Chương 1 - Trở lại Cầu Trang
"Chị Ngọc, tôi trở về rồi đây!"
Cánh cửa Cầu Trang cuối cùng cũng mở ra sau nhiều năm. Sau khi tìm được kẻ thay thế Cô Châu là Trương tư lệnh, Cố Hiểu Mộng đã niêm phong Cầu Trang không cho bất cứ ai bước nửa bước đến. Sự tích về Cầu Trang từ ấy trở đi không kẻ nào dám bàn tán, cũng bởi vì tin đồn Cầu Trang có quỷ, kẻ nào đến đó đều không giữ được mạng của mình. Cố Hiểu Mộng dành lấy Cầu Trang biến thành của mình nhưng không hề ở, khiến nhiều người càng tin tưởng Cầu Trang thực sự có quỷ.
Cố lão năm nay đã 86 tuổi, sức khoẻ ngày càng yếu đi nhưng trí nhớ của bà về Cầu Trang không hề mờ nhạt đi chút nào, càng lúc lại càng rõ nét hơn.
"Đúng ra ta đã chết từ năm 25 tuổi rồi, ta nợ Cầu Trang một mạng."
Cố lão cười nói, đôi mắt của bà nhoè đi vì nước mắt. Nụ cười quả thực có chút bi thương.
Đây là Cầu Trang nơi giam giữ linh hồn bà trong suốt 61 năm qua. Sau khi mọi chuyện kết thúc, bà không dám quay trở lại vì sợ phải đối mặt với cái chết của người ấy. Năm đó bà là người duy nhất sống sót, nhưng đâu ai biết rằng dù có ra khỏi Cầu Trang thì đối với bà Cố như đã chết một nửa. Có sống cũng chỉ như một cái xác không hồn.
"Bà có chắc là muốn ở lại đây không?"
Quản gia của bà Cố lên tiếng, vị quản gia này là con gái của cô Triệu, quản gia năm xưa của nhà họ Cố. Sau khi cô Triệu mất, vị quản gia này tiếp tục dành trọn vẹn một đời bên Cố lão.
"Cứ trốn tránh mãi cũng đâu phải là cách, hơn nữa cũng sắp đến lúc ta phải đi gặp bà ấy rồi."
"Bà còn khoẻ mà."
Vị quản gia nhẹ nhàng đặt tay lên vai bà Cố trấn an, cô cảm nhận rõ đôi vai gầy này đang run lên. Đã đi theo bà Cố nhiều năm cô hiểu rõ chấp niệm của bà Cố tại nơi này. Cô cũng là người duy nhất biết bí mật của bà Cố.
"Được rồi Triệu Hoa, cô không cần phải an ủi bà lão này đâu. Phiền cô đem đồ của tôi đặt ở căn phòng giữa lầu hai. Tôi muốn đi dạo chút."
Là căn phòng Lý Ninh Ngọc từng ở trước kia. Vị quản gia bất đắc dĩ đem đồ lên. Cô biết rõ lần quay trở lại của bà Cố là vì mục đích gì, gần đây thể trạng của bà Cố ngày càng suy yếu khiến cô thực sự lo lắng.
Bà Cố đi đến nơi đặt cây đàn piano của Đức rồi bỏ tấm khăn đang phủ trên nó ra. Tay bà nhẹ lướt lên những phím đàn, xem ra âm thanh vẫn còn rất tốt. Đã lâu lắm rồi bà không được nghe âm thanh phát ra từ cây đàn này, vốn dĩ định đàn một khúc nhưng khi đàn được vài nốt đầu tiên bà Cố khựng tay lại. Là vì kí ức về cây đàn này khiến bà không thể đàn tiếp được, cũng vì tuổi đã già, tay bà không còn khỏe như trước nữa. Bà Cố cười nhàn nhạt rồi chậm rãi đi tới chiếc bàn chính giữa sảnh, ngồi vào vị trí thứ hai đầu bàn bên trái, bà nhắm mắt lại hồi tưởng về ngày đầu tiên bước chân vào Cầu Trang.
"Hiểu Mộng, cô thực sự đã trở lại!"
Phía đối diện đột nhiên phảng phất khói từ xì gà. Là Kim Sinh Hoả, ông ta nhả một làn khói rồi mỉm cười nhìn bà Cố.
"Xem ra Cố tiểu thư vẫn chưa quên chúng ta, Kim Sinh Hoả giờ ông tin tôi chưa?"
Bạch Tiểu Niên lên tiếng, anh cười giòn giã như thể vừa thắng một ván cược lớn.
Bên cạnh là Ngô Chí Quốc, hẳn vẫn là phong thái của anh ta, không hề nói một chữ. Miệng khẽ nhả một làn khói rồi gật đầu nhẹ chào bà Cố.
"Ồ Lý thượng giáo cũng đến rồi, chúng tôi đang chờ cô đấy!"
Bạch Tiểu Niên hướng mắt về phía cầu thang xoắn nhìn người phụ nữ đang bước xuống.
Theo phản xạ bà Cố nhìn về phía cầu thang xoắn. Đúng là Lý Ninh Ngọc, trên người cô là chiếc váy màu đen mà cô đã từng mặc đêm tiệc chúc mừng giả do Long Xuyên bày ra. Hình ảnh này sao bà Cố có thể quên được chứ, nó còn xuất hiện cả trong mơ nữa.
Lý Ninh Ngọc chậm rãi bước xuống cầu thang, vẫn là phong thái năm ấy, nhưng trong ánh mắt lóe lên một tia lấp lánh. Ánh mắt này chỉ dành cho một người duy nhất, đó là Cố Hiểu Mộng.
Khoảnh khắc hai ánh mắt giao thoa nhau thời gian bỗng ngưng đọng lại trong vài giây. Bà Cố cứ ngỡ mình thực sự đã trở lại mùa hè năm ấy.
"Hiểu Mộng, cuối cùng em cũng đến rồi."
Tay bà Cố khẽ run lên, dẫu biết chỉ là ảo ảnh do chính mình tưởng tượng ra, nhưng khoảnh khắc này quá đỗi chân thật. Bà Cố dường như đã chìm trong ảo ảnh mà bà tạo nên.
"Bà Cố, tôi đã dọn dẹp phòng xong rồi, bà nên nghỉ ngơi một chút."
Triệu Hoa sau khi dọn dẹp xong liền đi xuống. Hành động vừa rồi của bà Cố cô đã nhìn thấu hết, tâm bỗng có chút đau lòng bèn nhắc nhở.
...
Bước vào căn phòng giữa của lầu Đông, mọi đồ vật dường như không thay đổi. Hai chiếc giường vẫn luôn ở đó, là ý của Cố Hiểu Mộng. Sau khi rời khỏi Cầu Trang, Cố Hiểu Mộng đưa ra mong muốn cuối cùng chính là không được vận chuyển đồ trong căn phòng này ra ngoài, hiển nhiên là Vương Điền Hương đã đáp ứng nó.
"Cuộc đời của tôi, chẳng qua chỉ là một mô hình số, công thức đã xác định rồi, muốn kết quả như thế nào, thì nhập số liệu vào như vậy. Tình cảm chỉ là thứ quấy rối nó mà thôi. Tôi buộc phải loại bỏ!"
"Tôi đối với em, là thật cũng tốt, là giả cũng không sao. Nhưng có một điều, tôi tuyệt đối không làm hại em."
"Nếu như tôi bị xác nhận là Lão Quỷ, thì em có thể về nhà an toàn."
"Bởi vì tôi là chị Ngọc của em, tôi luôn bảo vệ em."
"Tôi hứa với em chúng ta sẽ cùng ra ngoài."
Bà Cố bất giác cười nhẹ, nụ cười ẩn trong đó là sự bi thương, là sự quyến luyến. Những kí ức năm xưa ùa về như thể Cầu Trang đang sống dậy vì bà. Mọi ngóc ngách của Cầu Trang đều có hình bóng của Lý Ninh Ngọc, hơn 60 năm qua bà vẫn chẳng thể nào quên được nơi này. Nỗi ám ảnh về Cầu Trang chưa bao giờ ngừng đày đoạ bà Cố, nó như in sâu vào tâm trí khiến bà day dứt cả một đời.
Cố Hiểu Mộng hận cuộc đời, hận Lý Ninh Ngọc. Đã từng hứa cùng nhau ra ngoài vậy mà người ấy lại thất hứa. Ngay từ đầu đều là một mình Lý Ninh Ngọc lên kế hoạch để đưa cô ra ngoài, đó là điều Cố Hiểu Mộng hận nhất. Lý Ninh Ngọc không hề nói với cô, ngay cả một lời từ biệt cô cũng không có cơ hội để nói. Đã biết trước không thể ra ngoài cùng nhau vậy mà Lý Ninh Ngọc lại tham lam bước vào trái tim cô, cho cô chút hy vọng rồi lại lấy đi mất. Rốt cuộc cứu được Cố Hiểu Mộng ra khỏi Cầu Trang, nhưng chính Lý Ninh Ngọc không ngờ rằng dù Cố Hiểu Mộng có ra ngoài thì tâm hồn người con gái ấy mãi mãi bị giam cầm tại nơi này. Cố Hiểu Mộng không còn là bản thân mình nữa mà thay vào đó là một bản sao của Lý Ninh Ngọc, cô học cách ăn mặc, đi đứng, thậm chí là cả cách ăn nói của Lý Ninh Ngọc.
Ngẫm lại quãng thời gian hơn 60 năm qua, bà Cố cười khổ, giọt nước mắt bất giác rơi xuống những nếp nhăn trên gương mặt bà.
"Đã lâu lắm rồi..."
Bà Cố lấy trong vali một bức ảnh đen trắng, là Lý Ninh Ngọc. Bức ảnh duy nhất của người phụ nữ ấy mà bà Cố có được, là bức ảnh ở trên thuyền mật mã. Cả món quà sinh nhật năm 25 tuổi kia nữa, chiếc váy do chính tay Lý Ninh Ngọc gấp cho bà. Và còn một bộ quân phục, trong đó vẫn còn nét vẽ cấu tạo máy Engima đời thứ 2. Tất cả những thứ này đều là của Lý Ninh Ngọc mà bà gìn giữ đến tận bây giờ....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com