Chương 11 - Nỗi sợ của bà Cố
Lại một ngày mới bắt đầu tại Cầu Trang, bà Cố mệt mỏi đi xuống sảnh dùng bữa sáng. Bà đã dành cả một đêm suy nghĩ về bí mật mà Vương Điền Hương nói đến, nhưng không hề có manh mối. Bà Cố lấy tay day day thái dương của mình một cách mệt mỏi, có lẽ vì tuổi đã cao nên trí óc không còn được minh mẫn như trước nữa.
"Đêm qua bà không ngủ được sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt bà Cố lộ rõ vẻ mệt mỏi, Triệu quản gia lo lắng hỏi.
"Tôi có vài chuyện nghĩ không thông. Triệu Hoa, cô nói xem rốt cuộc tôi đã bỏ sót điều gì ở Cầu Trang?"
"Bà lại nghĩ về bí mật mà Vương Điền Hương nói sao?"
Triệu Hoa khẽ nhíu mày, cô không nghĩ một người như bà Cố lại để tâm đến lời nói của một kẻ không đáng tin.
"Phải, tôi có cảm giác Cầu Trang này thực sự còn rất nhiều bí mật."
Bà Cố khẽ nhắm mắt lại, bà đang cố gắng cảm nhận hơi thở của Cầu Trang, hy vọng có thể tìm ra điều gì đó.
Nhìn vào vẻ mặt kiên quyết của bà Cố, Triệu Hoa biết bà đã quyết tâm tìm ra bí mật mà Vương Điền Hương nói. Nhưng cô có chút lo lắng, cô không muốn bà Cố hao tổn sức khỏe chỉ vì một bí mật vốn dĩ không biết là thật hay giả. Cô căn bản là không tin lão già Vương Điền Hương này.
"Bà Cố.. có chuyện này tôi thực sự rất tò mò.."
"Chuyện gì?"
"Tại sao căn phòng cuối cùng ở tầng hầm lại bị niêm phong? Tôi thực sự tò mò không biết bên trong..."
Triệu Hoa ấp úng hỏi. Ngày hôm qua khi cùng bà Cố xuống tầng hầm của Cầu Trang cô đã chú ý đến căn phòng giam ấy, dường như căn phòng này có chút đặc biệt. Vốn dĩ cô đã định hỏi nhưng nhìn tâm trạng của bà Cố khi đó cô đành gạt bỏ ý nghĩ ấy sang một bên, chỉ sợ chạm vào điều cấm kị của bà Cố.
Nghe đến phòng giam cuối cùng, bà Cố lập tức mở mắt ra, dường như bà đã phát hiện ra điều gì đó. Phải rồi, đó chính là điều bà đã bỏ sót tại Cầu Trang. Bà Cố nghĩ đến lần Vương Điền Hương đã cố ý đổi sang căn phòng giam ấy, nhất định bên trong phải có gì đó, nếu không hắn ta đã chẳng liều mạng mình để chọc tức bà. Mọi ngóc ngách của biệt thự Cầu Trang bà đều không bỏ sót một viên gạch nào, chỉ còn duy nhất một nơi mà bà chưa đặt chân đến, chính là căn phòng giam giữ thiên tài Lý Ninh Ngọc năm đó.
"Triệu Hoa, cô đúng là thiên tài! Đó chính là điều tôi đã bỏ sót. Chúng ta đi!"
Bà Cố đứng dậy nói. Sau đó lập tức đi đến phòng thẩm vấn, bà không muốn để chậm trễ một giây phút nào.
Triệu quản gia không hiểu vừa rồi mình đã vô tình nói ra điều gì mà khiến bà Cố vội vã đến vậy, cô chỉ còn cách đi theo bà Cố cùng tìm câu trả lời.
...
Tầng hầm của Cầu Trang dù đã đi đến rất nhiều lần, nhưng lần nào đến đây cũng khiến cho người ta có cảm giác ghê rợn. Nếu không phải có bà Cố cùng đi thì chắc chắn Triệu Hoa không bao giờ dám bước chân xuống nơi này.
Đứng trước căn phòng giam cuối cùng, bà Cố dừng lại một hồi thật lâu. Đằng sau cánh cửa này là điều bà đã sợ hãi suốt bao nhiêu năm qua khiến bà có chút do dự. Còn nhớ lần đầu tiên bước vào căn phòng này, kể từ đó trở đi bà không bao giờ dám quay lại nữa.
Sau khi Vương Điền Hương bị tra tấn xong, mọi người đều bị một phen kinh hãi, ngoài Cố Hiểu Mộng ra không ai dám lại gần đến căn phòng giam cuối cùng.
Lần đầu tiên Cố Hiểu Hiểu lấy hết can đảm của mình để mở cánh cửa đó ra. Từ lúc quay trở lại Cầu Trang không biết đã bao nhiêu lần Cố Hiểu Mộng đứng trước căn phòng này, cuối cùng cho đến ngày hôm nay cô cũng đủ dũng khí để bước vào.
Căn phòng giam tăm tối chỉ duy nhất có một cửa sổ nhỏ để ánh sáng chiếu vào, thứ ánh sáng yếu ớt ấy chẳng đủ soi sáng cả căn phòng. Vừa đặt chân vào, Cố Hiểu Mộng đã cảm nhận được không khí ngột ngạt của nơi này. Đồ vật bên trong không có gì khác thường, vẫn là một chiếc bàn, một chiếc ghế, và một chiếc giường hoàn toàn giống như các căn phòng khác. Có lẽ thứ duy nhất khác biệt chính là người cuối cùng từng bị giam giữ tại đây, thiên tài giải mã Lý Ninh Ngọc!
Cố Hiểu Mộng đưa mắt nhìn từng đồ vật xung quanh, mọi thứ dường như sống dậy, trong đầu Cố Hiểu Mộng lúc này chỉ toàn bóng hình Lý Ninh Ngọc. Mọi ngóc ngách của căn phòng đều hiện lên hình ảnh của người ấy, cô có thể tưởng tượng ra Lý Ninh Ngọc đang làm vô số việc trong căn phòng này, kể cả việc chị ấy tự hạ độc bản thân. Chính nơi này đã cướp đi mạng sống của người mà cô yêu thương nhất.
Nỗi ám ảnh bủa vây lấy Cố Hiểu Mộng, cô không tự chủ được mà sợ hãi chạy thật nhanh ra ngoài, tim cô như bị bóp nghẹt lại, hô hấp trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Cố Hiểu Mộng ôm chặt lấy lồng ngực mình, cố gắng điều tiết lại hơi thở, cô thực sự sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết của người ấy. Một Cố Hiểu Mộng không bao giờ để lộ cảm xúc của mình ra bên ngoài kể từ khi bước chân ra khỏi Cầu Trang, giờ đây lại trở nên hoảng loạn đánh mất đi lý trí của bản thân mình. Để trở thành một gián điệp giỏi, cô đã gạt bỏ tình cảm của mình về phía sau, chỉ duy nhất có một người khiến cô không thể kiểm soát được thứ tình cảm đó. Dù chuyện đã xảy ra được hơn một tháng nhưng khi bước vào căn phòng giam ấy, đối với Cố Hiểu Mộng mà nói như vừa mới ngày hôm qua. Những khi ức về ngày hôm đó luôn dày xéo cô hàng đêm, nhưng cái cảm giác vừa rồi nó còn đau đớn hơn gấp trăm vạn lần.
Trở lại thực tại, ngay lúc này đứng trước cánh cửa ấy bà Cố vẫn còn cảm giác sợ hãi. Đã từng trải qua nhiều nỗi mất mát, từng người thân của mình rời đi, nhưng chỉ duy nhất cái chết của Lý Ninh Ngọc khiến bà dằn vặt không nguôi. Bà không bao giờ quên được cái ngày định mệnh ấy.
"Bà không sao chứ?"
Thấy biểu hiện của bà Cố không tốt, Triệu Hoa bèn lo lắng hỏi. Dù trong lòng cô rất muốn biết bên trong nó có gì, nhưng lúc này sức khỏe của bà Cố quan trọng hơn.
"Tôi không sao... giúp tôi lấy chìa khóa và đèn pin ở trong ngăn tủ phía kia lại."
Bà Cố chỉ về hướng một chiếc tủ cách đó không xa. Sau khi cuộc tìm kiếm Cô Châu kết thúc, bà Cố đã để lại chìa khóa căn phòng giam cuối cùng tại Cầu Trang. Bởi vì đó là nỗi sợ lớn nhất của cuộc đời bà, chỉ cần nghĩ đến Lý Ninh Ngọc tự sát trong căn phòng đó bà thực sự không thể chịu đựng nổi nỗi đau này.
Triệu Hoa nhanh chóng đi lấy chìa khóa rồi quay lại chỗ bà Cố.
"Bà chắc muốn mở nó chứ?"
"Để tôi!"
Bà Cố cầm lấy chiếc chìa khóa rồi hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, sau đó bà nhanh chóng mở ổ khóa ra. Dù gì thì bà cũng không thể trốn tránh nó cả đời được, ít nhất hiện tại bà đã biết chị Ngọc đang ở đâu, điều đó phần nào giúp bà thấy nhẹ lòng hơn.
Cánh cửa từ từ được mở ra, khung cảnh bên trong vẫn không khác gì năm xưa. Vẫn cái bàn ấy, vẫn chiếc giường ấy, thậm trí là cả cái không khí ngột ngạt ấy. Bà cố gắng giữ bình tĩnh rồi bước vào, Triệu Hoa cũng theo sau.
Dù đã từng bước vào đây một lần, nhưng cảm giác sợ hãi không hề thuyên giảm. Bà Cố nhắm mắt lại cảm nhận không khí ở nơi này cho đến khi hơi thở của bà đều dần, bà mới dám mở mắt trở lại. Lần này bà nhất định phải vượt qua nỗi sợ của bản thân mình, chỉ có vậy bà mới có thể tìm được bí mật liên quan đến Lý Ninh Ngọc.
"Đưa tôi đèn pin!"
Bà Cố cầm lấy đèn pin bắt đầu soi từng ngóc ngách của căn phòng, bản thân bà cũng không biết thứ mình phải tìm kiếm là gì, nó thực sự rất mơ hồ. Thậm trí là bà còn không chắc chắn điều mình cần tìm có thực sự được cất giấu ở nơi này không, tất cả những gì bà có chỉ là hy vọng.
Đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, cuộc tìm kiếm không mấy khả quan, cả hai người đều không tìm được bất kì một dấu vết nào. Bà Cố mệt mỏi ngồi xuống ghế nhìn một lượt xung quanh, rốt cuộc bà đã bỏ sót điều gì? Nếu là Lý Ninh Ngọc chắc chắn không thể để lại thứ gì đó quá lộ liệu, bằng không rất khó có thể qua được con mắt của Long Xuyên. Bà đã tìm nhưng nơi khó nhìn bằng mắt thường nhất nhưng cũng không tìm được một dấu vết đáng nghi, chỉ có một lý do duy nhất để giải thích, đây có thể không phải là nơi có thứ bà cần.
Bà Cố thở dài, bóp nhẹ cái đầu đang đau nhức của mình. Bà nghĩ đến Long Xuyên, nếu Lý Ninh Ngọc chết hắn ta nhất định đã lục tung căn phòng này trước khi bà đến. Chẳng lẽ một kẻ thông minh như Long Xuyên cũng đã bỏ sót điều gì đó? Trừ phi người lục soát cuối cùng không phải là Long Xuyên, mà chính là Vương Điền Hương. Điều này hoàn toàn có thể lý giải cho việc Vương Điền Hương biết bí mật ấy, hắn ta rất có khả năng đã giúp bà che giấu bí mật này khỏi tầm mắt của Long Xuyên.
"Cô Triệu, giúp tôi bằng mọi cách liên lạc với Vương Điền Hương!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com