Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 64. Yêu xa không thể tránh

Vội đến những ngày cuối năm, lại nghênh đón năm mới, sự chia lìa ngắn ngủi qua đi, Phác Thái Anh lại mang đến một tin tức làm cho Lạp Lệ Sa khổ sở.

Thì ra công ty của Phác Thái Anh cử nàng đi thành phố S làm quản lý, nếu nàng đi, sau này sẽ dễ lên chức. Nhưng nếu không đi, ở lại tổng công ty tuy rằng cũng lên, nhưng sẽ rất chậm. Đây là một cơ hội rất tốt, nàng không muốn bỏ qua.

Sau khi ăn cơm chiều, hai người giống như mọi khi cùng nhau nằm trên sô pha xem tivi, lúc Phác Thái Anh nói ra chuyện này, Lạp Lệ Sa vốn đang cười, sau khi nghe nàng nói xong, nụ cười kia lập tức cứng lại trên gương mặt.

Phác Thái Anh khẽ cúi đầu, "Thật ra, thật ra chị còn chưa nghĩ được là sẽ đi hay không."

Lạp Lệ Sa ý thức được mình lại đem tâm tình đặt trên mặt, vội vàng ra vẻ bình tĩnh mỉm cười một cái nói: "Phải đi bao lâu?"

Phác Thái Anh không ngẩng đầu, cho nên vốn không hề chú ý sự thay đổi trên gương mặt Lạp Lệ Sa, hoặc là nói, nàng không muốn nhìn nét mặt đau buồn của cô, "Chắc hai năm." Nàng nhẹ nhàng chậm rãi phun ra mấy từ này.

"Không đi không được sao?" Lạp Lệ Sa lại tủi thân lộ ra biểu tình trẻ con tùy hứng, tưởng tượng đến chuyện phải cách biệt lâu như vậy, cô bắt đầu khổ sở, chỉ mới nghĩ đến một chút mà đã bắt đầu khổ sở, không biết nếu Phác Thái Anh thật sự đi rồi, mình phải làm sao bây giờ.

Phác Thái Anh nắm lấy tay cô, mười ngón đan vào nhau, "Chúng ta không thể giấu gia đình cả đời, rồi sẽ có lúc phải công khai, cho nên hiện tại chị rời đi là vì tương lai tốt đẹp hơn của chúng ta, tương lai chúng ta có khả năng kinh tế hoàn toàn độc lập, mới có thể công khai, không phải sao?"

Lạp Lệ Sa im lặng, không nói một câu, Phác Thái Anh nói tiếp: "Hay là, em đi cùng chị nhé?" Nàng đương nhiên không nỡ rời khỏi cô, nhưng mà Phác Thái Anh lớn hơn cô, tự nhiên sẽ suy tính nhiều hơn cô, Phác Thái Anh không nói cho cô trong nhà lại bắt đầu thúc giục kết hôn, không nói cho cô trong lúc ăn tết mẹ lại sắp xếp đi coi mắt. Mà cơ hội công việc này, cũng là chính là cơ hội có thể làm cho Phác Thái Anh chứng minh mình có thể mạnh mẽ hơn rất nhiều tên con trai, tóm lại, nàng đã có quyết định rồi.

Lạp Lệ Sa cũng hiểu được lúc này cô không nên không có tự chủ mà ngăn cản Phác Thái Anh nữa, cũng biết mình vốn không thể bỏ công việc hiện tại, thật ra về tương lai, cô quả thật chưa từng nghĩ đến, cũng có thể nói căn bản là không hề có kế hoạch gì đáng nói, cho đến bây giờ cô chính là loại người chỉ nhìn trước mắt là đủ rồi. Cho nên lúc Phác Thái Anh nói ra tương lai thế nào thế nào, cô im lặng, cho tới nay tất cả mọi chuyện đều là Phác Thái Anh tính toán, vì thế cô nói: "Em chờ chị. Hai năm mà thôi, sẽ trôi qua rất nhanh." Sau đó lộ ra bảng hiệu tốt nhất của cô, nụ cười vô tâm vô tư.

Phác Thái Anh không nói gì nữa, chỉ ôm chặt lấy cô, trong mắt lấp lánh vô số ánh sao.

Hôm nay là sinh nhật Lý Nam, Lạp Lệ Sa và Tống Nhiên tranh thủ thời gian nghỉ trưa tụ họp cùng một chỗ chúc mừng cậu ấy. Lý Nam cũng nhờ quan hệ của cha tiến vào bộ tài vụ của ủy ban thành phố, nhìn thấy Lạp Lệ Sa lại khó tránh mà bắt đầu than thở vị trí của ủy ban thành phố rất hẻo lánh, than thở tòa nhà của ủy ban vô cùng cũ nát, sau đó lại hâm mộ công ty của Lạp Lệ Sa trang hoàng lộng lẫy tráng lệ gì đó.

Lạp Lệ Sa than nhẹ một hơi, "Nhưng mà chỗ tớ không có đãi ngộ tốt như chỗ cậu, sao cậu không nhắc tới?"

"Ôi trời, tốt chỗ nào chứ, không có tốt như cậu nghĩ đâu." Thẳng thắn mà nói như thế, nhưng đối với Lạp Lệ Sa, công việc của Lý Nam nhàn hạ là tốt rồi.

Tống Nhiên thấy hai người kia gặp mặt lại bắt đầu tâm sự than van, không khỏi cười, "Xem ra tớ quyết định học nghiên cứu sinh là một lựa chọn vô cùng chính xác, hiện giờ tớ cũng không có nhiều phiền não như các cậu vậy."

Nói đến việc này, Lạp Lệ Sa lại bắt đầu nói Tống Nhiên, "Lúc trước rõ ràng cậu có thể thi vào một trường rất tốt, kết quả bởi vì một cái lý do như vậy lại ở lại trường mình, mỗi lần nghĩ tới tớ lại cảm thấy dở khóc dở cười."

"Lý do gì? Không phải là vì được đề cử đi học sao?" Lúc ấy Lý Nam còn tưởng Tống Nhiên chung sống với bọn cô lâu, cũng trở nên lười, cho nên trong khoa vừa nói cử đi học cậu ấy đã đồng ý ngay.

Tống Nhiên đỏ mặt, "Chuyện này, đừng nhắc lại nữa."

"Ha? Chẳng lẽ không phải do được cử đi học? Chẳng lẽ tớ đã hiểu sai rồi?" Lý Nam lại bắt đầu hứng thú, hỏi cho ra nhẽ.

Lạp Lệ Sa lại bắt đầu phê bình Lý Nam, "Cậu nhìn cậu đi, cái đồ không có nhân tính, vậy mà cũng không biết nguyên nhân Tống Nhiên ở lại trường mình, cậu nói xem cậu có nên đi mua một miếng đậu hũ đập đầu chết hay không?"

Lý Nam trừng mắt nhìn cô, "Khiếm như thế à? Tớ tự phạt một ly là được chứ gì?" Nói xong ngửa đầu uống cạn hết rượu trong ly, sau đó hỏi lại Tống Nhiên, "Rốt cuộc là vì chuyện gì?"

Tống Nhiên thấy Lý Nam uống rượu xong không có phản ứng gì khác thường, mới từ tốn nói: "Còn nhớ nguyện vọng chúng ta viết trong quán nước hay khi ấy không?"

Lý Nam suy nghĩ kỹ lại một chút, mình viết chắc chắn là không thể thực hiện được, cho nên đã sớm quên mất, mà của những người khác viết cô lại càng không thể nhớ được. Vì thế cô lắc lắc đầu.

Tống Nhiên nói tiếp: "Khi đó tớ viết, hy vọng trước khi tốt nghiệp có thể xem hết sách trong thư viện, nhưng tớ tốt nghiệp rồi vẫn chưa xem hết."

Lúc này Lý Nam mới hiểu ra, sau đó cô cũng vô cùng đồng ý cách nhìn của Lạp Lệ Sa đối với chuyện này, thật là dở khóc dở cười. Cô lại rót rượu cho hai người kia, "Đừng nói gì nữa. Cạn ly đi."

Lạp Lệ Sa phát hiện sau khi Lý Nam vào cơ quan nhà nước, cân nặng và tửu tượng đều tăng lên theo tỉ lệ thuận, ngược lại Tống Nhiên càng ngày càng gầy, không biết là do học mệt hay như thế nào.

Sau đó lại trò chuyện đến Nguyệt Lượng, Tống Nhiên nói: "Tớ gặp được Thái Dương trong trường, nghe em ấy nói tết Nguyệt Lượng cũng không có về."

"Ừ, Nguyệt Lượng đang ra sức dành dụm tiền mà." Lạp Lệ Sa tiếp lời.

"Nghe nói cậu ấy làm môi giới nhà ở Bắc Kinh à? Thế bốn năm đại học không phải là đổ sông đổ bể rồi sao?" Lý Nam nói xong còn thở dài thương tiếc.

"Những lời này tớ cũng đã nói với cậu ấy, nhưng cậu ấy nói không có uổng phí, bởi vì cậu ấy quen được chúng ta."

Tiếp theo lại nói tới Trương Thiên Nhất, nói tới rất nhiều chuyện trước kia. Cuối cùng đề tài lại rơi trên người Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa cười nói ra chuyện Phác Thái Anh phải tạm thời rời thành phố H.

"Cậu đồng ý để cho chị ấy đi?" Lý Nam làm ra vẻ mặt khó tin, dựa vào tính cách của Lạp Lệ Sa, da mặt dày đeo bám người khác như vậy, chắc chắn là khóc lóc chết sống không cho Phác Thái Anh đi, sao lại có thể ngồi ở đây mỉm cười nói ra chuyện này?

"Đúng vậy."

"Cậu cứ an tâm như vậy?"

"Có gì không thể an tâm chứ?"

Lý Nam há miệng, cuối cùng lại không nói gì, tình cảm của Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa vẫn luôn rất ổn định, rất vững chắc, nhưng cô nghĩ nguyên do là bởi vì hai người sớm chiều ở chung, yêu xa, tình cảm giữa nam và nữ cũng phải thay đổi, huống chi là tình cảm mỏng manh của hai người con gái chứ? Trải qua chuyện của Lục Khải và Trương Thiên Nhất, từ đáy lòng Lý Nam cũng không ôm hy vọng gì với Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa, tình cảm như vậy, có thể tiếp tục kiên trì tất nhiên là tốt, nhưng nếu không thể kiên trì, cũng chẳng trách được ai, chỉ là những lời này từ trước đến giờ vẫn chưa từng nói ra.

Lúc này Tống Nhiên đánh vỡ im lặng nói: "Lý Nam, khi nào thì cậu kết hôn?"

Lý Nam cũng theo đó nói tiếp: "Còn sớm mà, công ty của anh ấy vừa mới khởi bước, nhanh nhất cũng phải sang năm mới tính tới chuyện kết hôn. Trái lại cậu, Tống Nhiên, sao còn không tìm một người bạn trai đi?"

"Chờ sau khi tớ thi tốt nghiệp cao học rồi nói sau, tớ còn chưa xem hết sách trong thư viện mà, không có thời gian."

Khi đó, sau khi Lạp Lệ Sa nói với Phác Thái Anh câu "Em chờ chị" này, cô cũng từng hối hận, vì thế gọi điện thoại kể khổ với Nguyệt Lượng, Nguyệt Lượng nghiêm khắc phê bình cô. Lúc trước Nguyệt Lượng rời đi, cũng ôm ý tưởng giống như Phác Thái Anh, Nguyệt Lượng nói: "Thái Dương nhỏ như vậy, cũng hiểu được đạo lý này, sao cậu lại không thể thông cảm cho Phác Thái Anh một chút chứ? Cậu mở miệng ra lại nói mình là công, nhưng cậu xem những chuyện này của cậu, không phải là cậu bị Phác Thái Anh đè lâu rồi, ngay cả tính tình cũng thụ theo luôn đi?"

Lạp Lệ Sa không tiếp tục tranh luận chuyện công thụ của mình, cũng không có sức lực phản bác cậu ấy, bởi vì những điều cậu ấy nói đều đúng. Mà những chuyện hiện tại mình có thể làm, cũng chỉ là tin tưởng Phác Thái Anh, tin tưởng hai năm sau sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.

Ngày Phác Thái Anh đi, chỉ có Triệu Đình và Lạp Lệ Sa đến sân bay tiễn nàng. Lạp Lệ Sa lại nói liên miên dặn dò một đống lớn: "Sau khi đến bên ấy, gọi điện thoại cho em."

"Nhớ ăn cơm đúng giờ."

"Em vừa có ngày nghỉ sẽ lập tức đi thăm chị."

Triệu Đình cười cô: "Lệ Sa, em xem nói nhiều như vậy, Phác Thái Anh có thể nhớ hết sao? Có cần chị lấy sổ giúp hai người viết lại không?"

Lạp Lệ Sa liếc chị ấy, "Được đó, nếu chị có thể theo kịp tốc độ của em, em cũng không ngại chị viết lại đâu, hiện giờ em bắt đầu nói, chị chuẩn bị tốt."

Sau đó lại thâm tình nhìn Phác Thái Anh nói: "Sau khi đến bên ấy xuống máy bay đầu tiên là gọi điện thoại cho em nếu em ở ngoài không thể nghe được thì gửi tin nhắn cho em sau khi em thấy tin nhắn nhất định sẽ gọi lại cho chị tiếp đó chị tới chỗ ở rồi cũng phải nói cho em biết một tiếng." Một đoạn rất dài, không có một dấu chấm câu, Lạp Lệ Sa rất nhanh đã nói xong, hỏi Triệu Đình: "Nhớ được chưa?"

Triệu Đình tức giận gầm lên một tiếng, "Lạp Lệ Sa, em cố ý à? Muốn bị nhéo có phải không?"

Phác Thái Anh cười che trước người Lạp Lệ Sa nói: "Chị nhớ hết rồi, hai người đừng cãi nhau nữa."

Lạp Lệ Sa đứng phía sau Phác Thái Anh lè lưỡi nói với Triệu Đình: "Chị thấy Anh Anh nhà bọn em thông minh chưa. Cho nên nói nha, trẻ con mà ngốc, thật sự là chuyện cả đời, không cứu được chị."

Phác Thái Anh nghe được một tiếng "Anh Anh" kia nhịn không run khóe miệng, quay đầu mỉm cười nhìn Lạp Lệ Sa nói: "Em còn dám kêu biệt danh của chị, có tin chị tới rồi cũng không gọi điện thoại cho em không?"

Lạp Lệ Sa vội che miệng lại, cười lắc đầu.

Phác Thái Anh lại nói với Triệu Đình: "Sau khi tớ đi, lúc cậu rảnh rỗi giúp tớ chăm sóc bạn nhỏ nhà tớ, cậu cũng biết tính cách của tớ có chút... Ừm, không giỏi biểu đạt, tóm lại, tớ giao cô ấy cho cậu."

Triệu Đình khẽ gật đầu, "Yên tâm đi, quen cậu sáu năm, tớ còn không biết cậu như thế nào sao? Tớ giúp cậu trông cô ấy cho tốt, nếu cô ấy dám trêu hoa ghẹo nguyệt, tớ chặt đứt chân cô ấy."

Tuy Lạp Lệ Sa không đồng ý lời nói của Triệu Đình, nhưng vẫn ôm chặt bả vai của Triệu Đình nói với Phác Thái Anh: "An tâm đi, em sẽ ngoan ngoãn chờ chị trở về."

"Thế chị đi đây."

"Ừm."

Đợi cho bóng dáng của Phác Thái Anh biến mất ở cổng soát vé, gương mặt tươi cười của Lạp Lệ Sa cũng lập tức biến mất, bàn tay nắm lấy vai của Triệu Đình cũng vô lực buông xuống.

Triệu Đình quay đầu nhìn cô, túm túm lấy tay của cô nói: "Đi thôi, em nhỏ, chị gái đi uống rượu với em."

Lạp Lệ Sa gắng sức khẽ gật đầu, đi theo Triệu Đình ra ngoài, đi đến nửa đường quay đầu lại nhìn.

Lời hẹn hai năm, đã hứa rồi, không xa không rời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com