Chương 5 - Kho báu của Cầu Trang (1)
Sau khi trở về từ tầng hầm Cầu Trang, bà Cố trở nên trầm lặng, cả một buổi chiều hôm ấy bà chỉ lặng lẽ ngồi ngoài ban công suy ngẫm. Bà nhớ về lần cuối khi mình bước vào căn phòng giam đó, đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng kể từ khi bà không quay lại Cầu Trang nữa. Đối với người bình thường đó chỉ đơn thuần là một phòng giam, nhưng đối với bà Cố đó là nơi đã giam giữ linh hồn của thiên tài Lý Ninh Ngọc, cũng là nơi giam giữ một nửa linh hồn của bà. Khi đứng trước cửa phòng giam ấy, bà Cố chần chừ rất lâu rồi mới rời đi, bà sợ phải đối mặt với cái chết của người ấy.
"Thưa bà, có người đến tìm bà"
Triệu quản gia gõ cửa sau đó nói với Bà Cố.
"Ai?"
Bà Cố khẽ nhíu mày. Cầu Trang này sao lại có người đến đây được, rõ ràng là nằm cách thành phố rất xa, hơn nữa đã rất lâu rồi nơi này không được sử dụng.
"Là lão Phan!"
"Phan Hán Khanh?"
Nhắc đến Phan Hán Khanh bà mới sực nhớ ra hôm nay là ngày dỗ của Lý Ninh Ngọc. Mỗi năm một lần, đây là lý do duy nhất để bà và Phan Hán Khanh gặp nhau. Trở lại Cầu Trang lần này đã làm cho bà Cố quên đi khái niệm thời gian, bởi mỗi một khắc ở đây đều chỉ khiến bà nhớ lại những năm tháng đau buồn ấy.
Sau đó bà Cố đi xuống sảnh.
"Bà Cố, lâu rồi không gặp!"
Lão Phan kính cẩn cúi đầu chào bà Cố. Ông luôn dành cho bà Cố một sự ngưỡng mộ nhất định. Vì ông biết rõ quá trình của Cố Hiểu Mộng năm xưa đã từng bước từng bước trở thành gián điệp xuất sắc nhất của Đảng Cộng Sản như thế nào, thậm trí là còn có phần hơn so với Lý Ninh Ngọc. Cũng là vì bà đã dành cả một đời để tiếp tục thực hiện nốt lý tưởng của em gái ông, đó là một thời đại hoàng kim mà Lý Ninh Ngọc sẵn sàng hy sinh chính bản thân mình để đổi lấy.
"Lão Phan, đã lâu không gặp!" Bà Cố cười đáp. "Sao ông biết tôi ở đây mà đến?"
"Chính là muốn đến thăm em gái tôi, lại thấy Cầu Trang sáng đèn. Tôi đoán là bà đã quay trở lại."
"Chị Ngọc? Sao lại ở đây?"
Bà Cố khó hiểu hỏi lại. Thăm Lý Ninh Ngọc tại sao lại đến Cầu Trang. Những năm qua mỗi khi đến ngày dỗ của Lý Ninh Ngọc, bà và Phan Hán Khanh đều gặp nhau ở Lý gia.
"Không phải bà cũng vì vậy mà trở lại sao?"
"Tôi không hiểu?"
"Sáng nay Vương Điền Hương đến tìm tôi nói Lý Ninh Ngọc chính là ở đây!"
"Ở đây?"
Nhìn vào vẻ mặt khó hiểu của bà Cố, lão Phan đã đoán ra bà thực sự không biết gì. Nhưng đây có phải là sự trùng hợp quá không, chẳng lẽ không vì bất cứ lý do gì mà bà Cố trở lại Cầu Trang sao, hơn nữa còn đúng vào ngày dỗ của Lý Ninh Ngọc.
Buổi sáng tại Lý gia.
"Lão Phan có người đến tìm ông, ngài ấy tự xưng là Vương Điền Hương."
"Vương Điền Hương?"
Nghe đến cái tên này lão Phan lập tức gập tờ báo đang đọc giở trên tay rồi bóp chặt lại. Có chết ông cũng không quên cái tên này. Hận thù năm xưa ông còn chưa kịp tính sổ thì hắn đã bốc hơi, không để lại một tung tích gì, giờ hắn lại tự quay đầu vào hang cọp là muốn chết sao? Lão Phan không chần chừ gì nữa mà lập tức đi đến phòng khách.
"Lão Phan, ông khoẻ chứ?"
Vương Điền Hương đưa tay lên chào rồi nói.
"Ông đến đây nộp mạng sao?"
"Ôi lão Phan, ông bình tĩnh lại đi! chúng ta đều già cả rồi, sống chết chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."
Tên Vương Điền Hương bình thản nói.Trải qua nhiều năm hắn đã không còn là Vương Điền Hương nhút nhát năm xưa nữa, sở dĩ là vì hắn biết quá nhiều bí mật.
"Nói! Em gái tôi các người giấu ở đâu?"
Sau cuộc bắt quỷ ở Cầu Trang kết thúc, người duy nhất được ra ngoài là Cố Hiểu Mộng, và ngoài tro cốt của Kim Sinh Hỏa được mang ra để đánh lừa Phan Hán Khanh thì tất cả những người còn lại đều không có tung tích. Ban đầu là Long Xuyên nói vì để điều tra mà chưa thể trả người trở về với gia đình, cho đến khi bị ép đến tự sát hắn vẫn không nói ra hắn đã làm gì với thi thể của ba người còn lại. Phan Hán Khanh và Cố Hiểu Mộng năm đó đã lục tung cả Cầu Trang nhưng vẫn không hề có chút tung tích nào của bọn họ, ngay cả tên bác sĩ giải phẫu thi thể cũng bốc hơi, những người đã từng tiếp xúc qua thi thể của ba người họ cũng đều bị giết. Đến cả tên Vương Điền Hương cũng nói hắn không biết, chuyện này là do một mình Long Xuyên tự sắp xếp. Phan Hán Khanh căn bản không tin lời hắn nói.
"Lão Phan, chuyện này tôi nghĩ ông nên đi hỏi Long Xuyên chứ?"
"Vậy thì phiền ông thay tôi xuống hỏi Long Xuyên một chuyến!"
Phan Hán Khanh nói rồi rút ra một cây súng lục chĩa thẳng về phía Vương Điền Hương.
"Giết tôi, ông không có lợi gì hết! Nếu tôi chết rồi thì ai sẽ giúp ông tìm Lý Ninh Ngọc đây?"
Chẳng những không sợ hãi mà lão già Vương Điền Hương này còn thản nhiên uống trà, giọng nói chứa đầy ý cười.
"Giết ông chỉ làm bẩn tay tôi!"
Nói rồi lão Phan cất súng rồi ngồi xuống ghế. Vừa rồi chỉ là một màn kịch nhỏ để kích thích Vương Điền Hương, trong súng không hề có đạn.
"Thôi được rồi lão Phan, không chơi đùa với ông nữa. Hôm nay tôi đến đây là để đem một tin tức hết sức có giá trị cho ông."
Vương Điền Hương lấy ra một lá thư rồi đặt lên bàn.
"Đây là gì?"
Phan Hán Khanh chưa chạm đến bức thư thì đã bị lão Vương chặn lại.
"Ông không hiểu nguyên tắc của tôi rồi. Muốn có thì phải trao đổi!"
"Làm sao tôi biết được đây là tin tức có giá trị cho tôi, không chừng đây lại là một trò lừa của ông!"
Lão Phan hoài nghi nói. Ông chưa bao giờ tin tên Vương Điền Hương này.
"Ông nghĩ lão già này rảnh rỗi ngồi trên máy bay hàng giờ đồng hồ để đến đây trêu đùa ông à? Lão Phan ông đừng đa nghi quá, kéo để mất tin tức quan trọng."
Vương Điền Hương cười nói, tay kéo nhẹ bức thư lại về phía mình.
Rốt cuộc là tin tức gì mà khiến Vương Điền Hương ngạo mạn như thế, tin tức có giá trị nhất đối với ông chỉ có thể là Lý Ninh Ngọc. Lão Phan suy nghĩ một hồi rồi hỏi lại.
"Ông muốn gì?"
"Kho báu của Cầu Trang!"
Vương Điền Hương hạ giọng nói. Niềm tin của hắn với kho báu chưa bao giờ mất, hơn nữa hắn cũng không còn nhiều thời gian nữa, trước khi chết hắn nhất định phải tìm được kho báu của Cầu Trang.
"Kho báu căn bản không tồn tại. Điều này không phải đã được chứng minh từ năm đó rồi sao?"
"Đó là lời bịa đặt của ông và Cố Minh Chương! Hai người khá lắm dám giấu kho báu làm của riêng, các người có thể che mắt thiên hạ nhưng không thể che nổi mắt lão già này đâu. Năm đó trước khi Cố Minh Chương qua đời tôi đã điều tra ra được chính ông ta là người đã tìm ra kho báu và đang cất giấu nó, chỉ tiếc là chưa kịp moi móc thông tin gì thì ông ta đã chết."
Vương Điền Hương tỏ vẻ tiếc nuối.
"Chỉ dựa vào lời nói của ông làm sao tôi tin được? Vả lại nếu Cố Minh Chương là người đã giấu kho báu đi thì ông đến tìm tôi để hỏi về kho báu không phải rất mâu thuẫn sau? Tôi và Cố Minh Chương không hề có quan hệ gì."
Phan Hán Khanh thản nhiên thưởng thức trà, như thể mình là người ngoài cuộc đang nghe kể chuyện đi tìm kho báu. Câu chuyện này có chút thú vị.
"Vậy sao? Sau khi thống nhất đất nước tôi đã quay lại Hàng Châu, đương nhiên là phải ghé thăm Cầu Trang rồi. Tôi còn nhớ lời Ngô Chí Quốc từng nói kho báu của Cầu Trang là nằm ở lang viên sau núi, khi ấy tôi căn bản là không tin, sao hắn ta lại dám nói ra bí mật thật sự chứ. Dù gì cũng quay lại chi bằng đi thăm quan chút, xác minh lời nói của hắn là thật hay giả cũng không mất gì đúng không? Khi tôi đến lang viên đó, ông biết tôi đã phát hiện gì không? Bầy sói ở đó đã chết, hơn nữa là do con người giết, vì vậy mà tôi có thể dễ dàng tham quan mà không phải sợ bầy sói. Thật không ngờ chỗ đó thực sự cất giấu kho báu, bảo sao ông chủ Cầu lại bỏ ra nhiều tiền để thuê sát thủ bảo vệ nơi đó đến thế. Sau đó, lần theo dấu vết của bọn trộm để lại tôi đã phát hiện ra hầm giấu kho báu, nhưng khi đến tất nhiên kho báu đã bị chúng lấy mất. Ngô Chí Quốc hắn ta không hề nói dối, chỉ có điều hắn cố tình biến sự thật thành lời dối trá để che mắt mọi người."
Quả thực Ngô Chí Quốc đã lợi dụng điều này để đánh lạc hướng Long Xuyên, Ngô Chí Quốc biết rõ rằng sẽ chẳng ai tin rằng bản thân hắn sẽ thực sự nói ra tung tích của kho báu. Nắm rõ được điểm này anh ta đã liều một phen để bảo vệ kho báu ấy khỏi những nghi ngờ của họ, hơn nữa bên trong lang viên có nuôi một bầy sói, nếu thực sự Long Xuyên dám giết hết chúng để tìm ra kho báu thì sau khi cuộc điều tra kết thúc, chắc chắn hắn ta sẽ bị nghi ngờ, bởi vậy mà hắn không dám động thủ.
"Tất nhiên tôi biết ông sẽ hỏi làm sao tôi có thể chắc chắn chỗ đó thực sự cất giấu kho báu."
Nói rồi Vương Điền Hương tháo chiếc nhẫn đeo trên tay ra, trên đó gắn một viên đá quý được thiết kế vô cùng tinh xảo. Chỉ cần nhìn qua cũng biết đây không phải là một viên đá tầm thường.
"Kho báu khổng lồ như vậy rơi mất một chiếc nhẫn nhỏ cũng không có gì đáng tiếc."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com