Chương 3 - Bí mật của Cầu Trang (2)
"Chẳng hay sói đã yêu cừu?"
Lời của Vương Điền Hương văng vẳng bên tai Lý Ninh Ngọc. Cô có chút không thể tiếp nhận được thông tin này, bởi vì chính bản thân cô cũng ngờ vực chính tình cảm của mình. Lý Ninh Ngọc khẽ nhíu mày nhìn Vương Điền Hương một cách khó hiểu.
"Hoang đường! Lý Ninh Ngọc tôi không bao giờ để tình cảm quấy nhiễu!"
Lý Ninh Ngọc nhàn nhạt nói không để lộ ra bất cứ điểm gì.
"Tôi chỉ đoán mò vậy thôi, đúng hay sai thì bản thân cô rõ nhất!"
...
Vương Điền Hương cười lớn. Bởi vì sau ngày hôm đó hắn đã có đáp án của riêng mình. Bản thân biết một bí mật động trời thật là sảng khoái, cảm giác như vừa chơi một trò chơi trúng thưởng đạt giải cao nhất vậy.
"Là ông đã ép chị Ngọc!"
Bà Cố tức giận chỉ điểm, tách trà trong tay bà rơi xuống đất.
"Dù tối hôm đó tôi không đến thẩm vấn thì Lý Ninh Ngọc cũng sẽ chọn cái chết để cứu bà ra ngoài, tôi chỉ là một bước nhỏ giúp Lý Ninh Ngọc đẩy nhanh quyết định đó thôi! Tôi nghĩ hơn ai hết bà phải là người hiểu rõ điều đó nhất chứ? Lý Ninh Ngọc đã sẵn sàng hy sinh từ rất lâu rồi!"
Vương Điền Hương quả quyết nói bởi vì bí mật của hắn đâu chỉ dừng lại ở đó.
"Từ lâu tôi đã biết quan hệ tình cảm của hai người rồi. Câu chuyện này lẽ ra nên được viết thành sách mới phải, thật đáng ngưỡng mộ!"
Lão Vương nói rồi vỗ tay tán thưởng. Ông ta từng bước từng bước ép bà Cố phải nói ra bí mật của đời mình.
"Vương Điền Hương ơi là Vương Điền Hương, bệnh tuổi già nên lú lẫn tôi thông cảm. Ông đừng để trí tưởng tượng bay xa quá! Lý Ninh Ngọc tự sát chẳng liên quan gì đến tôi cả! Cái gì mà sói đã yêu cừu? Thật là nực cười, câu chuyện của ông hoàn toàn là do ông tự suy đoán, không hề có chứng cứ!"
Bà Cố lấy lại bình tĩnh rồi nói. Vương Điền Hương nói đúng, năm xưa đã có một lần hắn vạch trần tình cảm của bà nhưng không thành công, thật không ngờ hắn vẫn luôn điều tra chuyện đó. Đây là bí mật bà sẽ đem giấu kín đến cuối đời, không thể để cho lão già kia biết được.
"Chứng cứ thì tôi có, nhưng e là bà phải tự đi tìm rồi. Lý Ninh Ngọc vẫn luôn đợi bà ở Cầu Trang!"
"Ông nói vậy là ý gì?"
"Bệnh của tôi lại tái phát rồi, cùng không còn sống được bao lâu nữa.. nếu đem theo bí mật này xuống mồ thì thật là quá tàn nhẫn, nhưng tôi chỉ có thể tiết lộ đến đây thôi. Coi như đây là mật điện cuối cùng bà phải giải mã. Phần còn lại còn phải xem vào thực lực của bà Cố rồi"
Vốn dĩ Vương Điền Hương đã định nói bí mật này với Cố Hiểu Mộng sau khi Long Xuyên chết. Thật không ngờ lại bị Cố Hiểu Mộng đẩy vào cuộc săn lùng Cô Châu, điều này là đả kích lớn với hắn, vì vậy hắn đã quyết định nuốt bí mật này vào bụng.Tên Vương Điền Hương này quả thực là cáo già, đến chết vẫn muốn chơi trò mèo vờn chuột với bà. Lão già này ân oán vẫn còn nặng, cuối đời lại muốn làm Bồ Tát, thật nực cười. Bà Cố nhấp một ngụm trà suy nghĩ về những lời Vương Điền Hương nói.
"Lão Vương này có thể tin được không?"
Triệu quản gia ngờ vực.
"Là thật hay giả thì tôi vẫn quay lại Cầu Trang trả lại cái mạng già này."
Bà Cố cười nhàn nhạt nói. Bà vẫn luôn có một chấp niệm tại đây, giờ cũng sắp đến lúc trả lại Cầu Trang cái mạng này rồi. Điều đáng sợ nhất trên đời không phải là bản thân chết đi, mà là từng người mình yêu thương lần lượt rời khỏi thế gian này, bản thân lại chỉ có thể giương mắt đứng nhìn. Cố Hiểu Mộng năm đó cuối cùng cũng hiểu ra chân lý này. Hơn nửa đời người bà đã phải chịu nỗi đau này mỗi ngày, nó lúc nào cũng day dứt, âm ỉ trong trái tim bà Cố. Bà nợ Lý Ninh Ngọc một mạng, nợ Cầu Trang một mạng!
"Cũng muộn rồi bà nên nghỉ ngơi chút đi! Ngày mai tôi sẽ cho người dọn dẹp Cầu Trang."
Triệu quản gia nhìn thấu sự thống khổ trong đôi mắt bà Cố khiến cô thực sự đau lòng, cô chỉ còn cách dừng cuộc trò truyện này lại.
Đêm đó bà Cố không ngủ được, một phần vì bí mật của Cầu Trang, một phần là vì cứ mỗi khi bà nhắm mắt kí ức đau buồn trước đây lại xuất hiện trong đầu bà.
Năm thứ 30 của Trung Hoa dân quốc...
Sau khi Vương Điền Hương đi khỏi phòng giam, dù cho cuộc thẩm vấn vừa rồi Vương Điền Hương không thu hoạch được gì nhiều nhưng lòng Lý Ninh Ngọc vẫn cảm thấy bất an. Không biết tên Vương Điền Hương này có mục đích gì, câu truyện của hắn nói không phải là không có căn cứ. Lý Ninh Ngọc thở dài nhìn lên cửa sổ nhỏ trên trần nhà, lối duy nhất để ánh sáng bên ngoài lọt vào.
Trước khi bước vào phòng giam này Lý Ninh Ngọc đã an bài xong tất cả mọi chuyện, việc còn lại chỉ nhờ vào Cố Hiểu Mộng. Cô đã sẵn sàng hy sinh từ lúc bước chân vào Cầu Trang rồi. Về phần Cố Hiểu Mộng cô tin tưởng tuyệt đối, song vẫn có phần lo lắng. Cố Hiểu Mộng luôn đặt tình cảm lên trước lý trí, chỉ sợ sau này Cố Hiểu Mộng sẽ không quên được kí ức đau buồn tại Cầu Trang này.
Nghĩ tới Cố Hiểu Mộng khiến Lý Ninh Ngọc không kìm được mà rơi nước mắt. Vương Điền Hương nói đúng "Sói đã phải lòng cừu non", chỉ là cô không biết trái tim mình đã rung động từ lúc nào. Có lẽ là kể từ khi bước chân vào Cầu Trang? Hay trên thuyền mật mã? Dẫu biết rõ ban đầu Cố Hiểu Mộng là gián điệp của Đới Lạp, vì muốn hoàn thành nhiệm vụ mà tiếp cận cô. Nhưng càng về sau cô càng cảm nhận rõ tình cảm của Cố Hiểu Mộng không đơn thuần chỉ là đang thi hành nhiệm vụ.
Một tảng băng lạnh lẽo như cô, sau khi người chồng thứ hai chết đã không thể yêu thêm ai được nữa.Vậy mà chỉ một lời nói của Cố Hiểu Mộng "Thứ tôi muốn là chị! Thiên tài giải mã máy Engima đời thứ 2", là sự lo lắng nhắc nhở cô không nên dùng cam thảo nhiều, là chậu cây giúp điều trị bệnh hen suyễn. Còn cả bữa tiệc sinh nhật tuổi 25 cô đã cùng Cố Hiểu Mộng khiêu vũ, là chiếc ôm nhẹ nhàng từ phía sau trấn an cô, là nhưng cử chỉ lo lắng khi cô bị đau dạ dày, là những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống vì mình. Và cả những lúc muốn bảo vệ thân phận Lão Quỷ của cô mà không màng đến nguy hiểm, Cố Hiểu Mộng luôn cố ý đẩy hiềm nghi lên bản thân để thay thế Lão Quỷ.
Cô đã mong tất cả nhưng điều Cố Hiểu Mộng làm đều là vô nghĩa, nhưng không, Cố Hiểu Mộng đã chầm chậm từng bước chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong trái tim Lý Ninh Ngọc.
Bồi dưỡng và bảo hộ Cố Hiểu Mộng không phải là vì em ấy là con của cấp trên Lão Thương, mà là vì bản thân cô đã động lòng với Cố Hiểu Mộng rồi. Tất cả mọi người đều muốn Lý Ninh Ngọc là người sống sót khỏi Cầu Trang, nhưng người cô muốn không phải là chính bản thân mình, mà là Cố Hiểu Mộng. Giây phút phát tín hiệu triển khai kế hoạch "Địa ngục biến" Lý Ninh Ngọc đã quyết định bằng mọi giá phải đưa Cố Hiểu Mộng ra ngoài.
Một thiên tài luôn mở miệng nói không để tình cảm quấy nhiễu, ấy vậy mà lại để cho Cố Hiểu Mộng lặng lẽ làm đảo lộn.
Phải! Thiên tài ấy đã động lòng với cừu non rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com