Chương 137: Ngoại truyện 2
"Mẹ ơi, bức họa mỹ nhân trong thư phòng của gia gia là ai thế? Là nãi nãi (bà nội) phải không?" Lạp Lệ Sa làm nũng hỏi Lâm Tĩnh Nhàn. Trong thư phòng của Phác Chính có một bức, thư phòng của Phác Thái Anh vốn cũng treo một bức giống hệt, nhưng từ khi mình không cho tiếp tục treo, nàng đã ngoan ngoãn cất đi. Thế nhưng Lạp Lệ Sa vẫn hiếu kỳ mỹ nhân trong tranh là ai.
Lâm Tĩnh Nhàn lắc đầu, người trong tranh cũng không phải là bà bà (mẹ chồng) của mình.
"Có người nói, đây là tự họa của Lâm Chương." Thái Anh đã từng vẽ lại một lần, thấy đẹp, nên đưa cho bà ngoại xem qua. Bà liền kinh hô, nói rằng người trong tranh rất giống Lâm Chương năm đó...
"Lâm Chương là ai? Có quan hệ với Lâm gia sao?" Phác Thái Anh cũng nổi lên lòng hiếu kỳ.
"Lâm Chương là người của Lâm gia ở thôn Đông không có quan hệ gì đến Lâm gia ở thôn Tây của chúng ta. Gia tộc đó đã từng nổi danh hơn Lâm gia và Phác gia, có người nói mấy đời nhà họ sản sinh ra người người tài giỏi, nhưng mà thế hệ nối dõi hiếm hoi, gia cảnh càng ngày càng suy sụp. Đến thời của Lâm Chương chỉ còn một thân một mình, hoàn cảnh gia đình có chút bần hàn. Nhưng vẫn là dòng dõi thư hương, Lâm Chương tư chất thông tuệ, văn tài kiệt xuất, khí chất phi phàm, dung mạo như một vị tiên tử. Lâm Chương vốn gả cho Triệu Nham, theo gia đình chồng đi xa, chẳng qua Triệu Nham mất lúc còn trẻ. Do áp lực của gia tộc, nên bị ép gả cho một người khác, rốt cuộc là người phương nào chẳng ai biết được, dù sao lúc ấy là thời loạn, bản thân mỗi người còn khó bảo toàn, đâu có thời gian rảnh rỗi mà quan tâm người khác." Lâm Tĩnh Nhàn cũng chỉ nghe qua mẹ mình đề cập một hai lần gì đó.
"Nữ tử tên Lâm Chương đó thật phi phàm như vậy sao?" Lạp Lệ Sa nghĩ tên này có điểm quen thuộc, nhưng không thể nhớ là nghe ở đâu.
"Ừ, bà ngoại của Thái Anh chỉ thấy được Lâm Chương một lần, nhưng bà từng nói nữ tử đó là một người làm cho người ta chỉ cần gặp qua một lần sẽ cả đời khó quên. Ôn nhu nhã nhặn như ngọc, thấu triệt như thanh thủy, thoát tục như tiên nhân, đáng tiếc nàng sinh ở thời loạn." Mẫu thân chưa từng khen ngợi ai tuyệt vời như vậy, cho nên có thể hiểu được Lâm Chương năm đó là một nhân vật phong vân cỡ nào.
"Vậy bà cùng gia gia?" Nếu gia gia treo tranh của người đó, nhất định là do ông ngưỡng mộ người ta đi.
"Mẹ chưa từng nghe qua ông và Lâm Chương có qua lại." Chi tiết cụ thể, Lâm Tĩnh Nhàn không rõ ràng lắm, hơn nữa những vấn đề này đều là chuyện cũ người xưa. Nếu không phải trùng hợp lần đó Thái Anh đưa cho mẫu thân coi bức tranh, bà cảm thán lộ ra vài lời, ai còn có thể nhớ tới người nữ tử tên Lâm Chương kia?...
Phác Chính thật ra cũng chỉ gặp được Lâm Chương một lần, nhưng lần đó đã đủ làm ông kinh diễm cả đời, vẻ đẹp của Lâm Chương không chỉ đơn thuần là về dung mạo. Mặc dù đến giờ phút này, Phác Chính đều có thể nhớ kỹ kinh hồng nhất miết (chỉ cần liếc nhìn nhưng lại khiến người có ấn tượng sâu sắc) của lần đó. Chỉ liếc mắt một cái đã sinh ra mất mát khôn nguôi, hận không thể gặp gỡ khi người chưa gả. Phác Chính và Lâm Chương chưa bao giờ có giao tập, bất quá chỉ do Phác Chính đơn phương nhất kiến chung tình, nên dẫn đến tiếc hận mà thôi.
"Phác Thái Anh!" Lạp Lệ Sa đang nằm trên giường, bỗng nhiên hô to.
"Có chuyện gì vậy?" Phác Thái Anh vừa chợp mắt lại bị tiếng gọi to của người bên cạnh làm hoảng sợ.
"Lâm Chương hình như là bà ngoại của em, khi còn bé mẹ em từng đề cập tới bà ngoại, nhưng em không để trong lòng. Bây giờ nỗ lực nhớ lại, mới chợt nhận ra bà ngoại em tên là Lâm Chương. Vòng ngọc này chính là bà ngoại lưu lại cho mẹ em." Lạp Lệ Sa hưng phấn nhắc đến chiếc vòng đính ước của hai người.
Phác Thái Anh vô cùng kinh ngạc nhìn Lạp Lệ Sa. Trước đây nàng điều tra thân thế của Lạp Lệ Sa, tra được Lạp Diễm đã không còn nhiều tư liệu nữa, cho nên lai lịch của Lạp Diễm, bản thân nàng hoàn toàn không biết.
Nữ nhân trong tranh được treo trong phòng sách của mình và gia gia, thì ra là bà ngoại của Lạp Lệ Sa, có lẽ đây là duyên phận, định chắc cả hai sẽ có sợi dây ràng buộc với nhau.
"Em không thể tưởng tượng một Lâm Chương tài hoa xuất chúng như vậy làm sao sẽ sinh ra một nữ nhi như mẹ của em đây?" Lạp Lệ Sa cảm thán.
"Mẫu thân và nữ nhi vốn là hai cá thể độc lập, cho nên cũng chưa chắc có điểm tương đồng." Phác Thái Anh giơ lên vòng ngọc đeo bên tay trái, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve một chút. Từ lúc Lạp Lệ Sa dùng nó làm quà tặng sinh nhật cho mình, nàng vẫn đeo ở trên tay, ngẫm nghĩ lại có lẽ đây là duyên phận do Lâm Chương dẫn dắt cho cả hai.
"Chị nói gia gia của chị có phải thầm mến bà ngoại của em, cho nên mới bồi dưỡng chị trở nên giống như bà hay không?" Lạp Lệ Sa đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ kỳ lạ trong đầu.
Phác Thái Anh suy nghĩ một chút, thật ra chuyện này cũng có vài phần chính xác.
"Phác Thái Anh, chúng ta thực sự có duyên." Lạp Lệ Sa cảm thán một câu.
"Ân." Phác Thái Anh vươn tay ôm cổ người yêu, ý muốn nhắc nhở người đang ở trạng thái hưng phấn kia nên ngủ sớm.
Lạp Lệ Sa chôn mặt vào lòng Phác Thái Anh, dùng má cọ cọ một bên mềm mại, tìm đúng vị trí thoải mái, mới cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt bắt đầu đi vào giấc ngủ.
Mặc kệ giữa nàng và Lạp Lệ Sa có nhiều ít ràng buộc, cũng không quá trọng yếu, mà quan trọng là, bây giờ hai người đã có thể cùng một chỗ.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
"Phác Thái Anh, hình như gọi cả họ lẫn tên của chị làm cho em có cảm giác xa lạ." Có một ngày, Lạp Lệ Sa bỗng ý thức được vấn đề này
"Chị quen rồi." Phác Thái Anh ngược lại không quá lưu tâm đến chuyện vặt này.
"Nếu có cách xưng hô thân mật khác thì tốt hơn, Phác nhi, Thái nhi hay là Anh nhi thì nghe hay hơn?" Lạp Lệ Sa buồn nôn mà đặt ra một đống tên.
Phác Thái Anh cảm thấy các lông tơ trên cơ thể mình đều phải dựng thẳng lên.
"Em chỉ cần gọi như cũ là được rồi." Phác Thái Anh nghĩ cách gọi trước giờ không có gì không tốt. Lạp Lệ Sa dùng cái giọng điệu vô cùng thân thiết này gọi tên mình ra, nàng mới cảm thấy lạ lẫm.
"Nhất định phải có một tên gọi khác mới được." Lạp Lệ Sa bắt đầu trở nên bướng bỉnh với đề tài này.
"Vậy gọi là Thái Anh, người nhà đều gọi chị như thế." Phác Thái Anh cảm thấy bản thân đối với nickname cái gì khó có thể chấp nhận.
"Người nhà và người yêu không giống nhau, em muốn một cái tên thuộc về riêng mình, Nhã Điển Na (cách phiên âm bằng tiếng Trung của Athena) được không? Tiểu Nhã, tiểu Na thì sao?" Lạp Lệ Sa thật đúng là rất nghiêm túc trong việc đặt tên thân mật cho Phác Thái Anh.
"Không được!" Phác Thái Anh kiên quyết cự tuyệt, nàng không muốn Lạp Lệ Sa càng nghĩ càng quá đáng.
"Hay gọi là thân ái, bảo bối, honey, chị thích cái nào?" Lạp Lệ Sa càng lúc càng hưng phấn.
"Vẫn gọi là Phác Thái Anh đi." Phác Thái Anh chẳng hiểu vì sao, nghe Lạp Lệ Sa đặt ra mấy cái tên buồn nôn đó, lỗ chân lông sẽ nổi hết da gà. Quả nhiên nàng không thích phương thức biểu đạt quá mức nhiệt tình.
------HOÀN------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com