]
Hoa Lạc nhìn mấy tin nhắn này cảm thấy thực châm chọc, cô trực tiếp xóa bỏ đồ đệ, sau đó gọi điện thoại cho Phác Thái Anh, Phác Thái Anh nghe cô nói ngủ ngon mới yên tâm, ngáp một cái, Hoa Lạc hỏi nàng: "Ngủ không ngon sao?"
"Không tốt lắm." Phác Thái Anh nói: "Lạp lão sư sinh bệnh."
Hoa Lạc cọ một chút ngồi dậy: "Sinh bệnh? Bệnh gì? Nghiêm trọng không?"
Liên tiếp ba câu hỏi đem Phác Thái Anh phát ngốc, nàng nói: "Chỉ là cảm mạo."
Hoa Lạc:......
Cô thay đổi ngữ khí: "Bất quá chuyện hôm qua, cậu giúp tôi cảm ơn cô ấy."
Phác Thái Anh nói: "Biết rồi."
Hoa Lạc thở phào nhẹ nhõm: "Cũng cảm ơn cậu, Anh Anh tốt nhất, toàn thế giới tốt nhất là Anh Anh, tôi yêu Anh Anh."
Phác Thái Anh:......
Nàng nói: "Không có việc gì tôi cúp máy đây."
"Có việc có việc." Hoa Lạc nói: "Sinh nhật của cậu không phải sắp đến sao, muốn quà sinh nhật gì?"
Phác Thái Anh nhướng mày: "Muốn liền có?"
Hoa Lạc hào hùng vạn trượng: "Cậu nói đi!"
Phác Thái Anh nói: "Một trăm tình yêu quân hạm."
Hoa Lạc lạch cạch cúp điện thoại, nhắn tin cho Phác Thái Anh: [Nói chuyện sau.]
Phác Thái Anh nhìn cô chạy còn nhanh hơn thỏ, biết cô đây là đã khôi phục lại, nhấp môi cười cười, tháo tai nghe Bluetooth xuống đặt ở ghế phụ, bên trong xe cắt đứt Bluetooth, tự động mở ra âm nhạc, là ca khúc chia tay vui sướng quen thuộc, Phác Thái Anh đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên ngồi trên xe của Lạp Lệ Sa cũng là nghe bài hát này, thật đúng là vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Khi đó nàng đối với Đường Nghênh Hạ còn có một tia ảo tưởng, nghe bài hát này cảm thấy chỗ nào cũng đâm vào tim, hiện tại thì đã bình thường.
Đến phòng thu âm là đã nửa giờ sau, bởi vì đi đường vòng, nàng chậm trễ một ít thời gian, so với ngày thường tới trễ hơn một chút, Phác Thái Anh xuống xe vội vàng đi về phía phòng thu âm, điện thoại tích tích hai tiếng có người gửi tin nhắn, nàng lấy điện thoại ra liền đụng trúng người.
Lạp Lệ Sa ngồi trên sô pha, thỉnh thoảng nhìn về phía điện thoại, ngày thường hai mươi phút là có thể đến phòng thu âm, hôm nay như thế nào hơn nửa giờ cũng không nhận được tin tức của Phác Thái Anh? Buổi sáng trước khi đi cô đã dặn Phác Thái Anh đến thì nhắn cho cô biết.
Là đã quên sao? Hay trên đường xảy ra chuyện gì? Phác Thái Anh không phải người dễ quên, Lạp Lệ Sa nghĩ đến đây có chút đứng ngồi không yên, quấn chăn mỏng đứng dậy, vừa định gọi điện thoại cho Phác Thái Anh, lại cảm thấy chính mình có phải quá khẩn trương hay không.
Cô buồn bực, cuối cùng từ trên sô pha cầm lấy điện thoại gửi cho Phác Thái Anh một tin nhắn.
Điện thoại bị người đối diện Phác Thái Anh khom lưng nhặt lên, Phác Thái Anh theo bản năng nói: "Cảm ơn......"
Lời còn chưa nói xong thì nhìn thấy người nọ mím môi, sau đó giương mắt, nàng nhìn thấy Đường Nghênh Hạ đứng trước mặt, Đường Nghênh Hạ cầm lấy điện thoại của nàng, cúi đầu xem, tin nhắn của Lạp Lệ Sa liền ở trong mắt.
[Tới nơi chưa?]
Ba chữ đơn giản xé nát lý trí của Đường Nghênh Hạ, cô ta nắm chặt điện thoại nhìn về phía Phác Thái Anh, Phác Thái Anh muốn lấy lại điện thoại của mình, lại bị Đường Nghênh Hạ bóp chặt, màn hình xuất hiện sóng gợn, hai người nhìn về phía lẫn nhau, Phác Thái Anh nói: "Buông tay."
Ánh mắt Đường Nghênh Hạ giống như gió lạnh, lạnh như băng muốn đâm người, mở miệng hỏi: "Đây mới là nguyên nhân em muốn chia tay với chị sao?"
Nguyên nhân gì?
Phác Thái Anh cúi đầu nhìn điện thoại, nhìn đến tên Lạp Lệ Sa, lại nhìn Đường Nghênh Hạ, đột nhiên minh bạch Đường Nghênh Hạ đang suy nghĩ cái gì, tức giận cười: "Đường Nghênh Hạ, cô có phải cho rằng mọi người đều giống như cô?"
Đường Nghênh Hạ cắn răng: "Chị thì như thế nào?"
Phác Thái Anh bình tĩnh giựt lại điện thoại, đối diện với Đường Nghênh Hạ, từng câu từng chữ nói: "Ích kỷ, yếu đuối, còn rất vô sỉ."
*****
Lạp Lệ Sa: Anh Anh chị muốn nghe hát, em kêu...... Em hát thật dễ nghe.
Phác Thái Anh: Không đứng đắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com